Chap 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jin: ahahahha cười đau bụng quá cứu tôi hahahah.

Jimin: ......phụt!

Namjoon: mày buông lời chửi không kiểm soát luôn ha.

Hoseok: Im dùm đi!

Namjoon: Jimin trong video thiếu điều cười muốn đột quỵ đến nơi rồi.

Jimin: haha....em không nghĩ là anh lại sợ đến vậy đâu, xin lỗi nha.

Jin: trời ơi " anh có thể tự đi 1 mình " thằng nhỏ vừa tắt đèn có cái đã rén rồi.

Hoseok: thì tự nhiên tắt đèn đi em còn tưởng em ấy biến mất nên mới vậy thôi!

Sáng sớm Jimin đưa cho Jin với RM video tối hôm qua 2 người đi để bật lên coi thì cười nắc nẻ, cậu coi lại cũng không nhịn nổi mà cười tiếp. Hắn thì tức đỏ mặt vì bị trêu chọc chắc lần sau không dám đi với cậu nữa đâu sợ chết vía...

Namjoon: nay bọn anh có việc tối có thể về trễ.

Hoseok: ủa mày cũng đi hả, tối nay anh cũng vậy nên em chịu khó ở 1 mình nha.

Jin: ba mẹ em vẫn đi công tác chưa về đâu nếu có chuyện gì thì gọi điện báo anh.

Jimin: Xì....em đã 25 tuổi rồi không phải con nít đâu.

Jin: khi nào mày xác định được đối tượng mày yêu thì mày mới trưởng thành ok! Bọn anh đi thay đồ rồi đi đây.

Jimin: ......

*
*
*

__12h45' trưa__

Jimin: chán quá trời ơi.....

Cậu nằm trên sofa dốc đầu xuống ghế mà thở dài. Trong nhà giờ chẳng còn ai. À có mấy người giúp việc nhưng người ta lo làm việc của họ chứ chẳng để í cậu làm gì.

Jimin: hay đi chơi ta, mà thôi...nay chủ nhật đông người lắm, lười.

Jimin: ừ ha! Quên mất! Tui có  chồng mà! ờ....không hẳn là chồng ừm....

Cầm điện thoại lên nhìn vào số của hắn cậu lưỡng lự không biết có nên gọi hay không.

Jimin: * nhưng mà tui muốn đi đâu đó ở nhà chán lém.... *

Đang suy nghĩ thì điện thoại cậu rung lên làm cậu giật mình. Trùng hợp thế! Là hắn gọi cậu, vậy thì cũng tốt ít ra cậu không phải là người gọi trước hê hê bắt máy hoi.

Jimin: alo?

Yoongi: Jimin! Em có ở nhà không?

Jimin: Có! Làm gì?

Dù muốn đi chơi nhưng vẫn phải làm giá nha bà con.

Yoongi: ừm.... chuyện là ông nội anh muốn được gặp em nên....nhưng mà nếu em không rảnh thì khỏi phải bận bịu đi cùng anh.

Jimin: Tôi không bận!

Yoongi: vậy sao! Vậy em có muốn đi không?

Jimin: Dù gì cũng là ông nội gọi nên tôi phải đi, không thì vô lễ lắm.

Yoongi: Vậy anh qua đón em nhá! Em đang ở đâu?

Jimin: nhà ba mẹ tôi.

Yoongi: Được chờ anh.

/Cúp máy/

Yoongi: trời ơi tui sắp được gặp em ấy rồi thích quá hí hí.

Thật ra đúng là ông nội hắn có bảo hắn dẫn cậu về nhưng mà lời này là của mấy năm trước vì cậu lúc đó đã về đâu mà dẫn, giờ có cơ hội rồi phải khoe chồng bé cho mọi người coi chớ. Có ai có chồng bé như tui hơm vừa giỏi vừa giàu vừa đẹp lại rất lễ phép lắm luôn đó!

Sau khi gọi xong cậu liền quay sang nhắn tin cho Jin biết để lỡ anh có về sớm đột xuất thì khỏi lo.

Jimin: Jin hyung em đi thăm ông nội của Yoongi đây nếu anh về mà không thấy em thì đừng lo.

Jin: ừ! đi cẩn thận.

Jimin: vâng~

Đối với cậu Jin chẳng khác gì người bảo mẫu cho cậu, cũng có lúc mắng cậu như con đẻ vậy nhưng mà anh vẫn luôn chăm cho cậu mọi thứ nên cậu rất mến anh. Thông báo xong thì cậu cũng lên lầu thay đồ.

Jimin: * máy sưởi sao? *

Đang thay đồ thì thấy có 2 cái máy sưởi nhỏ trong tủ nên cậu cầm lên nhìn.

Jimin: * nay trời cũng lạnh cầm theo cũng được! *

Cậu đút đại 2 cái vào 2 bên túi áo rồi đi xuống nhà ngồi chờ hắn đến. Trong lúc chờ thì cậu ngồi lướt web để giết thời gian. Được vài phút thì hắn cũng đến.

Yoongi: xin lỗi để em chờ lâu.

Jimin: lâu đâu tôi còn tưởng anh đi giao đồ ăn vậy nhanh vl.

Hôm nay cậu mặc 1 bộ đồ đồ đơn bình thường thôi cũng chỉ là để dữ ấm hắn cũng vậy, nhanh nhanh chóng chóng kéo cậu vào trong xe chứ không ở bên ngoài đóng băng luôn quá.

Yoongi: sữa ấm nè em uống đi!

Vừa ngồi vào trong xe hắn đã dúi cho cậu 1 ly sữa rồi, hắn coi cậu là con nít à sao lại đưa thứ này cho cậu?

Yoongi: uống cafe mãi thì không tốt đâu nên anh đã mua cái này.

Jimin: .....

Suy nghĩ 1 lúc thì cậu thấy cũng hợp lí nên quay sang cảm ơn hắn.

Jimin: cảm ơn.

Trong lúc cậu đang uống thì hắn chồm tới thắt dây an toàn cho cậu, bây giờ 2 người rất gần nhau, nhìn cái má phúng phính của cậu làm hắn muốn cắn 1 cái cho đỡ thèm quá tự nhiên ngứa răng ghê....

/Cạch..../ Tiếng chốt dây.

Jimin: .....

Yoongi: em chưa thắt dây....nên anh thắt dùm.

Jimin: ừm...cảm ơn.

Không khí bây giờ rất ngượng nghịu dù đã kết hôn với nhau nhưng 2 người vẫn chưa là gì của nhau nên vẫn ngại.

Yoongi: e hèm! Anh lái xe đây.

Jimin: ừm

__Trên đường __

Jimin: * đói.... Trưa chưa ăn nữa biết vậy lúc nãi ăn rồi *

Jimin: /thở phào/

Yoongi: sao vậy? Em mệt hả?

Jimin: không chỉ là....hơi đói.

Yoongi: em chưa ăn hả?

Jimin: không có ai ở nhà nên tôi cũng lười ăn.

Yoongi: vậy thì ăn cùng anh đi dù gì hồi nãi anh cũng ăn ít. Em muốn ăn ở nhà hàng nào? * Cái đồ đáng yêu mà lại ngốc không biết lo cho bản thân*

Jimin: ăn tạm chỗ nào là được rồi không cần mấy nơi xa hoa đâu.

Yoongi: em không thích ăn ở những chỗ đó hả?

Jimin: ừ ở đó không được tự nhiên, hỡ 1 chút lại có người đến với lại đồ ăn có khi không ngon mà cũng không nhiều bằng đồ ăn lề đường.

Yoongi: nổi tiếng cũng mệt nhỉ?

Jimin: tôi có gì đâu mà nổi chứ, haiz giờ tôi đi cùng ai thì người đó cũng bị vạ lây cảm thấy cái lỗi với họ ghê.

Yoongi: có khi người ta lại cảm thấy điều đó là may mắn đó.

Hắn nghe cậu kể khổ mà cười khúc khích, cậu đáng yêu thật dù cho có nổi tiếng bao nhiêu vẫn không hề phô trương ra lại còn áy náy vì bản thân mà liên lụy đến người khác nữa.

Ghé vào 1 tiệm để ăn hắn sợ cậu đói nên gọi 1 nùi đồ ăn cho cậu, cậu nhìn vào 1 đống đĩa thức ăn trên bàn mà nhăn mày khó chịu. Hắn nhìn mặt cậu lại tưởng cậu không hợp khẩu vị vì đây là món tầm thường chứ không phải sơn hào hải vị.

Jimin: Này!

Yoongi: ơ hả? Em không thích mấy món này hở để anh đổi món khá....

Jimin: Đổi gì mà đổi! Nhiêu đây ăn sao hết, anh không biết tiết kiệm tiền hả đồ phung phí đồ ăn, đm anh gọi ra 1 nùi vậy phải ăn hết cho tôi không thì đừng hòng đi đâu!

Yoongi: Ơ! Anh xin lỗi lần sau anh không dám nữa tại lúc nãi nghe em bảo đói nên anh mới gọi nhiều vậy.

Cậu nghe hắn nói mà bất lực không nói nên lời, cậu chỉ mới bảo đói thôi đó về sau cậu mà cần mấy thứ có giá trị hơn thì không biết sao.

Jimin: haiz lần sau đừng làm vậy n....

Cậu đang muốn mắng hắn tiếp mà ngửng lên nhìn thì thấy mặt hắn xịu xuống, tự nhiên cảm thấy có lỗi ngang zị.

Jimin: nè ăn đi! Tôi chỉ nói vậy thôi ăn không hết thì mang về.

Cậu cầm đũa gắp thức ăn cho hắn mặc dù mình cũng đang rất đói nhưng mà cái người trước mặt thế này thì ăn sao nổi làm người ta vui trước đã.

Yoongi: em đừng giận nhó...

Jimin: không có giận!

Yoongi: em rõ là đang giậ....
Jimin: ăn đi nói nhiều quá!

Cậu cầm đũa gắp thức ăn nhét vào miệng hắn luôn. Hắn bị cậu nhét 1 miếng to chà bá nên tạm thời ngoan ngoãn không nói gì mà ngồi ăn.

/Reng reng..../ Tiếng chuông điện thoại.

Cậu lấy điện thoại ra nhìn thì thấy dòng chữ trợ lý Hyu nên cũng hoảng.

Jimin: * thấy mợ quên nói với anh ta là về Hàn nên không đi làm *

/Reng reng reng reng..../

Hắn nhìn cậu cứ nhìn điện thoại mà không bắt máy nên thắc mắc hỏi.

Yoongi: sao em không nghe máy có chuyện gì sao?

Jimin: à ừ.... * Bắt máy thì cái tên này lại làm mình làm mẩy vì tội bỏ hắn không dẫn hắn theo cho coi mà không bắt máy hắn sẽ làm phiền tiếp *

Nghĩ được 1 lúc cậu cũng bắt máy.

Trợ lý Hyu: Hé lô~

Jimin: hi~

Yoongi: ????

Trợ lý Hyu: ngài biết tôi muốn hỏi gì mà đúng hơm.

Jimin: Ờ thì....

Trợ lý Hyu: ngài trốn làm phải không?

Jimin: làm gì có tôi đang đi công tác nè!

Trợ lý Hyu: Ồ vậy sao ngài không nói với tôi hơn nữa với tư cách là trợ lí thì ngài cũng nên dẫn tôi theo chứ.

Jimin: Thôi khỏi, anh đi theo tôi nhiều năm rồi nghỉ ngơi đi.

Trợ lý Hyu: ngài đi công tác ở đâu vậy?

Jimin: ờ....ở...ở Pháp!!

Trợ lý Hyu: Pháp ạ? Nhưng sao tôi thấy không khí khá giống Hàn á.

Jimin: Anh nói như anh đang ở đây vậy.

Yoongi: ......cái đó

Trợ lý Hyu: thì tôi đang ở đây nè.

Cậu quay ra thấy anh đang ở đằng sau mình mà giật mình. Rồi luôn chuyến này bị tra khảo như đi tù luôn.

Jimin: ủa anh cũng trốn làm hả?

Trợ lý Hyu: đúng òi zui ha!

Jimin: hờ hờ...

Trợ lý Hyu: ngài trốn về đây đi chơi với trai bỏ tôi ở miền đất xa quê hẻo lánh sao?

Jimin: quên nói tí làm gì căng!

Trợ lý Hyu: nhờ ngài mà tôi tưởng chủ tịch bỏ công ty làm nhân viên sốc tinh thần nên về quê chữa lành á. Mà đây là ai vậy?

Yoongi: * chắc ẻm không muốn người này biết mình là ai đâu ha *
Tôi là bạ....

Jimin: chồng tôi!

Yoongi: ......./bất ngờ/

Trợ lý Hyu: what? Chồng?

Jimin: ờ biết vậy rồi thì ra chỗ khác đi, anh quản tôi hơi nhiều rồi đó.

Trợ lý Hyu: đã nói gì đâu....thôi tôi đi đây 2 người ở lại vui vẻ.

Yoongi: ừm chào.

Jimin: không tiễn.

Sau khi trợ lý của cậu đi thì cậu bắt đầu thấy ngại vì lời nói của bản thân khi nãi, cậu chỉ muốn nói vậy để cho anh đi thôi ai dè giờ mới thấy tự hủy rồi.

Yoongi: em coi anh là chồng hở?

Jimin: thì trên giấy tờ hợp pháp có ghi thê không lẽ bảo anh là đối tác!

Yoongi: ồ vậy sao vinh hạnh ghê ta~

Jimin: ă...ăn đi! đừng để ông nội chờ lâu.

Yoongi: tuân lệnh chồng bé!

Jimin: ...... * Trời ơi ngại vl có cái hố nào không cho tui chui xuống đi trời *

Hắn vừa ăn vừa nhìn cậu đang ngại đỏ hết cả tai lên mà buồn cười, trêu cậu vui thật mà cậu gọi hắn là chồng đó ghê chưa chắc hắn vui đến nỗi có thể xơi hết bàn ăn này quá.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro