Chap 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Namjoon: Ê! thằng Hoseok bảo là nó sẽ đến đây chơi luôn này.

Jimin: Gì! Thật á?

Namjoon: ừ nó bảo cho nó địa chỉ đi, tối có thể nó đến ăn trực luôn.

Jin: kêu nó đừng đến ở đây không tiếp người vô gia cư.

Jimin: anh cũng đang là người vô gia cư mà.

Jin: ừ nhể quên đây là Hàn mà haha.

Jimin: hay zậy ghê....

*
*
*
__ Tối hôm đó__

/Cạch....rầm/ tiếng đóng cửa xe.

Jin: ồ tới rồi à.

Hoseok: ngồi riết ê đít ghê còn mỏi lưng nữa...

Jimin: Hoseok hyung anh để đồ ở đó rồi vào nhà nghỉ ngơi đi lát em kêu người bê đồ lên cho anh.

Hoseok: Em trai tuiii nhớ nhóc quá lại đây anh ôm miếng.

Jimin: /chê/

Hoseok: Sao nhìn mặt em có vẻ không chào đón mấy thế.

Namjoon: vô nhà đi, đây không giống như ở Mĩ đâu, tối mà làm ồn mày lên đồn đó.

Hoseok: gì ghê vậy ba.

Jin: vô lẹ đi muỗi chích nãi giờ rồi!

Kéo đồ vô nhà, cậu chỉ phòng cho hắn rồi vô phòng mình làm việc, cậu bị ép về mà chứ cậu có muốn về đâu, bây giờ không ở công ty nhưng cậu vẫn phải làm việc thôi, cực lắm mới leo lên được vị trí đầu mà bỏ bê 1 cái thì có mà tụt dốc.

/Cốc cốc cốc..../

Jimin: Vào đi!

/Cạch..../

Jimin: anh không ngủ được vì bị lệch múi giờ hả?

Cậu quay sang thấy Hoseok nên cũng biết nguyên nhân sao hắn qua đây, thấy hắn ngồi trên giường nên cậu cũng chẳng để í nữa mà làm tiếp.

Hoseok: ừm em cũng vậy hả?

Jimin: vâng vì mới về nên chưa thích ứng được.

Hoseok: em vẫn phải làm à?

Jimin: đúng rồi nếu không bị bắt về thì giờ này em đang ở công ty làm việc đó.

Hoseok: Jin hyung nói đúng nhỉ nhóc là 1 người nghiện công việc, dù ở đâu cũng phải đem theo laptop ngồi làm.

Jimin: không hẳn là người nghiện em chỉ đơn giản là thích, vì làm những công việc mình đam mê nên cũng có thể coi là giải trí nhỉ, huống hồ em đã theo nghề này lâu rồi, để đạt được thành công như bây giờ em đã không ngừng cống hiến cho nó bao nhiêu công sức, sống bận rộn riết giờ nếu có bỏ thì cũng có chút không quen.

Hoseok: đừng làm quá sức nếu để bản thân mình bị gì thì mọi người sẽ rất lo.

Jimin: ừm....Anh đi ngủ đi, khó ngủ thì bật bài hát ru em bé ngủ là được.

Hoseok: ru nhóc á đồ cú đêm!

Jimin: không thì đợi em làm xong rồi thì em dẫn đi chỗ này.

Hoseok: giờ gần 2h rồi còn đi đâu?

Jimin: nhà hoang, sao? Dám đi không?

Hoseok: Đi!

_______

Bây giờ là 2h10', 2 con người bật đèn flash mang theo máy quay với 1 cây nến đi ra khỏi nhà.

Jimin: tui cũng không nghĩ rằng Hoseok hyung lại đồng í ngay. Hiện giờ mình và Hyung ấy đang thử thách lòng gan dạ của bản thân bằng cách khám phá khu vực phía sau căn nhà mình sống. (Đang nói với camera).

/Nến tự nhiên vụt tắt/

Hoseok: !!!! em thấy khi nãi chứ. Tự dưng đèn nến vụt tắt làm anh rùng mình luôn đó...

Jimin: đó là lí do tại sao chúng mình lại đem theo bật lửa đó anh.

/Tách/ tiếng bật lửa.

Jimin: được rồi đi tiếp thôi.

Jimin: có 4 căn nhà bị bỏ hoang phía sau này nên tụi mình đi ra đó nhá. (Nói với camera)

Hoseok: nến lại tắt rồi nè!

/Tách/ tiếng bật lửa.

Jimin: Rồi! Đi thôi.

[Căn thứ nhất]

Jimin: ủa xung quanh nhà thứ nhất có nhà hàng xóm bật đèn sáng rồi nên không sợ, mục tiêu thứ 2 của em là căn nhà số 2 vậy.

Jimin: chú í cẩn thận anh nhé! Cẩn thận dưới chân đó!

Biết được tính Hoseok sợ ma nên cậu quay sang hỏi lại.

Jimin: Chúng ta đi mấy căn nhà?

Hoseok: đi xem tất cả chứ.

Jimin: đến căn thứ 4 luôn ạ?

Hoseok: ừ đi rồi thì khám phá hết luôn đi.

Jimin: Okay

[Căn thứ 2]

Jimin: Không thấy gì bên trong luôn.

Vì căn nhà thứ nhất có đèn của nhà dân bên cạnh nên còn sáng được bây giờ qua căn thứ 2 không có ai sống xung quanh nên thành ra chỗ này không được soi sáng mà tối thui. Định vô nhưng mà tối quá không thể nhìn đường nên Jimin nói Hoseok.

Jimin: Còn căn thứ 3 đó anh.

Hoseok: vậy qua đó đi.

Jimin: Qua luôn ạ?

Hoseok: ừ!

Jimin: Okay~ Hoseok ah~ (giọng man rợn).

Vừa mới đi được vài bước thì.

Hoseok: Trời ơi!!! Cái gì vậy???

Hắn giật mình chỉ vào 1 luồng sáng đang đứng phía bên kia hỏi cậu. Thật ra đó là người của cậu kêu đi cùng đó vì sợ nếu xảy ra chuyện gì nên kêu đi theo sẵn tiện làm cameraman luôn.

Hoseok: cái gì ở đó vậy?

Jimin: Anh làm em giật mình đó......chỉ là người của em kêu đi theo thôi.

Hoseok: Gì vậy? Nó ở đây từ khi nào thế?

/Loạt xoạt loạt xoạt..../tiếng dẫm lá.

Hoseok: Ở đây tối thật đó....

Vì các căn nhà hoang đang ở xung quanh rừng nên 2 người phải vào trong rừng mà rừng về đêm khác với rừng về ban ngày nên nó rất tối, cầm 1 ngọn nến với đèn pin cũng không ăn thua, đường đi thì cũng khó thấy nên phải chịu thôi.

Jimin: mình có đến căn nhà cuối cùng không anh?

Hoseok: đi chứ.

Hoseok: haiz em đừng hỏi anh mấy cái đó, cứ đi đi vì đây là thử thách lòng can đảm cho chúng ta mà.

Jimin: cẩn thận ạ.

Jimin: chú ý bậc thang đó anh, tụi mình không thể bị thương đâu.

/Loạt xoạt.../ Tiếng bước chân.

Hoseok: anh nghĩ là anh có thể tự đi 1 mình được luôn!

Thấy hắn tự tin tràn đầy cậu cũng nghi ngờ nhân sinh.

Jimin: anh đi 1 mình cũng ổn ạ?

Hoseok: ừa.

Jimin: * vậy thì mình sẽ nghỉ 1 lát vậy *

Cậu nghe hắn nói vậy nên cũng hạ đèn pin xuống rồi ngồi nghỉ nhưng vừa hạ đèn xuống thì hắn đã đứng bất động.

Jimin: *ủa sao ổng không đi nữa?*

Hoseok: Đây không phải là điều anh muốn đâu...

Jimin: * Gì? Anh không mong muốn điều gì? *

Cậu khó hiểu về câu nói của hắn. Í của hắn là không muốn cậu bỏ hắn lại đâu tự nhiên tắt đèn đi làm hắn sợ, hắn chỉ cầm mỗi ngọn nến thôi. Cậu thấy hắn cứ đứng tại chỗ còn nói câu đó 1 lúc sau liền hiểu í rồi bật cười đứng lên đi lại gần trấn an.

Jimin: em ở ngay sau anh mà.

/Loạt xoạt.../ Tiếng bước chân.

Cả 2 lại tiếp tục đi cùng nhau, đi được 1 lúc thì cậu quay ra đằng sau nhìn thấy khu nhà mình sống chỉ còn 1 luồng sáng bé.

Jimin: Chúng mình đã đi khá xa khu nhà ở rồi. Mọi người có thấy chúng ở đằng kia không? (Nói với camera tiện thể quay khoảng cách từ chỗ mình đứng đến khu nhà).

Jimin: Chúng mình đã đi xa tới nỗi không thể thấy chúng bây giờ nữa (nói với camera).

Jimin: tụi mình tắt đèn pin lúc vào căn nhà thứ 3 nha anh.

Hoseok: tất nhiên đó cũng là cách kiểm tra lòng dũng cảm mà.

Thế là cả 2 tiến vào căn nhà thứ 3 mà không cần đèn pin, cậu nghe hắn nói vậy liền đề cập thêm 1 í.

Jimin: vậy còn như thế này thì sao ạ? Hãy lần lượt tiến vào căn nhà đó đi ạ.

Í cậu đang muốn nói là từng người đi 1 mình vào căn nhà đó. Hắn nghe vậy thấy cũng có chút thú vị nên đồng ý.

Hoseok: Được! Nghe hay đó!

Jimin: Nhưng mà phải đi hết các phòng trong đó nữa nha anh.

Hoseok: Hát 1 đoạn của bài quốc ca khi vào đó nha.....
Jimin: mình phải lên tầng 2 nữa ạ.

(Nếu thấy 2 tên mà không cách ra có nghĩa là 2 người đang nói cùng 1 lúc nha!)

Hoseok: hở

Vì cậu nói cùng 1 lúc với hắn nên hắn không nghe rõ cậu nói.

Jimin: lên cả tầng trên nữa.

Hoseok: nhớ hát 1 đoạn quốc ca đó nha....

Jimin: anh nghĩ là anh có thể làm vậy không ạ?

/Loạt xoạt.../ tiếng bước chân.

Hắn cũng hơi lo vì đi 1 chút nữa sẽ đến căn nhà thứ 3 rồi.

[Căn thứ 3]

Vừa nói đã đến rồi thấy im lặng quá nên hắn nói chuyện cho đỡ sợ.

Hoseok: ờm...chúng mình tiến vào căn thứ 3 đây... (Nói với camera).

/Tạch.../ Tiếng tắt đèn.

Hoseok: đợi chút đã...
Jimin: đến lúc rồi ạ!

Lại nói cùng 1 lúc nữa, nơi này không có đèn nó còn đáng sợ hơn lúc nãi nữa, hắn nhìn cậu cứ loay hoay tìm cửa vào nên bảo đợi xíu vô chứ hắn đang rén lắm mà cậu cứ vội.

Hoseok: có 1 chút....
Jimin: ở đây không có 1 chút ánh sáng nào luôn!

Hoseok: Cái này có chút đáng sợ hơn vừa rồi đó....

Jimin: được rồi đi nào anh.

Cậu đã tìm thấy lối vào nên gọi hắn đi.

Jimin: đi vào trong thôi~ (giọng ma mị).

Hoseok: Đợi đã! Sao ở đây có nhiều mạng nhện vậy?

Jimin: ở đây không có tí ánh sáng nào luôn.

Càng tiến vào trong càng thấy tối nên hắn bắt đầu sợ mà quay ra nhìn cậu, cậu thấy vậy nên cũng cười.

Hoseok: việc này không ổn chút nào!

Hắn lưỡng lự không biết có nên vô hay không. Bên trong thật sự rất tối, hắn có chút hối hận.

Hoseok: em không nghĩ việc này là í tồi sao?

Jimin: thử 1 lần đi anh.

Đi được 1 lúc thì cũng ổn.

Jimin: okay! Ít nhất thì hãy khám phá tầng 2 đi anh, không phải nhà này có 2 tầng sao ạ?

Không giống Hoseok có vẻ Jimin rất háo hức nhỉ? Có ai thấy lạ không?

Jimin: em nghĩ là có tầng trên đấy ạ.

Hoseok: anh không nghĩ đây là í hay đâu....

Jimin: ô, cửa mở kìa anh!

Hắn với cậu đi rồi thấy cầu thang dẫn lên tầng 2 nên mới nói nhau.

Hoseok: ồ
Jimin: cánh cửa mở sẵn chào đón chúng ta đó.

/Cộc...lạch cạch.../ Tiếng bước chân lên cầu thang.

Hoseok: anh vẫn thấy ý tưởng này không ổn lắm.

Jimin: hãy vào thử bên trong đi anh!

Thấy hắn cứ chần chừ bước vô nên cậu lên tiếng.

Jimin: hay là em vào trước nha!

Dường như không có í định đó nên hắn cứ tiến vào bên trong, cậu thì cứ theo sau đột nhiên cameraman dở trò trêu chọc đóng cánh cửa lại, khổ nỗi đang sợ lại gặp ông chơi trò mất dại, vừa đi được mấy bước nghe tiếng cánh cửa đóng nên giật mình hoảng loạn.

Hoseok: Gì vậy! Gì vậy! Cái gì vậy! Cái gì ở đó thế!

Hắn giật mình chạy lại giữ cánh cửa đang đóng mà hỏi, mở ra thì thấy cameraman đứng đó.

Hoseok: sao lại đóng cửa chứ! Sao lại làm vậy hả?

Jimin: hahah, ôi anh à!

Hoseok: gì đó. Đi thôi! Nhưng đừng đóng cửa nha!
Jimin: Như vậy không thú vị chút nào ạ.

2 người cứ vậy mà bình tĩnh đi tiếp khám phá, đi thêm vài bước nữa thì đến 1 căn phòng nào đó.

Jimin: Anh ơi, ở đây có 1 chiếc TV cổ nè.

Jimin: có 1 chiếc TV và radio cổ đó anh.

Đi khám phá thêm 1 lúc nữa thì thấy căn phòng trống với phòng vệ sinh.

Jimin: đây đích thị là căn nhà bỏ hoang rồi.

Đi thêm 1 tí nữa lại thấy 1 cái cầu thang lên tầng tiếp, hắn cứ vậy mà bước lên còn cậu thì cứ theo sau. Đang bước giữa chừng thì hắn thấy gì đó nên kêu lên.

Hoseok: uây!

Thấy được ban công nên hắn lên xem thế nào, từ từ bước lại ngó xem tí thì....

Jimin: AHHHHH!!!!
Hoseok: AHHHHHHH!!!!

Hoseok: Yaa!! @&##&**% (tiếng chửi cực chill xin phép được che).

Hoseok: Yaaa!!! ₫@&#₫*%*
Jimin: hahahah~

Hoseok: thôi đi mà!! Em không thể làm thế được!! Yaa!!! @*#₫*₫#*%
Jimin: hahahaha

Đạt được chiêu trò của bản thân cậu liền bỏ chạy làm hắn vừa chửi mà vừa hoảng sợ bị bỏ lại.

Hoseok: đợi anh với!!!
[Aahhhhh!!!!]

Hắn vừa chạy ra khỏi cửa thì bị giật mình bởi cái bóng của cameraman nên la lớn tiếp. Chả biết cậu đang đứng ở đâu mà cứ cười không ngớt.

Jimin: ahahahha
Hoseok: không đi nữa....anh không đi tiếp được đâu! Mình về thôi!!

Hoseok: em làm vậy là không được đâu.

Hoseok: em làm vậy nhỡ anh gặp xui thì sao?

Hắn đang xấu hổ vì vừa làm cho bản chất thật của mình bộc lộ đã vậy đoạn này lại còn bị quay lại chứ...

Hoseok: Sao em có thể làm vậy chứ?

Hắn ấm ức đến nỗi mắng cậu mà cậu cũng chẳng nghe gì mà cười mãi, trông bây giờ nhìn hắn bẹo hình bẹo dạng lắm, quần thì ống thấp ống cao, tóc thì bù xù, mặt thì méo xệch miệng còn lẩm bẩm mắng cậu. Hắn hoảng đến nỗi đi nhanh như muốn chạy về nhà luôn vậy.

Hoseok: anh muốn trở về càng nhanh càng tốt.

Hoseok: anh muốn về nhà...

Thế là chuyến thử thách lòng can đảm kết thúc như vậy đó, kết thúc gần khúc cuối thôi, thật ra là cậu đã đi xem các căn nhà hoang này trước rồi còn căn thứ 4 vẫn chưa đi nữa nhưng mà thôi nhìn Hoseok như vậy chắc lần sau cậu mà dẫn đi tiếp phải chuẩn bị kế hoạch thật thận trọng rồi mới dắt hắn đi cùng.





Jimin trong đây thật ra không sợ ma lắm chỉ là lúc đầu nhìn thấy ma nên mới vậy hoi chứ thường đi tham quan mấy nơi thế này hay nhà ma thì còn lâu cậu mới sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro