Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


☆, Chương 4

Buổi sáng, thư ký Lã cùng An Bắc Nguyên chời đùa với con nít đến bỏ bê sợ nghiệp, cùng nhau ra ngoài tham gia một buổi đàm phán kinh doanh quan trọng, nếu không phải thư ký Lã mạnh mẽ yêu cầu, An Bắc Nguyên vốn không định đích thân ra mặt, với anh mà nói chơi đùa với Tiểu Vũ quan trọng hơn khuếch trương quy mô An thị.

Lúc đầu thư ký Lã cho rằng An Bắc Nguyên nhất thời nhàm chán nổi hứng trêu đùa cô gái nhỏ Lý Mạn, không nghĩ đến tổng giám đốc bao giờ cũng mọi việc không quan tâm, không đứng đắn lại thật sự yêu thích trẻ con như vậy, trước mặt Tiểu Vũ quả thật như một đứa trẻ to xác, chơi đùa còn kinh hơn Tiểu Vũ.

Điều này là cho thư ký kinh ngạc lại bất đắc dĩ, tổng giám đốc không muốn chủ trì đại cục, trợ lý anh đây sắp mệt chết.

Giữa trưa, Lý Mạn cùng Tiểu Vũ ăn cơm trưa dinh dưỡng An Bắc Nguyên đặc biệt dặn dò nhân viên nhà ăn chuẩn bị, từ khi bắt đầu vào nhà trẻ, Tiểu Vũ đã biết tự mình ăn cơm, cô chỉ cần ở bên, nhìn con gái ăn cơm một ngụm lại một ngụm, Lý Mạn cảm thấy rất vui mừng, Tiểu Vũ thật sự là đứa trẻ ngoan ngoãn.

"Tiểu Vũ, nhớ ngày mai phải cảm ơn chú, thứ hai nhà trẻ bắt đầu lên lớp."

Động tác ăn cơm của Tiểu Vũ ngừng lại, ngẩng đầu mắt trợn to nhìn Lý Mạn, nhanh chóng nhai nhai vài cái nuốt xuống thức ăn trong miệng, "Mẹ, có thể không đi nhà trẻ được không?" Tiểu Vũ hỏi cực kỳ chột dạ.

"Con nói xem?" Lý Mạn nhẹ vỗ về lưng con gái, "Hạt cơm phải nhai nhuyễn mới có thể nuốt vào, bằng không không dễ tiêu hóa."

Lý Mạn rất không đành lòng nhìn vẻ mặt không vui của con gái, nâng tinh thần hỏi, "Con không muốn chơi đùa cùng Tiểu Minh, Hồng Hồng sao?"

"Nhưng......" biểu cảm Tiểu Vũ cực kỳ giãy dụa, bé muốn đến nhà trẻ gặp bạn bè, nhưng lại luyến tiếc An Bắc Nguyên.

"Ngoan, ngày mai là thứ sáu, thứ bảy mẹ mang con đi chơi vườn bách thú, thứ hai bắt đầu đến nhà trẻ." Tối hôm qua Lý Mạn nhận được điện thoại của hiệu trưởng nhà trẻ, nói thứ hai Tiểu Vũ có thể đến nhà trẻ, Lý Mạn thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô thực sự không muốn con gái và An Bắc Nguyên tiếp xúc nhiều, cho dù An Bắc Nguyên không phải biến thái, nhưng ở chung càng lâu gặp phải chia lìa lại càng khổ sở, cô sợ con gái còn nhỏ tuổi không thể chấp nhận.

"Dạ." Tiểu Vũ là đứa bé hiểu chuyện, biết bạn nhỏ đều phải đến nhà trẻ, thất vọng viết rất rõ ràng trên mặt, động tác ăn cơm cũng trở nên uể oải.

Lý Mạn lén lút thở dài một hơi, xoay con gái vào trong bát.

Ăn cơm xong, cùng con gái đọc vài trang truyện, tuy rằng Tiểu Vũ rõ ràng không tập trung, Lý Mạn cũng không có đùa con gái, chỉ hy vọng con gái trở lại hoàn cảnh sinh hoạt ban đầu sẽ dần dần quên đi khoảng thời gian ở An thị.

Tiểu Vũ ăn no đọc truyện, mí mắt bắt đầu đánh nhau, bắt đầu đi xuống một chút một chút, "Mẹ, chú về nhà đánh thức con nha, con có lời muốn nói với chú."

"Được, Tiểu Vũ ngủ ngon." Lý Mạn đặt Tiểu Vũ lên giường trong phòng nghỉ tổng giám đốc, lần thứ ba con gái ngủ đến hở bụng trên chiếc giường này, cô cũng buông tha việc thuyết phục con gái ngủ trên sofa, tổng giám đốc An Bắc Nguyên coi như có phong độ, tặng giường con trẻ nhỏ, anh hoặc ở văn phòng làm việc, hoặc ở sofa bên ngoài năm một chút.

Nhưng Lý Mạn cũng không dám thả lỏng tinh thần, lúc con ngủ trưa cô liên canh giữ bên cạnh con, An Bắc Nguyên sưu tầm rất nhiều sách kinh doanh không có bán bên ngoài, mấy ngày này cô đều cố gắng đọc một quyển sách lúc đại học được giáo sư cực lực đề cử.

"Cô là ai? Sao lại ở trong văn phòng An Bắc Nguyên!"

Lý Mạn vừa mở ra quyển sách mới đọc một nửa, chợt nghe tiếng hô bén nhọn sau lưng, Lý Mạn xoay người, nhìn đến cô em mặt âu phục ngắn bó sát người, đeo kính đen đứng ở cửa phòng nghỉ, ánh mắt phẫn nỗ xuyên thấu qua kính râm lực lượng vẫn mạnh mẽ như cũ.

"Tiểu thư, xin hỏi cô là?" Lý Mạn đứng lên, mấy ngày nay cô cũng có tiếp qua khách của An Bắc Nguyên, không thể nói nhân duyên khác phái của người đàn ông này thật sự tốt lắm, tiểu thư danh môn khuê các, nữ quản lý xinh đẹp của công ty đối thủ, mọi loại phụ nữ từ tốt đến bạo đều hoặc sáng hoặc tốt bắn lửa tình với An Bắc Nguyên.

"Cô là ai? Sao lại ở trong phòng nghỉ của An Bắc Nguyên?" Vương Nghiên Lệ lấy kính râm ra, không chút đau lòng quăng kính râm hàng hiệu quý sang một bên, bước đến trước mặt Lý Mạn, "Người phụ nữ xấu như cô sao lại ở trong văn phòng của An Bắc Nguyên? Đừng tưởng cô xứng đôi với An Bắc Nguyên! Tôi cảnh cáo cô!"

"Mẹ......" Lý Tiểu Vũ mới vừa ngủ bị giọng nói bén nhọn đánh thức, xoa mắt ngồi dậy.

Nhìn thấy cô bé phấn điêu ngọc mài trên giường, tròng mắt Vương Nghiên Lệ nhanh rớt ra, "Nó là ai? Vì sao lại ở trên giường An Bắc Nguyên!" chuyện này còn khủng bố hơn chuyện đàn bà quái dị này ở trên giường An Bắc Nguyên.

"Mẹ, ôm......" Cô bé nhỏ không ngủ trực giác thấy nguy hiểm, vươn một đôi tay nhỏ bé với người đáng tin cậy nhất.

"Ngoan, không có việc gì, tiếp tục ngủ!" Lý Mạn đau lòng ôm con gái, xoay mặt bé vào trong ngực, "Tiểu thư, tổng giám đốc không có ở đây, xin hỏi cô có hẹn trước sao?"

"Cô không biết tôi là ai sao? Tôi mà phải hẹn trước sao?" Vương Nghiên Lệ nhìn chằm chằm cô bé trong lòng Lý Mạn, liều mạng hét chói tai, "Cô đừng nói vứi tôi nó là con gái của Bắc Nguyên, tôi không tin!"

"Tiểu thư, cô......" Lý Mạn đoán được cô gái diễm quang bắn ra bốn phía trước mắt này là ai.

Cô không phải là người thích bát quái, thường ngày cũng ít tiếp xúc với người trong An thị, nhưng danh tiếng của đại tiểu thư vương gia rất vang dội.

Tiểu thư này xuất thân danh môn khuê các, chà cùng cha An Bắc Nguyên là quan hệ nhiều đời, mười sáu tuổi lần đầu tiên về nước nhìn thấy An Bắc Nguyên đã bị anh mê hoặc điên đảo, hai mươi hai tuổi sau khi tốt nghiệp đại học ở nước ngoài, bắc đầu ráo riết theo đuổi An Bắc Nguyên dài đến bốn năm, trận theo đuổi không ngừng không nghỉ bất chấp thủ đoạn này, gần như hủy hoại toàn bộ thanh danh tiểu thư Vương cùng cuộc sống của An Bắc Nguyên, các cô gái đều vừa hận vừa đố kỵ với đại tiểu thư Vương, cánh đàn ông đều chờ chế giễu, xem An Bắc Nguyên thiếu gia tự cho mình là siêu phàm này, kết cục rơi vào ma chưởng của đại tiểu thư Vương gia, muốn chết cũng không được muốn sống cũng không xong như thế nào.

Cho dù dưới góc độ đàn ông hay phụ nữ, thủ đoạn theo đuổi đàn ông của đại tiểu thư Vương quá sức không quang vinh, hành vi quá sức cực đoan, dính phải cô ta quả thật giống như bị quỷ quấn thân.

"Con đàn bà xấu xí này, lại nghĩ dùng một con nhỏ tạp chủng lai lịch không rõ tiếp cận An Bắc Nguyên, tao sẽ không để mày đạt được ý nguyện!"

Tính tình Vương Nghiên Lệ vốn mạnh mẽ, chuyện liên quan đến An Bắc Nguyên lại đặc biệt mẫm cảm kích động, cô ta quăng túi xách qua, Lý Mạn ôm con gái không kịp tránh, bị túi xách hàng hiệu cứng rắn đụng vào trán.

"Tiểu thư Vương, cô bình tĩnh một chút nghe tôi nói......" thật sự là tai bay vạ gió, tai họa của An Bắc Nguyên vì sao phải để cô gánh vác chứ?

Cô thật là xui xẻo mà!

Trong đầu Lý Mạn hiện lên thủ đoạn đố phụ Vương đối phó tình địch nghe đồn, không khỏi rùng mình một cái ôm chặt con gái, sợ con gái bị liên lụy.

"Tao không cần nghe gì cả!" Vương Nghiên Lệ giống như người đàn bà chanh chua chồm lên, cơ bản ả không có trí tuệ cùng tầm cơ đấu đá nhau, chuyện gì đều trực tiếp la lối khóc lóc động thủ, chính mình không đánh lại thì tìm trợ giúp, dù sao trong nhà có tiền có thế không sợ chọc phiền phức.

Lúc này Lý Mạn mới hiểu được cái gì gọi là lời đồn không thể tin, bởi vì đại tiểu thư Vương gia còn khủng bố hơn trăm lần so với lời đồn đại, tin chắc cho dù là ai bị Vương Nghiên Lệ dùng sức lực giống như gặp kẻ thù giết cha đến quyết đấu, đều sẽ vì bảo toàn mạng nhỏ mà chạy xa, Lý Mạn hai tay ôm con gái, căn bản không thể ngăn cản Vương Nghiên Lệ công kích, chỉ có thể xoay người đưa lưng về phía Vương Nghiên Lệ, dùng lưng bảo vệ con gái không bị tổn thương.

"Tao thề, cho dù tạp chủng này thật sự là con gái Bắc Nguyên, tao cũng sẽ khiến cho nó biến mất khỏi thể giới này!" Phát hiện Lý Mạn chỉ tránh né chứ không có đánh lại, luôn dùng thân thể bảo vệ Tiểu Vũ, ả càng thêm điên cuồng công kích Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ bị nắm tóc, đánh vào tay, sợ đến mức oa oa khóc lớn, "Mẹ......mẹ...... chú...... chú...... mẹ......mẹ......"

"Tiểu thư Vương, mong cô đừng đụng vào con gái của tôi!" Vương Nghiên Lệ đánh đập cho dù hung ác, Lý Mạn còn miễn cưỡng chịu đựng được, nhưng tiếng khóc của con gái làm cho cô đau lòng, sao cô ta có thể đối đãi với một đứa bé không hiểu chuyện như vậy chứ!

"Dừng tay? Cô đang làm gì đó?" An Bắc Nguyên vừa bước ra khỏi thang máy chợt nghe trong phòng nghỉ truyền ra tiếng khóc, anh bước nhanh xuyên qua văn phòng vọt vào phòng nghỉ, bắt lấy Vương Nghiên Lệ đang nắm tóc Tiểu Vũ, dùng sức hất ả ra.

Vương Nghiên Lệ không phòng bị, bị đá mạnh lên giường lật người ngã xuống sàn.

"Mẹ...... mẹ...... mẹ......" Đầu cây nấm của Tiểu Vũ bị kéo lộn xộn, bé há to miệng thút thít, tay nhỏ ôm cổ Lý Mạn, mẹ bảo vệ bé, bé cũng muốn bảo vệ mẹ, "Mẹ đau không? Không được đánh mẹ......"

An Bắc Nguyên còn chưa kịp còn chưa kịp lên tiếng quở mắng Vương Nghiên Lệ trấn an Lý Tiểu Vũ hoảng sợ, Vương Nghiên Lệ đã từ mặt đất đứng lên, dùng sức đá rơi giày cao gót, tóc tai bù xù thét chói tai, "Em sẽ không để cho bất kỳ con nào đến gần anh, anh là của em! Em mặc kệ là con đàn bà xấu xí hay là nhỏ tạp chủng, đều sẽ không để cho bọn chúng như ý!"

"Đi ra ngoài!" Huyệt thái dương An Bắc Nguyên giật giật, cố gắng đè ép thịnh nộ trầm giọng quát, "cút đi!"

Vài năm nay, Vương Nghiên Lệ càn quấy, rất không phân biệt phải trái liều chết theo đuổi, đã khiến cho cảm xúc của anh tích tụ đến cực điểm, nhưng ngại quan hệ hai nhà cùng dung túng của cha mẹ mình mà không có thật sự phát tác, nhưng khi ả giống như bà điên đánh đập mẹ con không hề đáp trả, anh thật sự muốn một quyền đánh ả ta.

"An Bắc Nguyên, anh là của em! Chú và dì đều ủng hộ em!" Vương Nghiên Lệ nhảy lên giường, từ trên cao nhìn xuống An Bắc Nguyên rống to.

An Bắc Nguyên nhắm mắt lại hít sâu, tự nói với mình không thể đánh phụ nữ, anh đưa tay ôm Lý Mạn ôm Tiểu Vũ đang run rẩy đi ra ngoài phòng nghỉ, "Vương Nghiên Lệ, nhẫn nại của tôi có giới hạn!"

"Không được đi! Con đàn bà xấu xì này sao xứng với anh? Nhỏ tạp chủng này là con gái của anh sao?" Vương Nghiên Lệ mới không biết xem sắc mặt, mấy năm nay ả ầm ĩ đến trời long đất lở, An Bắc Nguyên mặc dù tức giận cuối cùng còn không phải không biết làm thế nào, ả đã quen tùy hứng mà làm, ả nhảy xuống giường chắn trước An Bắc Nguyên, "Em muốn giết chết nó! Nhất định sẽ giết chết nó!"

"Ba!" một cái tát thật mạnh đánh vào má Vương Nghiên Lệ, đánh đau ả.

"Tôi tuyệt đối không cho cô xúc phạm con gái của tôi tí nào!" Lý Mạn khó thở thu lại bàn tay đau nóng, mở to hai mắt nhìn lại.

"Con đàn bà xấu xí này!" Vương Nghiên Lệ khôi phục từ trong đau đớn và khiếp sợ, không thể tin được mình lại bị đánh, giương nanh múa vuốt xông về phía Lý Mạn.

An Bắc Nguyên ngăn Vương Nghiên Lệ, anh có chút kinh ngạc Lý Mạn luôn tràn đầy tình thương người mẹ, ra tay vừa mau lại ác, chẳng qua vừa vặn làm chuyện anh muốn làm lại không thể làm, anh không chút khách khí ngăn lại Vương Nghiên Lệ, dùng thân thể bảo vệ mẹ con Lý Mạn, "Cô dám đụng vào con gái tôi một ngón tay thử xem!" một câu một từ tạp chủng nghe được An Bắc Nguyên sôi máu, anh đã sớm thương Tiểu Vũ như con gái ruột.

"Oa......" Vương Nghiên Lệ dùng sức khóc lớn, tóc tai bù xù giống như bà điên giơ chân thét chói tai khóc òa, "Anh không thể đối xử với em như vậy! Anh là của em! Em vì anh đến Hàn Quốc chỉnh hình, anh lại cùng con đàn bà lăn loàn sinh con, anh là của em! Chỉ có thể sinh con với em!"

"Vương Nghiên Lệ, cô tỉnh táo đi, tôi không thích cô, vĩnh viễn cũng không có khả năng thích cô!" An Bắc Nguyên ôm Lý Mạn đi ra ngoài, tiếp tục ở chung một chỗ với cô gái này, anh không nổi điên thì cũng phát cuồng.

Thư ký ở ngoài cửa gấp đến mức xoay quanh, mỗi lền Vương Nghiên Lệ xuất hiện với bọn họ mà nói luôn là một trận tai nạn, làm cấp dưới không nên để cấp trên gặp sự cố, nhưng Vương Nghiên Lệ kia thật sự rất khủng bố, cô không dám dây vào.

Trừng mắt liếc nhìn thư ký không hoàn thành trách nhiệm, An Bắc Nguyên mang theo đôi mẹ con thút thít vào văn phòng trợ lý, "Trưng dụng phòng làm việc của cô, cô quăng ả đó ra khỏi An thị cho tôi, về sau tôi không muốn nhìn thấy ả nữa!"

Loại mệnh lệnh này, thư ký không biết tiếp nhận bao nhiêu lần, thư ký Lã việc kinh doanh của An thị gặp vấn đề gì cũng không làm khó được nhăn mặt, anh sợ nhất đối mặt với đại tiểu thư kiêu căng bốc đồng kia! Nhưng mệnh lệnh của ông chủ không thể không chấp hành, anh đứng dậy đi ra khỏi văn phòng, thay ông chủ xử lý phiền phức.

"Đừng khóc!" An Bắc Nguyên Lý Mạn cùng Tiểu Vũ ôm nhau thút thít ngồi xuống sofa, anh không ngằng xoa đầu nhỏ Tiểu Vũ trấn an bé, "Ngoan, đừng khóc, cô ấy sẽ không xuất hiện nữa, sẽ không tổn thương con nữa!"

"Oa oa oa......" Tiểu Vũ không ngừng thút thít, "Cô ấy thật khủng khiếp...... thật khủng khiếp......"

"Chú cũng thấy cô ta thật khủng bố!" Tin chắc không ai hiểu rõ hơn anh.

"Cô ấy...... cô ấy đánh mẹ......" Đây là điều Tiểu Vũ giận nhất khó chấp nhận nhất.

"Cô ta sẽ không đánh con cùng mẹ nữa, chú sẽ bảo vệ con, tin chú!" Tiểu Vũ khóc đến mắt sưng lên, bộ dáng hức hức hức hức làm cho An Bắc Nguyên rất đau lòng, "Chú thề sẽ bảo vệ con và mẹ, tin chú, được không?"

"Chú bảo vệ mẹ cùng Tiểu Vũ!" Cuối cùng Tiểu Vũ vẫn lựa chọn tin tưởng An Bắc Nguyên, rốt cục vươn tay về phía An bắc Nguyên, An Bắc Nguyên mau khóc thành tiếng, anh rất sợ bé đáng yêu oán trách anh, sau này sẽ không để ý đến anh nữa.

"Ngoan, chú nhất định sẽ bảo vệ hai người!" An Bắc Nguyên cảm động ôm thân thể nhỏ bé ấm áp của Tiểu Vũ, không thể tin được sao mình có thể thích Tiểu Vũ như vậy.

Lý Mạn vốn oán trách An Bắc Nguyên, nạn đào hoa của anh ta liên lụy đến cô cùng con gái, nhưng An Bắc Nguyên nghiêm túc cam đoạn với con gái sẽ bảo hộ các cô, sợ con gái tức giận như vậy.

An Bắc Nguyên ôm Tiểu Vũ cùng nhau nhìn về phía Lý Mạn cúi đầu, tóc ngắn của Lý Mạn bị kéo lộn xộn, trên trán bị đánh lộ ra một vết thương nhỏ, một giọt máu tươi tràn ra trên vầng trán tuyết trắng, trên má còn lộ ra vết cấu xung huyết.

"Đáng chết, nếu ả ta lại xuất hiện trước mặt anh, anh sẽ nhất định sẽ không tha cho cô ta!" An Bắc Nguyên không phải không nghe nói qua thủ đoạn loại bỏ phụ nữ xuất hiện bên người anh, nhưng lúc anh tận mắt nhìn thấy Vương Nghiên lệ bạo lực đánh đập Lý Mạn, anh vẫn không thể đè nén tức giận, nếu anh trở về chậm chút, không biết sẽ xảy ra chuyện đáng sợ gì!

Ôm Tiểu Vũ đứng dậy, An Bắc Nguyên đi đến bên cạnh bàn ấn xuống đường dây trong bảo thư ký mang hòm thuốc vào.

Rất nhanh, thư ký gõ cửa, cúi đầu ôm hòm thuốc vào, đặt lên bàn nhanh chóng xoay người tránh ra, sợ An Bắc Nguyên truy cứu cô canh giữ bất lực.

"Lại đây." An Bắc Nguyên để cho Tiểu Vũ ngồi trên người anh, mở hòm thuốc ra ngồi bên người Lý Mạn, kết quả Lý Mạn chuyển mông ngồi sang ghế sofa đơn, An Bắc Nguyên tức giận trợn trừng mắt, tất cả phụ nữ đếu xem anh như mật, chỉ có cô gái này xem anh như ôn dịch, "Lại đây ngồi yên!"

"Tổng giám đốc, tôi tự mình làm được." Nhìn thấy An Bắc Nguyên lấy ra bồn gòn thấm cồn, Lý Mạn biết anh muốn làn gì, lộ ra biểu cảm xin thứ cho kẻ bất tài.

"Tiểu Vũ, mẹ bị thương, con nói chú có nên giúp mẹ bôi thuốc không? Bôi thuốc liền không dau." An Bắc Nguyên biết nhược điểm của Lý Mạn ở đâu, người thông mình đều biết bắt cướp bắt vương trước.

Một đôi mắt to sáng của Tiểu Vũ lập tức chảy hai hàng nước mắt, "Mẹ, để cho chú bôi thuốc giúp mẹ được không? Mẹ đau, Tiểu Vũ cũng đau!"

Lý Mạn nắm chặt tay thầm nguyền rủa An Bắc Nguyên, chậm rãi di chuyển đến ngồi trước mặt An Bắc Nguyên, nhìn anh cầm cục bông nhẹ nhàng chà lau miệng vết thương trên trán cùng trên má, động tác của anh rất dịu dàng, cô lại không cảm thấy đau, hai mắt chỉ có thể nhìn mặt anh cách cô rất gần rất gần, anh thở ra hơi thở ấm áp phả lên mặt cô, ánh mắt anh rất nghiêm túc, không có làm trò cũng không có gian manh.

Lý Mạn nghe được tiếng tim mình đập, từng chút đánh vào lồng ngực cô, cô hoảng loạn nhắm mắt lại không dám nhìn An Bắc Nguyên.

An Bắc Nguyên cẩn thận giúp Lý Mạn khử trùng miệng vết thương, nhìn gần khuôn mặt này, mới phát hiện khuôn mặt anh luôn cho là đáng yêu có thừa nhưng chưa đủ xinh đẹp này lại sắc xảo như thế, làn da trắng nõn không hề có tỳ vết, cái mũi xinh xắn thẳng tắp, lúc hai mắt đóng lại, lông mi run run, hết sức động lòng người.

Nếu không phải Tiểu Vũ ở trong lòng anh, suýt nữa anh đã bị Lý Mạn dịu ngoan mê hoặc mà hôn lên đôi môi đầy đặn đỏ tươi của cô!

"Đáng chết!" An Bắc Nguyên thầm nguyền rủa một tiếng, Lý Mạn hoảng loạn mở to mắt, cho rằng An Bắc Nguyên đang nguyền rủa cô.

Anh thật sự đáng chết! Chắc chắn là bị Vương Nghiên Lệ dây dưa lâu quá không có phụ nữ, mới có suy nghĩ lệch lạc với bà mẹ chưa kết hôn không để anh vào mắt, hoài nghi anh thích trẻ con, thật sự đáng chết đáng chết đáng chết!

Lý Mạn chậm rãi di động thân thể cách An Bắc Nguyên sắc mặt không tốt xa xa một chút, cố gắng ổn định trống ngực dồn dập, "Tổng giám đốc, tuần sau nhà trẻ bắt đầu lên lớp, Tiểu Vũ sắp quay lại trường, cảm ơn ngài đã chăm sóc Tiểu Vũ trong suốt thời gian qua. Xin ngài cho phép tôi quay lại khoa hành chính tổng hợp, tôi càng thích hợp với công việc hành chính tổng hợp hơn."

"Tiểu Vũ phải quay lại trường?" An Bắc Nguyên nhất thời chưa thể tiêu háo tin tức này, lúc bắt đầu anh bởi vì thích Tiểu Vũ cho nên muốn ở gần đùa vui với cô bé đáng yêu kia, không nghĩ đến thời gian qua nhanh như vậy, vật nhỏ phải quay lại nhà trẻ, anh cảm thấy cực kỳ luyến tiếc.

"Chú ơi, chú có thể đến nhà trẻ đón con không? Chú có thể đến nhà trẻ đón con cùng mẹ không?" Tiểu Vũ chui vào trong ngực An Bắc Nguyên, đã quen vị trí cùng độ ấm này.

"Đương nhiên được, Tiểu Vũ là cục cưng bảo bối của chú!" An Bắc Nguyên tung hoành tình trường, vốn chỉ dựa vào vẻ ngoài anh tuấn cùng của cải hùng hậu, phải nói lời ngon tiếng ngọt để dỗ phụ nữ vui vẻ, với anh mà nói căn bản chỉ là lời nói nhảm thôi, nhưng đối mặt với Tiểu vũ tất cả đều trở nên tự nhiên như chuyện bình thường phải làm, ngang tai ngang sức với công lực lời ngon tiếng ngọt của cô bé kia, dỗ đối phương đều rất vui vẻ.

"Tiểu Vũ, công tác của chú bề bộn nhiều việc, chúng ta không thể làm phiền chú." Lý Mạn vội vàng nói tiếp, sợ An Bắc Nguyên cho Tiểu Vũ hy vọng ảo, cũng không muốn anh tiếp tục tham dự vào cuộc sống bình lặng của hai mẹ con cô.

Thái độ tránh anh như tránh rết của Lý Mạn làm cho trong lòng An Bắc Nguyên cực kỳ không tốt, anh đã quen phụ nữ ái mộ theo đuổi, mà bà mẹ chưa kết hôn này lại không chút để anh vào mắt, mặc kệ sắc đẹp hay tiền tài của anh.

Nhưng, cho đến bây giờ anh cũng không phải là người tốt bụng, cô càng muốn tránh né, anh lại càng không cho cô được như ý, "Chuyện hôm nay là ngoài y muốn, tôi xin lỗi cô, tiền thuốc men tôi sẽ bồi thường, an tâm là thư ký của cô, tôi cảm thấy cô làm tốt lắm."

"Tổng giám đốc......"

"Tiểu Vũ ngủ trưa bị đánh thức, chú cùng Tiểu Vũ ngủ trưa, được không?" An Bắc Nguyên ôm Tiểu Vũ đứng dậy, không định kéo dài câu chuyện với Lý Mạn.

Không biết thư ký Lã dùng cách gì, chờ bọn họ trở lại văn phòng và phòng nghỉ của tổng giám đốc, hỗn loạn lúc trước xảy ra giống như chưa từng phát sinh, tất cả vật dụng trong phòng nghĩ đều trở về vị trí cũ, đồ dùng trên giường đã đổi mới, không khí tươi mát tràn ngập ánh mặt trời.

Lý Mạn nhìn An Bắc Nguyên cẩn thận từng ly từng tí đặt Tiểu Vũ xuống giường, sau đó nằm bên cạnh Tiểu Vũ dỗ bé ngủ, ánh mắt Lý Mạn cay cay, cô rất sợ An Bắc Nguyên đối với Tiểu Vũ quá tốt, tốt đến mức Tiểu Vũ không thể rời khỏi anh. An Bắc Nguyên biết Lý Mạn luôn theo dõi anh, anh tự nhiên vỗ nhẹ lưng Tiểu Vũ dỗ bé ngủ.

Anh giữ Lý Mạn lại tiếp tục làm thư ký không phải vì trêu đùa lúc đầu, mà là thư ký Lã từng nói với anh, "Tổng giám đốc, thời gian qua cô Lý thật sự là một sự trợ giúp tốt." Có thể khiến cho thư ký Lã tiêu chuẩn cao khen ngợi thật sự không dễ.

Rõ ràng có được tài năng kinh doanh thiên phú, vì sao muốn mai một? Chẳng lẽ chỉ vì thanh thản chăm sóc con gái? Anh cũng biết, kinh tế của Lý Mạn cũng không dư dả, chẳng lẽ cô không biết tiền lương của thư ký cao hơn nhân viên hành chính tổng hợp rất nhiều sao?

Mặc kệ vì sao, anh không muốn Lý Mạn trở lại khoa hành chính tổng hợp hoặc rời khỏi An thị, đến một nơi anh không thể nhìn thấy.

Buổi chiều, Lý Mạn để cho con gái ở bên cạnh bàn làm việc của cô vẽ tranh, con gái cầm bút sáp màu vẽ đầy tờ giấy toàn là màu sắc, đủ loại rực rỡ cùng tươi sáng, người khác nhìn không hiểu, nhưng chính bé lại vẽ rất vui vẻ.

Ánh mắt của An Bắc Nguyên làm lưng cô phát lạnh.

Cô xác định, lần này An Bắc Nguyên không phải nhìn chằm chằm con gái bảo bối của cô, mà là cô.

Thứ sáu là ngày cuối cùng Tiểu Vũ đến An thị, nhưng đêm trước đó An Bắc Nguyên có việc rời khỏi Đài Bắc, trước khi đi anh dặn dò bảo vệ không được cho Vương Nghiên Lệ đột phá tầng tầng phòng tuyến An thị tiến đến tầng cao nhất.

Không cần cùng An Bắc Nguyên mắt to trừng mắt nhỏ khiến cho Lý Mạn thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng cô cũng không có nhàn rỗi, trước khi thư ký Lã cùng An Bắc Nguyên đi công tác đã mang công việc cần làm đặt lên bàn cô, một chồng thật dày, cũng đủ để cô bận cả một ngày.

Tiểu Vũ ngoan ngoãn không quấy rầy mẹ bận rộn, vẽ vài bức tranh, ở trong phòng nghỉ xem phim hoạt hình, cuối cùng ghé vào sofa ngủ, Lý Mạn nhặt quả cầu của con gái lên, ngồi bên cạnh con gái tiếp tục làm việc.

"Oa, đây chính là Tiểu Vũ đáng yêu hả!" Lần này, đột nhiên xâm nhập vào phòng nghỉ là một cô gái nhỏ xinh đáng yêu, cô có một mái tóc ngắn dày, ánh mắt to tròn trong suốt.

"Chào cô, xin hỏi cô là?" Lý Mạn nhớ lịch làm việc của An Bắc Nguyên không có khách, sao đột nhiên lại xuất hiện một vị khách nữ đến chơi?

"Em là em gái An Bắc Nguyên An Bội Bội!" An Bội Bội vui vẻ tự giới thiệu, mắt nhìn chằm chằm Tiểu Vũ ngủ đến hai má đỏ bừng.

"Xin chào, ngại quá, đây là con gái tôi Tiểu Vũ!" Nghe được người đến là em gái An Bắc Nguyên, Lý Mạn có chút xấu hổ, cô không nên cùng con gái dùng tư thế như vậy xuất hiện ở địa bàn anh trai người ta.

"Em biết, là con gái riêng của anh trai Tiểu Vũ!" An Bội Bội nói lời nói không làm người khác sợ chết không ngừng.

"Tiểu thư An, không phải!" Lý Mạn nhanh chúng phủ nhận, "Cô nghe tôi giải thích!"

"Không cần khẩn trương như vậy!" Cho dù đã làm vợ người khác, nhưng Bội Bội vẫn khó thoát khỏi tính trẻ con, giọng nói biểu cảm trẻ con rất sống động.

"Anh trai em mới không có bản lĩnh sinh ra con gái đáng yêu như Tiểu Vũ! Nhìn thấy Tiểu Vũ là em biết vì sao anh em không biết xấu hổ bắt con gái người ta làm của riêng!" An Bội Bội mặc âu phục màu trắng đi đến bên cạnh sofa ngồi xuống, nhéo nhẹ hai má Tiểu Vũ, "Bởi vì anh em có bệnh yêu em gái!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro