☆, Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vì thế, An Bội Bội bắt đầu từ khi sinh ra, anh hai nhà cô yêu cô, thương cô thế nào, thậm chí biến thái muốn khống chế cô, không muốn cô yêu đương lập gia đình, đều từ đầu đến cuối nói, "Tiểu Vũ cùng bộ dạng của em hồi nhỏ siêu giống, nhưng Tiểu Vũ so với em con đáng yêu hơn!"

Tiểu Vũ tỉnh giấc trong thanh âm líu ríu của An Bội Bội, bé xoa xoa ánh mắt đứng lên, trước hôn hôn mẹ yêu nhất, sau đó nháy một đôi mắt to, một chút cũng không sợ chào hỏi An Bội Bội, "Chị gái chào, chị thật đẹp a!"

"Oa!" An Bội Bội kêu lên thành tiếng, con nhóc này miệng cũng quá ngọt đi! "Em mới xinh đẹp đó! Lại đây để cho chị ôm thân ái!" Lúc này An Bội Bội mới phát hiện, thì ra người nhà họ An, hình như đều không thể kháng cự lại lực hấp dẫn của cô bé nhỏ đáng yêu như Tiểu Vũ, lần đầu tiên cô nhìn thấy Tiểu Vũ liền yêu thích Tiểu Vũ rồi!

Tiểu Vũ nhìn về phía Lý Mạn, dưới ánh mắt cổ vũ của Lý Mạn, vươn cánh tay mủm mĩn ôm lấy cổ An Bội Bội, dùng sức hôn lên mặt cô một cái.

"Bé đáng yêu, em làm em gái của chị nhé?" An Bội Bội yêu thích không buông tay ôm Tiểu Vũ, ý nghĩ kỳ lạ đùa giỡn xin, từ nhỏ cô đều đòi một em gái, nhưng mẹ không chịu sinh chi cô chơi, thật vất vả kết hôn muốn sinh một đứa con gái, ông chồng núi băng của cô còn nói tuổi cô còn quá nhỏ, qua hai năm rồi hẵng sinh con, nhưng...... hắc hắc, An Bội Bội cười rất gian manh, cô đã động tay động chân vào bao cao su trong ngăn kéo ở đầu giường.

Nghe xong An Bội Bội tự thuật, lại nhìn bộ dáng yêu thích của An Bội Bội với Tiểu Vũ, Lý Mạn đều vứt bỏ hết nghi ngờ An Bắc Nguyên là biến thái, người nhà này hình như đều có chút lạ, đối với con nhà người khác lại có thể yêu thích như vậy.

Chờ An Bắc Nguyên chạng vạng từ Hongkong trở về, em gái bảo bối của anh cùng Tiểu Vũ đã thành BFF, hai người cãi nhau hì hì cười cười thành một đoàn, lăn lộn trên sàn phòng nghỉ.

"Bội Bội, đứng lên, trên sàn lạnh, đừng lạnh đến em và Tiểu Vũ." An Bắc Nguyên vừa vào cửa nhìn đến Lý Mạn trầm tĩnh xử lý việc chung, cũng không quấy rầy cô, vội vã đi tìm Tiểu Vũ một ngày chưa gặp, không nghĩ đến thấy được em gái hơn một tháng không gặp.

"Anh hai, Tiểu Vũ bây giờ là em gái của em nha!" An Bội Bội kéo Tiểu Vũ từ trên sàn đứng lên, đắc ý hiến vật quý, "Tiểu Vũ, nhanh một chút kêu a!"

Tiểu Vũ nhìn thấy An Bắc Nguyên trở về cũng rất vui vẻ, bước chân nhắm về phía An Bắc Nguyên dừng lại, xoay người không rõ nhìn An Bội Bội, "Chị, vì sao đùa giỡn kêu chú là anh" Cô bé nhỏ rất tò mò.

"Bội Bội, không cần chỉ bậy!" An Bắc Nguyên không có cách gì với em gái, "Tiểu Vũ, lại đây xem quà chú đưa cho con!"

"A, tuyệt quá, chú tuyệt quá!" Tiểu Vũ hoạt bát vọt vào lồng ngực An Bắc Nguyên.

"Tuyệt quá, tuyệt quá, em cũng muốn có quà!" An Bội Bội ăn dấm học giọng nói cùng ngữ điệu nói.

"Làm nũng đi tìm chồng em đi, không phải em đang cùng chồng em đi hưởng tuần trăng mật lần thứ 3 sao?" Sự tích em gái trọng sắc khinh anh quả thật có thể viết thành một cuốn sách.

"Ô ô ô ô....." An Bội Bội diễn nghiện, hai tay che mặt giả khóc, "Anh hai không thương em, anh hai chỉ thương Tiểu Vũ!"

"Chị ơi, chị, chị đừng khóc, quà của Tiểu Vũ chia cho chị, được không?" Tiểu Vũ lay lay món quà nhận được từ An Bắc Nguyên còn chưa mở, rộng rãi chia sẻ với An Bội Bội.

"Vẫn là em gái của anh tốt nhất!" An Bội Bội thốt lên một câu diễn đến cùng.

Buổi tối, dưới sự kiên trì của An Bội Bội, Lý Mạn mang theo Tiểu Vũ cùng anh em An gia cùng chồng An Bội Bội cùng nhau dùng bữa tối.

Chồng An Bội Bội là pháp y không có biểu cảm, nhưng đối với An Bội Bội siêu cấp dịu dàng che chở, mà An Bắc Nguyên cũng ngây thơ liều mạng ăn dấm chua em rể.

Anh em hai người liều mạng tranh thủ tình cảm, xuất ra cả người chiêu thức đoạt Tiểu Vũ yêu nhất.

"Anh, Vương Nghiên Lệ tìm cha mẹ khóc lóc kể lể, nói anh mang theo con gái riêng bên người, kết thúc triển lãm cha mẹ sẽ về tính toán sổ sách với anh, tốt nhất anh nên chuẩn bị tốt." Cơm no rượu say, trước khi rời đo An Bội Bội có lòng tốt nhắc nhở An Bắc Nguyên.

"Đã biết." An Bắc Nguyên ôm Tiểu Vũ đã ngủ, xoa xoa đỉnh đầu em gái, "Nhanh về nhà đi, thỉnh thoảng trở về thăm anh hai."

"Đã biết, dài dòng." An Bội Bội bất đắc dĩ lại ngọt ngào oán giận.

"Anh hai, em cùng An Bội Bội về nhà." Em rể Thân Đồ Vị ít lời tạm biệt An Bắc Nguyên, ôm An Bội Bội rời đi.

"Đi thôi, tôi đưa cô về." Trong lòng An Bắc Nguyên có con tin Tiểu Vũ, bằng cô gái không tránh anh như tránh rết khẳng định sẽ ở lúc em gái xoay người, đồng thời ôm con gái chạy cách anh xa xa, "Tổng giám đốc, không cần......" cùng người nhà An Băc Nguyên ăn cơm cô cũng đã cảm thấy sợ hãi, huống chi để cho đại tổng giám đốc đưa cô về nhà!

"Bớt nói nhảm, đi mau!" An Bắc Nguyên ôm Tiểu Vũ đi đến xe anh, con gái đã bị bắt cóc, Lý Mạn đành phải bước nhanh đuổi kịp.

Lý Mạn thuê phòng trong một ngõ nhỏ chật hẹp, ánh sáng trong ngỏ u ám, chất đầy rác thải lộn xộn, xe căn bản không lái vào được, An Bắc Nguyên đành phải đỗ xe ở đầu ngõ, ôm Tiểu Vũ cùng Lý Mạn đi vào.

"Tổng giám đốc, tôi ôm Tiểu Vũ đi vào là được rồi, đã chậm trễ nhiều thời gian của anh rồi." Lý Mạn phát hiện người đàn ông này động tác quá nhanh, luôn trước một giây ôm lấy con gái trước khi cô bắt lấy.

"Nơi này tối như vậy, tôi lo lắng Tiểu Vũ, tôi đưa hai người lên lầu." An Bắc Nguyên cau mày cực kỳ không vừa lòng Lý Mạn cùng Tiểu Vũ ở loại nhà trọ cũ kỹ này.

"Nơi chúng tôi ở trị an tốt lắm......"

"Lý Mạn?" Giọng nói xa lạ lại âm trầm từ chỗ tối phát ra.

"Hả?" Lời khen của Lý Mạn đối với trị an khu này bị đánh gãy, cô theo bản năng trả lời.

"Con gái mày đâu?" Người đàn ông đứng trong tối đi ra, che ở trước Lý Mạn, hình như hắn có chút ngoài ý muốn cùng quấy nhiễu đối với sự xuất hiện của An Bắc Nguyên, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Vũ được An Bắc Nguyên ôm vào lòng.

"Anh hỏi con gái tôi làm gì? Tôi lại không biết anh!" Lý Mạn cẩn thận đánh giá người đàn ông cao lớn, vết sẹo bên má hắn kia thật khủng bố.

Người đàn ông mặt sẹo chỉ tên muốn dẫn Tiểu Vũ đi, điều này làm cho tim Lý Mạn đột nhiên nhảy lên, không thể khống chế không tự chủ dâng lên hoảng sợ.

"Hỏi nhiều như vậy làm gì, mang con gái theo tao một chuyến!" Người đàn ông mặt sẹo cẩn thận đánh giá An Bắc Nguyên, không để anh vào mắt, trực tiếp nói với Lý Mạn.

"Muốn mang con gái tao đi, không hỏi xem tao có đồng ý không sao?" Luôn Luôn tràn đầy hứng thú quan sát người đàn ông mặt sẹo An Bắc Nguyên mở miệng, cô gái người kẻ thù rất nhiều sao? Lại có người chặn đường uy hiếp cô.

"Con gái mày? Mày là An Bắc Nguyên?" người đàn ông mặt sẹo bóp đột ngón tay đến gần An Bắc Nguyên, cẩn thận quan sát quý công tử trong lời đồn này, "Thức thời thì cút đi, bằng không đừng trách tao không nể mặt!"

"Sao mày biết tao là An Bắc Nguyên?" Anh không nhớ chính mình đã tự giới thiệu, người đàn ông mặt sẹo này lại vừa nghe anh nói là ba Tiểu Vũ, lập tức biết anh là An Bắc Nguyên, xem ra không phải là Lý Mạn kẻ thù nhiều, mà là bị liên lụy bởi anh.

"Quản nhiều vậy làm gì!" người đàn ông mặt sẹo hét một ngụm, cực kỳ không kiên nhẫn nói, "Cho dù thế nào tao đều phải mang con nhóc này đi, nếu mày lại nhảy ra đừng trách tao không khách khí!" Chỉ cần mang con nhóc kia đi là có một triệu vào tài khoản, hắn liều mạng!

"Ôm Tiểu Vũ, nhớ che tai nó lại, tôi không muốn tiếng ồn đánh thức Tiểu Vũ ngủ." An Bắc Nguyên giao Tiểu Vũ ngủ say cho Lý Mạn, chậm rãi cuốn tay áo sơ mi lên, dùng tốc độ người đàn ông mặt sẹo không nhìn thấy ra quyền.

Lý Mạn ôm con gái cố hết sức trốn vào góc tường, đè nén khát vọng muốn hét chói tai, cô cũng từ đoạn đối thoại giữa người đàn ông mặt sẹo với An Bắc Nguyên hiểu được nguyên nhân, biết được chuyện đã xảy ra, hẳn là Vương Nghiên Lệ bắt đầu hành động, không phải dự đoán ban đầu của cô, điều này làm cho Lý Mạn thở phão nhẹ nhõm.

Nóng vội, nhưng tình hình đánh nhau giữa An Bắc Nguyên cùng người đàn ông mặt sẹo làm cho cô bắt đầu trở nên khẩn trương.

Rõ ràng An Bắc Nguyên chiếm thượng phong, nhưng người đàn ông mặt sẹo ý chí chiến đấu ngoan cường, cũng đánh trúng An Bắc Nguyên mấy cái, Lý Mạn hai tay ôm chặt con gái kêu to, "Em gọi điện thoại báo cảnh sát!"

"Đáng chết!" Liên tục đánh An Bắc Nguyên vài cú người đàn ông mặt sẹo mắng một câu chạy khỏi cuộc chiến, chạy nhanh trốn đi.

An Bắc Nguyên vốn định đuổi theo, nhưng lại sợ còn những người khác mai phúc, anh chùi máu bên môi đi về phía Lý Mạn trốn ở một góc, "Đi thôi, tôi đưa cô lên lầu."

Hai chân Lý Mạn như nhũn ra, gần như không thể chống đỡ thân thể, An Bắc Nguyên ôm Tiểu Vũ đỡ lấy Lý Mạn, cùng cô đi lên lầu năm, mở cửa phòng đi vào phòng nhỏ một phòng ngủ.

"Anh ngồi xuống đi, để tôi đi lấy nước cho anh." Lý Mạn đặt con gái xuống giường đắp chăn bông, ra khỏi phòng ngủ nói với An Bắc Nguyên đứng ở phòng khách đánh giá hoàn cảnh, sắc mặt của cô trắng bệch giọng nói run run.

"Không cần, ngồi xuống."An Bắc Nguyên đưa tay bắt lấy cánh tay Lý Mạn kéo cô cùng nhau ngồi xuống. "Thu dọn đồ đạc, đi với tôi."

"Đi đâu?" Lý Mạn khó hiểu nguyên do nhìn An Bắc Nguyên, cắn môi lưu lại dấu vết rõ ràng.

"Nhà của tôi." An Bắc Nguyên nhanh chóng nói trước khi Lý Mạn mở miệng kháng nghị, "Chỗ cô ở không an toàn, đừng nói với tôi vưa rồi cô không nghe ra, người kia do Vương Nghiên Lệ phái đến, cô ta nhằm vào Tiểu Vũ, cô cảm thấy cô có thể bảo vệ Tiểu Vũ sao?"

"Tôi......" Nghĩ đến Vương Nghiên Lệ hung tợn nguyền rủa, sắc mặt Lý Mạn càng khó nhìn.

"Chuyện này do tôi mà ra, tôi sẽ phụ trách, trước khi đảm bảo an toàn hai người trước vào nhà tôi ở." An Bắc Nguyên đứng dậy, "Đi thu dọn những thứ cần thiết, bây giờ liền đi."

"Nhưng......" Cô cùng anh không chút quen biết, chỉ bởi vì một lần ngoài ý muốn đắc tội với anh, sau đó tai nạn liên tiếp tìm đến cô, cô thật sự không muốn lại tiếp tục liên hệ với anh, cũng không muốn gây phiền phức cho anh.

"Không có nhưng nhị gì cả, trừ khi cô cảm thấy, còn có chuyện quan trọng hơn so với an toàn của Tiểu Vũ."Một câu ngăn chận kháng nghị cùng bất mãn của Lý Mạn, ngoan ngoãn đi vào phòng thu dọn đồ đạc.

10 phút sau, An Bắc Nguyên mang theo hành lý đơn giản ôm Tiểu Vũ xuống lầu, Lý Mạn gắt gao theo sau An Bắc Nguyên, toàn bộ quá trình Tiểu Vũ đều ngủ say, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.

An Bắc Nguyên thu xếp cho Lý Mạn ở trong một phòng trọ cao cấp cách tòa nhà An thị không xa, anh vốn không định ở trong này, nhưng lúc anh nhìn thấy biểu cảm giống như đề phòng sắc lang kia của Lý Mạn, anh thay đổi chủ ý ngay lập tức.

"Hai người tạm thởi ở đây, cần thứ gì thì cứ nói với tôi, tôi phụ trách đưa đón Tiểu Vũ đến nhà trẻ, cô cứ lo làm tốt trợ lý tổng giám đốc." An Bắc Nguyên vốn định rời đi chỉ vào cánh cửa phòng ngủ chính, "Tôi sẽ ở trong đó, tùy thời hoan nghênh cô gõ cửa!"

Ánh mắt hung tợn của Lý Mạn trừng qua, cuối cùng khôi phục chút nguyên khí.

Cho dù không tình nguyện, vì bảo vệ Tiểu Vũ chu toàn, Lý Mạn vẫn ở trong phòng trọ của An Bắc Nguyên, trong phòng trọ bài trí, vật dụng, thiết bị đầy đủ mọi thứ, đơn điệu thiếu hơi người.

Lý Mạn cùng Tiểu Vũ chuyển vào không lâu, nơi đó bắt đầu giống một ngôi nhà.

Trong tủ lạnh bắt đầu xuất hiện rau dưa cùng hoa quả, còn có đồ ngọt Lý Mạn tự tay làm, trên sofa trong phòng khách đặt gối ôm mềm mại màu sắc rực rỡ, ngẫu nhiên còn có thể ngồi xuống đồ chơi Tiểu Vũ để quên.

An Bắc Nguyên phát hiện thú vui mới, mỗi ngày đưa đón Tiểu Vũ đến trường về nhà, nhận cái hôn má nóng ướt của Tiểu Vũ, trở về nhà có người coi cửa, có cơm canh thơm ngào ngạt đập vào mặt, trong phòng quanh quẩn tiếng phim hoạt hình cùng tiếng cười của Tiểu Vũ, tất cả tốt đẹp này làm cho An Bắc Nguyên say mê, anh đột nhiên sinh ra một loại ảo giác, dường như tất cả những điều này đều thuộc về anh.

Cô vợ hiền tuệ cùng con gái đáng yêu của anh.

Cứ nghĩ đến liền cảm thấy thật ấm áp, thật lưu luyến.

Anh mới sẽ không nói cho Lý Mạn, anh góp nhặt một ít chứng cứ Vương Nghiên Lệ đối phó với tình địch, giao cho cha Vương Nghiên Lệ, ba cô bằng tốc độ nhanh nhất đưa con gái xuất ngoại, trong thời gian ngắn Vương Nghiên Lệ sẽ không xuất hiện trước mặt bọn họ.

An Bắc Nguyên luyến tiếc Lý Mạn cùng Tiểu Vũ chuyển đi, anh bắt đầu vụng trộm quan sát Lý Mạn.

Phụ nữ thật sự là một sinh vật thần kỳ, cô gái này lúc đối mặt với anh thì bạo lực, lúc bảo vệ Tiểu Vũ thì hung hãn, khi chăm sóc Tiểu Vũ, lại có thể dịu dàng nhẫn nại như vậy, mỗi ngày nấu những món ăn khác nhau cho Tiểu Vũ ăn nhiều một chút, các loại đồ ngọt đều là số một, khi nói chuyện với Tiểu Vũ biểu cảm giọng điệu dịu dàng ngay cả anh cũng động lòng.

Xong rồi xong rồi, anh giống như thật sự sinh ra cảm xúc không bình thường đối với bà mẹ hung hãn chưa kết hôn này! Anh không phải cuồng bị ngược a, các loại phụ nữ hoàn phì yến gầy mặc anh chọn lựa, cuối cùng lại sinh ra hứng thú với bà mẹ chưa kết hôn hung hãn, từ đầu đến cuối không chịu thua anh, tránh anh như rắn rết, hoài nghi anh thích con nít, ông trời không phải muốn trêu cợt anh chứ?

An Bắc Nguyên quả thật không tiếp thu được đả kích trầm trọng này, anh mượn công việc rời đi Bạch Bắc hai ngày, anh cần yêu tĩnh một chút.

Từ khi Lý Mạn cùng Tiểu Vũ chuyển vào nhà trọ của An Bắc Nguyên, mỗi ngày anh đều về nhà đúng giờ, lấy thân phận ông chủ cùng chủ nhà yêu cầu chia sẻ bữa tối của Lý Mạn cùng Tiểu Vũ, nhận sắc mặt khó coi của Lý Mạn tùy ý gọi món ăn, Lý Mạn thật sự không chịu thua liền ranh mãnh lợi dụng Tiểu Vũ yêu cầu cô đủ loại món ăn, vì không để con gái thất vọng, Lý Mạn chỉ có thể giận đùng đùng nấu cho anh ăn.

An Bắc Nguyên đi công tác rời khỏi Bạch Bắc, cô vốn nên thở phào một hơi, nhưng lại cảm thấy là lạ. Bảng tóm tắt công việc của An Bắc Nguyên không có sắp xếp chuyến công tác lần này, anh thình lình đẩy nhanh chuyến đi Thượng Hải sớm định, thần bí cực kỳ không biết muốn làm cái gì.

Đã không có bóng đèn An Bắc Nguyên, Lý Mạn vốn tưởng rằng cô có thể thoải mái cùng con gái nấu nướng, ăn cơm, xem tivi, chơi trò chơi, tắm rửa, kể chuyện, ngủ, nhưng cô cùng con gái đều cảm thấy phòng khách trống rỗng, Tiểu VŨ thường thường kêu 'chú' mới nhớ ra An Bắc Nguyên cũng không có về.

Ngày thứ 2 An Bắc Nguyên không về, Lý Mạn cùng con gái đều cực kỳ không có tinh thần.

Tiểu Vũ là con nít, có thể liên tục truy hỏi mẹ khi nào chú mới trở về, Lý Mạn tâm tình phức tạp, vừa muốn biết khi nào An Bắc Nguyên trở về, lại sợ nhìn thấy anh.

Các cô thật sự tiếp xúc quá gần An Bắc Nguyên, không chỉ con gái không rời được An Bắc Nguyên, ngay cả cô cũng không quen thiếu An Bắc Nguyên.

Lý Mạn chừa từng gặp qua đàn ông thích con nít hơn An Bắc Nguyên, rõ ràng là người đàn ông không có chút tính nhẫn nại, tính tình không tốt lại âm hiểm giả dối, lại có thể không không kiên nhẫn ngồi cùng Tiểu Vũ cả buổi sáng, cực kỳ kiên nhẫn nói chuyện với Tiểu Vũ, kể chuyện, giảng đạo lý cho Tiểu Vũ, cùng Tiểu Vũ cùng nhau bò tới bò lui nhảy múa lăn lộn trên nền nhà, giống như đứa trẻ to xác, đừng nói tức giận, ngay cả một chút khó chịu cũng không có.

Mỗi khi nhìn An Bắc Nguyên cùng Tiểu Vũ chơi đùa chung một chỗ, Lý Mạn liền cảm thấy ngực nóng quá nóng quá, nếu nói An Bắc Nguyên anh tuấn, cao to, giàu có đều không lọt vào mắt cô, An Bắc Nguyên yêu thương Tiểu Vũ, biểu cảm ngây thơ lúc chơi chung với Tiểu Vũ làm cho Lý Mạn căn bản vô lực kháng cự, trơ mắt nhìn anh từng chút ăn mòn đập phòng ngự lớn của cô.

Biết rõ không thể lại không khống chế được, đây là một loại tra tấn thống khổ lại ngọt ngào.

"Mẹ, ngày mai chú sẽ về sao?" lúc tắm rửa, Tiểu vũ lại hỏi Lý Mạn.

"Sẽ về, Tiểu Vũ tắm nhanh lên, nước bắt đầu lạnh." Lý Mạn trả lời cực chột dạ, cô vốn không biết khi nào An Bắc Nguyên trở về, chỉ có thể trước có lệ chờ mong của con gái.

"Con rất muốn nhanh chóng nhìn thấy chú, con có rất nhiều lời muốn nói với chú, mẹ." Cô bé nhỏ từ trong bồn tắm đứng lên, vươn cánh tay nhỏ bé trắng non mềm với Lý Mạn.

Lý Mạn lấy khăn tắm bao con gái đứng lên, ôm ra khỏi phòng tắm.

"Chú, chú!" Tiểu Vũ bị khóa trong khăn tắm mắt sắc nhìn thấy An Bắc Nguyên, mang theo hành lý vừa mới vào phòng, lập tức vui kêu ra tiếng.

"Tiểu Vũ!" An Bắc Nguyên trái ngược với không có sức sống khi vào cửa, vứt hành lý xuống vui vẻ tiến lại, tiếp nhân Tiểu Vũ bao khăn tắm, "Tiểu Vũ, bảo bối, hai ngày này có nhớ chú không?"

"Bé luôn luôn nhớ chú." Tiểu Vũ giống con khỉ nhỏ bám vào người An Bắc Nguyên, khăn tắm từ trên người bé rơi xuống, lộ ra mông nhỏ sạch sẽ.

"Tiểu Vũ, cẩn thận cảm lạnh!" Khi An Bắc Nguyên nói chuyện với Tiểu Vũ, ánh mắt chăm chú luôn dừng trên người Lý Mạn, bên má cô lén nóng lên, cúi người nhặt lên khăn tắm bị con gái làm rớt.

"Ngoan, chú mới về, để cho chú nghỉ ngơi đã, mẹ giúp con mặc quần áo."

"Nhưng...... nhưng người ta muốn chú ôm!" Tiểu Vũ gắt gao bám vào người An Bắc Nguyên không buông, cực kỳ tội nghiệp cầu xin.

"Tiểu Vũ ngoan, đi mặc quần áo với mẹ, chú tắm rửa xong sẽ vào với con, được không?" An Bắc Nguyên nhận khăn tắm, bao lấy thân thể trần truồng của Tiểu Vũ, trả bé lại cho Lý Mạn.

"Con chờ chú nha! Chú tắm thơm thơm nhanh chút nha!"

Tiểu Vũ cười đến ánh mắt cong lên.

"Trên sofa là quà cho Tiểu Vũ!" An Bắc Nguyên cúi người hôn Tiểu Vũ một cái, hơi thở nam tính ập vào mặt làm cho hô hấp của Lý Mạn cứng lại, đôi má càng đỏ.

An Bắc Nguyên ngâm nga hát đi tắm rửa, anh trốn đến Thượng Hải để bình tĩnh, gặp một người bạn gái cũ, bạn gái cũ trổ mã càng thêm quyến rũ động lòng người, liều mạng câu dẫn anh, An Bắc Nguyên uống hơi say đi theo bạn gái cũ đến nhà cô ở Thượng Hải, hai người lăn trên giường lớn mềm mại, nhưng An Bắc Nguyên nhanh chóng phát hiện, anh không được!

Trong đầu anh liên tục xuất hiện bộ dáng Lý Mạn mặc tạp dề nấu cơm, bộ dáng Lý Mạn dỗ Tiểu Vũ ngủ, bộ dáng Lý Mạn rửa mặt lau tay cho Tiểu Vũ, bộ dáng Lý Mạn đưa Tiểu Vũ đến lớp...... thậm chí ngay cả bộ dáng Lý Mạn trừng mắt nhìn anh, trộm mắng anh đều trở nên động lòng người.

Trong đầu anh hoàn toàn bị Lý Mạn lấp đầy, cô gái dưới thân lại nhiệt tình lại nóng bỏng cũng không có cách nào khiến anh chú ý.

An Bắc Nguyên lăn khỏi người bạn gái cũ, mặc quần áo vào rời đi chỗ ở của bạn gái cũ, mua vé máy bay sớm nhất bay về Bạch Bắc.

Cho dù đi đường mỏi mệt, nhưng lúc anh nhìn thấy, Lý Mạn ôm Tiểu Vũ tắm xong giống chó mập nhỏ đi ra phòng tắm, tim của anh đột nhiên trở nên bình yên, anh nghĩ anh thật sự không thể thoát khỏi lòng bàn tay của hai mẹ con này, anh chấp nhận đau, anh muốn hai người.

An Bắc Nguyên đi vào phòng tắm nhanh chóng, lau tóc cũng không ngừng cười ngây ngô, nghĩ An Băc Nguyên anh cũng coi như tung hoành tình trường nhiều năm, phụ nữ theo đuổi anh không đến 100 cũng có mấy chục, cuối cùng lại yêu phải không cô gái không cho anh sắc mặt tốt, đây là tình yêu sao.

Lý Mạn ôm lấy Tiểu Vũ phấn khích không thôi lau khô tóc cho thay áo ngủ cho bé, Tieur Vũ ở trên giường lăn qua lăn lại, ôm thỏ bông nhỏ hôn không ngừng, cười đến đối má đều đỏ lên.

"Tiểu Vũ, lại đây, mẹ sắp kể chuyện." Lý Mạn ngồi trên giường, bất đắc dĩ vỗ vỗ chỗ Tiểu Vũ nằm.

"Mẹ, mẹ, chú đã trở lại! Chú đã trở lại! Cùng cục cưng thỏ chú giữ con con nữa!" Tiểu Vũ ôm cục cưng thỏ đắc ý khoe với Lý Mạn.

"Cục cưng thỏ thật đáng yếu!" Lý Mạn xoa bóp lỗ tai cục cưng thỏ, "ngoan, Tiểu Vũ lại đây nằm xuống, ngày mai còn phải lên lớp."

"Nhưng mà mẹ, con muốn chờ chú lại đây nghe kể chuyện với con." Tiểu Vũ ôm cục cưng thỏ không chịu thỏa hiệp.

[ Tiểu Vũ!]

"Mẹ, người ta thật sự rất muốn chú, vì sao chú không thể nghe kể chuyện cùng với con?" Tiểu Vũ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

"Tiểu Vũ, chú là người lớn, không nghe kể chuyện cũng có thể ngủ." Lý Mạn nhẫn nại nói trái phải với con gái, muốn An Bắc Nguyên cũng lại đây, nghe cô kể chuyện cô bé quàng khăn đỏ hư cấu, mũi dài tương đương với trí tuệ đấu với hoàng hậu ác độc, không bằng giết cô.

"Mami, xin mẹ đó? Xin mẹ đó được không?" Tiểu Vũ xuất ra công phu làn nũng vô địch xưa nay.

"Tiểu Vũ, xin xỏ mẹ cái gì đó?" An Bắc Nguyên thay đồ mặc ở nhà, thoải mái sung sướng đẩy cửa đi vào, anh có gõ cửa, nhưng hình nhe hai mẹ con rất nhập tâm vào đối thoại không có nghe được.

"Chú!" Tiểu vũ lập tức giống như lò xo từ trên giường nhảy dựng lên, vẽ ra một đường cong rơi vào lòng An bắc Nguyên, "Chú, chú theo con cùng nhau nghe mẹ kể chuyện trước khi ngủ được không? Chú ngủ cùng chúng ta được không?"

"Được, chú cũng rất thích nghe kể chuyện!" An Băc Nguyên tốt tính đáp ứng thỉnh cầu của Tiểu vũ, cười không cười nhìn Lý Mạn.

Lý Mạn né tránh ánh mắt An Bắc Nguyên, khẩn trương lôi kéo áo ngủ, trước kia người đang ông này dám nhìn cô như vật, cô nhất định phỉ nhổ, nhưng sao lần này lại làm cho cô cảm thấy rất khẩn trương rất thẹn thùng, cô thật sự sắp điên rồi, Tiểu Vũ còn nhỏ không hiểu chuyện, sao cô có thể theo con nít cùng nhau làm bậy.

An Bắc Nguyên thoải mái ôm Tiểu Vũ nằm lên giường, nằm nghiêng trên giường, trong lòng khảm Tiểu Vũ vui vẻ cười không ngừng, anh cố ý vẫy tay với Lý Mạn, "Nhanh chút lại đây, ma mi, ngày mai Tiểu Vũ phải đến trường!"

"Mẹ, nhanh lên nằm xuống a!" Tiểu Vũ cũng vẫy tay với Lý Mạn, dùng sức vỗ vỗ chỗ bên cạnh, "Chú ngủ bên kia, mẹ ngủ bên này, Tiểu vũ ngủ ở giữa! Hi hi hi." Tiểu Vũ cực kỳ vừa lòng với sắp xếp của mình, ánh mắt cười đến cong cong.

Lý Mạn không lay chuyển được con gái luôn vẫy tay kêu cô, cô kiên trì đóng lại đèn, bên trong chỉ mở một cái đèn bàn, tỏa ra ánh sáng ấm áp, cô chẫm rãi nằm trên giường, cả người cứng ngắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro