Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trước giờ làm việc 1 tiếng rưỡi Lý Mạn đi đến lầu hai khoa hành chính tổng hợp tập đoàn An thị, đẩy dụng cụ vệ sinh vào thang máy trống đến tầng cao nhất làm vệ sinh.

Sau khi tốt nghiệp đại học cô đến vào làm việc ở An thị đã được 3 năm, ở khoa hành chính tổng hợp tuổi trung bình vượt quá 45 tuổi là một điều hiếm thấy, bởi vì chịu khó, nói ngọt, biết nhìn sắc mặt lại chịu cực được, mà nhận được yêu quý của 6 đồng nghiệp thường quy trong biên chế cùng 17 thím dọn vệ sinh, từng người đều xem cô như con gái mà yêu thương.

Lý Mạn lựa chọn làm việc ở khoa hành chính tổng hợp bởi vì không cần cùng nhiều người tiếp xúc, làm một ít công việc vệ sinh linh tinh, đưa gửi bưu phẩm, sửa chữa, nội dung công việc vụn vặt nhưng rất dễ dàng, đúng giờ đi làm không cần tăng ca, ở chung với các trưởng bối lại rất đơn giản thoải mái, hơn nữa phúc lợi đãi ngộ của An thị cũng tốt lắm, Lý Mạn đã quyết định ở Anh thị làm luôn cho đến cùng.

Hôm nay cháu trai thím Trương phụ trách quét dọn tầng cao nhất bị thương cần chăm sóc không có cách nào làm việc, Lý Mạn chủ động xin đi giết giặc giúp thím Trương quét dọn, dù sao chỉ có 5 ngày thôi, cô cũng không muốn thím Trương vì chăm sóc cháu trai, mà mất đi chuyện tốt thanh nhàn nhất trong mắt nhóm obasan vệ sinh.

Cô ở cô nhi viện thường phải giúp chăm sóc bọn trẻ cùng quét dọn, công lẹc vê sinh một chút cũng không thua kém thím Trương.

Sáng sơm toà nhà An thị rất yên tĩnh, chỉ có nhóm bảo vệ cùng obasan vệ sinh cần mẫn làm việc.

Tầng cao nhất An thị là tập hợp quyền lực cao nhất An thị, trừ tổng giám đốc ra chỉ có giám đốc, phó giám đốc cùng nhóm thư ký trợ lý làm việc ở tầng cao nhất.

Van phòng của nhóm chủ quản cao cấp bình thường đều rất sạch sẽ, Lý Mạn rất nhan đều dựa theo thím Trương cẩn thận quét dọn xong mấy văn phòng cùng phòng nghỉ của giám đốc cùng phó giám đốc, sau đó bắt đầu quét dọn địa bàn riêng của tổng giám đốc.

Làm tổng giám đốc thật sướng, có thể ở khu buôn bán tất đất tất vàng này có được một tòa nhà xa hoa như vậy, còn có thể ở tầng cao nhất của tòa nhà chiếm cứ một phần ba không gian làm của riêng, thật có đủ hưởng thụ!

Thím Trương nói qua, phòng khóa cửa thì không cần quét dọn, vặn khóa từng phòng không biết là phòng gì, đột nhiên nhớ đến lúc nhỏ đọc câu chuyện cổ tích, không biết tổng giám đốc AN thị có ẩn giấu bí mật khủng bố gì trong phòng không?

Lý Mạn bị ý nghĩ của mình làm cho bật cười, rốt cục từ khóa cửa phòng thứ 4 mở được một cánh cửa, Lý Mạn chui đầu vào nhìn, bên trong hẳn là phòng nghỉ, bố trí thành phòng khách, Lý Mạn cẩn thận chà lau mỗi vật dụng thiết kế tinh xảo trang nhã, quét dọn xong phòng khách rông hơn 10 bình*, Lý Mạn đẩy cửa phòng khép hờ ra, bên trong là phòng ngủ gần 20 met vuông, phòng ngủ không sạch sẽ như phòng khách, quần áo ném lung tung, trên giường cũng hỗn độn không chịu nổi.

*Phép đo nước Nhật-bản cho 36 thước vuông bề mặt là một bình

Lý Mạn nào dám tiếp tục chậm trễ, vội vàng nhặt quần áo trên mặt đất lên phân loại để vào giỏ chờ giặt, sửa sang lại chăn đệm hỗn độn trên giường, cô đẩy cửa nối với phòng ngủ ra, bên trong là phòng tắm, không khí trong phòng tắm rất mùi, Lý Mạn vội vàng đẩy cửa sổ ra, quay người lại thấy người đàn ông ngồi trong bồn tắm lớn.

"A......" Lý Mạn không thể khống chết thét chói tai, cô chỉ giúp thím Trương quét dọn tầng cao nhất thôi, vì sao lại có người đàn ông lỏa thể ngồi trong bồn tắm lớn cao cấp trong phòng tổng giám đốc?

"cô kêu cái gì? Bị nhìn sạch là tôi đó?" An Bắc Nguyên cực kỳ mệt mỏi ngủ luôn trong bồn tắm lớn bị đánh thức sắc mặt không tốt, anh cau mày đứng lên giữa nước tắm lạnh thấu xương, thân hình rắn chắc không chút nào tiếc rẻ hiện ra trước mắt Lý Mạn, từ trong ngăn tủ lấy ra khăn tắm vây quanh bên hông, "Câm miệng!" Bên tai liên tục không ngừng vang lên tiếng thét chói tai làm cho anh thấy phiền chán, cả một đêm không ngủ mệt mỏi làm cho tính nhẫn nại của anh tiêu hao gần như không còn.

"Anh biến thái!" Lý Mạn lui về góc phòng, nhắm chặt mắt lên án, cô nhìn phải thứ không nên nhìn, có thể bị đau mắt hột không đây?

"Tôi biến thái?" An Bắc Nguyên bước ra khỏi bồm tắm lớn đến gần Lý Mạn mặt đỏ tai hồng.

Cô gái này từ đâu nhảy ra? Anh cùng obasan quét dọn tầng này gặp qua 2 lần, obasan trên dưới 50 tuổi, động tác nhanh nhẹn lại lễ phép, tuy rằng cô gái này mặc đồng phục nhân viên vệ sinh An thị đeo khẩu trang, nhưng ánh mắt cùng giọng nói này rõ ràng là của một cô gái trẻ, anh không chấp nhân để cho phụ nữ trẻ tuổi làm nhân viên vệ sinh, "Cô là ai? Xông vào phòng nghỉ tổng giám đốc làm gì? Trộm đồ hả?"

"Tôi không có trộm đồ!" Lý Mạn nắm chặt tay cãi lại, cô từng ở trong trường bị nói xấu là trộm tiền, cũng bởi vì cô là cô bé sống ở cô nhi viện, cuối cùng Bình Bình giúp cô đánh bạn cùng lớp nói xấu mình, Bình Bình bị xử phạt nặng, cô cũng để lại vết nhơ khó có thể lau đi.

"Vậy cô xông vào phòng nghỉ tổng giám đốc làm gì?" An Bắc Nguyên một tay chống lên vách tường gạch mem sứ cao cấp, hoàn toàn bao phủ Lý Mạn bé bỏng dưới thân hình của anh, chuẩn bị tìm cơ hội kéo cái khẩu trang che khuất hơn nửa khuôn mặt, toàn thân cao thấp của anh đều bị nhìn hết, anh nhìn mặt cô cũng không quá đáng nhỉ!

An Bắc Nguyên lại gần khiến cho Lý Mạn càng khẩn trương, cô nhận ra người đàn ông lỏa thể chỉ quấn một cái khăn tắm trước mắt là ông chủ của cô, tổng giám đốc An thị!

Xong rồi xong rồi! Lý Mạn ở trong lòng kêu lên, từng giọt mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống, sao cô có thể đụng vào tổng giám đốc đại nhân lộ ra trọn vẹn, còn mắng anh biến thái, cố sẽ không liên lụy đến thím Trương cùng trưởng phòng mất việc chứ?

Lý Mạn cố gắng hết sức khiến mình tỉnh táo lại, bây giờ duy nhất đáng mừng là tổng giám đốc chưa nhìn thấy mặt cô, còn có cách cứu vãn! Con ngươi Lý Mạn xoay tròn quyết tâm, cắn răng dùng sức đẩy ngực anh ra, nhanh như chớp chạy ra khỏi phòng tắm, 36 kế chuồn là thượng sách.

Chuồn trước rồi tính tiếp, có lẽ nhân vật lớn như tổng giám đốc đại nhân trăm công nghìn việc sẽ quên chuyện này không chừng.

An Bắc Nguyên hai chân dính đầy nước, không có phòng bị bị Lý Mạn dùng sức đẩy về phía sau, anh căn bản không kịp làm gì đỡ lại, cái gáy gõ mạnh vào thành bồn tắm, một trận đau nhức đánh úp lại, anh hôn mê bất tỉnh.

Lý Mạn đã vọt đến bên ngoài phòng tắm cũng nghe được tiếng vang lớn kia, cô do dự vài giây vẫn tiếp tục đi ra ngoài, lúc đẩy xe vệ sinh đến cửa thang máy thì dừng chân, quay người chạy đến phòng nghỉ tổng giám đốc, cô chỉ sợ liên lụy đến trưởng phòng cùng thím Trương thôi, cũng không định gây ra án mạng.

Toàn thân trần trụi An Bắc Nguyên té xỉu trên sàn trong phòng khách, dưới thân đè nặng khăn tắm đã tuột ra.

Lý Mạn khẽ cắn răng đi qua xem xem hơi thở của An Bắc Nguyên, may mắn còn thở! Cô dùng hết sức mới đẩy được An Bắc Nguyên cao hơn cô 20 cm kéo ra khỏi phòng tắm đỡ lên giường, để anh ghé vào trên giường, từ trong tủ lạnh cô lấy ra túi chườm đá, giúp anh chườm đá vào bọc nước to dọa người kia.

Dùng hết dũng khí cùng bình tĩnh có trong 26 năm. Lý Mạn dọn dẹp hiện trường, bỏ lại tổng giám đốc đại nhân mê man trên giường, gáy của anh còn đắp túi chườm đá.

Lý Mạn sắp bị chuyện ngoài ý muốn này dọa chết, hôm đó liền xin trưởng phòng bỏ công tác dọn vệ sinh, tuy rằng như vậy rất có lỗi với thím Trương, nhưng cô thật sự không dám lại đối mặt với tổng giám đốc gáy bị va đập ra tám bọc nước lớn nhỏ.

Trưởng phòng không có miễn cưỡng cô, sắp xếp obasan khác thay thế. Lý Mạn cảm thấy rất có lỗi với trưởng phòng, lại không dám giải thích tình huống với trưởng phòng, chỉ có thể vượt qua mỗi giây phút dày vò, sợ cửa phòng hành chính tổng hợp vừa đẩy ra, đi vào là tổng giám đốc đại nhân nhà cô.

ấn tượng của Lý Mạn đối với tổng giám đốc đại nhân là tùy hứng quái đản, vừa tiến vào An thị, các loại bát quái lưu truyền trong An thị cùng tin đồn nghe được trên phố, đều được chứng thực tổng tài An thị là cáo già, tùy hứng quái đảng, làm việc không có lý lẽ, rõ ràng có rất nhiều cơ hội phát triển An thị thành tập đoàn quốc tế, lại tình nguyện duy trì quy mô cùng lợi nhuân siêu cao hiện có của An thị, điều này trong mắt những người có dã tâm cùng năng lực kinh doanh thật là hành động không thể lý giải.

Tổng giám đốc quái đản tùy hứng của bọn họ sẽ giải quyết chuyện này thế nào? Cô có thể bị đuổi việc hay không hay còn phải bị kiện đến ngồi tù?

Lý Mạn thề sau này sẽ không bao giờ làm việc trái với lương tâm nữa, cô sắp bị lo lắng sợ hãi tra tấn đến điên mất rồi.

◎◎◎

Thời gian 5 ngày thong thả trôi qua, cháu trai thím Trương lành bệnh đã quay lại công tác, An thị một mảnh gió êm sóng lặng, không hề truyên ra tin tức tổng giám đốc bị đánh lén, trái tim treo giữa không trong của Lý Mạn mới chậm rãi hạ xuống, có lẽ ông trời đang giúp cô, tổng giám đốc đại nhân đại lượng không so đo chuyện ngày hôm đó.

Có lẽ do lần ngã đó, mất trí nhớ, Lý Mạn tràn ngập cảm giác tôi lỗi lại may mắn nghĩ.

Chuyện chọc đến tổng giám đốc đại nhân đã thuận lợi gió êm sóng lặng, Lý Mạn khôi phục lại trạng thái cũ, mỗi này tâm tình đều tốt lắm, công việc giành làm, vốn hành chính tổng hợp cùng tổng giám đốc tầng cao nhất không có nhiều cơ hội tiếp xúc, cô đến An thị 3 năm cùng chưa có cơ hội nhìn thấy khuôn mặt của tổng giám đốc, cho nên cũng không lo lắng gặp được An Bắc Nguyên.

Lý Mạn là nhân viên đi làm sớm nhất khoa hành chính tổng hợp trừ mấy obasan dọn vệ sinh ra, tan tầm cũng quẹt thẻ chạy nhanh nhất, bởi vì cô phải đến nhà trẻ đón con gái bảo bối.

"Mẹ, mẹ, mẹ,......" Lý Tiểu Vũ vừa thấy yêu nhất mẹ, lập tức giãy thoát khỏi tay cô giáo đang dùng sức nắm nhào vào vòng tay của Lý Mạn, ôm cổ Lý Mạn hôn rồi lại hôn, "Mẹ, mẹ, mẹ, hôm nay mẹ không ngoan, chậm nha!"

Lý Tiểu Vũ năm nay năm tủi, đi nhà trẻ lớp chim cánh cụt, bộ dáng đáng yêu đến không tưởng, suy nghĩ thông minh miệng rất ngọt, giáo viên nhà trẻ đều rất thích cô, một vài cha mẹ của bạn nhỏ cùng thường thường nửa giả nửa thật nói muốn cùng bảo bối Tiểu Vũ đính ước.

"Thật xin lỗi, Tiểu Vũ mẹ sai rồi, đêm nay mẹ sao làm bánh pudding con thích ăn nhất được không?" Con gái còn lớn hơn trời, Lý Mạn vội vàng giái thích trấn an cảm xúc của con gái.

Lý Tiểu Vũ suy nghĩ vài giây, gât gật đầu tha thứ cho mẹ bé yêu nhất, "Được rồi, Tiểu Vũ tha thứ cho mẹ, lần sau không được viện cớ này nữa nha!"

"Bảo bối Tiểu Vũ của mẹ, lại dùng lần sau không được viện cớ này nữa!" Lý Mạn giống như các bà mẹ trên thế giời này, nhìn thế nào cũng thấy con gái mình đáng yêu, cô dùng sức hôn đôi má phúng phính của con gái, ngược lại cảm ơn nhóm mẹ con viện trưởng luon nhìn mẹ con cô mỉm cười, "Viện trưởng, cảm ơn chị, xe máy của em bị hư giữa đường nên đến chậm!"

"Không sao, Tiểu Vũ là cô bé đáng yêu, giáo viên nhà trẻ đều muốn cướp nó về nhà à. Đúng rồi, có chuyện muốn báo cho em ngay bây giờ."

Viện trưởng nâng kính mắt, "Tầng cao nhất của nhà trẻ hơi giột, bây giờ nhà trẻ quyết định thừa dịp nghỉ hè nghỉ học 1 tháng, tiến hành sửa chữa trong trường, ngày mai Tiểu Vũ không cần đến nhà trẻ, học phí đã giao có thể trả lại cho em hoặc để 1 tháng sau dùng." Vốn nhà trẻ vì thuận tiện cho cha mẹ đi làm nghỉ hà cũng không nghỉ học, việc xảy ra đột nhiên, nhưng nhà trẻ cùng cần tu sửa một lần.

"Em đã biết, cảm ơn viện trưởng." Tuy rằng còn chưa biết phải sắp xếp con gái thế nào, nhưng Lý Mạn vẫn lễ phép nói lời tam biệt với viện trưởng, thả tay con gái, cùng viên trưởng nhà trẻ nói lời tạm biệt, mẹ con tay trong tay đi ra nhả trẻ.

"Ma ma, chúng ta đi mua trứng nhé, trong tủ lạnh không có trứng." Lý Tiểu Vũ cả đầu đều là bánh pudding thích nhất.

"Được, mẹ không có quên." Cô là người mẹ có chữ tín nhất, sẽ không thất hứa với con gái.

Nhìn một đôi mẹ con càng đi càng xa, viện trưởng thở dài một hơi quay lại văn phòng nhà trẻ, rốt cuộc là người đàn ông nhẫn tâm cỡ nào mới có thể vứt bỏ hai mẹ con đáng yêu như vậy chứ? Mặc dù xã hội hiện đại cha mẹ đơn thận không phải động vật hi hữa, nhưng nhìn thấy cuộc sống cô độc của hai mẹ con, hiệu trưởng vẫn nhiều hơn vài phần đau lòng cùng tiếc nuối.

Đêm đó, việc chăm sóc Tiểu Vũ liền giải quyết.

◎◎◎

Lúc Lý Mạn ôm con gái lên lầu, gặp một bà chủ nhà ở lầu một, bà chủ nhà vừa nghe cô nói nhà trẻ nghỉ học, lập tức xung phong nhân việc chăm sóc Tiểu Vũ, "Mạn Mạn à, để bác chăm cho, mình bác ở nhà rất chán, con để Tiểu Vũ theo bên cạnh bác!" Con chủ nhà được công ty điều sang nước ngoài, con dâu cùng con trai cũng đi theo, bây giờ Đài Bắc chỉ còn lại một mình bà.

"Mẹ, con muốn ở cùng bà bà!" Tiểu Vũ vươn cánh tay mủm mỉm nắm lấy bàn tay bà chủ nhà, trong những người bé thích nhất bao gôm bà bà cực kỳ tốt với bé.

"Được ạ." Suy nghĩ vài giây, Lý Mạn đáp ứng, tuy rằng rất sợ làm phiềm bà chủ nhà, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không có biện pháp khác, hơn nữa cô biết bà chủ nhà thật sự yêu thương Tiểu Vũ.

"Bà bà, Tiểu Vũ mời bà ăn bánh pudding mẹ làm được không?" Lý Tiểu Vũ rộng rãi nói với bà chủ nhà.

"Ừ!" Bà chủ nhà phúc hậu nghe được lời mời trẻ con lại chân thành của Lý Tiểu Vũ, vui đến mức miệng không thể khép lại, "Bà bà mời cháu cùng mẹ uống canh gà bà bà nấu được không?"

"Được a!" Tiểu Vũ giơ hai tay lên không trung lắc lắc không ngừng, "Tiểu Vũ yêu nhất bà bà!" Khuôn mặt đáng yêu như thiên sứ còn thêm cái miệng mật đường, quả thật là vũ khí tối thuận lợi giải quyết mọi việc.

Lý Mạn kiêu ngạo lại vui vẻ nhìn con gái cùng bà chủ nhà qua lại, không phải cô khoe khoang, con gái của cô thật sư là thiên sứ thông minh đáng yêu lại có hiểu biết.

Lý Tiểu Vũ cùng bà chủ nhà ở chung cực kỳ tốt, bà chủ nhà ôm bé mỗi ngày ôm bé đi khắp nơi khoe khoang, hận không thể buổi tối cũng chiếm lấy Tiểu Vũ không cho về, Lý Mạn cảm thấy cô cực kỳ may mắn, Tiểu Vũ giống như phúc tinh của cô, cho dù gặp phải chuyện gì đều giải quyết dễ dàng.

Còn chưa được may mắn mấy ngày, Lý Mạn ngay giờ đi làm nhận được điện thoại của bà chủ nhà, "Mạn Mạn à, thật xin lỗi, con bác gọi điện đến nói cháu trai nghịch ngợm của bác ngã gãy chân, nói bác nhanh chóng bay qua Mĩ chăm sóc nó, vé máy bay đều đã đặt xong rồi, không thể giúp con chăm Tiểu Vũ, thật xin lỗi!" Giọng nói vội vàng của bà chủ nhà tràn ngập có lỗi.

"Bà chủ nhà, không sau đâu, bác giúp con chăm sóc Tiểu Vũ mấy ngày nay đã giúp con rất nhiều rồi, bây giờ bác ở đâu con đi đốn Tiểu Vũ!" Xảy ra chuyện này bà chủ nhà nhất định sẽ lo lắng, Lý Mạn nhanh chóng nói.

"bác ở trước công ty con, giao Tiểu Vũ cho con sẽ đáp taxi đến sân bay."

Lý Mạn vội vàng cắt đứt điện thoại di động hốt ha hốt hoảng chạy nhanh ra ngoài, trưởng bối khoa hành chính tổng hợp chưa bao giờ gặp Lý Mạn kích động như vậy, mọi người ồn ào đoán xem đã xảy ra chuyện gì.

Không bao lâu sau, Lý Mạn ôm Lý Tiểu Vũ vào văn phòng, "Thật có lỗi, trưởng phòng, bà bà chăm sóc Tiểu Vũ nhất thời có việc đi Mĩ, nhất thời con không tìm được người chăm sóc Tiểu Vũ......"

"Tiểu Vũ!" Trưởng phòng Trương phát ra tiếng kinh hô, dùng tốc độ không cân xứng với độ tuổi của ông vòng qua bàn làm việc vọt đến, "Tiểu Vũ!"

"Ông ơi!" Lý Tiểu Vũ tươi cười như thiên sứ với trưởng phòng Trương, vươn cánh tay mủm mỉm với trưởng phòng Trương, "Ông ơi, Tiểu Vũ rất nhớ ông a!"

"Tiểu Vũ!" Trưởng phòng Trương cảm động ôm lấy Tiểu Vũ, hai người ôm cổ hôn rồi lại hôn, khoa trương cho nhau hết tình cảm nhớ nhung, rõ ràng cũng chỉ mới 1 tuần không gặp thôi.

Lý Mạn bất đắc dĩ lắc đầu, giải thích kẹt ở cổ họng, Tiểu Vũ là ngôi sao của khoa hành chính tổng hợp, một năm trước khoa liên hoan Tiểu Vũ xuất hiện, lập tức thu phục được nhóm ông bà ở đây, sau đó các đồng nghiệp thường tìm cơ hội cùng nhau đi ăn cơm, vì trông thấy bảo bối Tiểu Vũ.

Vài obasan ojisan cũng vây quanh lại, ào ào đưa tay muốn ôm Tiểu Vũ, Tiểu Vũ miệng siêu ngọt, một câu một cái "ông ơi" "bà ơi", làm obasan ojisan cả phòng mừng rỡ cười ha ha.

Lý Mạn vội vàng đóng chặt cửa văn phòng lại, sợ tiếng cười như tiếng nhạc sẽ truyền ra.

Rốt cục, mọi người cùng Lý Tiểu Vũ kết thúc xong, nghe Lý Mạn kể xong sự việc, lập tức toàn phiếu thông qua cùng nhau ở văn phòng chăm sóc Tiểu Vũ.

"trưởng phòng, không tốt lắm?" Lý Tiểu Vũ đang cùng một obasan chơi vui vẻ, đôi má hây hây, ánh mắt cong thành hình trăng khuyết.

"Có gì không tốt, trừ cuối tuần ra chỉ hơn 10 ngày thôi, bác là lão đại khoa hành chính tổng hợp, bác nói có thể thì có thể!" Trưởng phòng Trương từ trong ngăn kéo lấy ra cây kẹo trân quý lắc lắc với Tiểu Vũ, ông có bệnh tiểu đường bị nghiêm khắc khống chế ăn đường, thật vất vả mới nhập cư trái phép một chút, nhưng vì Tiểu Vũ ông bằng lòng hy sinh kính dâng, "Khoa hành chính tổng hợp luôn luôn yên tĩnh, Tiểu Vũ có thể đến mọi người không thể tốt hơn!"

Lý Tiểu Vũ vừa thấy cây kẹo trong tay ông trưởng phòng, ánh mắt lập tức sáng lên, bé từ trong lòng obasan nhảy xuống chạy đến, trước khi nhận kẹo quay đầu cực kỳ tội nghiệp nhìn Lý Mạn, "Mẹ, có được hay không? Có được hay không? Tiểu Vũ chỉ ăn một viên được không?"

Nhìn bộ dáng đáng thương của con gái, biết rõ là giả vờ, Lý Mạn cũng không có cách nào cứng rắn hạ quyết tâm được, cô gật đầu với Tiểu Vũ, Tiểu Vũ lập tức xoay người nhận kẹo xé vỏ kẹo nhét vào trong miệng, "Ông ơi, Tiểu Vũ yêu ông nhất!" Tuy vội vàng ăn, cũng không quên mồm miệng không rõ chuốt thuốc mê cho trưởng phòng.

"Ông cũng yêu Tiểu Vũ nhất!" Ojisan trưởng phòng cảm động muốn chết, ôm lấy cục cưng béo múp míp, khoe khoang đồ chơi ông mua được chuẩn bị cho cháu trai ra dụ Tiểu Vũ, "Ông có rất nhiều thứ chơi hay, ông cho hết cho cháu!"

"Tiểu Vũ, nhớ cám ơn ông!" Lí Mạn vội vàng nói rõ một câu.

"Ông ơi, ông giỏi quá, đồ chơi cũng có nha!" Tiếng kinh hộ của Tiểu Vũ truyền đến, giọng nói trẻ con khiến mọi người ào ào lấy ra đồ chơi đến tranh thủ tình cảm.

Lý Mạn ngồi ở chỗ mình, cô thành người nhàn rồi nhất, con gái đã giúp cô thu phục tất cả.

Mặc dù có chút sợ sệt cùng chột dạ, nhưng nhất thời Lý Mạn khoogn chọn được bảo mẫu, vẫn không thể không vụng trộm mang theo Tiểu Vũ đi làm, may mắn khoa hành chính tổng hợp lầu hai không có người đến, cô có thể đi lên cầu thang rất thưa thớt người, không có ai phát hiện cô to gan lớn mật mang con đi làm.

Công việc khoa hành chính tổng hợp vốn không nhiều, mọi người lúc nhận được công việc sửa chữa, tiếp tế tiếp viện linh tinh đều lập tức đi làm, cấp tốc trở về, sợ bỏ lỡ bất cứ điều gì cùng ngôi sao sáng Lý Tiểu Vũ.

Để báo đáp lại lòng tốt của mọi người đối với Tiểu Vũ, Lý Mạn càng cố gắng làm việc, vừa nghe có việc liền đứng mũi chịu sào, ngay cả việc thông bồn cầu, thay bóng đèn linh tinh cũng không chút từ nan, một mình khiêng cái thang vọt vào thang máy đến thẳng lầu 19 yêu cầu sửa.

Lý Mạn đầu tiên mang bao tay thông bồn cầu toilet nữ, sau đó lại trèo lên cây thang thay bóng đèn, sau đó mới giống như nữ thần sức mạnh khiêng cây thang đáp thang máy xuống lầu.

Lý Mạn vừa thở hổn hễn một hơi, thang máy dừng ở lầu 18, khoa kế toán vài thiếu nữ trẻ tuổi vào thang máy, khi vừa nhìn thấy trang phục công nhân của Lý Mạn nhíu mày, cứ như trên người cô có gì đó bẩn thỉu tránh cô rất xa.

"Thật không biết làm sao lại có loại phụ nữ này, mỗi ngày vô cùng bẩn, vậy mà vẫn có người theo đuổi!" Người đẹp khoa kế toán đều rất chán ghét Lý Mạn, bởi vì kế toán Chi Chí trong khoa kế toán đối với Lý Mạn vừa gặp đã yêu, thậm chí sau khi biết được cô là bà mẹ đơn thân vẫn điên cuồng theo đuổi.

"Đúng đấy, không có chút nữ tính, y như obasan, Viên Chi Chí ánh mắt mù rồi!"

"Có lẽ thích bà mẹ đơn thân a! Phong vị nhất định rất độc đáo!"

Lý Mạn cúi đầu vốn không muốn so đo với đám bà tám khoa kế toán, nhưng các cô càng nói càng khoa trương, cho rằng cô không phản bác là khiếp sợ sao? Quá coi thương bà mẹ tràn đầy trí tuệ cùng năng lực là cô rồi.

"Các tiểu thư, tránh ra tránh ra, tôi vừa thông bồn cầu xong đổi bóng đèn xong, tay còn chửa kịp rửa, có thể trên thang......"

"A!" Người đẹp kế toán trang phục tiêu chuẩn OL thét chói tai bốn phía, như thấy con gián khủng bố, cũng không nhìn thang máy đứng ở lầu mấy liền hoảng sợ xông ra ngoài.

Lý Mạn đắc ý mỉm cười với mấy bà tám khoa kế toán sợ đến mức mặt hoa trắng bệch, chật vật vô cùng, lại thậy được một khuôn mặt không nên thấy......

An Bắc Nguyên cùng vài chủ quản cao cấp An thị ở ngay ngoài thang máy không biết đang nói gì, một người đẹp kế toán kinh hoàng còn đụng vào An Bắc Nguyên, cũng may đụng vào, làm cho An Bắc Nguyên không có lập tức nhìn vào trong thang máy, Lý Mạn nhanh chóng cúi đầu ấn thang máy, ngăn cách hỗn loạn cùng tiếng hét chói tai ở ngoài thang máy.

Lý Mạn kéo cây thang trở lại khoa hành chính tổng hợp, chưa khỏi hoảng hồn uống một ngụm nước lớn.

"Ma ma, bà bà tặng cho con, con có thể nhận hay không? Có thể nhận hay không?" Tiểu Vũ đã đắn đo nhận hay không nhận nửa ngày, bé rất thích con búp bê kia, nhưng lại sợ mẹ không vui, cho nên vừa thấy Lý Mạn vào phòng liền cầm búp bê đến hỏi Lý Mạn.

"Có thể, nhớ phải cảm ơn bà bà nghe!" Lý Mạn kéo con gái qua hôn một cái, nhìn con gái lắc lắc mông nhỏ múp míp chay đến chỗ bà bà.

Lý Mạn tuy rằng rất thương con gái, nhưng không phải là bà mẹ nuông chiều con, cô biết đồng nghiệp trong văn phòng đều rất yêu thương Tiêu Vũ mới có thể tặng quà cho cô, nếu không nhận các trưởng bối sẽ không vui, mà con gái cho dù ăn gì nhận gì đều đến hỏi cô, cô không gật đầu Tiểu Vũ sẽ không nhận, điều này làm cho cô rất yên tâm.

Mỗi người Tiểu Vũ cùng Lý Mạn đi làm, nghe lời ngồi ở khoa hành chính tổng hợp không chạy lung tung, khiến ông bà đều rất vui vẻ, bé có rất vui mừng có thể ở bên cạnh mẹ.

Ngay trước ngày nhà trẻ Tiểu Vũ có thể tiếp tục lên lớp, Lý Mạn nhận được điện thoại nhà trẻ, nói bởi vì kỳ hạn công trình dài hơn so với mong muốn, thời gian mở cửa nhà trẻ chậm lại một tuần, nhìn tình huống con gái cùng đồng nghiệp ở chung vui vẻ, Lý Mạn cũng chỉ có thể tạm thời mang con gái theo.

Phần may mắn này chỉ duy trì vài ngay thôi.

Một ngày nay khoa hành chính tổng hợp đặc biệt bận, cuối tháng cần kiểm kê hồ dùng làm công trong kho hàng, còn phải báo cáo kế hoạch mua hàng tháng sau, mỗi người đều bề bộn nhiều việc, cô nói rõ Tiểu Vũ phải ngoan ngoãn ở trong văn phòng xem phim hoạt hình, cô cầm thư từ đưa đến các ban ngàng, tử đầu đến cuối chỉ đi ra ngoài có 40 phút, trở lại khoa hành chính tổng hợp lại phát hiện không thấy Tiểu Vũ!

"Vừa nãy bác còn nhìn thấy Tiểu Vũ xem phim hoạt hình trước máy tính, cười đến đôi má như hai quả táo hồng mà!" Obasan yêu thương Tiểu Vũ nghe được Tiểu Vũ không thấy, ngay cả kế hoạch cũng không làm.

"Đúng đó, bác ra vào vài lần, đều nhìn thấy Tiểu Vũ ngoan ngoãn xem phim hoạt hình." Các đồng nghiệp ào ào lên tiếng, cùng nhau nhớ lại Tiểu Vũ khi nào thì không thấy.

Lý Mạn đã hoàn toàn rơi vào trận địa rối loạn, cô hoảng loạn ngồi phịch trên ghế dựa, "Tiểu Vũ chạy đi đâu rồi? Bé còn nhỏ như vậy!" trong đầu Lý Mạn hiện lên tình huống tệ nhất, nước mắt trào ra, "Không được, con phải báo cảnh sát! con phải báo cảnh sát!"

"Mạn Mạn, bình tĩnh một chút!" Trưởng phòng chặn Lý Mạn lại, "Tiểu Vũ mới không thấy, cảnh sát sẽ không thụ án, không bằng chúng ta lặng lẽ tìm một chút, có lẽ Tiểu Vũ chạy ra ngoài chơi không tìm thấy đường về, chúng ta đi tìm mang bé về!" Cho dù lòng nóng như lửa đốt, trưởng phòng không dám nghĩ đến tình huống xấu.

"Đúng đấy, Mạn Mạn, chúng ta phân công nhau đi tìm, nhất định sẽ tìm được Tiểu Vũ!" Đồng nghiệp khoa hành chính tổng hợp đều buông công việc trên tay, giúp Lý Mạn tìm Tiểu Vũ.

Lý Mạn hai chân như nhũn ra, cô đỡ vách tường trèo lên cầu thang, nhỏ giọng kêu tên con gái, Tiểu Vũ là đứa trẻ hiểu biết biết nghe lời, sẹ không chạy loạn đi đâu, có thể hay không......

Không đâu! Không đâu! Lý Mạn lắc lắc đầu, vứt bỏ suy nghĩ bi quan.

Giữa trưa hôm nay, nhóm obasan ojisan khoa hành chính tổng hợp luôn rất lười nhác tập thể xuất động, ở trong tòa nhà An thị lén lút loạn chuyển loạn nhìn khắp nơi, có đồng nghiệp nhìn trái nhìn phải hỏi lại, bảo vệ An thị đã băt đầu lặng lẽ chú ý đến hành vi dị thường của khoa hành chính tổng hợp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro