Chap 15 : Vương Thiên tấu hài, Tiểu Ngọc thừa dịp nói xấu...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Thiên cầm lấy quyển thi tập vất vả tìm được mừng rỡ, về nhà [ ĐỂ LẠI TÀN CUỘC CHO ĐÁM THÁI GIÁM :))) ]

_Nhị thiếu gia || Gia đinh Vương phủ hành lễ nói

_Ừm  ||  Vương Thiên gật đầu nhẹ, gia đinh định đi đã bị Vương Thiên gọi lại

_Nhị thiếu gia, có chuyện gì không ? ||  gia đinh sợ hãi, chính mình không làm gì sai đó chứ

_Ách, kia cọp...a....thiếu phu nhân nương tử nhà ta đang làm cái gì ?

_A, thiếu phu nhân đang luyện thư pháp trong thư phòng, tiểu nhân vừa đến châm thêm nước || gia đinh thành thật trả lời

_Được rồi, ngươi lui xuống trước đi  ||  Vương Thiên phất tay

_Tiểu nhân cáo lui

Vương Thiên nhìn thi tập trong tay len lén giấu vào trong quần áo, giống như tiểu hài tử nghịch ngợm

Sau đó đẩy cửa ra, chỉ thấy một bóng hình xinh đẹp trên bàn cầm sách nghiêm túc viết chữ, hoàn toàn không chú ý tới người vừa tiến vào, Vương Thiên nhìn chữ viết, này thật mảnh mai thánh tu tinh tế, Vương Thiên âm thầm nghĩ tới muốn nàng viết được như thế là chuyện khó, không có ai đọc hiểu đây.

Đã lâu Thẩm Uyên đã không luyện chữ, bút vừa mới mua thật tốt luyện đến không thể bỏ xuống được, một lát sau dự định đi cầm thêm chút giấy đến luyện tập, mới vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một cái đầu phóng đại trước mặt, Thẩm Uyên cả kinh, đợi đến khi nhìn kĩ mới phát hiện là Vương Thiên 

_Ngươi tới có chuyện gì sao ?

Sau đó không nhìn Vương Thiên nữa, tay tìm giấy Tuyên Thành. Thẩm Uyên nhìn thấy Vương Thiên không nói lời nào vì vậy mở miệng nói 

_Nếu như không có việc gì, trước hết ra ngoài đi, đừng quấy rầy ta luyện chữ  || nói xong tiếp tục chú tâm luyện chữ.

Vương Thiên thấy nàng đối với mình chán ghét như vậy liền cảm thấy tức giận có một chút nhíu mày, ta có hảo tâm giúp nàng tìm sách lại nàng lại cho ta một mặt thái độ như vậy. 

_Viết cái gì, luyện cái gì a, chẳng lẽ ngươi không biết gần đây giá hàng tăng lên, giấy Tuyên Thành rất quý sao, hơn nữa ngươi luyện chữ là lãng phí tài nguyên  || Nó kiếm cớ trách nàng

Thẩm Uyên nghe xong sắc mặt lạnh đi vài phần, cho tới bây giờ nàng cũng chưa nghe ai bảo viết chữ là lãng phí tài nguyên, bên ngoài còn có bao nhiu người cầu chữ của mình, trừng mắt liếc Vương Thiên 

_Thì ra Vương công tử tại thanh lâu tiêu tiền như nước cũng nhớ kỹ tiền rất quý nha, yên tâm đi mặc dù Thẩm Uyên ta không có nhiều tiền nhưng vẫn đủ để mua những thứ này, không phiền đến tiền của Vương công tử  ||  Thẩm Uyên lạnh lùng nói, thật sự từ xưa đến giờ nàng chưa gặp qua ai nhỏ mọn như vậy.

_Đúng vậy, đúng vậy, tiền ta không phiền Thẩm tiểu thư để ý  || Vương Thiên hừ một tiếng nổi giận đùng đùng đi, nó lại nghĩ " Không đúng rõ ràng thường ngày ta luôn biết kiềm chế cảm súc rất tốt dù ai nói gì ta cũng chả hề giận gì cả, sao nàng ta nói vài câu lại khiến ta nổi giận kia chứ, hừ..."

========
Không ổn không ổn rồi
Không ổn không ổn rồi.

Tình hình yêu đương thế này
Anh thấy là không ổn rồi
Em là bạn gái anh
Chứ không phải là bà nội.

Tiền bạc em xài kiều này
Làm sao anh nuôi đồng đội
Tưởng em thương anh thật lòng
Anh hứa tình cảm không đổi.

Nhưng còn đến với anh vì tiền
Xin lỗi anh chịu không nỗi
Không chỉ riêng một mình em
Anh còn nhiều thứ để phải chi trả.

Tiền đồ tiền cơm tiền nhà
Luôn tiền điện nước tiền nuôi ba má
Ăn chơi là lôi anh ra
Shopping là lôi anh ra
Cái gì cũng lôi anh ra
Tiền đâu mà anh đáp ứng đây hả?

=========

Nữ nhân không biết tốt xấu...

Thẩm Uyên gặp Vương Thiên tức giận đi, lắc đầu, tên lưu manh này. Sau đó một lần nữa chú tâm vào luyện chữ

Vương ra khỏi cửa phòng, đột nhiên nghĩ tới, nó đến trả sách, nhìn đến thi tập vất vả tìm cả ngày, lại nhớ đến thái độ của cọp cái, thật muốn đem quyển sách này vứt đi, nhưng có chút không bỏ được, dầu gì cũng rất quý hiếm nha, tính toán lại một chút, chính mình lại không muốn thiếu người đó cái gì, để xuống thể diện lần nữa bước vào phòng

Thẩm Uyên nhìn thấy Vương Thiên quay trở lại, vừa định hỏi thế nào...chỉ thấy Vương Thiên đem thi tập ném lên bàn 

_Bổn thiếu gia chưa bao giờ thiếu ngươi cái gì, quyển sách này trả lại cho ngươi !  || sau đó quay đầu bỏ đi

Thẩm Uyên đầu tiên là ngây ngẩn, sau đó nhìn thi tập trên bàn, ánh mắt nghi hoặc chuyển thành ngạc nhiên rồi mừng rỡ, kia thật sự là bản gốc kia sao ? Cầm lấy mở ra vài trang xem, hơn nữa còn là bản viết tay....

Khuôn mặt kích động, còn chưa hết cao hứng liền nghe có tiếng ồn ào bên ngoài

_Nhị...nhị thiếu gia, ngươi làm sao vậy, không sao chứ ? || Nha hoàn có chút hoảng sợ nói

Nhị thiếu gia ? Là con nhà giàu, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao, liền để quyển sách tại trên bàn đi ra ngoài, trông thấy Vương Thiên tay trái ôm lấy tay phải vẻ mặt thống khổ ngồi xổm xuống, nha hoàn bên cạnh sợ đến sắp khóc

_Chuyện gì xảy ra ? || Thẩm Uyên vội vàng hỏi

_Thiếu...thiếu phu nhân, Nhị thiếu gia đi quá nhanh đụng phải nô tỳ, sau đó nô tỳ không biết chuyện gì xảy ra, thiếu gia liền ngồi xổm xuống la to, thiếu phu nhân, tha mạng  ||  Nha hoàn nghẹn ngào đứng lên, nàng cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ đụng nhẹ thiếu gia liền...

Làm sao có thể đụng nhẹ liền đau như thế, nhìn hắn như vậy cũng không giống giả bộ, chẳng lẽ....Thẩm Uyên đột nhiên nghĩ đến cái gì, đi nhanh tiến đến kéo ống tay áo Vương Thiên, mượn ánh sáng ở gian phòng để thấy rõ ràng cánh tay, vốn tay có khá nhiều vết sẹo, sẹo cũ sẹo mới và vết bỏng năm xưa hòa lẫn vào nhau + thêm tay Vương Thiên rất trắng giờ lại nổi lên nhiều cái phao, cánh tay đỏ bừng một mảnh bỏng mới

Vương Thiên ôm lấy cánh tay đau nhức, chết tiệt làm sao từ lúc đó đến giờ không thấy đau nhức mà bây giờ lại...aiz Vương Thiên nhìn cánh tay vô cùng thê thảm của mình ai oán

_Nhanh đi thỉnh đại phu ||  Thẩm Uyên luống cuống nói

Nha hoàn vội vàng gật đầu, đại phu trong phủ chỉ có mình Tiểu Ngọc nên lần trước Thẩm Uyên  

_Vâng...vâng

_Chớ kinh động nãi nãi !  ||  Vương Thiên hô, lúc này bà nội có lẽ đã ngủ

Thẩm Uyên dìu Vương Thiên vào trong phòng, lúc này Nghiễn nhi đã trở lại

_Nghiễn nhi ngươi tới thật đúng lúc, nhanh đi mang chậu nước đến, không thể lạnh cũng không được quá nóng, lấy thêm một chiếc khăn sạch

Nghiễn nhi gặp tiểu thư nhà mình vội vàng như thế không nói gì liền chạy ra ngoài

Thẩm Uyên ngồi xuống, cẩn thận đem tay áo Vương Thiên vén lên. Nhìn xem cánh tay, một hồi tự trách kéo đến, lúc ấy nàng chỉ lo sách, quên mất nó bị giội nước nóng 

_Thực xin lỗi

_Ngươi xin lỗi cái gì, cũng không phải ngươi giội ||  Vương Thiên buồn cười nói

_Ngươi...  ||  Thẩm Uyên đối với người trước mặt có điểm bất đắc dĩ nhìn cánh tay hắn lòng lại mềm nhũn ra

_Lúc ấy không chú ý ngươi bị giội nước, nếu không ta...

_Nếu không....nếu không ngươi cái gì ?

Nếu không ngươi cũng không bị thương nặng như thế. Thẩm Uyên ánh mắt ảm đạm xuống....

Vương Thiên gặp Thẩm Uyên tự trách, một hồi buồn cười

_Này ta, nói cọp cái ngươi tự trách bản thân cái gì a, đều không phải lỗi của ngươi, bất quá ngươi nhìn xem ta thật đáng thương a, ô ô ô, vốn là cánh tay trắng noãn không tỳ vết à nhầm một nùi vết lại thêm một vết nữa, ngươi liền cấp cho ta một nụ hôn an ủi ta điiiiii

_Ngươi...lưu manh....vô lại

_Này này, ta chính là đi tìm quyển sách kia cho ngươi mà không tìm đại phu mới làm cho nặng thêm...

Thẩm Uyển vốn là muốn nói điều gì đó đúng lúc Nghiễn nhi cầm chậu nước chạy đến

_Tiểu thư, nước đây !

_Hảo...  ||  Thẩm Uyên đem tay của mình bỏ vào trong nước thử nhiệt độ, không lạnh cũng không nóng, đem khăn thấm ướt bắt đầu lau nhè nhẹ cho Vương Thiên. Nhìn bộ dáng Thẩm Uyên tỉ mỉ lau, ôn nhu thổi thổi, gió nhẹ lướt qua nhấc lên vài sợi tóc, hình ảnh kia....làm cho Vương Thiên nhìn có chút ngây dại. Thẩm Uyên ôn nhu như thế là lần đầu gặp đây, thì ra nàng cũng có một mặt ôn nhu như thế....

_Đại phu, đại phu đã đến ! ||  Nha hoàn đi theo đằng sau Tiểu Ngọc

_Không kinh động đến bà nội đấy chứ ?

Thẩm Uyên không nghĩ tới Vương Thiên câu đầu tiên nói chính là lão thái quân, tên lưu manh này ngược lại rất có hiếu lại càng bất ngờ hơn đại phu được gọi tới là Tiểu Ngọc luôn đi theo Vương Thiên

_Không có. Thiếu gia, ngươi lại bị tiếp nữa sao ? Đồ ngốc nhà ngươi tối ngày kiếm chuyện tốt cho ta làm ngươi sợ ta quên tay nghề của mình phải không nên luôn bị thương suốt ngày, dạo này rảnh quá mà đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi kiếm chuyện cho ta làm không kịp nghỉ ngơi...   ||  Tiểu Ngọc thấy nó bị thương liền nhíu mày bực tức mà trách mắng [ Vừa chửi vừa xem vết thương ] không để ý đến thân phận, quên luôn có người nhiều người xung quanh vốn tính tình của cô gái loa phường này là vậy con cháu nhà y thuật nhưng làm biếng trị thương toàn lo làm mấy việc vặt không nên khi thấy nó bị thương trong lòng Tiểu Ngọc chỉ có 1 chữ " Phiền ", vốn là ngoài cửa có người đưa đến bồn hoa màu lam, nói là thiếu gia mua, dự định mang đến gian phòng thiếu gia lại gặp Xuân Mai mới biết thiếu gia bị thương

Tiểu Ngọc lo chửi mà không để ý từ nãy giờ, nó luôn biểu hiện để tay lên miệng và xì xì ý là kêu Tiểu Ngọc im đi, nhưng cô nàng này đâu chú ý mà nói quỵt tẹt ra hết rồi lúc thấy ai nấy đều im lặng nhìn mình mới phát hiện mình lỡ lời quá thân phận kẻ hầu người hạ trước mặt những người khác.......

Cô nàng tiểu ngọc nhìn về Vương Thiên ngượng ngùng cười, cho qua chuyện :

_Ờmmm.... Thiếu gia hình như ta nói gì đó hơi sai sai thì phải....???

 Nó thì đặt tay lên trán ý bó tay

_Hơi sai sai cái gì mà sai !? Mà là quá sai thì có đã nói bao nhiêu lần rồi tém tém cái nết lại dùm bà cô của tôi ơi, Understand ??? || Nó nghiến răng vì không biết phải giấu mặt vào đâu vì bị người hầu quản trước mặt bao nhiêu người nhất là trước mặt Thẩm Uyên, mà lại quên mất lở miệng nói tiếng anhNó nghĩ " Cái nết bà Ngọc tỷ cần phong ấn chi thuật gấp, thiệt là bó tay "

_ Yes, I see.....à không tôi hiểu rồi thưa thiếu gia....heheheh!!! || Còn cô nàng thì bị liệu theo nói theo nó, cô nhìn lại xung quanh thấy mọi người đang nhìn mình vì đang nói ngôn ngữ lạ nên nhanh chóng nói lại tiếng mẹ đẻ

_Khụ! Khụ! khụ!...Đại phu à không Ngọc tỷ , thiếu gia người như thế nào ?  || Nghiễn nhi hỏi

_Ơmmm....vết thương cũng không quá nghiêm trọng, may mắn chỉ là tiểu phao nhỏ, hơn nữa đã rửa nước sạch, xử lý rất tốt, ta lưu lại một ít thuốc mỡ, lau lên da, mỗi ngày SIÊNG NĂNG [ biết Vương nó làm biếng bơi nên cô nàng nhấn mạnh chữ ] thoa ba lượt, qua một thời gian ngắn sẽ phục hồi lại

Nghe không có gì đáng ngại, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm

_Tạ ơn đại phu !

_Đâu có đâu có, ta đâu có làm gì đâu ta chỉ cho thuốc mỡ thoa lên thôi || Tiểu Ngọc đáp

Tiểu Ngọc đưa lọ thuốc cho Thẩm Uyên 

_Thiếu phu nhân, chuyện bôi thuốc, liền làm phiền đến ngươi, ta phải đi tiển đại phu một lát...

Cho nên trách nhiệm bôi thuốc Thẩm Uyên liền gánh lấy

.

.

.

Đợi đến lúc Tiểu Ngọc quay lại đã nhìn thấy cặp đôi ngày thường đấu khẩu lẫn nhau giờ phút này ngược lại rất hài hòa, thật đúng là Kim đồng ngọc nữ, trời ạ, chính mình đang suy nghĩ cái gì đây, như thế nào lại không nhớ thiếu gia là....

Tiểu Ngọc " Xem như một lời xin lỗi của ta, dành cho tiểu đệ đệ kakaka hãy tận dụng cơ hội tốt mà ta ban "

_Thiếu gia, vừa nãy Phúc Lâu khách điếm chưỡng quỷ có đưa tới một chậu hoa màu lam

_À, ta quên mất nó, kia bồn hoa hiện tại ở nơi nào ? || Ông trời ban nó trí nhớ siêu phàm về mấy cái như đọc qua thứ gì liền nhớ hoặc nhìn qua thứ gì đó cũng nhớ để vẽ ra chi tiết, nhưng những thứ không mấy là quan trọng ổng sẽ lọc đi File rác dư thừa nên bay màu... 

_Thiếu gia đừng nóng vội, Tiểu Ngọc đã đặt trong vườn của thiếu gia

_Tuyệt vời, vậy là tốt rồi  || Vương Thiên thở phào nhẹ nhõm

_Bất quá thiếu gia...ngươi sẽ không dự định nuôi nữa chứ ? || Tiểu Ngọc lo lắng hỏi

_Không nuôi, trực tiếp đưa qua cho bà nội đi || Vương Thiên nghĩ đến chính mình cho tới bây giờ cũng chưa nuôi sống được cái gì liền ảo não

Tiểu Ngọc nghe Vương Thiên nói không nuôi liền cảm thấy nhẹ nhõm 


_May là thiếu gia nói không nuôi, nếu không lại hy sinh một bồn hoa thực vật

_Tạch, ngươi đây là cố ý đả kích bổn thiếu gia phải không ?

_Thiếu gia, không phải thế nhưng mọi việc đều là sự thiệt [ Thiệt hại ] là Tiểu Ngọc đả kích ngươi, ngươi suy nghĩ một chút những năm qua ngươi đã nuôi cái gì còn sống hay chưa ?

Tiểu Ngọc " Ngài sát sinh nhiều quá rồi, ta đây là đang giúp ngài bớt nghiệp đấy "

Ở bên cạnh Thẩm Uyên nhịn không được liền hỏi 


_Không có cái gì sống được sao ?

_Vâng đúng vậy, thưa thiếu phu nhân, ngươi không biết đó thôi, không riêng gì mẫu đơn khó nuôi, ngay cả sinh mệnh cực kỳ ngoan cường như cây tiên nhân chưởng đều bị thiếu gia nhà chúng ta nuôi đến chết


_Phốc...  || Thẩm Uyên nhịn cười không được 

_Không thể nào, hắn ngay cả tiên nhân chưởng cũng nuôi chết sao ?

_Cũng đâu chỉ có thực vật, động vật cũng bị nuôi chết, khi còn bé thiếu gia nuôi hai con vịt, nói là chờ chúng lớn mập mạp sẽ thịt ăn kết quả nuôi chưa đến bảy ngày hai con vịt liền tắt thở, hơn nữa thiếu gia nuôi đều không cho chúng ta nhúng tay, muốn đích thân săn sóc

Vương Thiên " Lúc đó ta còn nhỏ , định huấn luyện chúng thành pét đặc chủng để thịt săn chắc ta liền ăn.... "

Thẩm Uyên nghe xong dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá Vương Thiên, tên này đúng là sát thủ giết hại sinh linh a....

_Này này, cọp cái, ánh mắt ngươi là sao  ?!  Thiệt là, nói đến thực vật lại làm Vương Thiên đau đớn, những thứ kia nuôi chết thì coi như xong đi, đến cây tiên nhân chưởng cũng bỏ ta mà đi. Hơn nữa chính mình cũng rất dụng tâm nuôi. 

_Này thực vật so với người khó nuôi hơn nhiều !  ||  Vương Thiên bĩu môi bất mãn nói. Trong miệng lẩm bẩm "Thực vật chết bầm"

_Hảo, thiếu gia của ta ngươi đừng khổ não, người không tốt dễ nuôi như thực vật, thực vật chỉ cần nước cùng ánh mặt trời, người thì không chỉ cần hai thứ này ||  Tiểu Ngọc thừa nước đục thả câu cái nết khó sửa nói chuyện xấu của nó trước mặt Thẩm Uyên gặp thiếu gia nhà mình có điểm mất hứng, đẩy nhẹ vai Vương Thiên nói

_Nói như vậy người so với thực vật khó nuôi hơn nhiều có phải không ?  ||  Vương Thiên nó hai mắt sáng long lanh nhìn Tiểu Ngọc 

_Ừm, ừm.... ||  Tiểu Ngọc bị Vương Thiên bằng ánh mắt hy vọng bức cho gật đầu liên tục, nàng thật sợ nếu mình trả lời chậm một giây đôi mắt kia sẽ chảy như "nước suối"

_Ha ha, vậy ta cũng không còn khổ não, hừ, thực vật chết tiệt, ngươi xem ta còn khó nuôi hơn nhiều, ta đến nay cũng không đem mình nuôi chết đã là kỳ tích vĩ đại, Tạch... ||  Vương Thiên kiêu ngạo nói , và chợt nhớ ra...""À quên, mình bị chết một kiếp " 


Phanh...lập tức một đám người trong phòng liền muốn té xỉu

Thiếu gia, ngươi là được lão thái quân cấp dưỡng cho sống....

Nàng đây là gả cho một tuyệt phẩm tướng công thế này a....

Đều té xỉu sao, ta chính là nói sự thật, ta kiếp trước cũng là tự làm việc nuôi sống chính mình à mà tự nuôi sống thiệt nhưng chết trẻ thôi có được tính là biết cách nuôi tốt không nhể...??? 

_Nhị thiếu gia, lão gia gọi ngài đến chỗ của lão gia một chuyến  || Gia đinh báo lại

Cha lại gọi ta sao, ta dạo gần đây không làm gì sai, Vương Thiên nghi hoặc nhìn Thẩm Uyên, này cọp cái sẽ không cáo trạng gì nữa đấy chứ ~~~

Không nên nhìn ta, ta cái gì cũng chưa nói, Thẩm Uyên dùng ánh mắt đáp lại Vương Thiên...


Vương Thiên nhận được ánh mắt Thẩm Uyên, nhếch miệng ||  _Biết rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro