Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Gần đây tâm trạng của An Bắc Nguyên siêu không tốt.

Đầu tiên bị hoa si Vương Nghiên Lệ dây dưa đến nhức đầu, lại ù ù cạc cạc gặp phải một nữ bạo lực, hại anh bị đập đầu, cục sưng ở gáy hại anh phải ngủ sấp mấy ngày.

Anh vốn định tìm ra nữ bạo lực kia, sáng sớm ngày thứ hai anh đến văn phòng chờ nhân viên vệ sinh, không nghĩ đến đổi một obasan chưa từng thấy qua, hỏi cái gì cũng không biết, sau đó An thị gặp một chút rắc rối, anh xử lý việc chung vừa phải đối phó với Vương Nghiên Lệ không có cách nào phân thân, mới tạm thời gác lại chuyện tìm nữ bạo lực sang một bên.

Nhưng anh là người tuyệt đối không ăn khổ, món nợ này anh nhớ kỹ, chỉ cần nữ bạo lực kia là nhân viên An thị, anh sẽ tìm được cơ hội mang món nợ này đòi lại cả vốn lẫn lãi, nhưng trước mắt tìm ra nữ bạo lục không gấp bằng chuyện xử lý Vương Nghiên Lệ.

Vương Nghiên Lệ là phụ nữ đáng ghét nhất An Bắc Nguyên từng gặp qua, cố tình cô tay là con gái của bạn tốt ba, mà ba mẹ lại đối với phụ nữ chủ động theo đuổi đàn ông rất có cảm tình, giúp đỡ Vương Nghiên Lệ tra tấn anh, ngay cả em gái anh xem như trân bảo yêu thương nhiều năm đều lâm trận phản chiến luôn luôn hãm hại anh, cũng bởi vì lúc trước em gái cùng em rễ yêu đương anh có phản đối chút.

Tóm lại, An Bắc Nguyên tuy rằng là tổng giám đốc An thị, bên ngoài đều dùng 'quý công tử nạm vàng' để gọi anh, nói anh may mắn có được tất cả mọi thứ đàn ông khát vọng, nhưng sự thật sao? Anh quả thật khốn khổ, ngay cả văn phòng cũng không thể vào, bởi vì vừa rồi trợ lý mật báo, Vương Nghiên Lệ cởi hết nằm trong phòng nghỉ của anh chờ anh chui đầu vào lưới!

Lấy hiểu biết của anh với Vương Nghiên Lệ, ả nhất định đã sắp xếp người bắt gian tại giường, anh bị bắt sẽ bị ép phải kết hôn với nữ khủng bố kia.

Cô gái Vương Nghiên Lệ này diện mạo xuất chúng, xuất thân tốt, nhìn thế nào cũng là người đẹp có tiếng môn đăng hộ đối với An thị, nhưng người đẹp có tiếng này lại một chút cũng không thục nữ, anh đã nói không có tình cảm với ả, ả không phải đồ ăn của anh, nhưng người đàn bà này cứ như cuồng cố chấp điên cuồng theo đuổi anh, theo dõi anh, đuổi hết phụ nữ trên 16, dưới 80 bên người anh, hại anh đã 2 năm không quen bạn gái.

Cố tình ả có một đôi cha mẹ hồ đồ muốn đẩy con ruột xuống địa ngục làm núi dựa, hại anh tức đến nghiến răng cũng không thể dùng thủ đoạn ép buộc.

Loại tính cách cố chấp giống như cao su này, chỉ sợ đàn ông trong thiên hạ đều bị dọa chạy, nhưng bản thân Vương Nghiên Lệ cũng không nhận thấy, lần lượt cởi sạch, trèo lên giường anh, vài lần anh suýt nữa trúng kế.

Cho nên nhận được tin nhắn của trợ lý, An Bắc Nguyên đi ra thang máy trực tiếp quẹo vào thang lầu xuống lầu, cách xa người đàn bà điên này chút mới an toàn, anh chậm rãi từng bậc từng bậc xuống lầu, lúc đi đến lầu 18, An Bắc Nguyên mệt mỏi, ngồi trên thang lầu, dựa vào tay vịn thang lầu đáng thương thở dài, định hút điếu thuốc, phát hiện quá vội vàng đã quên mang bật lửa, đành phải ngậm thuốc lá ngẩn người.

Nếu để cho nhân viên nữ An thi nhìn thấy bộ dáng xơ xác của anh bây giờ, nhất định sẽ vỡ mộng, bạch mã vương tử các cô nói chẳng qua chỉ là đồ vô tích sự, bị một người phụ nữ khiến cho trốn ở thang lầu tự oán tự thán.

"Chợt lóe chợt lóe sáng lấp lánh, đầy trời đều là ngôi sao nhỏ."

Tiếng hát thiếu nhi truyền vào tai An Bắc Nguyên, anh giật giật, nói với chính mình là ảo giác, nơi này là tòa nhà tổng bộ An thị, từng nhân viên đều chọn lựa kỹ lưỡng tinh anh trong tinh anh, làm sao có thể có trẻ con chứ?

Treo trên bầu trời tỏa ánh sáng, giống như rất nhiều mắt nhỏ; chợt lóe chợt lóe sáng lấp lánh, đầy trời đều là ngôi sao nhỏ."

Tiếng hát thiếu nhi rõ ràng từng câu từng đoạn truyền vào tai An Bắc Nguyên, anh không có cách nào tiếp tục lừa bản thân là anh mệt mỏi lại uể oải sinh ra ảo giác, được rồi, dù sao bây giờ anh cũng không có chỗ nào để đi, phải đi xem nhân viên của anh lén lút sau lưng anh làm gì, mang con đi làm sao? Xem An thị là nhà trẻ hả?

An Bắc Nguyên theo tiếng hát tìm vị trí của bạn nhỏ, xuyên qua một hành lang yên tĩnh rất dài, nhìn thấy chỉ dẫn trên tường mới biết nơi này là kho lưu trữ số liệu cũ của tài vụ, nhân viên, hợp đồng, vân vân của An thị, hiếm khi có người đến đây.

Tiếng hát cuối cùng được định vị ở cửa sổ bên cạnh cửa phòng hồ sơ cuối hành lang, anh dán lỗ tai ngay trên ván cửa, tiếng hát bên trong tuy rằng đứt quãng, nhưng vẫn liên tục.

"Hello, có người ở bên trong sao?" Nhân viên nào ngu ngốc như vậy, giấu con ở đây, thật sự rất khó phát hiện, nhưng chắc chắn sẽ dọa chết đứa bé đi?

Tiếng hát trong phòng tạm ngừng một chút, bên trong im ắng, cứ như lúc trước phát hiện đều là nghe lầm.

"hello, không có ai sao? Ngôi sao nhỏ?"

"oa......" Trong phòng òa lên tiếng khóc thảm thiết, Lý Tiểu Vũ khóc không kịp thở, "Cứu cứu con...... cửa...... mở không ra...... thật tối...... Tiểu Vũ sợ......"

Tuy cô bé biểu đạt không rõ ràng, nhưng An Bắc Nguyên cũng hiệu được cô bé đang cầu xin giúp đỡ, anh xoay xoay nắm cửa, phát hiện cửa bị khóa, xem ra không chỉ có vấn đề nhân viên mang con đi làm.

"Em gái nhỏ, lui về sau một chút, cách xa cửa một chút!" An Bắc Nguyên dán ở cửa phòng lớn tiếng nói.

"ô ô ô ô......" Lý Tiểu Vũ khóc cực đau lòng, "Chú...... cứu cứu con...... con rất nhớ mẹ......" bé luôn ở trong bóng tối ca hát để chính mình thêm can đảm, cố gắng đè nén sợ hãi xuống không dám khóc thành tiếng, bé hát cổ họng đều sắp câm, rốt cục có người đến cứu bé!

"Cách xa cửa một chút, nghe được sao?" An Bắc Nguyên lại yêu cầu.

"ô...... dạ....... Xa......" tiếng trả lời mơ hồ không rõ của Lý Tiểu Vũ từ trong cửa truyền đến.

An Bắc Nguyên bỏ tay khỏi nắm cửa nhấc chân đá lên cửa phòng, không nghĩ đến cửa An thị rắn chắc như vậy, anh không thể giống như anh hùng trong phim điện ảnh một cước đá văng cửa, anh càng đá tư thế càng chật vật, sau hơn 10 cú đá rốt cuộc đá văng cửa phòng, ngón chân của anh cũng đau đến sắp bẻ gãy.

"Em gái nhỏ?" An Bắc Nguyên chịu đau đứng cạnh cửa kêu, bên trong thật sự rất tối cái gì cũng không thấy.

"Chú...... ô ô...... Mẹ...... mẹ......" Lý Tiểu Vũ như nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng vọt vào lòng An Bắc Nguyên, dùng sức ôm anh lớn tiếng khóc lên.

An Bắc Nguyên ôm Lý Tiểu Vũ ra khỏi phòng, ánh chiều tà rọi xuống hành lang chiếu sáng khuôn mặt Lý Tiểu Vũ, khuôn mặt nho nhỏ non nớt khóc nhăn nhăn, miệng trề ra.

An Bắc Nguyên không nghĩ đến, lại có cô bé giống như Bội Bội, muội muội An Bội Bội là tiểu thiên sứ đáng yêu trong lòng anh, đôi má mập mạp trắng non mềm, tóc xoăn nhẹ, một đôi con ngươi tròn như quả nho sáng bóng hồn nhiên linh hoạt, luôn đi theo sau anh kêu 'anh trai, anh trai', đáng tiếc em gái trưởng thành, yêu đương, lập gia đình, có chồng liền quên anh trai thương cô nhất anh đây.

"Bảo bối, nói cho chú biết con đến đây với ai? Rốt cục, cô bé nhỏ khóc mệt mỏi, cuộn mình ở trong ngực anh kéo kéo, luôn luôn thì thào nhớ rõ "Mẹ, mẹ"

"Con muốn mẹ...... con muốn mẹ...... mẹ...... mẹ......" Ánh mắt sưng như quả hạch đào, Lý Tiểu Vũ hoảng sợ chỉ nghĩ nhanh chóng nhìn thấy mẹ bé.

"Mẹ con là ai? Nói cho chú biết, mẹ con tên gì?" cả người Lý Tiểu Vũ nóng lên, mồ hôi từng hạt rơi xuống, An Bắc Nguyên lo lắng sờ sờ đôi má non mềm đỏ bừng cùng cái trán, phát hiện ra nhiệt độ cơ thể bé rất cao.

"Mạn Mạn...... Mạn Mạn......" Lý Tiểu Vũ lẩm bẩm gọi tên mẹ mình, nước mắt bắt đầu chảy xuống, "Mẹ...... Mẹ...... Mẹ......"

"Ngoan, trước chú mang con đi gặp bác sĩ, nhất định sẽ giúp con tìm được mẹ!" An Bắc Nguyên lấy di động từ trong túi ra chuẩn bị gọi điện thoại, bảo trợ lý anh tra nữ nhân viên có tên "Mạn Mạn" trong An thị, đáng tiếc, anh còn chưa bấm số xong, sau gáy liền một trận đau.

"Thả con tôi ra! Tôi sẽ không để anh bắt nó đi!" Lý Mạn tìm Lý Tiểu Vũ đến sắp phát điên cầm đồ lau nhà dùng sức đập An Bắc Nguyên, cô tìm đến kho hồ sơ ở lầu 18, nhìn thấy một người đàn ông ôm con gái không ngừng khóc thút thít, cô không dám sơ suất lên tiếng, từ trong cầu thang tìm được đồ lau nhà, thừa dịp người đàn ông không chú ý tấn công hắn đoạt lại con gái.

An Bắc Nguyên cảm thấy sau gáy anh đau đến phát run lên đầu váng mắt hoa, tay chân đều không còn sức lực, bé gái trong lòng anh bị cướp đi, rốt cục cũng nhìn thấy được gương mặt của người phụ nữ tấn công anh, đôi mắt lóe sáng đó làm anh nhớ đến chuyện trong phòng tắm hôm đó, "là cô?"

Lý Mạn cũng hoảng hồn, cô cho rằng ôm con gái thút thít không buôn tay là người xấu hoặc biến thái, làm sao cũng không nghĩ đến hóa ra là tổng tài đại nhân nhà cô!

Biết An Bắc Nguyên nhân ra cô, Lý Mạn không biết nên làm gì bây giờ, ôm chặt con gái khóc lớn phát tiết sợ hãi, lén lút lui về sau dời đi định bụng lặp lại chiêu cũ.

"Nếu lần này cô dám bỏ trốn nữa, nhất định phải chết...... cô......" An Bắc Nguyên dựa vào vách tường chậm rãi trượt chân, dùng hết sức lực còn lại ném ra uy hiếp với Lý Mạn.

Lý Mạn ôm Tiểu Vũ cứng người tại chỗ không dám nhúc nhích, trên người con gái tỏa ra độ ấm bất thường dọa đến cô, uy hiếp của An Bắc Nguyên cũng có tác dụng, cô cắm môi lấy ra di động gọi 119.

5 phút sau, xe cứu thương bệnh viện Nguyên Thinh chở tổng giám đốc An thị, trợ lý tổng giám đốc ôm bé gái không ngừng rơi lệ cùng Lý Mạn gào thét rời đi.

An Bắc Nguyên ở trên xe cứu thương đã tỉnh lại, anh luôn dùng ánh mắt phẫn nộ muốn giết người trừng mắt nhìn Lý Mạn, Lý Mạn nhìn nhân viên cấp cứu kiểm tra cho Tiểu Vũ, không ngừng xê dịch thân mình muốn né tránh cái nhìn chằm chằm của An Bắc Nguyên.

An Bắc Nguyên bị thương cùng Lý Tiểu Vũ phát sốt sau khi khám xong ở Nguyên Thịnh đều được giữ lại để quan sát, Tiểu Vũ thì cần truyền nước biển, An Bắc Nguyên có một chấn động não rất nhỏ, cần theo dõi một thời gian mới có thể rời đi.

Khác với Tiểu Vũ ở trong phòng theo dõi truyền nước biển, An Bắc Nguyên vừa vào Nguyên Thịnh liền trực tiếp đưa vào phòng bệnh vip, vật dụng bài trí quả thực có thể so với khách sạn 5 sao.

"Gọi nữ bạo lực đến đây cho tôi!" An Bắc Nguyên ghé vào giường bệnh giống như đại gia sai khiến trợ lý, nữ bạo lực kia tuyệt đối là khắc tinh của anh, mỗi lần đều là cho cái đầu anh kiêu ngạo nhất bị thương!

"Tổng giám đốc, tiểu thư Lý nói chờ con gái cô ấy truyền nước xong sẽ đến nhận tội với anh." Trợ lý tận chức tận trách báo lại, "Nguyên Thịnh có phục vụ bữa tối cho khách vip, hay là anh muốn ăn đồ ăn, tôi đi mua giúp anh."

"Cũng được, cậu đi mua giúp tôi." An Bắc Nguyên nằm trên giường bắt đầu gọi món ăn, "Nhớ mua giúp cô bé kia chút thức ăn mang qua."

Đừng tưởng An Bắc Nguyên anh trái lại là người ân oán rõ ràng, tuy rằng mẹ của đáng yêu kia chọc đến anh, nhưng đáng yêu vô tội, vừa nghĩ đến bộ dáng của đáng yêu khi khóc anh lại nghĩ đến Bội Bội, lòng mềm thành vũng nước.

"Vâng." Trợ lý nhận lệnh rời đi.

An Bắc Nguyên ghé vào trên giường bệnh, cục u sau gáy vừa xẹp xuống lại sưng lên, anh chỉ có thể dùng tư thế không đè vào cục u này ghé vào giường bệnh nhàm chán ấn điều khiển từ xa.

Ăn xong bữa cơm trễ trợ lý mua, An Bắc Nguyên ghé vào trên giường nhàm chán đến chết xem TV, chờ nữ bạo lực kia đến tìm anh nhận sai, vừa nghõ xem phải dùng cách gì để trừng phạt cô gái hại anh bị thương đến 2 lần, kết quả không cẩn thận ngủ thiếp đi.

◎◎◎

Vừa ngủ liền đến buổi sáng thứ 2

An Bắc Nguyên bị nhột nhột trên má bừng tỉnh, anh mở trừng mắt, bàn tay nhỏ bé non mềm chạm đến đôi má anh lập tức rụt về, đôi mắt to tròn như trái nho tím khuôn mặt mủm mỉm ghé vào bên giường nhìn anh.

"Tiểu Vũ?" An Bắc Nguyên chống người ngồi dậy, nhìn cô bé đứng ở bên giường nhìn anh, anh nhớ ở trong xe cứu thương nữ bạo lực gọi cô bé như vậy.

"Chú là ba con sao?" Tiểu Vũ chớp chớp hai mắt trơn bóng, chờ mong nhìn An Bắc Nguyên.

Kỳ lạ, anh không phải là bị nữ bạo lực kia làm cho choáng váng rồi chứ, cô bé nói từng chữ anh đều nghe được, nhưng sao kết nối lại anh lại không hiểu gì cả?

"Chú là ba con sao?" Tiểu Vũ họi lại lần nữa, giọng điệu càng vội vàng.

"Tiểu Vũ!" Từ ngoài cửa đi vào Lý Mạn sắp té xỉu, cô vội vàng che miệng con gái giải thích với An Bắc Nguyên, "Tổng giám đốc thật có lỗi, con gái tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện."

"Mẹ, chú ấy không phải là ba con sao?" Tiểu Vũ kéo kéo bàn tay của Lý Mạn, thất vọng hỏi.

"Chú ấy đương nhiên không phải, chú ấy là chú tổng giám đốc, mau xin lỗi chú tổng giám đốc!" Lý Mạn không dám nhìn sắc mặt An Bắc Nguyên.

"Chú tổng giám đốc, rất xin lỗi." Biểu cảm thất vọng của Lý Tiểu Vũ rất rõ ràng, nhưng chỉ có một chút, bé lộ ra vẻ mặt ngọt ngào đáng yêu nghiêm túc nói với An Bắc Nguyên, "Cảm ơn chú cứu Tiểu Vũ!"

"Tiểu Vũ ngoan quá!" An Bắc Nguyên sờ sờ đôi má phúng phính của Tiểu Vũ, ánh mắt chỉ trích nhìn về phía Lý Mạn, nữ bạo lực này làm mẹ thế nào vậy, để cho con gái bị nhốt trong nhà kho, còn nơi nơi nhận bậy nhận bạ ba ba, "Tiểu Vũ, cha con đâu?"

"Ba ở trên a!" Tiểu Vũ đứng ở bên giường, vươn ngón tay nhỏ chỉ vào trần nhà.

"Trên?" An Bắc Nguyên nhất thời không hiểu được ý của Tiểu Vũ.

"Ba Tiểu Vũ chết rồi!" Lý Mạn che lỗ tai con gái, nói với An Bắc Nguyên.

"Hả, thật có lỗi." An Bắc Nguyên vừa cảm thông lại thương tiếc, Tiểu Vũ đáng yêu sao có thể đáng thương như vậy chứ? Bội Bội quả thật lớn lên trong lọ mật, ba ba thương nó đến hận không thể hái anh trăng xuống đưa cho nó, nhưng Tiểu Vũ lại không có ba, khó trách lại hỏi anh có phải ba bé hay không, nói vậy trong lòng vẫn hy vọng nhìn thấy ba đi, thật sự là cô bé đáng thương!

"Không sao." Lý Mạn sửng sốt, không nghĩ đến An Bắc Nguyên lại xin lỗi, chính cô cũng không cảm thấy chuyện này có gì rất có lỗi.

"Chú ơi, chú đau sao?" trong lúc người lớn đang nói chuyện, Lý Tiểu Vũ kéo ghế dựa qua trèo lên giường, ghé vào bên giường hoang mang nhìn chằm chằm biểu cảm của An Bắc Nguyên.

"Đúng vậy, chú đau đau, lòng đau đau!" An Bắc Nguyên ôm Tiểu Vũ để cho bé ngồi lên đùi mình, nhìn con ngươi hồn nhiên linh hoạt của cô bé.

Tiểu Vũ vừa nghe An Bắc Nguyên nói, một đôi tay nhỏ bé bắt đầu sờ soạng trước ngực An Bắc Nguyên, "Chú ơi, chú đau ở đâu? Tiểu Vũ giúp chú vù vù được không? Lúc Tiểu Vũ đau mẹ vù vù sẽ không đau, hay là muốn mẹ giúp chú vù vù?" Tiểu Vũ cao hứng đưa ra đề nghị.

"Tiểu Vũ ngoan quá!" An Bắc Nguyên cảm động sắp khóc, hồi nhỉ Bội Bội cũng thường giúp anh vù vù, "Tiểu Vũ giúp chu vù vù sẽ không đau, về phần mẹ con, chỉ biết làm chú bị thương!"

"Tôi không có cố ý!" Lý Mạn vội vàng giải thích, rất muốn bắt lại con gái đang ghé vào ngực An Bắc Nguyên dùng sức 'vù vù', đây là lỗi của cô, lại day con gái không có tâm phòng bị lại nhiệt tình như vậy.

"Không cố ý thì có thể không gánh vác trách nhiệm sao? An Bắc Nguyên xoa xoa mái tóc Tiểu Vũ, nhìn về phía Lý Mạn biểu cảm rất hung ác, "Lần trước hại tôi đụng đầu, bỏ lại tôi chạy trốn, lần này cầm gì đó đập đầu tôi, cô thật sự to gan lớn mật, nếu không phải Tiểu Vũ đáng yêu như vậy, tôi......"

"Tôi nào có chạy trốn?" Lý Mạn phòng bị bắt lại con gái đang thám hiểm trên người An Bắc Nguyên, con gói hiển nhiên đối với An Bắc Nguyên rất hiếu kỳ, luôn đông sờ tây mó, mà An Bắc Nguyên một tổng giám đốc tính cách quái đản ương ngạnh, lại để cho Tiểu Vũ giương oai, điều này làm cho Lý Mạn vô cùng hoảng sợ, nghe nói rất nhiều kẻ có tiền đều có sở thích riêng.

"Nếu để tôi đoán được ý nghĩ xấu xa trong lòng cô, cô nhất định phải chết!" An Bắc Nguyên sắp tức điên, ánh mắt của nữ bạo lực này thể hiện rõ suy nghĩ trong lòng cô, anh chô nào giống biến thái thích trẻ con!

"Làm sao có thể chứ? Trong lòng tôi tràn ngập sự sùng bái kính sợ đổi với tổng giám đốc, y nghĩ gì cũng không có!" Lý Mạn vội vàng bày ra biểu cảm nịnh nọt, đương nhiên cô biết đạo lý người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, cô còn muốn ở An thị phúc lợi ưu việt nhận tiền lương à!

"Tổng giám đốc người nhất định tấm lòng bao dung đại lương, đối với trẻ em trong thiên hạ đều yêu thương như con mình!"

An Bắc Nguyên nhíu nhíu lông mày, phát hiện công lực gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ của nữ bạo lực không phải bình thường, đáng tiếc tu hành vẫn còn kém chút, biểu cảm của cô đã tiết lộ ý nghĩ thật của cô, anh dám cá cô gái này nhất định đang trộm mắng anh ở trong lòng.

Biết thái biến thái biến thái chết tiệt, cô có chết cũng không để cho con gái cô rơi vào miệng sói.

"Chú ơi, chú còn đau sao?" Lý Tiểu Vũ bị dạy không thể đánh gãy lời người khác, cho nên bé được Lý Mạn ôm vào trong ngực xem người lớn lời qua tiếng lại, rốt cục cũng tìm được cơ hội lên tiếng.

"Không có." Vừa nghe được giọng nói giọng ngịu Lý Tiểu Vũ, tâm trạng của An Bắc Nguyên lập tức trở nên tốt hơn, "Tiểu Vũ lại đây cho chú ôm!"

Lý Mạn lập tức ôm con gái lui về sau ba bước, khi nhìn thấy sắc mặt bốc khói của An Bắc Nguyên mới ý thức được mình đang làm gì, nhưng cô vẫn không dâng con gái ra, "Tổng giám đốc, bây giờ thân thể ngài đang suy yếu, Tiểu Vũ nhà tôi rất béo, sẽ làm ngài mệt!"

Lý Mạn miễn cướng chịu đựng, ôm chặt con gái, nếu không phải hoàn cảnh an ổn ưu việt của An thị là cho cô khó có thể dễ dàng vứt bỏ, cô nhất định sẽ lập tức ôm con gái lao đi, không bao giờ để cho tên biến thái này có cơ hội nhìn thấy con gái của cô.

"Lại đây ngồi xuống, chuyện của tôi và cô còn chưa có giải quyết xong, cô không hy vọng tôi gọi điện cho luật sư của tôi đến nói chuyện với cô chứ......" An Bắc Nguyên nhíu mày, cực kỳ khó chịu động tác Lý Mạn ôm Tiểu Vũ cách xa anh.

"Tổng giám đốc, ngài nghe tôi giải thích, tôi thật sự không cố ý!" Trong nháy mắt Lý Mạn đã ngồi ổn định trong ghế dựa, nhưng vẫn ôm chặt con gái không chịu nới lỏng tay.

"Mẹ, mẹ ôm con chặt quá, con sắp không thể thở được rồi!" Bị ôm chặt vào ngực Lý Tiểu Vũ kháng nghị.

"Rất xin lỗi, bảo bối!" Lý Mạn trách cứ chính mình thiếu chút nữa làm con gái bị thương, cô hôn đôi má phúng phính của con gái một cái.

"Mẹ, hôm nay mẹ kỳ lạ lắm nha!" Lý Tiểu Vũ nhìn chằm chằm khuôn mặt mẹ mình một vòng, lắc lắc đầu đưa ra kết luận.

"Kỳ lạ cái gì! Con biết cái gì là kỳ lạ sao?" Bị con gái nói toạt ra cô không giống ngày thường , Lý Mạn thẹn quá hóa giận khi dễ con gái.

"Đương nhiên con biết, bà bà dưới lầu nhà chúng ta cho con xem ti vi rất nhiều, người trong TV nói thế này!" Khuôn mặt nhỏ nhắm của Lý Tiểu Vũ ngưỡng lên, không cần nói có bao nhiêu kiêu ngạo, "Kỳ lạ là...... chính là......" Tuy rằng hiểu, nhưng muốn giải thích ý nghĩa, vẫn khó đối với Tiểu Vũ.

"Ha ha ha ha......" An Bắc Nguyên tuôn ra tiếng cười to, vật nhỏ thật sự rất rất rất đáng yêu, An Bắc Nguyên đột nhiên có loại khát vọng vớ vẩn, nếu vật nhỏ này là con gái của anh thì hoàn mỹ biết bao!

Đôi má Lý Mạn đỏ lên, con gái trêu chọc cùng tiếng cười của An bắc Nguyên làm cho cô lúng túng vô cùng, cô cũng không có tức đến mức đánh mất lý trí quên người đàn ông xấu xa trước mắt này là ông chủ của cô.

"Tôi rất muốn nghe một chút lý do gì cô hại tôi bị thương hai lần, con gái cô, Tiểu Vũ đáng yêu, vì sao lại xuất hiện ở An thị?" Tuy rằng rất ngứa tay muốn kéo Tiểu Vũ về ôm, An Bắc Nguyên vẫn cố gắng hết sức kìm nén khát vọng hỏi Lý Mạn, cô gái làm anh bị thương trước, còn dám nghĩ anh xấu xa như vậy, thế nào anh cũng phải lườm mặt với cô một chút mới được!

Lý Mạn thật sự trở nên khẩn trương, bởi vì những sự việc liên tiếp xảy ra cẩn thận truy cứu đều là lỗi của cô, huống chi vị trước mắt này là lão đại An thị, có thể ở An thị hô mưa gọi gió, một tay che trời, muốn đuổi cô đi thật sự so với hắt xì một cái còn dễ dàng hơn.

Liếc mắt nhìn lén biểu cảm của An Bắc Nguyên, phát hiện anh đang nhìn con gái không ngừng cười ngây ngô trong lòng, cô vội vàng ấn đầu con gái vào trong lòng "Tiểu Vũ, ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ đi, nghe lời."

"A." Cho dù không rõ nguyên nhân yêu cầu của mẹ, Tiểu Vũ vẫn ngoan ngoãn nghe lời phục tùng mệnh lệnh.

Động tác liên tiếp này An Bắc Nguyên nhìn xem mà đỏ cả mắt, Bội Bội tuy rằng đáng yêu, nhưng siêu cấp nghịch ngợm không nghe lời, vì sao anh không có can gái đáng yêu như vậy chứ? Vì sao vì sao? An Bắc Nguyên ngoài mặt bình tĩnh trong lòng không ngừng phóng thích oán niệm.

Lý Mạn vừa lén nhìn biểu cảm của An Bắc Nguyên, vừa lầm bầm giải thích chuyện liên tiếp phát sinh, "Tổng giám đốc, tôi thật sự không cố ý, tôi sẽ mau chóng tìm người chăm sóc Tiểu Vũ, vết thương của ngài tôi cũng sẽ bồi thường tiền thuốc mem cho ngài!" kinh tế của cô tuy không dư dả, nhưng trách nhiệm nên gánh vác cũng không thoái thác!

"Chẳng lẽ tôi cồn cô bồi thường sao?" An Bắc Nguyên thừa lúc Lý Mạn không chú ý nháy mắt mấy cái cười với Tiểu Vũ, "Tôi sẽ thu lại quyền truy tố pháp luật với cô, cô chuẩn bị bồi thường tổn thất cho tôi bất cứ lúc nào!"

"Vâng." Lý Mạn cung kính lễ phép trả lời, trong lòng mắng An Bắc Nguyên dữ dội, muốn bồi thường cái gì nói thẳng, bí ẩn như vậy làm cho cô mỗi ngày đều lo lắng đề phòng, thật sự là trứng thối!

"Trong lúc tôi bị thương nằm viện, cô phải làm quản gia cho tôi, đương nhiên, tôi không phải là người không có tình cảm, Tiểu Vũ đã không có người chăm, tôi cho phép cô dẫn theo Tiểu Vũ chăm sóc tôi đến khi hồi phục!"

"Vâng." Lý Mạn nghiến răng nghiến lợi trả lời, cô rõ ràng nghe được bác sĩ nói An Bắc Nguyên chỉ cần ở lại bệnh viện quan sát một đêm, không có di chứng có thể rời đi, vì sao giọng điệu của người kia giống như muốn vĩnh viễn ở lại bệnh viện?

"Đương nhiên, nếu cô có gì nghi vấn có thể hỏi, tôi không phải là người không phân biệt phải trái." Nhận ra Lý Mạn oán thầm, An Bắc Nguyên cố ý nói.

"Không có, làm sao có thể chứ!" Lý Mạn kéo ra một cái tươi cười, con gái đã giãy khỏi vòng ôm của cô ra ngoài trèo lên giường.

Nhờ ông chủ bày mưu tính kế, thủ tục xuất viện chuyển thành thủ tục nằm viện, An Bắc Nguyên muốn ở Nguyên Thịnh thêm vài ngày theo dõi cơ thể kỹ một chút, "Miễn cho đầu óc quý giá bị tổn thương sâu nhất thời chưa phát hiện được, "Khi nói những lời này, An Bắc Nguyên cố ý liếc mắt nhìn Lý Mạn, người đó còn đang cúi đầu không dám lên tiếng, thật ra đang liều mình nguyên rủa đầu anh thật sự hư luôn.

"Chú ơi, có thể ném cao cao không?" Tiểu Vũ không hiểu sóng ngầm mãnh liệt giữa người lớn, cô ở bên người An Bắc Nguyên giống như con mèo nhỏ cọ xác một lát, rất nhanh coi An Bắc Nguyên như người một nhà, ghé vào bên tai anh cầu xin.

"Đương nhiên có thể, chú giỏi nhất ném cao cao." An Bắc Nguyên từ trong ánh mắt chờ mong của Tiểu Vũ nhìn ra vật nhỏ rất muốn hưởng thụ trò chơi này, bé không có ba ba, không biết nhìn các đứa trẻ khác hâm mộ đã bao lâu!

Lý Mạn lo lắng nhìn An Bắc Nguyên xuống giường lần lượt ném cơ thể mủm mỉm của con gái, cô sợ đến mức sắp ngừng thở, sợ ngoài ý muốn không tiếp được, nhưng Tiểu Vũ một chút cũng không sợ, cười cực kỳ vui vẻ, lần lượt yêu cầu lại một lần nữa.

Trứng thối! Vừa rồi còn nói chính mình yếu đến mức cần tĩnh dưỡng nhiều, bây giờ lại có sức lực như vậy? Đáy lòng Lý Mạn lảm nhảm.

◎◎◎

Lâu rồi tâm trạng An Bắc Nguyên không tốt như vậy, anh có thể trốn trong phòng vip bệnh viện Nguyên Thịnh nghĩ phép, không cần bị Vương Nguyên Lệ dây dưa đến sắp điên mất, thuận tiện ép buộc Lý Mạn đắc tội anh, còn có Tiểu Vũ đáng yêu cùng anh, ngày thật sự trôi qua rất nhanh.

An Bắc Nguyên nằm ở Nguyên Thỉnh tròn một tuần, nếu không phải chủ nhiệm phòng bệnh Nguyên Thịnh đến xin anh xuất viện, kế hoạch nghỉ phép của An Bắc Nguyên ở Nguyên Thịnh không thể kết thúc nhanh như vậy..

Khi An Bắc Nguyên thu thập đồ dùng xuất viện, trong lòng không ngừng hoan hô cùng nguyền rủa, cô xin nghỉ phép tròn một tuần chăm sóc trứng thối này, trứng thối này sai khiến cô không biết bao nhiêu thuận tay, mỗi lần gọi cơm đều phải chạy xe máy hai giờ mới có thể mua được, sau khi đưa đến phòng bệnh hắn còn nói cùng Tiểu Vũ chờ không nổi ăn bữa cơm Nguyên Thịnh cung cấp, kẻ ngốc cũng nhìn ra trứng thối này cố ý ắp buộc cô.

Cô vừa bị sai khiến đến thời gian ngồi thở một hơi cũng không có, vừa phải nhìn chằm chằm trứng thối này có vươn tay độc với Tiểu Vũ hay không, nếu trứng thối này còn không xuất viện, cô sẽ phải nằm viện.

Cảm ơn trời đất! Rốt cục đã đến cuối đường hầm, Lý Mạn cho rằng một tuần này đã trả xong nợ nần với An Bắc Nguyên, cô quyết định đêm nay cùng Tiểu Vũ đi chợ, mua ít thức ăn ngon chúc mừng một chút.

"nể tình cô tận tình phục vụ tôi một tuần này, tôi dự định cho cô một món quà bất ngờ." An Bắc Nguyên ngồi trên giường, cười giống như ác ma, Tiểu Vũ cười khanh khách ghé vào trên lưng anh, bọn họ đã hoàn toàn thân thuộc, Tiểu Vũ mỗi ngày đều chú dài chú ngắn, người mẹ như cô bị thất sủng thật lâu.

"Tổng giám đốc, đây là việc tôi phải làm, không cần món quà bất ngờ gì." Mí mắt Lý Mạn giật liên tục, nụ cười gian trá của hắn làm cho cô cực kỳ bất an.

"Nhân viên tốt cần được thưởng!" An Bắc Nguyên kéo Tiểu Vũ từ sao lưng ôm lấy, "Đi thôi, tôi muốn xuất viện."

Lý Mạn tiễn bước ôn thần An Bắc Nguyên, ôm con gái ở cửa Nguyên Thịnh giống như người điên hoan hô.

Tiểu Vũ lại không có vui vẻ giống như Lý Mạn, "Mẹ, có phải sau này không được nhìn thấy chú ấy nữa hay không?" hốc mắt Tiểu Vũ ướt ướt, tuy rằng chú ấy nói sau này sẽ thường thường gặp bé, nhưng bé vẫn cảm thấy rất khổ sở.

"Tiểu Vũ." Tim Lý Mạn co lại, Tiểu Vũ là đứa bé thông minh ngoan ngoãn nghe lời, hướng ngoại lại nhiệt tình, cho dù anh cũng có thể rất nhanh thành lập quan hệ thân thiết, nhưng lại là đứa bé cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, ở nhà trẻ một thời gian lâu mới có thể lên giường nhỏ ngủ trưa, nhưng Tiểu Vũ lại có thể ở trong lòng An Bắc Nguyên mới quen biết không lâu ngủ say, Tiểu Vũ cùng An Bắc Nguyên nhanh chóng hình thành tình cảm cùng tin tưởng khiến cho Lý Mạn rất đau lòng lại lo lắng.

Cô không phải không biết tình cảm của Tiểu Vũ đối với An Bắc Nguyên đã chuyển thành tình cảm cha con quấn quít, cái này cô không thể cho Tiểu Vũ, hơn nữa cô vẫn nghi ngờ An Bắc Nguyên biến thái, cho dù ở phương diện nào, Tiểu Vũ cùng không nên thân thiết như vậy với An Bắc Nguyên.

"Tiểu Vũ, đêm nay mẹ làm tôm om, con có muốn ăn hay không?" Lý Mạn hớn hở, dùng thức ăn Tiểu Vũ thích nhất dụ dỗ bé, muốn làm bé vui vẻ, con gái nhất định dễ dỗ.

"Được." Tiểu Vũ ánh mắt ướt sũng nhìn hướng xe An Bắc Nguyên rời đi, uể oải đáp lại.

"Tổng giám đốc, vì sao không tiễn tiểu thư Lý về nhà? Dù sao cũng tiện đường." Trợ lý ngồi ở ghế bên cạnh hỏi, anh vừa tốt nghiệp viện nghiên cứu liền vào An thị công tác, chưa bao giờ hiểu rõ tổng giám đốc An thị trẻ hơn anh vài tuổi này đang nghĩ gì, nếu không tính anh ta ngẫu nhiên bất ngờ xảy ra tế bào điên, anh ta tuyệt đối là ông chủ tốt.

"nữ bạo lực kia lòng phòng bị mạnh, sẽ không để tôi đưa về, không sao, tôi chờ ngày mai cô ấy tự đưa mình đến cửa." An Bắc Nguyên đắc ý nói, nhắm mắt lại chắn đi hốc mắt ẩm ướt, vừa rồi anh không dám quay đầu, sợ nhìn thấy ánh mắt đáng thương của Tiểu Vũ.

Mấy ngày nay luôn chơi đùa với vật nhỏ, cho dù tách ra một chút, anh người đàn ông sắp 30 tuổi cũng sẽ cảm thấy hốc mắt lên men, thật sự đáng chết!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro