Chap 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

/Ting tong~/ tiếng chuông cửa.

.......

/Ting tong ting tong ting tong ting tong ting tong!!!/

Ông nội: mả cha mày thằng nào phá nhà ông!

Yoongi: Hello ông nội còn nhớ cháu trai iu quý này không?

Jimin: cháu chào ông.

Ông nội: ôi!

Yoongi: nhớ ông quá cho cháu ôm miếng~

Ông nội: Nào vào nhà đi cháu, chắc ở ngoài lạnh lắm ha.

Jimin: ơ...dạ

Ông chẳng quan tâm gì đến thằng cháu ruột của mình mà kéo cậu vô trong nhà bỏ hắn bơ vơ bên ngoài.

Yoongi: ......

Cậu bị ông kéo vô trong bắt ngồi xuống sofa chưa kịp định hình được gì đã bị ông nhét vào người 1 đống đồ ăn vặt, nào là hạt điều, bánh kẹo vân vân và mây mây còn hắn thì ờm....

Yoongi: /giựn/

Jimin: Yoongi....

Yoongi: Ơi~

Giận mỗi nội hoi chứ bé nhà mình gọi thì vẫn phải nghe nhó.

Jimin: ơi chăng gì cứu....

Cậu quay sang nói nhỏ với hắn, hắn cũng hiểu mà lên tiếng.

Yoongi: ông nội từ từ thôi, ông làm em ấy sợ bây giờ.

Ông nội: ủa mày ở đây khi nào vậy?

Yoongi: đừng nói là nãi giờ ông chỉ biết đến sự tồn tại của em ấy thôi nhá!

Ông nội: ờ có mỗi thằng bé này sáng lạng dễ thương nhất nên ông quên nhìn mày.

Yoongi: ơ cháu là cháu của ông đó, ông hết thương cháu rồi đúng không?

Ông nội: đâu có, mà cháu tên gì vậy? /Bơ tiếp/

Yoongi: .....

Jimin: Cháu tên Jimin ạ. /Cười/

Ông nội: hở nói lại đi ông không nghe rõ.

Jimin: Dạ Jimin ạ.

Ông nội: sao tên con giống thằng nhóc hay xuất hiện trên TV mà vợ ta hay xem thế nhỉ?

Yoongi: ẻm chứ ai /gác chân cắn hạt dưa/

Ông nội: mày có nhầm không thằng bé này dễ thương mà đâu giống thằng kia.

Yoongi: ẻm đó. Có ai lại giống tên lẫn khuôn mặt vậy không?

Ông nghe hắn nói mà quay sang nhìn cậu, nãi cậu nghe ông gọi mình là thằng bé nhưng gọi cậu trên TV là thằng kia không phải chứ, ông ghen hả chỉ vì bà nội ngắm cậu sao?

Jimin: Ông ghét cháu ạ?

/Đoàng!/ Tiếng sấm tâm hồn.

Ông nội: không không! Nào có! Sao ông lại ghét 1 đứa cháu dễ thương vậy! * Ôi trời sao mình lại ghen với 1 đứa nhóc đáng yêu vậy chứ. *

Jimin: vậy ạ /Cười/

Yoongi: * xì....dính rồi chớ zề, cũng phải thôi chồng bé mình đáng yêu vậy ai nỡ mắng hay ghét chứ *

Hắn chồm người qua kéo cậu ôm vào người. Tranh thủ lúc này chứ ông nội đang nghĩ 2 người là của nhau nên hắn phải tận dụng hehe. Cậu bị hắn ôm mà bất ngờ, trước mặt ông nội mà hắn đang làm gì vậy?

Jimin: nè bỏ ra /nói nhỏ/

Yoongi: không bỏ, cho anh ôm tí đi /nói nhỏ/

Jimin: anh bị điên sao ông nội đang ở đây mà! /nói nhỏ/

Ông nội: Chà~ 2 đứa tình cảm gớm như vậy thì ta vui rồi.

Yoongi: thấy chưa ông thích mà.
/nói nhỏ/

Jimin: .......

Yoongi: mà bà nội đâu rồi ông?

Ông nội: đang ngủ, cấm được lên gọi bà ấy không là ta đuổi con về giữ Jimin lại khỏi chơi bời gì nữa.

Yoongi: hoi! Chồng con sao ông giữ!

Jimin: /bật cười/

Cậu bật cười vì đoạn hội thoại của 2 ông cháu nhà này từ sáng đến giờ cứ sàng qua sàng lại trông như con nít vậy.

Jimin: à! Ông ơi cháu có chút quà biếu ông bà mong ông bà nhận cho.

Ông nội: ôi trời cháu đến đây chơi thôi cũng làm ta vui muốn ném thằng Yoongi đi rồi, cũng là người nhà với nhau không cần khách sáo gì đâu.

Jimin: vâng!

Ngồi được 1 lúc hắn quay sang thấy cậu chán xịu mặt nên hỏi.

Yoongi: đi tham quan không?

Jimin: có!

Để cậu ngồi đây riết chắc ông nội cướp cậu luôn quá nên hắn phải kéo cậu đi chỗ khác thôi.

Yoongi: ông! Con dẫn em ấy đi tham quan nhà nhá.

Ông nội: ừ đi đi.

Được sự cho phép hắn liền dẫn cậu đi luôn ở đây nguy hiểm lắm sơ hở là mất chồng.

Yoongi: phòng anh hồi bé nè lúc ba mẹ không có nhà nên gửi anh qua đây.

Jimin: ồ phụ kiện trang trí thời bé còn luôn, lâu vậy mà nhìn vẫn như đồ mới.

Yoongi: vì bà anh muốn giữ lại kỉ niệm nên thường xuyên kêu người tới quét dọn.

Jimin: bà anh yêu thương anh nhiều lắm đó.

Yoongi: ừm

Jimin: có ảnh hồi nhỏ nè!

Yoongi: đừng xem!

Hắn giành lấy quyển album từ tay cậu mà dấu.

Jimin: sao vậy?

Yoongi: xấu hổ lắm....

Jimin: sao đâu cho tôi xem đi.

Yoongi: hông!

Jimin: Yoongi ah~ Yoongi ơi~ cho Jimin xem đi nhó.

Rồi đm cậu đang làm nũng với hắn chỉ để lấy quyển album này à, trời ơi cậu biết điểm yếu của hắn với điểm mạnh của cậu đúng không? Hắn đột quỵ vì cậu quá dễ thương quá. Lưỡng lự có nên đưa cuốn album xấu đau xấu đớn này cho cậu không, định là sẽ từ chối nhưng mà thôi cậu muốn xem đến nỗi làm aegyo luôn mà.
(Aegyo là hành động dễ thương nhó)

Yoongi: đừng làm vậy nữa anh chết bây giờ, của em nè tha anh.

Được hắn đưa cho xem, cậu khúc khích cười cầm đến ngồi xuống bên cạnh hắn mà lật ra xem. Xem đến đâu cũng bật cười đến đó.

Jimin: anh hồi nhỏ dễ thương phết.

Yoongi: xấu chết....

Jimin: đẹp mà.

Yoongi: Cuốn này giống như cuốn dìm tuổi thơ của anh hơn chứ kỉ niệm nỗi gì...

Jimin: hahaha nhìn nè lúc này anh mới tắm xong hả quấn mỗi cái khăn.

Yoongi: ai chụp dị!! * Trời ơi xấu hổ chết *

Dù rất ngại nhưng mà không muốn lấy lại, nhìn cậu cười vui như vậy hắn cũng thấy vui.

_______

Ông nội: phu nhân của tôi dậy thôi trời sáng rồi.

Bà nội: dậy cũng có làm gì đâu....

Dù 2 người đã già nhưng cách nói chuyện hay cách thể hiện tình cảm vẫn mặn nồng như thời còn trẻ vậy.

Ông nội: có cháu trai về thăm đó.

Bà nội: thôi ngắm nó chán rồi không cần tiếp đâu.

Ông nội: có cháu dâu nữa thằng bé rất dễ thương.

Bà nội: Gì? Cháu dâu á? Dậy! Kéo tôi dậy! Cháu tui, tui phải tiếp!

Bà nghe thấy từ cháu dâu mà choàng tỉnh, ai mà xui khi vớ được đứa cháu nhà mình vậy? Nhưng mà bà cũng rất tò mò khi nghe ông nói là cậu dễ thương bà rất thích những thứ dễ thương phải mau mau dậy để gặp cậu chứ lần đầu nghe tin cháu dâu xuất hiện mà.

Bà nội: Đâu! Cháu tui đâu!

Ông nội: thằng Yoongi dẫn nó đi tham quan rồi lát nó xuống thôi.

Bà nội: không biết cháu tui thế nào nhể?

Ông nội: biết thì đừng bất ngờ.
Yoongi: Ông nội sao ông lại để ảnh hồi bé của con ở ngoài thế!

Đang nói chuyện thì nghe tiếng hắn nên 2 người quay lại nhìn.

Ông nội: chưa dán lên tường là may rồi còn ở đó mà nói.

Yoongi: ơ bà nội! Con nhớ bà lắm á! Cho con ôm miếng đi.

Bà nội: né ra coi! Để bà xem cháu dâu bà thế nào.

Jimin: dạ...cháu chào bà ạ!

Yoongi: * sao ai cũng chào đón em ấy vậy còn tui thì sao ㅠㅠ *

Bà nội: ôi! Người hâm mộ của tôi!

Ông nội: ey bậy này là cháu bà đó người hâm mộ gì.

Bà nội: nhưng sao nhìn thằng bé giống chàng trai đó vậy! Cháu tên gì? Mấy tuổi? Làm nghề gì? Ở đâu....

Ông nội/ Yoongi: bà làm Jimin sợ bây giờ!!

Bà nội: à....ờ bà xin lỗi.

Jimin: không sao ạ cháu không để í đâu /cười/

Bà nội: Cháu tên gì?

Jimin: dạ Jimin ạ.

Bà nội: ủa sao giống luôn cái tên vậy?

Jimin: í bà là Park Jimin ạ?

Bà nội: đúng rồi bà mê cậu ấy lắm.

Yoongi: thì ẻm đó chứ ai bà đang nói chuyện với người thật bằng xương bằng thịt đó.

I chang ông nội lúc nãy, bà nghe hắn nói xong liền quay sang nhìn cậu chằm chằm, quái lạ trên TV nhìn cậu sắc sảo lạnh nhạt lắm mà sao giờ lại trái ngược vậy?

Bà nội: Sao cũng được mà đẹp trai quá cháu dễ thương i chang lời ông nội nói vậy, woah trên TV ta tưởng cháu ngoài đời khó gần ai dè lại là 1 thiên thần hiền quá trời luôn.

Jimin: vâng....cháu xin lỗi vì làm bà vỡ mộng ạ.

Cậu ngại đỏ cả tai lên vì bị gọi là thiên thần. Đừng khen cậu vậy chứ ngại chết. Bà kéo cậu lại sofa ngồi bơ đẹp 2 người kia chẳng quan tâm mà nói chuyện với cậu.

Bà nội: không có! Thích nữa là đằng khác mà sao cháu ngốc vậy?

Jimin: dạ?

Bà nội: người như cháu phải lấy ai đàng hoàng chứ sao lại lấy thằng nghịch tử này haiz nó ở với ta suốt ngày bị làm phiền.

Yoongi: ơ sao bà nói xấu con!

Bà nội: chứ con có gì tốt để ta nói?

Yoongi: .....

Bà nội: Con ở cùng nó có bị nó bắt nạt không, nếu nó làm gì con ta sẽ trừ khử nó luôn.

Jimin: * chưa ở cùng dù chỉ 1 ngày luôn * Không ạ.

Bà nội: may cho mày đó con, mày mà bắt nạt thằng bé thì tới số.

Yoongi: vâng không dám. * Chưa kịp đụng đã bị bụp cho vài phát rồi... *

Bà nội: cháu chơi với bà nhá, kể cho bà nghe xem cháu đã làm những gì khi ở đây đi!

Jimin: vâng ạ!

Nhìn cậu với bà nội nói chuyện chả để ý đến 2 con người này mà bất lực.

Yoongi: cảm giác sao ông nội?

Ông nội: thất sủng rồi chứ sao hỏi nhiều!




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro