Tiết tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô nhi viện ngôi nhà bánh kẹo Đài Nam.

Lý Mạn nháy đôi mắt tròn trong veo lạnh lùng khiếp sợ theo sau nhân viên công tác xã hội, răng nanh khẽ cắn môi dưới, vụng trôm đánh giá hoàn cảnh cô nhi viện.

"Con nhất định là Mạn Mạn đi, lại để má nhìn nào." Viện trưởng Vương lộ ra nụ cười thân thiết hiền lành, vươn cánh tay chờ đợi Lý Mạn giao bàn tay nhỏ bé cho bà, từ nhân viên công tác xã hội bà được biết được bối cảnh của Lý Mạn.

Vừa sinh ra mẹ liền bỉ đi theo người khác, trải qua cuộc sống với bà nội cùng người cha say rượu, năm trước bà nội thương cô nhất cũng lìa trần, Lý Mạn theo người cha say rượu bạo lực sinh hoạt một năm, mãi đến mấy ngày hôm trước ba bé uống say gặp tai nạn xe cộ chết, bé không có người thân khác chăm sóc mới có thể bị đưa đến ngôi nhà bánh kẹo.

Mỗi đứa nhỏ bị đưa vào ngôi nhà bánh kẹo đều bất hạnh, viện trưởng Vương chỉ có thể cố gắng hết sức mang đến che chở cùng ấm áp cho những đứa trẻ bất hạnh này.

Lý Mạn lén lút ngước mắt nhìn viện trưởng Vương, từ lúc nghe được tin ba qua đời cho đến nay, Lý Mạn không khóc cũng không nói chuyện nhiều, chỉ dùng con ngươi trong trẻo lạnh lùng khiếp sợ nhìn người lui tới trước mặt bé.

Viện trưởng Vương không vội vã thúc giục Lý Mạn, mà luôn ngồi xổm trước mặt Lý Mạn, duy trì đối diện nhìn bé, dùng ánh mắt ấm áp cổ vũ bé, bây giờ là lúc đứa bé này đang cực kỳ thiếu cảm giác an toàn cùng an ủi, bà cũng cần kiên nhẫn một chút.

Ngón tay Lý Mạn giật giật, con ngươi nhút nhát xoay tròn, cảm thấy viện trưởng Vương giống như, giống như bà nội thương yêu bé, tươi cười trên mặt viện trưởng Vương dần dần loại bỏ sợ hãi cùng nhút nhát trong lòng bé, bé từ từ nâng tay lên đặt vào bàn tay ấm áp đầy nếp nhăn của viện trưởng Vương.

"Mạn Mạn thật sự là cô bé ngoan, sau này nơi đây chính là nhà con đó, bà dẫn con đi xem gia đình sau này của con được không?" Viên trưởng Vương cầm tay Lý Mạn đi vào cô nhi viện, cô nhi viện có nhân viên công tác khác cùng nhân viên công tác xã hội đi làm thủ tục.

Sau này, Lý Mạn mới biết được tầm quan trọng của ngôi nhà bánh kẹo trong lòng bé, mặc dù không giàu có lại ngôi nhà có thể che gió che mưa không còn có mùi rượu nồng nặc cùng nắm đấm.

Mới tiến vào ngôi nhà bánh kẹo Lý Mạn là một đứa bé không làm cho người ta thích, không khóc không nháo trốn ở góc phòng, dùng một đôi con ngươi trong veo lạnh lùng nhìn bọn nhỏ trong ngôi nhà bánh kẹo cãi nhau, đánh đánh cười cười, trong đôi mắt của đứa trẻ có 6 tuổi không nên có phòng bị cùng lạnh lùng.

Tết âm lịch đầu tiên Lý Mạn đến cô nhi viện, cô nhi viện tổ chức cho bọn nhỏ cùng nhau bao bánh sủi cảo bên bếp lò, đứa lớn chăm sóc đứa nhỏ, đứa nhỏ hi hi ha ha rượt bắt đùa giỡn, chỉ có Lý Mạn vẫn trốn ở góc phòng nhìn mọi người cười vui, phảng phất không thuộc thế giới này.

"Mạn Mạn, bạn đang làm gì vậy? Chúng ta giúp bà bà bao bánh sủi cảo được không? Bà bà rất bận, chúng ta giúp đỡ đi!" Có một cô bé mắt to lấp lánh cầm tay Lý Mạn, kéo bé vào đám người.

Dư Bình Bình là vũ khí bí mật của viện trưởng Vương, mới 10 tuổi đã là cánh tay đắc lực của bà, cho dù là đứa bé khó trị đến mức nào chỉ cần Bình Bình ra tay không có gì khồn trị được.

Dư Bình Bình cùng Dư Lệ Lệ là một đôi chị em song sinh, sinh ra không bao lâu đã bị cha mẹ vứt bỏ trong bệnh viện, chị gái Dư Lệ Lệ bẩm sinh mắc bệnh tim, em gái Dư Bình Bình khỏe mạnh hoạt bát, hai người cùng nhau lớn lên trong cô nhi viện, bạn tốt Dư Bình Bình vài lần nhận được cơ hội nhận nuôi, đều vì không muốn tách ra với chị mình mà buông tha, bé thích cô nhi viện, thích chăm sóc chị gái, thích viện trưởng Vương, thích chăm sóc em trai em gái trong ngôi nhà bánh kẹo.

Hai cô gái cách nhau 4 tuổi đặc biệt có duyên phận, Dư Bình Bình rất thích Lý Mạn, hai người rất nhanh thành bạn tốt, đều cùng nhau ăn cơm ngủ tay trong tay, ngắn ngủi 3 năm, Dư Bình Bình cùng viện trưởng Vương dùng tình yêu thương tràn đầy loại bỏ thương tổn trong lòng Lý Mạn, Lý Mạn lớn lên trở thành một cô gái sáng sủa thẳng thắn nhiệt tình, nhiệt tình bắn ra bốn phía có sức lây lan mạnh. Dư Bình Bình cùng Lý Mạn tiếp tay chăm sóc trẻ em trong ngôi nhà bánh ngọt, ở trường học bảo vệ mấy bé trong ngôi nhà bánh ngọt bị bắt nạt.

Thời gian thấm thoát trôi qua, thời gian 10 năm phảng phất chỉ ngắn như một cái nháy mắt.

Trong 10 năm xảy ra rất nhiều chuyện, ngôi nhà bánh kẹo từ cô nhi viện nghèo khó viên trưởng Vương cực khổ chống đỡ, trở thành cô nhi viện nổi tiếng kinh tế dư dả, đầy đủ tiện nghi, có tập đoàn tài chính lớn chống lưng.

Viên trưởng Vương cũng không có vì hoàn cảnh của cô nhi viện thay đổi mà thay đổi, bà vẫn toàn tâm toàn ý chăm sóc bọn trẻ, dùng tình yêu thương tràn đầy loại bỏ vết thương trong lòng đứa trẻ.

Khi Lý Mạn 16 tuổi, người mẹ trong trí nhớ không có chút ấn tượng nào tìm được cô, cô cũng nghĩ không ra lại bình tĩnh như thế mà đối diện với mẹ mình, không có hận cũng không đặc biệt yêu, cô tận tâm cố gắng hết sức chăm sóc bệnh nan y của mẹ hơn nửa năm, mãi đến khi bà rưng rưng qua đời.

Trong một lần cô nhi viện tổ chức quyên tiền, con ông chủ xí nghiệp lớn Đài Nam đối với Dư Lệ Lê gầy yếu xinh đẹp như liễu yếu đu đưa theo gió vừa thấy đã yêu, hai người rất nhanh rơi vào bể tình.

Trước Lý Mạn thi đậu vào đại học Bắc Bộ rời đi, tham dự hôn lễ Dư Lệ Lệ.

Hôn lễ lòng trọng mà lãng mạn, các tân khách gần như không nhận diện được cô dâu Dư Lệ Lệ cùng phù dâu Dư Bình Bình, Lý Mạn nhìn Dư Lệ Lệ lộ ra lúm đồng tiền hạnh phúc cùng Dư Bình Bình cười hết sức xán lạn, cảm thấy tất cả đều thay đổi.

"Bình Bình, cậu nhất định phải giúp mình chăm sóc tốt cho viện trưởng Vương." Lựa chọn khác với Lý Mạn, Dư Bình Bình lựa chọn ở lại làm việc ở ngôi nhà bánh kẹo, giúp đỡ viện trưởng Vương dần dần thể lực chống đỡ hết nổi chăm sóc ngôi nhà bánh kẹo.

"Yên tâm đi, Mạn Mạn, ngôi nhà bánh kẹo vĩnh viễn là nhà bạn, nhớ phải thường xuyên về thăm chúng mình!" Dư Bình Bình tươi cười xán lạn giống như lần đầu tiên gặp Lý Mạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro