Chap 24 : ĐÊM HOA ĐĂNG CÙNG NÀNG DẠO PHỐ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lăng Ảnh nhìn thấy thiếu gia nhà mình đứng chờ tại cửa phòng thiếu phu nhân liền hô

- Thiếu gia

- Oh, là Lăng Ảnh sao 

- Thiếu gia, người sao lại không vào, đứng ở cửa làm gì ?

- Ta....!!! Ta chỉ đang đợi nương tử nhà ta thay y phục thôi, làm gì lâu dữ vậy không biết  ||  Vương Thiên ngoài miệng oán hận Thẩm Uyên mặc quần áo quá chậm nhưng vẻ mặt thì không có chút nào tức giận, ngược lại có chút vui vẻ

-Thiếu gia là cùng thiếu phu nhân đi ra ngoài sao ?

-Ta sợ nàng trong phòng nhiều sẽ buồn bực, dự định mang nàng ra ngoài tản bộ một chút

-Hay là để cho ta cùng đi với ngài ||  Nhớ tới lần trước để cho thiếu gia một mình lên núi thiếu chút nữa đã gặp chuyện không may, Lăng Ảnh liền tự trách, không thể để cho tiểu thiếu gia lần nữa xảy ra chuyện gì.

-Không cần, chúng ta chỉ đi tản bộ trên đường, sẽ không xảy ra chuyện gì ||  Vương Thiên biết rõ Lăng Ảnh lo lắng an nguy cho mình

-Không được, đây chính là sứ mệnh của Lăng Ảnh ta là phải bảo vệ thiếu gia, không thể để cho thiếu gia xảy ra bất cứ nguy hiểm gì  ||  Lăng Ảnh kiên trì nói

Vương Thiên biết rõ tính tình quật cường của Lăng Ảnh || - Ờmmm....ngươi muốn vậy thì tùy ngươi 

-Đa tạ thiếu gia, thiếu gia yên tâm, Lăng Ảnh sẽ ở chỗ tối âm thầm bảo vệ thiếu gia, sẽ không quấy rầy ngươi cùng thiếu phu nhân

- ......... ||  Những lời này của ngươi.....thật làm cho người khác hiểu lầm....thôi kệ cho ngươi hòa tan vào bóng đêm dù sao thì ngươi như chai nước tương rồi đêm tối còn núp có ma CHÂU PHI mới thấy  

Chi----- Thẩm Uyên thay xiêm y xong đi ra ngoài....

Ba nghìn tóc đen được buộc lên bằng sợi mây đơn giản, không có bất kỳ trang sức nào, nàng mặt một bộ xanh lục màu chủ đạo, đường viên màu trắng thêm vào đó được thêu mẫu đơn hồng phấn. Rất hào phóng đơn giản mộc mạc....

Vương Thiên khẽ nhíu mày, mặc dù nói hiện tại đã là mùa xuân nhưng hơi thở mùa đông vẫn còn chưa đi xa lưu lại hơi lạnh. Huống chi Thẩm Uyên vẫn còn phong hàn, dễ dàng bị lạnh, xiêm y như vậy có chút không ấm đây

-Ngươi mặc xiêm y như vậy có phải thiếu không ?

Thẩm Uyên cúi đầu nhìn nhìn y phục, chính mình mặc thiếu sao ? Xiêm y này không phải hợp với khí trời thế này sao

-Nàng mau nhanh đi vào mặc thêm lớp vải vào thật dày cho ta ||  Vương Thiên thúc giục

-Nhưng mà....

-Nhưng cái gì, thân thể nàng còn yếu như vậy lại mặc ít vải như thế sẽ bị cảm mạo thì làm sao bây giờ, nhanh đi thêm một món  ||  Vương Thiên thuận tay đẩy Thẩm Uyên vào gian phòng, sau đó tiện tay đóng cửa lại.

Thẩm Uyên bắt đắc dĩ choàng thêm một cái áo || -Có thể đi được chưa 

Nhìn xem Thẩm Uyên khoác áo gấm nhỏ, lông tơ bạch sắc ||  -Hảo, chúng ta đi thôi

Ánh trăng chiếu trên đường phố, người đi tới đi lui không nhiều như ban ngày, nhưng vẫn không mất đi sự náo nhiệt. Trên đường phố tấp nập người bán hàng rong. Thẩm Uyên cùng Vương Thiên đi được một đoạn ngắn, Thẩm Uyên khẽ xoay người ||  -Chúng ta đi đâu ?

-Phỏng đoán nàng cũng đói bụng, chúng ta trước đó đi Túy Hương Lâu ăn cơm. Sau đó ta dẫn nàng đi phố tây xem hoa đăng

-Không nghĩ ngươi đã an bài thỏa đáng

-Ha ha, cầm kỳ thi họa ngươi đứng nhất, bất quá sống phóng túng ta rất tinh thông kakakak. Cùng ta đi bảo đảm có chỗ chơi || Vương Thiên giọng nói cùng khí chất ăn nói rất tự hào về mảng này 

-Phốc.... || Thẩm Uyên bĩu môi cười khẽ

-Đúng nha, bàn về sống phóng túng nào có ai có thể so sánh với Vương thế tử

Đương lúc Vương Thiên muốn nói gì đó lại phát hiện cách đó không xa có mấy người tranh chấp....

-Đại lão gia, oan uổng. Tiểu nhân thật sự không có vô lễ với đại tiểu thư  ||  một nam tử bị đánh đến bò trên mặt đất thống khổ nói

-Cha, ngươi xem, hắn còn không thừa nhận, ngươi mau làm chủ cho nữ nhi || một nữ tử khóc lóc lôi kéo trung niên nam tử bên cạnh

-Hảo nữ nhi bảo bối, cha làm chủ cho ngươi  ||  trung niên nam tử an ủi nữ nhi rồi hét lớn đám gia đinh 

-Các ngươi còn thất thần làm gì, còn không đem tên dâm tặc kia chặt tay cho ta

_A....a.....aaaa  || không đợi mọi người kịp phản ứng, một đại thẩm đầy đặn mặc quần ao thô cầm lấy một bả đao chạy vọt lên

Có lẽ là bị giọng của đại thẩm dọa hoảng sợ vài tên thủ hạ lui lại mấy bước

_Ai dám động đến nhi tử của ta, lão nương liền liều mạng với ngươi || đại thẩm đem nhi tử gầy yếu đỡ lên

_Nhi tử, ngươi không sao chứ ?

-Nương [mẹ], khụ...khụ...ta không sao

-Đều đứng đó ngây người ra làm gì, đem nữ nhân này lôi ra cho ta

.

.


.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro