Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


☆, Chương 3:

An Bắc Nguyên nói không chắc chắn.

Ngày thứ 2 9 giờ 10 phút, giờ đi làm ở An thi vừa qua 10 phút, Lý Mạn nổi giận đùng đùng vọt vào phòng tổng giám đốc, thư ký ngồi ở cửa phòng tổng giám đốc thờ ơ nhìn chằm chằm màn hình máy tính xử lý hồ sơ, buổi sáng tổng giám đốc vừa đến liền khó nhịn hưng phấn mà nói rõ ràng, nếu có cô gái nào ngoài Vương Nghiên Lệ vọt vào phòng làm việc của anh, nhất loạt cho qua.

Thư ký biết cho dù là Vương Nghiên Lệ đến đây, cũng không phải một nhân vật nhỏ như cô có thể ngăn cản được, cho nên cô vẫn nên chuyên tâm xử lý tài liệu quan trọng hơn.

Lý Mạn giống như một trận gió vọt vào văn phòng tổng giám đốc, đứng lại trước bàn làm việc của An Bắc Nguyên, hai tay dùng sức đánh về phía bàn làm việc, "An Bắc Nguyên, nợ nần giữa chúng ta đã xong rồi, vì sao anh còn muốn tóm tôi?"

"Cô gọi tôi là gì?" An Bắc Nguyên cười như không cười, đôi con ngươi nhìn kỹ biểu cảm phẫn nộ trên mặt Lý Mạn, chậc chậc, thật là thú vị, anh trái lại có thiện ý, cái cô này lại một chút cũng không cảm kích.

"An...... tổng giám đốc." Lý Mạn đem 'đầu heo' suýt thốt ra nuốt xuống, cô bị ánh mắt thâm trầm của An Bắc Nguyên nhìn chăm chú mà không hiểu chột dạ, khí thế nháy mắt tụt đến đáy cốc.

"Tiểu Vũ đâu? Không phải tôi nói rõ cô phải dẫn Tiểu Vũ cùng nhau đi làm." An Bắc Nguyên nhìn ra sau Lý Mạn, không thấy được thân ảnh của vật nhỏ.

"Tổng giám đóc, tôi đang đi làm, không thích hợp mang theo trẻ con." Lý Mạn nắm chặt tay trả lời.

"Tiểu Vũ đâu? Cô thói quen bỏ lời nói của tôi vào tai này ra tai kia sao?" An Bắc Nguyên trầm mặt, giọng nói cũng lạnh lùng.

"Tiểu Vũ ở khoa hành chính tổng hợp." Lý Mạn quay mặt đo không nhìn đến An Bắc Nguyên, cô không phải sợ An Bắc Nguyên, chỉ là nhất thời không tìm thấy người chăm sóc Tiểu Vũ, "Tổng giám đốc, ngài không thể trêu chọc tôi như vậy, tôi ở khoa hành chính tổng hợp công tác thật sự rất vui vẻ."

"Tôi không cho rằng đang trêu chọc cô." An Bắc Nguyên hai tay mười ngón đan vào nhau chống cằm, động tác ở trong mắt Lý Mạn là đẹp trai chết tiệt, "Tôi nghĩ tất cả mọi người cho rằng tôi đang đề bạt cô, hoặc nói nữ thần may mắn chiếu cô cô, chỉ có nhân tài tâm hồn âm u tràn ngập năng lượng phản đối mới cho rằng tôi đang trêu chọc cô."

Anh mới là người tâm hồn âm u tràn ngập năng lượng phản đối! Lý Mạn trong lòng rống to, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười dối trá, "Thật có lỗi, tổng giám đốc, tôi nghĩ tôi không thể đảm nhiệm."

Cô thật sự sắp tức điên rồi, sáng nay vừa vào An thị liền cảm thấy không khí cực kỳ không đúng, từ bảo vệ ở cửa đến lễ tân ở đại sảnh, còn có đồng nghiệp nữ ở trong thang máy luôn thì thầm nói nhỏ, cô còn tưởng là do Tiểu Vũ ở trong lòng cô, không nghĩ đến vào văn phòng khoa hành chính tổng hợp, động nghiệp lại giúp cô kéo giấy chúc mừng, cô mới biết thì ra văn phòng tổng giám đốc ra chỉ thị, từ ngày hôm nay trở đi cô được điều đến văn phòng tổng giám đốc làm trợ lý đặc biệt.

Đầu Lý Mạn ong nổ tung, nhớ đến nụ cười gián trá của An Bắc Nguyên ở Nguyên Thịnh ngày hôm qua, cô nhờ trưởng phòng chăm sóc Tiểu Vũ, lập tức đáp thang máy liều chết đi lên, chẳng lẽ anh muốn giống như ở trong bệnh viện ép cô xoay quanh sao?

Cô, tuyệt, đối, không, muốn!

"Tốt nghiệp học viện kinh tế T, thành tích học tập cực kỳ vĩ đại." An Bắc Nguyên lạnh nhạt nói.

"Tổng giám đốc, anh điều tra tôi!" sắc mặt Lý Mạn cực kỳ khó coi, khi cô xin việc ở An thị chỉ điền số liệu đơn giản, cũng không có cụ thể thành tích vĩ đại, làm việc ở hành chính tổng hợp cũng không có người quan tâm thành tích của cô ở học viện kinh tế có vĩ đại hay không.

"Cô nhạy cảm quá, tôi chỉ quan tâm nhân viên của tôi thôi." Ngay hôm anh quyết định nghĩ phép ở Nguyên Thịnh, trợ lý đã mang hồ sơ của cô đến cho anh, anh cũng không cho rằng cô gai này đơn giản giống như trong hồ sơ viết, vừa vặn trợ lý Lã cũng tốt nghiệp học viện kinh tế kia, tùy tiện hỏi một chút là biết được nhiều chuyện về cô gái này.

Tốt nghiệp học viện kinh tế danh tiếng, đến năm ba thì tạm nghỉ học bảo lưu 1 năm Lý Mạn, một mình vất vả chăm sóc con gái đồng thời lấy thành tích xuất sắc nổi trội tốt nghiệp học viện kinh tế, lại kỳ quái lựa chọn khoa hành chính tổng hợp, loại công việc không hề có tính khiêu chiến này, "Cô sợ tôi biết cái gì?"

Lý Mạn cố gắng lắm mới đè nén được lửa giận, làm cho mình tận lực bình tĩnh mà đối diện An Bắc Nguyên dùng một đôi con ngươi thâm thúy nhìn chằm chằm mình, "Tổng giám đốc, cho dù thế nào, tôi có quyền được lựa chọn, tôi thích khoa hành chính tổng hợp, thích công việc hành chính tổng hợp."

"Ok, tôi tôn trọng ý nguyện của cô." An Bắc Nguyên chìa tay ra. "Cô có thể trở về khoa hành chính tổng hợp, nhưng những đồng nghiệp của cô có thể về nhà mút ngón tay, tôi cảm thấy công tác đơn giản ở khoa hành chính tổng hợp cô sinh viên giỏi học viên kinh tế có thể đối phó rất tốt, hoặc......" An Bắc Nguyên một chút cũng không bị ánh mắt giết người của An Bắc Nguyên ảnh hưởng đến, cô gái này rất thú vị, ngoài mặt nhìn như rất lõi đời hiếu thấu tình người, nhưng che giấu không được cảm xúc của mình, luôn tùy ý viết ở trên mặt, "Cô đến làm trợ lý, vì An thị phát huy tài năng, đồng nghiệp của cô tiếp tục làm việc ở hành chính tổng hợp."

"Tổng giám đốc!" này căn bản là uy hiếp, tôn trọng cái gì!

"hai chọn một, cô có thể phát huy quyền lựa chọn của cô." An Bắc Nguyên cười đến rất đắc ý, thật xấu.

"Tôi làm trợ lý!" Lý Mạn tốn hơi thừa lời thanh âm rất lớn, mất đi công việc ở An thị cho dù đáng tiếc nhưng không phải tận thế, nhưng cô không thể liên lụy các đồng nghiệp khác mất đi công việc, bọn họ đều là người nghĩ ở An thị nhận lương hưu.

"Thông minh!" An Bắc Nguyên nghĩ một đằng nói một nẻo khen ngợi, "Đi mang Tiểu Vũ lên."

"Mang Tiểu Vũ lên làm gì?" Lí Mạn khẩn trương hỏi.

"Trưởng phòng hành chính tổng hợp cùng nhân viên chờ về hưu......"

"Tổng giám đốc, tôi đi ngay giờ, xin ngài chờ." Lý Mạn oán hận nói, lùi lại không xoay người ra khỏi phòng tổng tài.

"Ha ha ha......" Tiếng cười của An Bắc Nguyên xuyên qua phòng tổng tài, Lý Mạn tức giận dùng sức ấn thang máy, xem nút thang máy là mặt của An Bắc Nguyên dùng sức ấn.

Lý Mạn đến khoa hành chính tổng hợp mang Tiểu Vũ lên lầu, đồng nghiệp khoa hành chính tổng hợp người người cầm lấy tay cô chúc mừng, nói cái gì là vinh quang thăng chức a nhảy vọt a cá chép hóa rồng a, thậm chí ngay cả bay lên đầu cành làm phượng hoàng cũng nói ra, Lý Mạn vừa tức giận vừa buồn cười, các đồng nghiệp cảm thấy làm trợ lý là tương lai rất lớn, nhưng lại không biết cô thật sự chỉ muốn cùng con gái trải qua cuộc sống bình thản.

Lý Mạn mang theo Tiểu Vũ nghe nói sẽ đi gặp An Bắc Nguyên bắt đầu hưng phấn cùng tiến lên lầu vào văn phòng tổng giám đốc, nhìn thấy trong phòng tổng tài còn 2 đồng nghiệp khoa kế toán đứng nơm nớp lo sợ lại đè nén không được hưng phấn.

Các cô nghe tiếng đóng cửa cùng nhau vụng trộm quay đầu nhìn thoáng qua, lúc nhìn thấy Lý Mạn cùng Tiểu Vũ, biểu cảm liều mình lộ ra trong sáng đáng yêu hoặc quyến rũ động lòng người dụ hoặc An Bắc Nguyên nhất thời đông lại ở trên mặt.

Khi Tiểu Vũ nhìn thấy hai khuôn mặt kia ngừng bước chân về phía An Bắc Nguyên, hai tay nắm lây tay Lý Mạn tránh ở phía sau cô.

"Có biết tôi tìm các cô làm gì không?" biểu cảm của An Bắc Nguyên rất nghiêm tác, giọng điệu rất nghiêm khắc.

"Tổng giám đốc, chúng tôi không rõ." Tuy rằng buổi sáng nhìn thấy công văn của tổng giám đốc có chút lo lắng, sợ Lý Mạn lên làm trợ lý tổng giám đốc sẽ làm khó các cô, nhưng nghĩ lại Lý Mạn có thể đắc ý được bao nhiêu ngày còn không biết đâu!

Tổng giám đốc các cô bỗng nhiên gọi các cô lên là cơ hội cực tốt bay lên đầu cành làm phượng hoàng, không nghĩ đến lại liên quan đến Lý Mạn, con đàn bà xấu xí này, nhất định đã bỉ ổi tố cáo.

"Không rõ?" An Bắc Nguyên cười lạnh, nếu bây giờ các cô thừa nhận cùng xin lỗi, anh bằng lòng cho các cô một cơ hội, nhưng xem tình hình hiện tại mà nói...... "Tiểu Vũ, đến bên chú!" An Bắc Nguyên vẫy tay với Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ tránh ở sau Lý Mạn nhìn An Bắc Nguyên, ánh mắt sợ sệt không chịu khống chế tránh đi hai người phụ nữ kia.

"Lại đây, chú có chuẩn bị quà cho bé đó!" An Bắc Nguyên cầm lấy con gấu nhỏ tinh xảo đặc biệt chuẩn bị hấp dẫn Tiểu Vũ.

"Tiểu Vũ, cảm ơn chú đi." Lý Mạn đột nhiện hiểu được chuyện gì đang xảy ra, cô đau lòng ngồi xổm xuống nắm lấy cánh tay nhỏ bé của con gái, "Chú kêu con kìa, đi qua nhanh lên."

"Mẹ......"

"Ngoan, có mẹ ở đây, mẹ nhất định sẽ bảo vệ Tiểu Vũ!" Lý Mạn hôn má con gái.

Nhờ Lý Mạn cổ vũ, Tiểu Vũ chạy nhanh về phía An Bắc Nguyên, thân mình nhỏ vòng một đường tránh xa hai người phụ nữ kia chạy về phía An Bắc Nguyên, An Bắc Nguyên tiếp được Tiểu Vũ nhào đến, ôm cô vào trong ngực, xoay người nhìn hai người phụ nữ kia, "Trong An thị nơi nơi đều có camera giám sát, đừng nói các cô không biết chứ?"

Hai cô gái liếc nhìn nhau, vẻ mặt suy sụp.

"Có trẻ con ở đây, tôi không muốn để cho các cô dọa đến nó." AN Bắc Nguyên xoa đỉnh đầu Tiểu Vũ ôm gấu nhỏ trốn ở trong lòng anh không dám nhìn hai người phụ nữ kia, "Từ hôm nay trở đi, các cô không còn là nhân viên An thị nữa, An thị sẽ quyết toán ba tháng tiền lương cho các cô, tôi đã bảo thư ký của tôi báo án, chuyện còn lại để cho cảnh sát xử lý đi!"

Hai cô gái nghe An Bắc Nguyên dọa hoa dung thất sắc, cực kỳ rối rắm, "Tổng giám đốc, chúng tôi chỉ đùa em gái nhỏ một chút thôi!"

"Vui đùa? Tiểu Vũ bị nhốt trong kho không có cửa sổ hơn 3 giờ chỉ là vui đùa?" ánh mắt An Bắc Nguyên đóng băng, "Nếu tôi phát hiện trễ hơn chút nữa các cô biết có chuyện gì xảy ra không? Các cô có biết chuyện này sẽ để lại trong lòng cô bé bóng ma lớn cỡ nào không? Chỉ là vui đùa! Nếu con các cô bị đối xử như vậy thì sao?" An Bắc Nguyên càng nói càng giận, giọng điệu càng thêm nghiêm khắc hung ác.

Lúc này hai cô gái mới nhận ra thật sự lớn chuyện, "Tổng giám đốc, rất xin lỗi, chúng tôi sai rồi, chung tôi không dám nữa, không cần báo án, không cần đuổi việc chúng tôi!" Hai cô gái ôm nhau khóc lớn.

An Bắc Nguyên che tai Tiểu Vũ, không để cho tiếng gào khóc như giết heo của hai cô gái kia truyền vào tai Tiểu Vũ, "Tôi đã cho các cô cơ hôi, thật đáng tiếc, các cô bỏ lỡ! Hơn nữa, đối tượng các cô cần xin lỗi là tiểu thư Lý cùng Tiểu Vũ, chẳng phải tôi!"

"Rất xin lỗi Lý Mạn, chúng tôi sai rồi, nếu báo án cả đời chúng tôi xong rồi!" hai cô gái khuôn mặt như hoa trang điểm tinh xảo rơi ra, xoay người muốn bắt lấy Lý Mạn cầu xin xin lỗi.

Lý Mạn lùi về sau một bước né tranh cánh tay vươn ra của hai cô gái, thẳng đến khi đụng phải sofa ngã xuống, cô tức giận đến cả người run run, tuy rằng hai cô gái này luôn tìm co gây phiền toái, nhưng cô không nghĩ đến các cô lại ra tay vứi Tiểu Vũ.

Sau khi cô mang con gái vào bệnh viện có hỏi con gái, Tiểu Vũ nói có hai dì đẩy bé vào một phòng nào đó, hỏi tiếp Tiểu Vũ cứ khóc suốt, cô định chờ con gái bình tĩnh lại rồi hỏi tiếp, sau đó lại bị yêu cầu quái dị của An Bắc Nguyên ùn ùn kéo đến làm sứt đầu mẻ trán, căn bản vô tâm truy vấn tiếp, không nghĩ đến lại là hai cô gái này! Sao các cô lại có thể đối xử với một đứa trẻ 5 tuổi như vậy chứ!

"Tôi sẽ không tha thứ cho các cô!" Lý Mạn oán hận nói, biểu cảm hung ác giống như thú mẹ bảo vệ con, "các cô đối với tôi thế nào cũng được, nhưng dám làm tổn thương con gái của tôi, tôi nhất định sẽ báo án cho các cô ngồi tù!"

"Không cần! Không cần!" hai cô gái điên cường thét chói tai.

"Là chủ ý của cô ta, cô tố cáo cô ta là được rồi!" hai cô gái bị dạo tay chân luống cuống bắt đầu đánh đấm đổ lỗi cho nhau.

Giống như bị tụt đường huyết Lý Mạn ngồi sững trên sofa cả người phát run, cô không dám tưởng tưởng con gái ở trong kia ba tiếng nhân bao nhiêu kinh hãi, không dám tưởng tưởng nếu như con gái không được phát hiện......

Cô nhìn hai cô gái từ chửi rủa đến đánh đấm, gần như không nhịn được dục vọng xông lên đánh mấy ả, nhưng cô không có một chút sức lực.

Rất nhanh, trợ lý Lã dẫn cảnh sát vào, mang đi hai cô gái ra tay quá nặng, phòng tổng giám đốc lại khôi phục yên tĩnh.

Tiểu Vũ từ trong lòng An Bắc Nguyên ngẩng đầu, hai tay ôm chặt gấu nhỏ, "Chú ơi, các cô ấy còn đến nữa không?" một đôi mắt to sáng trong viết đầy lo lắng, khiếp sợ cùng chờ mong.

"Không đâu, tin chú, chỉ cần chú ở đây, sẽ không bao giờ có ai có thể tổn thương Tiểu Vũ nữa!" An Bắc Nguyên xoa mái tóc mềm mượt của Tiểu Vũ, trịnh trọng đáp lời.

An Bắc Nguyên đáp lời truyền vào trong tai Lý mạn không ngừng run run, cô ngẩng đầu nhìn về phía anh, anh biểu cảm rất nghiêm túc nhìn Tiểu Vũ, giọng điệu kiên định, không chỉ Tiểu Vũ được an ủi, lô ra tươi cười hoạt bát đáng yêu, mà ngay cả cô cũng được an ủi, trái tim lạnh lẽo phát run dần dần trở nên ấm áp.

Cô không nên tin tưởng anh, bởi vì bước tiếp theo của tin tưởng là ỷ lại.

◎◎◎

Giữa trưa, An Bắc Nguyên mời Tiểu Vũ ăn cơm.

"Tiểu Vũ ở địa bàn An thị bị tổn thương, bữa cơm này xem như bồi tội, cô có thể mẹ quý nhờ con." An Bắc Nguyên ôm Tiểu Vũ đứng dậy, giọng điệu không có chút đường sống thương lượng, "Đương nhiên, tôi là người ân oán rõ ràng, cô thiếu tôi, tôi cũng sẽ nhớ kỹ."

Lý Mạn hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng con gái ở trong tay anh làm con tin, cô chỉ có thể theo sao.

An Bắc Nguyên bảo trợ lý Lã đặt một bàn ở nhà hàng chủ đề cổ tích nổi tiếng rất được bạn nhỏ hoan nghênh, trong nhà hàng nơi nơi đều là đồ chơi, bồi bàn đều giả tranh thành nhân vật trong truyện cổ tích, bữa ăn đầy đủ dinh dưỡng lại ngon, Tiểu Vũ vui vẻ ăn ngon.

Truy rằng sâu trong đáy lòng hoài nghi với An Bắc Nguyên còn chưa biến mất, nhưng Lý Mạn rất cảm động, ít nhất trong lúc này, cô cảm nhận được An Bắc Nguyên thật sự tốt với Tiểu Vũ.

Nhưng phần cảm động này rất nhanh liền bị phẫn nộ thay thế.

Dùng xong cơm trưa trở lại An thị, Lý Mạn nhìn thấy chỗ làm việc của mình, lại ở trong văn phòng của An Bắc Nguyên.

Ngăn tủ cạnh cửa văn phòng tổng giám đốc bị dời đi, đặt một cái bàn giấy, máy tình gì đó đều đã được lắp đặt tốt, cái bàn phá hủy tổng thể trang trí trong phòng tổng giám đốc, nhìn thế nào đều thấy bất ngờ.

"Trợ lý Lã có văn phòng, vì sao tôi phải ngồi ở đây?" An Bắc Nguyên nhất định chỉnh cô, tuyệt đối tuyệt đối đang chỉnh cô! Cô mới không cần mỗi ngày 8 giờ cùng An Bắc Nguyên mắt to trừng mắt nhỏ đâu!

"Tôi là ông chủ, bảo cô ngồi ở chỗ nào thì ngồi ở chỗ đó, không được dị nghị." An Bắc Nguyên ôm Tiểu Vũ đã ngủ vào phòng nghỉ, đặt lên giường đắp chăn xong, đi ra nhìn thấy biểu cảm tức giận khiếp sợ của Lý Mạn, thước đo tâm tình tốt lập tức bay thẳng lên.

Anh thừa nhận mình cuồng ngược đãi, chỉ thích nhìn biểu cảm tức giận của Lý Mạn, bộ dáng của Lý Mạn không tính là tuyệt sắc, nhưng đôi mắt tròn cùng hai gò má phồng lên khi tức giận làm anh đặc biệt vui.

Lý Mạn rất muốn lớn tiếng thét 'bà đây mặc kệ!" sau đó đẩy cửa rời đi. Nhưng, An Bắc Nguyên nói đúng, anh ta là ông chủ, không chỉ nắm giữ sống chết của cô, còn nắm giữ sống chết của các đồng nghiệp khao hành chính tổng hợp, cô ngoại trừ thỏa hiệp không còn cách nào khác.

Cô tuyệt đối không để anh thực hiện được! Anh muốn trêu cô? Được thôi, lớn lên ở cô nhi viện cô hiểu nhất chính là ăn miếng trả miếng đối phó với trêu chọc ác ý!

"Tiểu Vũ đâu?" Lý Mạn cười lạnh xong, đột nhiên phát hiện không thấy con gái, cô nhỡ rõ ràng người đàn ông này luốn ôm Tiểu Vũ không chịu trả lại cho cô.

"Suỵt...... nhỏ tiếng chút." An Bắc Nguyên cảm thấy mình như chủ nhân đang chọc mèo cưng, "Tiểu Vũ ở trong phòng nghỉ ngủ, đừng đánh thức nó."

Lý Mạn hung hăng trừng mắt liếc nhìn An Bắc Nguyên, tuy rằng bân tâm phòng nghỉ là địa bàn của An Bắc Nguyên, nhưng vì an toàn của con gái, cô vẫn dũng cảm xông vào.

Vốn Lý Mạn còn chột dạ và áy náy vì mang con nhỏ đi làm, nhưng ông chủ cũng đã nói ra đặc biệt cho phép cô mang Tiểu Vũ đi làm, hơn nữa An Bắc Nguyên kia đã triệt để đẩy cô lên đầu sóng ngọn gió trong An thị, cô liền đúng tình hợp lý dẫn Tiểu Vũ đi làm, dù sao cho dù thế nào cô cũng bị bình phẩm chỉ trỏ từ đầu đến chân rồi.

An Bắc Nguyên chắc chắn là tên biến thái, cố ý giao cho cô rất nhiều công việc bận đến tối mày tối mặc, không phải chạy lên chạy xuống đến không có thời gian ngồi xuống thở gấp, thì chính là cả ngày không có cơ hội rời khỏi ghế dựa xử lý hồ sơ.

Mà tên biến thái kia liền cùng Tiểu Vũ ngồi trên sàn chơi một núi đồ chơi đột nhiên hiện ra, rất không có hình tượng cùng Tiểu Vũ lăn qua lộn lại trên mặt đất, không thì ôm Tiểu Vũ đi thị sát công ty An thị, gần như toàn bộ nhân viên An thị đều nhìn thấy An Bắc Nguyên để cho Tiểu Vũ ngồi trên vai anh kiêu ngạo ở An thị đi tới đi lui.

◎◎◎

Tin đồn lưu truyền bên trong An thị, đã từ An Bắc Nguyên mù mắt nhìn trúng một bà mẹ chưa kết hôn, đến đầu An Bắc Nguyên bị ngựa đá, lại bắt đầu yêu thương một đứa bé không có chút quan hệ với anh.

Đương nhiên, cuối cùng lời độn đại vẫn kéo đến trên người cô, nói cô dụ dỗ ông chủ, mê hoặc An Bắc Nguyên cũng yêu thích con gái cô.

Còn có dị thể hơn nữa nói An Bắc Nguyên và Lý Mạn từng là người yêu, bởi vì cha mẹ An gia ghét bỏ thân phân cô nhi của Lý Mạn, Lý Mạn có thai lặng lẽ rừi đi sinh ra con gái Tiểu Vũ của hai người, nhiều năm sau hai người gặp lại nhau lửa tình càng cháy rực, chuyện động nghiệp khoa kế toán bị cảnh sát bắt đi vừa vặn chứng thực tin này.

Lý Mạn bội phục sức tưởng tượng của người viết ra mấy lời đồn đại hư cấu này, có xấu xa cũng có lãng mạng, nhưng lời đồn đại này càng chứng minh một chuyện, An Bắc Nguyên đối với Tiểu Vũ tốt như vậy là vấn đề cực kỳ lớn.

Tiểu Vũ mới 5 tuổi, căn bản không biết phân biệt người tốt người xấu không biết bảo vệ chính mình, An Bắc Nguyrn luôn có 1 vạn lý do ôm bé đi, Lý Mạn ngoại trừ tận lực theo dõi kỹ một chút, mỗi đêm trước khi ngủ đều cẩn thận hỏi từng chuyện con gái ở chung với An Bắc Nguyên, không buông tha cho bất kỳ dấu vết nào.

"Mẹ, con rất thích chú ấy a!" Tiểu Vũ một lần lại một lần cường điệu với Lý Mạn, nghe được Lý Mạn vừa lo lắng lại đau lòng.

Lý Mạn nhớ đến trong khoảng thời gian này tuy rằng lúc nào con gái cũng ở bên mình, cô cũng không có thời gian nào chơi chung với con, nhưng ngược lại chỉ cần An Bắc Nguyên ở công ty liền ôm Tiểu Vũ chạy khắp nơi, con gái vốn hoạt báy nhiệt tình càng thêm vui vẻ, chỉ cần có An Bắc Nguyên thì luôn luôn vui vẻ không ngừng cười.

Lý Mạn chờ mong An Bắc Nguyên hết hứng thú sẽ thả cô về khoa hành chính tổng hợp hoặc rời khỏi An thị, cô lại sợ đến lúc đó con gái không chịu được đả kích này, dù sao mấy ngày này con gái rất thân thiết với An Bắc Nguyên , luôn thân thiết đến mức người làm mẹ là cô cũng ghen tỵ.

Cô luôn rõ ràng, người đùa dai hoặc trả thù dựng lên trò chơi thì thời gian không thể kéo dài quá lâu.

Lý Mạn luôn thỏa mãn với công tác hành chính tổng hợp thanh nhàn cùng trầm lặng, nhưng bắt đầu tiếp xúc với công việc kế hoạch kinh doanh phức tạp của An thị, cô mới phát hiện thì ra mình thích nhất vẫn là công việc có tính khiêu chiến, trước đây khiêng cây thang ở trong An thị sửa đông sửa tây, toàn bộ bồn cầu, thay bóng đèn, bây giờ mỗi ngày bị một đống lớn hồ sơ biến thành đầu choáng não trướng, ngay cả Tiểu Vũ ở bên cạnh cũng không có nhiều thời gian chơi với bé, rất vất vả, nhưng cũng rất có cảm giác thành tựu.

Lý Mạn nói với chính mình, loại cơ hội này không nhiều lắm, thời gian kéo dài cũng không nhiều lắm, rất nhanh cô sẽ trở về cương vị công tác thanh nhàn, bảo vệ con gái bảo bối của cô, cùng bé vui vẻ lớn lên, chuyện khác như là nói chuyện tình yêu mơ mộng, dã tâm với sự nghiệp, tất cả đều không quan trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro