Chap 7 : THẨM GIA.........

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại một đình viện ven hồ, bạch y nữ tử ngồi trong đình, bàn tay thon dài trắng nõn khẽ vuốt dây đàn, một luồng tóc đen trượt xuống vai, một khúc hát du dương từ đầu ngón tay nàng vang lên, tinh tế chảy xuôi. Trong hồ nhỏ cá chép nương theo khúc hát du động qua lại, phối hợp khúc hát du dương này nhẹ nhàng đến nhảy múa.

Nhịp điệu duyên dáng quanh quẩn cả sân nhỏ

_Đại sự không hay rồi......Không xong...không xong.... | Một thanh âm dồn dập xen lẫn giữa nhịp điệu

_Tiểu thư, có chuyện lớn không hay rồi........

Xoẹt một cái bóng dáng màu xanh chạy đến

Thẩm Giai Uyên nhìn Nghiễn nhi như thế cũng không nói gì, tựa hồ là thấy nhưng không trách, chỉ khẽ cười chờ đợi, rốt cuộc Nghiễn nhi muốn nói cho mình biết đại sự gì đây

Mới vừa uống xong trà, Nghiễn nhi lập tức nói

_Tiểu thư không xong, vừa rồi ta vào đại sảnh nghe, Trấn viễn đại tướng quân Vương Võ đến phủ chúng ta........

_Ừm..........

Thẩm Giai Uyên bình thản đáp lại Nghiễn nhi, cũng nghe nói qua vị tướng quân này, không chỉ có gia tộc làm tướng. Hơn nữa đương kim Hoàng hậu cũng là tỷ tỷ của Đại tướng quân.

Nghiễn nhi gặp tiểu thư nhà mình bình thường đáp, bình thản cũng không hỏi sự tình gì đã phát sinh, vội vàng nói

_Tiểu thư, làm sao ngươi không hỏi Đại tướng quân đột nhiên có chuyện gì lại chạy đến phủ chúng ta ?

Nàng lãnh đạm cao quý, nụ cười nhẹ nở trên môi đáp :

_Kia...Đại tướng quân chạy tới phủ chúng ta làm cái gì ?

Thẩm Giai Uyên cũng rất phối hợp hồi đáp, mặc dù hiện tại Thẩm gia là Dương Châu thủ phủ, nhưng Thẩm Giai Uyên cũng không nhận ra Thẩm gia có mặt mũi gì có thể làm cho quốc cữu gia đến thăm bái phỏng. Bất quá chuyện này, Thẩm Giai Uyên luôn luôn chẳng hỏi qua, gia gia tự mình có thể an bài.

_Ai nha, vội chết ta. Đại tướng quân tới là cầu hôn cho người.......

Lời này vừa nói ra, Thẩm Giai Uyên lập tức không bình tĩnh giống vừa rồi, phảng phất cảm giác chính mình nghe lầm

_Nghiễn nhi. Ngươi vừa rồi.....nói gì đó.......

Nghiễn nhi gặp Thẩm Giai Uyên cuối cùng cũng có điểm phản ứng. Vội vàng đem chuyện nghe được nói cho tiểu thư

_Vừa rồi quản gia nói, Đại tướng quân vì con của hắn tới cầu hôn tiểu thư......

_Kia....gia gia trả lời thế nào...........

Thẩm Giai Uyên có điểm cuống cuồng, mất bình tĩnh

_Lão...lão gia ngài....giống như đáp ứng....

Nghiễn nhi từ nhỏ đến nay luôn hầu cạnh Thẩm Giai Uyên, từ nhỏ tiểu thư nhà mình luôn thông minh hơn người, sau khi lớn lên lại càng duyên dáng yêu kiều, cực kì thông minh, đến mười sáu tuổi, quan lại quyền quý cầu hôn rất nhiều nhưng lão gia chỉ có tiểu thư là đứa cháu duy nhất không bỏ được tiểu thư cho nên vô luận là ai đến cầu hôn cũng không đáp ứng. Nhưng lần này... lần này đại tướng quân đi cầu hôn, hơn nữa lại là quốc cữu gia...Lão gia không biết có phải trúng tà hay không, vừa mở miệng liền đáp ứng. Lần này khổ tiểu thư rồi.

Thẩm Giai Uyên nghe gia gia mình đáp ứng, đầu "ông" một tiếng...Đầu óc trống rỗng. Tại sao có thể như vậy...tại sao....

_Tiểu thư ! Tiểu thư.............

Nghiễn nhi nhìn thấy Thẩm Giai Uyên như mất hồn không động, sợ hãi vội vàng lắc lắc Thẩm tiểu thư

============

Em quay cuồng trong mơ hồ.
Loài người như cuốn đi trong men say.
Shi-di-ri-duy, shi-di-da-na. Shi-di-ri-duy, shi-di-ri-di-da-na.
Em yêu người say mê người.
Cuồng nhiệt như gió lốc trong hoang vu
Shi-di-ri-duy, shi-di-da-na. Shi-di-ri-duy, shi-di-ri-di-da-na.Chưa bao giờ như bây giờ.
Go, go, go I love you.

==============

_Không được, không được...chuyện này không thể xảy ra Nghiễn nhi...Gia gia ở nơi nào ?

Thẩm Giai Uyên vội vàng cầm lấy tay áo Nghiễn nhi hỏi

_Lão gia...lão gia cùng Đại tướng quân vừa thương lượng xong liền trở về phòng mình

Thẩm Giai Uyên sau khi nghe xong, cái gì tiểu thư khuê các thục nữ khí chất toàn bộ không để tâm, liều mạng chạy đến chỗ gia gia. Hoàng thân quốc thích thì như thế nào, phủ tướng quân thì như thế nào, Thẩm Giai Uyên nàng khinh thường, nàng không muốn cuốn vào Hoàng gia thâm cung, nàng hy vọng cả đời này có thể cùng người mình yêu tư thủ, cho dù chỉ có điền viên cuộc sống, nàng cũng nguyện ý, trong lòng mình đã có ý trung nhân...

Nàng liền chạy một mạch tới cửa gian phòng Thẩm Phú Quý, đẩy cửa ra

_Gia gia.........

Thẩm Phú Quý nằm trên giường gặp Thẩm Giai Uyên đến liền đứng dậy ngồi ở đầu giường, cao hứng phất tay gọi Thẩm Giai Uyên đến gần

_Uyên nhi đến đây, đến bên cạnh gia gia...Khụ khụ.......

Thẩm Giai Uyên vốn định hướng gia gia nói, không nghĩ đến nhìn gia gia có chút suy yếu ngồi ở đầu giường. Vội vàng đi tới

_Gia gia, ngươi có phải hay không lại phát bệnh

_Haha, không có việc gì, đây là bệnh cũ tái phát, nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi

Thẩm Phú Quý nắm tay cháu gái mình nói

_Gia gia hay là gọi đại phu đến xem một chút đi...

Thẩm Giai Uyên có chút không yên lòng

_Không cần, dù sao đại phu cũng chỉ kê thuốc, trong nhà còn đây a...

Thẩm Phú Quý nhìn cháu gái duyên dáng yêu kiều, làm cho mình thấy tự hào liền nói

_Uyên nhi. Ngươi biết không, gia gia a, thời gian không nhiều lắm

Thẩm Giai Uyên vừa nghe gia gia nói thời gian không nhiều lắm, trước mắt có chút mơ hồ, nghẹn ngào cắt đứt lời gia gia

_Gia gia...người không nên nói bậy

_Ha ha, đứa nhỏ ngốc, thân thể gia gia, gia gia còn không biết sao...

Thẩm Phú Quý lau nước mắt cho Thẩm Giai Uyên

_Cho tới nay, gia gia đều lo lắng, vạn nhất ngày nào đó gia gia cứ đi như vậy,Uyên nhi phải làm sao, sản nghiệp Thẩm gia phải làm sao...

_Gia gia, Uyên nhi đã trưởng thành, Uyên nhi nhất định sẽ bảo hộ sản nghiệp Thẩm gia

Thẩm Giai Uyên kiên định nói { Trẫm : Xem con gái người ta kìa trưởng thành ghê chưa, ai như đứa nhóc kia trưởng thành cái nổi zề nó cũng thông minh đó nhưng thông minh lỗi :))) Trí nhớ siêu phàm thiệt, nhưng cái gì cũng sẽ có khuyết điểm cả không có gì là hoàn hảo 100% nên sẽ có những chuyện mà nó sẽ dễ dàng quên đi, không nhớ nổi nhưng yên tâm toàn những chuyện không quan trọng gì mấy với khả năng của nó nó có thể xử lý êm xuôi được }

_Ha ha, đương nhiên gia gia đương nhiên biết rõ Uyên nhi có thể thủ ở sản nghiệp Thẩm gia, Uyên nhi cực kỳ thông minh, gia gia cũng tin tưởng Uyên nhi có năng lực này, đúng là a...Uyên nhi dù sao cũng là nữ nhi. Có một số việc, chỉ sợ Uyên nhi ứng phó không được, vạn nhất bị người khi dễ làm sao bây giờ. Bất quá hôm nay, gia gia rốt cuộc không cần lo lắng, bởi vì quốc cữu gia Trấn Viễn Đại tướng quân Vương Võ tới cửa xin cưới. Ha ha. Rốt cuộc tâm nguyện cuối cùng cũng giải quyết xong | Thẩm Phú Quý lúc nói lời này trên mặt lộ ra vẻ vui thích

_Gia...gia...ta........

Thẩm Giai Uyên vốn nói mình đã có người yêu, không thể tiếp nhận hôn sự này. Những lời này lại nghẹn ở yết hầu không nói ra...

Thẩm Phú Quý làm sao không biết được đứa trẻ này của hắn đã có người trong lòng, nên đã ra sức mà điều tra rõ thấy kẻ này cũng chả tốt lành gì mấy bề ngoài là thư sinh nho nhả hiểu lễ nghi phép tắc, nhưng bên trong lại.......Thật sự tên này, nên đáng gạt bỏ......

Thẩm Phú Quý tiếp tục nói

_Gia gia a cùng Vương gia có chút sâu xa, trước kia gia gia buôn bán tại biên cảnh đã cứu cha của Vương Võ, Vương Nhân [ Vương Lão Nhân ] vì muốn báo đáp ân cứu mạng của gia gia nên muốn đem cháu của hắn ở rể tại Thẩm phủ, ha ha!!!. Về sau Thẩm gia chúng ta có người kế nghiệp, gia gia cũng không cần lo lắng Uyên nhi bị người khỉ dễ, có Vương gia hoàng thân quốc thích làm hậu thuẫn, gia gia có thể yên lòng mà nhắm mắt...

_Gia gia...

Thẩm Giai Uyên sau khi nghe xong, lệ rơi xuống, nàng biết rõ gia gia an bài hôn sự này hoàn toàn là vì suy nghĩ cho mình về sau, lão Thẩm cố an ủi đứa nhỏ mà ông hết mực yêu thương ông muốn tốt cho đứa trẻ này nên đành phải thẳng tay cắt đứt mối tơ hồng đang còn dang dở này ngay lập tức......

_Đứa nhỏ ngốc, khóc cái gì, cần phải cao hứng a, mười tám năm trước, gia gia gặp qua Tôn nhi của Vương gia, đứa bé kia, lớn lên anh tuấn lại hiểu chuyện, nghe nói hiện tại giỏi văn lại giỏi võ [Ủa ?!! Lão đang tả ai vậy ? Sao lão biết rõ ta thế ta nhớ giấu kỹ lắm rồi mờ ] rất được Hoàng thượng yêu thích a. Giống như tên gì...A hình như là Vương Vũ [ Thì ra ! Là ca ta làm ta hết hồn tưởng ông cao siêu lắm ] đi...Ha ha thời gian dài quá, gia gia cũng không nhớ rõ tên hắn. Bất quá là một hài tử tốt

Thẩm Giai Uyên nghe gia gia khen ngợi người Vương gia tốt như thế nào, nhìn xem bộ dạng cao hứng của gia gia, thật sự nói không nên lời. Hơn nữa nàng không nghĩ Hoàng thân quốc thích nhưng vì báo ân nên đến ở rể Thẩm gia, Vương gia này cũng rất trọng tình trọng nghĩa.

Thẩm Phú Quý thấy mình nói nửa ngày Thẩm Giai Uyên đều trầm mặc không nói, cho rằng Thẩm Giai Uyên mất hứng hỏi

_Uyên nhi, làm sao vậy......?

Lập tức nghĩ tới điều gì liền lo lắng hỏi

_Uyên nhi...đây...có phải đối với việc gia gia đáp ứng hôn sự này mà bất mãn ?

Đứa nhỏ Uyên nhi này mặc dù nhu thuận hiểu chuyện, đối đãi người cũng hiền hòa, đúng là Thẩm Phú Quý biết rõ cháu gái mình là ngoại nhu nội cương, là hài tử không chịu thua bất cứ gì...Vạn nhất nàng không đồng ý, không người nào có thể lay động được nàng.

Thẩm Giai Uyên nhìn gia gia dùng ánh mắt lo lắng nhìn mình, muốn nói nửa câu cũng không dám. Trầm mặc nửa ngày. Gia gia thân thể liên tục không tốt, rốt cục hai tay nắm chặt thỏa hiệp, dùng dũng khí rất lớn gật đầu nhẹ. Lương Thế Hiền, thực xin lỗi. Kiếp này hữu duyên vô phận. Bất quá nàng nhất định sẽ nghĩ đến biện pháp khôi phục tự do.

Nhìn thấy Thẩm Giai Uyên gật đầu, Thẩm Phú Quý tâm cũng liền buông xuống

_Uyên nhi không quấy rầy gia gia nghỉ ngơi. Xin cáo lui trước

_Thật tốt, Uyên nhi đi xuống trước đi

Ra khỏi gia phòng Thẩm Phú Quý, Thẩm Giai Uyên cũng nhịn không được nữa, che miệng vừa chạy vừa nghẹn ngào. Trở về gian phòng của mình. Lên tiếng khóc thút thít

_Tiểu thư...tiểu thư...

Nghiễn nhi trợn tròn mắt, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua Tiểu thư nhà mình khóc đến thương tâm như thế.

_Nghiễn nhi...........

Nhìn tiểu thư khóc hoa lê đái vũ, Nghiễn nhi tâm cũng đau đớn, hai người ôm nhau khóc. Đợi đến Thẩm Giai Uyên khóc đến mệt, tại bên gối lấy ra một khối ngọc bội, nắm trong tay...

_Tiểu thư, đây không phải là của An công tử sao ?

_Nghiễn nhi...

Thẩm Giai Uyên nhìn Nghiễn nhi nói

_Ngươi đem cái này trả lại cho An công tử đi........

_A...tiểu thư, đây chính là ngọc bội của An công tử đưa cho ngươi làm vật đính ước a...

Nghiễn nhi nhìn ngọc bội trong tay Uyên nhi, sợ đặt trên người mất đi hoặc làm hư vì vậy phải để lại bên gối

_Hiện tại, đã không còn bất kỳ ý nghĩa gì...

Thẩm Giai Uyên đau lòng nhìn ngọc bội kia, giữ lại vật này chỉ thêm thương tâm

_Không còn bất kỳ ý nghĩa gì ??? A, tiểu thư. Chẳng lẽ ngươi không có nói chuyện với gia gia a ?

Nghiễn nhi kinh ngạc nói, chẵng lẽ tiểu thư phải gả vào phủ tướng quân.

Thẩm Giai Uyên không nói, không muốn nhìn lại ngọc bội kia, nhét vào tay Nghiễn nhi nói

_Ta không muốn thấy ngọc bội này lần nào nữa...ngươi còn không mau mang đi....

Nghiễn nhi không biết nên nói cái gì, cầm lấy ngọc bội đi ra khỏi gian phòng, chỉ vì tiểu thư cùng An công tử tiếc cho đoạn tình cảm này. An công tử cũng là đệ nhất tài tử Dương Châu, ngày nào cùng tiểu thư đi dạo hai người mới quen thân, dần dần sinh tình...Vốn tài tử xứng giai nhân, lần này lão gia thật sự đánh gãy đôi uyên ương. Điều này làm cho mình làm sao cùng An công tử nói ra a...

==== Kinh đô - Tại Phủ VƯƠNG GIA =====

Lão thái quân biết Vương Võ đã đi Dương Châu đặt sính lễ, đã thành sự thật, cũng không biết nói cái gì, ngầm thở dài. Thiên nhi sợ là đi hoàng cung bẩm Hoàng thượng hạ chỉ đây.

Lão thái quân nghĩ không sai, Vương Thiên sợ lão thái quân đổi ý, sáng sớm phải đi Hoàng cung bẩm Hoàng thượng hạ chỉ, Hoàng hậu Vương Đình cũng biết chuyện báo ân ở rể này, vốn tưởng là Vương Vũ không nghĩ tới Vương Thiên đứa trẻ của nàng phải thay thế nhưng chạy tới nói nó muốn ở rể. Đánh không lại Vương Thiên làm nũng, phải để cho Hoàng thượng hạ chỉ lão hoàng đế sao lại không biết tánh tình của hoàng nhi của hắn thiệt chứ nên chuyện này cũng không làm cho hắn cảm thấy bất ngờ gì mấy, mà nếu nó có yêu nữ nhi đi thì ổng cũng chấp thuận cho nó 1 phần nó đã thay đổi số kiếp giúp cho các hoàng nhi khác của hắn thuận buồm xuôi gió mà sinh ra đời [ Trong chap 2 có ghi ] , phần khác thì nó là 1 đứa trẻ đáng yêu lại tinh nghịch hắn rất thích nó khi nó đùa nghịch chọc phá + 10 năm qua nó đã có công xây dựng bảo vệ nước nhà ở biên cương cùng 1 số nơi bị lũ lụt, hạn hán bị sơn tặc, thổ phỉ, cướp biển làm loạn đều cũng là nó một thân là nữ nhi nữ cải nam trang không ngại khổ cực đi đến những nơi xa xôi mà dẹp loạn, còn giúp bá tánh ở nơi nghèo đói an cư lập nghiệp vì thế đây chỉ là một chút chuyện nhỏ mà người làm cha như hắn phải đứng ra giúp đỡ không nên cấm cản chỉ cần hoàng nhi vui là được dù sao, Tề quốc sư cũng đoán cả đời hoàng nhi nhất định phải làm nam tử thì cuộc sống mới dễ dàng sống tốt mà hạnh phúc chắc đây cũng sẽ là một trang mới của hoàng nhi chăng. Vương Thiên từ Hoàng cung trở về, không trực tiếp hồi phủ Tướng quân mà đi tìm nhóm bốn quý công tử. Không nghĩ tới mình sẽ kết hôn, cũng chỉ còn vài ngày độc thân, đương nhiên là sẽ cùng những tên công tử ăn chơi khác của nó đi chơi [ Dù biết toàn những lũ tồi, mà thôi kệ đã là muốn diễn thì phải diễn nhập vai thôi ]..........









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro