Chương 487

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đúng là không thể tin được mà. Hơn cả khi tôi xác nhận mối quan hệ giữa tôi với Yeo Ryung, Joo In và Eun Hyung không còn được như trước kia, hơn cả khi tôi xác nhận sự sống chết của Yoo Chun Young bằng diễn xuất còn nhập tâm hơn những lúc xua đuổi mấy kẻ đeo bám Yeo Ryung ngày xưa. Ngay giây phút tôi nhìn thấy Kim Hye Hill, những giọt nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.

Không chỉ Kim Hye Hill, mà cả Kim Hye Woo - người đang ngồi cạnh cửa sổ, hay Shin Seo Hyun - người ngồi cách đó không xa, đều tỏ vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi chợt ôm lấy khuỷu tay cô ấy và bật khóc.

Và khi có ai đó tiến lại gần, đặt tay lên bả vai tôi, thì tôi lại không kìm nén được nước mắt.

"Gì vậy? Ai đã làm điều này? Tên khốn nào?"

Với luồng sát khí hung tợn như thể sẽ đưa bất cứ đối thủ nào đến, rồi bắt hắn quỳ gối trước mặt tôi. Người thốt ra những lời như nam chính trong tiểu thuyết trên mạng, không phải ai khác mà chính là Luda.

Khoảnh khắc tôi nhìn thấy đôi mắt xanh chứa đựng tôi với tình cảm và niềm tin bất diệt, tôi buộc phải nắm lấy tay cậu ấy.

Khi tôi dùng hai tay nắm lấy bàn tay cậu ấy đang đặt trên vai tôi, giữ chặt nó như đang bám víu, cậu ấy hiện ra vẻ bối rối một cách rõ rệt. Sau đó, cậu ấy lại đổi sắc khi nghe những lời nói của tôi.

"Luda à. Tớ rất vui khi được gặp cậu.....Chắc tớ vui muốn chết luôn quá...."

"Không, cũng tốt thôi nhưng tớ sẽ giết cái gã khiến cậu vui muốn chết lúc gặp tớ, gã đó là ai thế?"

"Gã đó? Không, không có ai cả."

"Đừng có nói dối."

Cậu ấy lạnh lùng đáp lại, túm lấy gáy tôi sau khi nghe thấy những lời bay đến từ bên cạnh tôi.

"Chính cậu ấy cũng thừa nhận công dụng của mình gần như là vũ khí."

"Này, Kim Hye Hill. Cậu không nói đàng hoàng được à?"

"Lúc nào cũng nói chuyện đàng hoàng mà?"

Đòn phản công tự nhiên của cô ấy đã gây ra tiếng cười khúc khích khắp nơi.

Tất nhiên, những người cười to nhất còn có thể là ai ngoài Yoon Jung In và Lee Min Ah.

Có lẽ vì họ đã sống sót sau khi bại trận dưới tay Luda, nên họ thực sự thích thú khi được chứng kiến cảnh tượng Kim Hye Hill dồn Luda vào thế bí bằng một cú bóng thẳng.

Dựa vào lời nói tiếp theo của Yoon Jung In, tôi có thể nắm bắt được hầu hết các mối quan hệ xung quanh mình trong lớp.

Cậu ấy vừa ôm bụng vừa cười phá lên.

"À, Ham Dan I vốn định nói cho tớ biết tại sao cậu ấy khóc, nhưng bây giờ không thể nói ra được. Chắc Luda sẽ đi tìm, rồi giết người ta mất."

Luda nhìn tôi trong bồn chồn, rồi nhanh chóng quay đầu lại, ném sự giận dữ về hướng đó.

"Không câm miệng lại à?"

"Không, người khơi chuyện trước là Kim Hye Hill mà? Nhưng tại sao cậu chỉ lại nhắm vào mỗi mình tớ vậy chứ?!"

"Kim Hye Hill dừng lại ở câu đầu tiên, còn cậu nhất định phải nói đến câu thứ hai."

"Đâu có! Tớ và Kim Hye Hill mỗi người nói một câu thì phải đếm cho công bằng chứ.......Ối, xin lỗi nhé."

Yoon Jung In vừa khẩy tay vừa phấn khích huýt sáo, đột nhiên nhìn thấy sắc mặt của Luda, ngay lập tức chạy tháo khỏi lớp học.

Tôi hoang mang dõi theo bóng lưng Luda đang rượt đuổi theo Jung In như một con thú hoang.

Không phải là tôi không hiểu hoàn cảnh đó, nhưng mà tôi không giấu được sự bàng hoàng khi trông thấy người tưởng chừng sẽ ở bên cạnh tôi, dù bao nhiêu sóng xô vào, hay giông bão ập đến, đã rời đi.

Mặt khác, tôi thầm nghĩ. Hóa ra là vậy. Đúng như dự đoán của tôi, quả nhiên Luda là nhân vật trong tiểu thuyết khác với <Haegarim> mà tôi và Ban Yeo Ryung xuất hiện.

Tôi có thể thấy rằng mối quan hệ giữa tôi và cậu ấy không khác gì so với trước đây. Nếu không phải vậy, trước khi gặp tôi, Luda - người đã giấu mình cực độ, không có lý nào lại nói ra một cách tự nhiên những lời đáng xấu hổ và còn hung dữ trước mặt người khác.

Hơn nữa, khi nghĩ đến phản ứng của mọi người thì việc cậu ấy công khai thể hiện cảm xúc như thế rõ ràng là đã khá lâu rồi.

Ngoài ra, lý do vì sao mối quan hệ giữa tôi với những người như cặp song sinh Kim, Shin Seo Hyun và Yoon Jung In cũng không bị ảnh hưởng nhiều cũng có thể dễ dàng nắm bắt được.

Ngoài việc cố gắng duy trì thế giới này ít thay đổi nhất có thể so với thế giới trước đây, Luda còn là một nhân vật trong tiểu thuyết của No Ari khác với <Haegarim> có sự góp mặt của Ban Yeo Ryung và Tứ Đại Thiên Vương.

Tương tự thế, cặp sinh đôi Kim, Shin Seo Hyun và Yoon Jung In là những nhân vật chính trong tiểu thuyết kinh dị khác của No Ari, tách biệt khỏi <Haegarim> nên cũng không bị ảnh hưởng.

Chỉ sau khi nhận ra điều đó, tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Ngày hôm qua, thế giới như cự tuyệt tôi, thì hôm nay lần đầu tiên tôi có cảm giác được thở dễ dàng trong một bầu không gian được cho phép trên thế giới này.

Mặc dù nó chỉ đủ lớn để tôi có thể duỗi thẳng lưng vươn vai. Nhưng có sự khác biệt lớn giữa việc có không gian đó và không có nó.

Tôi nhìn sang một bên. Kể từ khi Luda rời đi, tôi có thể thấy cặp sinh đôi Kim và Shin Seo Hyun liên tục nhìn tôi với vẻ đầy lo lắng. Cuối cùng, Lee Ji Han - bạn trai của Kim Hye Hill, đã đến gần, ngồi xuống lúc nào mà tôi không nhận ra.

Tôi dùng tay áo xoa mạnh đôi má ướt đẫm của mình, chỉ tay về phía cửa.

"Chúng ta ra ngoài một chút đi."

****

Thật may mắn hôm nay là buổi tự học thứ 7 nên việc giám sát không quá nghiêm ngặt, gần như 'tự học' theo đúng nghĩa đen.

Các giáo viên giám sát cũng có xu hướng đến muộn vào những ngày thứ 7, nên chúng tôi có thể thoải mái di chuyển đến khu vực ít người lui tới.

Đúng lúc đó, Luda đã tóm cổ được Yoon Jung In, đang rũ bỏ cổ áo xuống, quay trở lại khuôn mặt hài lòng, thế là chúng tôi đã tình cờ gặp nhau trên đường.

Tôi nói trước sự chứng kiến ​​của năm người, bao gồm Luda, cặp song sinh Kim, Shin Seo Hyun và Lee Ji Han.

"Tớ không biết có ổn nếu nói ra chuyện này không nữa."

Quả nhiên lời nói đầu tiên của tôi không có gì khác ngoài lo lắng. Mặc dù chúng tôi chia sẻ trải nghiệm về một thế giới khác, thì trường hợp lẫn góc độ của tôi và họ đều khác nhau.

May mắn thay, dường như Kim Hye Hill đọc được suy nghĩ của tôi trong một nốt nhạc, đã lên tiếng.

"Cứ nói đi. Nếu không phải là chúng tớ thì cậu đâu thể nói với ai điều đó chứ."

"Ừm."

"Bởi vì chỉ có chúng tớ, những người đã từng có trải nghiệm tương tự mới có thể hiểu và tin tưởng những gì cậu nói."

"Nó là về thế giới đó à? Những con quái vật và kẻ săn mồi xuất hiện."

"Luda ​​à....."

Tôi cảm thấy khá buồn khi trông thấy sắc mặt của cậu ấy. Thật là một biểu hiện đáng tiếc đối với những người đã thực sự nhìn thấy và trải qua những con quái vật đó.

Tôi liếc nhìn thoáng qua vẻ mặt Lee Ji Han thì nó trông như căn phòng sắp mục nát đến nơi. Vẻ mặt của cặp sinh đôi Kim, cả Shin Seo Hyun cũng không được tốt cho lắm.

Trong bầu không khí tĩnh mịch trôi qua, tôi hắng giọng nhỏ nhẹ, rồi nhanh chóng nói tiếp.

"Ừm, được rồi. Vậy tớ sẽ nói."

Tôi điềm tĩnh nói trước những ánh mắt mọi người đang đồng loạt đổ dồn về phía mình.

"Đó là một câu chuyện không liên quan gì đến thế giới nơi có quái vật mà chúng ta đã từng đi qua. Thay vào đó, đây là câu chuyện liên quan đến thế giới ban đầu mà tớ đã từng sống."

Tôi, người đang nói chuyện một cách vô cảm, bỗng giật mình, rồi ngẩng đầu lên trước câu hỏi bất ngờ bay đến.

" 'thế giới ban đầu' là sao?"

Là Luda, thôi chết. Ngoại trừ cặp sinh đôi Kim biết rằng tôi đến từ thế giới khác, thì tất cả những người còn lại đều tỏ ra bối rối.

Vẻ mặt tôi tối sầm lại, tôi tiếp tục.

"Ừm, là nó. Có tồn tại thế giới quái vật mà các cậu đã từng đến rồi đúng không? Nếu phải so sánh thì tớ đang ở trong trường hợp là một trong những con quái vật ở đó bị đẩy ra ngoài."

"Nói gì thế hả?"

Tôi vừa tự chỉ vào mình vừa nói.

"Cho nên các cậu có thể coi sự tồn tại của tớ như thuộc về một thế giới khác. Vì vậy, trong thời gian tớ trở lại thế giới đó, tớ đã bị các cậu lãng quên mất. Đã có lúc cậu cố gắng liên lạc với tớ, nhưng khi nhớ ra thì cậu lại cảm thấy xấu hổ vì đã nhiều ngày trôi qua mà chưa hề liên lạc với tớ, phải không?"

Luda vốn đang trầm ngâm suy nghĩ về những lời nói đó, cuối cùng tỏ ra một vẻ kinh ngạc. Tôi gật đầu. Hơn nữa, ngay cuối kỳ nghỉ sắp lên năm 2, cậu ấy đã cảm nhận được sự biến mất của tôi trong suốt một tuần, nên sẽ dễ hiểu hơn. Một lúc sau, cậu ấy nói với vẻ mặt tái mét.

"Vậy thì chuyện đó... không đơn thuần là vì tớ đã quên mất".

Việc Luda nói lắp là một cảnh tượng khá hiếm gặp. Tôi lại gật đầu.

"Tớ biến mất khỏi thế giới này trong một khoảng thời gian. Cho nên, khi tớ quay trở lại thì các cậu mới có thể nhớ ra được."

"Vậy...."

Luda ngậm miệng mà không nói nên lời, bên cạnh là Kim Hye Hill đã lên tiếng.

"Thế nhưng lần này, tớ chưa bao giờ lãng quên ký ức nào về cậu trong khoảng thời gian gần đây. Nếu vậy thì vấn đề là gì?"

Cô ấy nhìn tôi với đôi mắt điềm tĩnh với câu hỏi đó. Quả là vậy, ký ức về tôi ở thế giới này trong khoảng thời gian gần đây chưa bao giờ biến mất. Ừ thì, chỉ là quá khứ đã thay đổi thôi, còn hiện tại thì không. Nếu tôi thử tính toán thời gian tôi đã biến mất khỏi thế giới này, thì tôi cũng chỉ đi được vài tiếng từ không gian có người quản lý.

Tôi nhẹ nhàng cảm thán trước sự điềm tĩnh của Kim Hye Hill, đã trả lời.

"Chuyện đó, đã có một sự thay đổi lớn xảy ra ở thế giới này trong khi tớ đi đến một thế giới khác."

"Gì cơ?"

"À, không. Thực ra, tớ đã rời khỏi thế giới này trong một khoảng thời gian ngắn và dự đoán sự thay đổi đó sẽ xảy ra."

Tôi giơ một tay lên, tiếp tục nói. Thế rồi tôi lại khẽ thở dài.

"Bởi vì, ừm, thật khó để giải thích, nhưng có một cách để thay đổi thế giới này trong thế giới ban đầu của tớ. Vì có chuyện tồi tệ đã xảy ra ở thế giới này....nên tớ đã đi để thay đổi nó. Chính xác hơn là tớ đã yêu cầu thay đổi nó."

Điều đó sẽ không thể thực hiện được nếu không có sự giúp đỡ của No Ari, người quản lý, hai nhân vật siêu việt.

Hơn nữa, trong trường hợp của No Ari, nó gần như là sự cống hiến. Dù thế nào đi chăng nữa, cô ấy cũng có tình cảm với thế giới này, có tình cảm với những nhân vật do cô ấy tạo ra.

Ngay lúc tôi đang lẩm bẩm như thế trong miệng, Kim Hye Hill ném ra một câu hỏi hướng về phía tôi.

"Vậy yêu cầu đó của cậu đã được chấp nhận chưa?"

Tôi gật đầu.

"Vậy đó là lý do tại sao thế giới này trở nên khác biệt với thế giới mà cậu từng biết."

"Ừ."

"Vậy chính xác thì điều gì đã thay đổi? Lẽ nào...."

Mặc dù đã hỏi như vậy, nhưng Kim Hye Hill dường như đã nhận ra đại khái những gì tôi sẽ nói. Tôi không khỏi cảm thán, lại nói.

"Ký ức."

"Quả nhiên là."

"Chính xác là một số đứa trẻ đã đánh mất ký ức về tớ. Chính xác là ký ức mấy năm ở bên cạnh tớ."

Vậy nên ở thế giới này, thời gian họ dành cho tớ, cuối cùng đã về lại số 0. Tôi mở miệng bổ sung điều đó.

"À, dù sao thì. Điều tớ muốn nói là tớ cũng không biết chính xác mối quan hệ của tớ trên thế giới này, đã thay đổi đến mức nào. Thực ra, thậm chí tớ còn chưa chắc chắn rằng tớ có mối quan hệ bạn bè với các cậu hay không...."

"Vậy đó là lý do tại sao cậu đã khóc khi nhìn thấy tớ lúc nãy. Bởi vì tớ vẫn đến chơi cạnh cậu như thường lệ."

"Ừm."

Trong khi tôi trả lời mà không giấu được sự xấu hổ, Kim Hye Hill đã bật cười nhỏ. Đó cũng là trong chốc lát, gương mặt tôi mờ dần bởi lời cô ấy hỏi thêm.

"Vậy rốt cuộc những đứa trẻ đã hoàn toàn quên mất cậu là ai?"

"Ai sao? Ờ....."

Thầm nghĩ ngợi một lúc, tôi đảo mắt. Liệu có tốt nếu tôi nói đến Ban Yeo Ryung và Tứ Đại Thiên Vương ở đây không? Cuối cùng, câu trả lời đã xuất hiện.

"Bí mật."

"Hả?"

"Có nói ra thì cậu cũng không tin được đâu."

Giây phút tôi cười mỉm đáp lời, Kim Hye Hill bức bối hét lên với tôi. Phải nói ra thì tớ mới giúp các cậu thân nhau được chứ!

Nhưng thực ra, tôi không có ý định nhận sự giúp đỡ của cô ấy.

Nếu tôi trở thành bạn bè với họ một lần nữa, tôi muốn làm điều đó bằng nỗ lực của chính mình. Lần đầu tiên chúng tôi kết thân cũng vậy mà. Chính xác thì dù tôi và Ban Yeo Ryung không phải là bạn bè, tôi cũng muốn chứng minh rằng mối nhân duyên giữa họ và tôi, vốn dĩ được định đoạt là gắn kết với nhau.

Nghĩ như vậy, cuối cùng tôi cũng bật cười, rồi mở lời.

"Hye Hill à."

"Hửm?"

Cô ấy đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn tôi với vẻ mặt hơi khó chịu. Tôi cất tiếng.

"Không sao đâu."

"Cũng đâu có sao."

Cô ấy lại nhíu mày, có vẻ như đang định nói thêm điều gì đó, tôi lên tiếng.

" 'Dù ký ức có biến mất thì cảm xúc vẫn còn'. Đó là câu mà cậu đã nói mà."

Câu nói đó đã khiến Kim Hye Hill bất ngờ dừng cơn giận. Trong sự im lặng đến thăm một lúc lâu, cô ấy lặng lẽ dời mắt nhìn Lee Ji Han. Tôi gật đầu.

Tôi tiếp tục câu chuyện.

"Cũng giống như cảm xúc của cậu dành cho Lee Ji Han trong thế giới gương, vẫn nguyên vẹn như cũ trong thế giới này mặc dù cậu không còn nhớ gì cả. Tớ tin chắc rằng những đứa trẻ đó cũng sẽ vậy thôi."

Tôi lặng lẽ vươn tay ra nắm lấy tay cô ấy, nói tiếp.

"Không bao lâu nữa, những đứa trẻ đó sẽ lại thích tớ như lúc trước, còn hơn cả lúc trước."

"Cậu thật là....."

Người ta nói giúp đỡ nhưng lại dám từ chối, lại muốn đi trên con đường vất vả. Tôi chỉ biết cười ngay khi cô ấy nhăn nhó và lầm bầm.

Cuối cùng, tôi nói thêm.

"Ừm, dù sao thì. Điều tớ muốn nói là các cậu hãy kể cho tớ biết về các mối quan hệ xung quanh tớ ở trong lớp. Nếu giả vờ thân thiết với một người không quen biết thì sẽ là vấn đề lớn. Dù chỉ là phạm một sai lầm nhỏ thôi, nhưng nếu tớ tiếp tục mắc phải, chắc chắn sẽ dần lộ ra sự kỳ quái. Dù không như vậy, cũng có nhiều người dễ bị bệnh vì stress lắm."

Tôi muốn tránh những sai lầm hết sức có thể. Cũng là để tôi ở lại lớp học này, cũng là để tôi thân thiết với họ lần nữa.

Trước những lời tôi nói thêm, họ khẽ gật đầu, và rồi họ đã giải thích những gì họ biết.

Quả thực, nó không khác nhiều so với những dự liệu của tôi. Điều duy nhất thay đổi là Tứ Đại Thiên Vương và Ban Yeo Ryung không có tôi ở bên, do đó Ban Yeo Ryung không có mấy bạn nữ thân thiết?

Ban Yeo Ryung luôn dùng bữa với Tứ Đại Thiên Vương và chỉ hành động cùng với họ. Dù sao khi tôi biến mất khỏi cô ấy, dường như việc mất lòng tin của cô ấy vào bản thân ngày càng tăng. Cho đến bây giờ vẫn như vậy, có lẽ sau này cô ấy cũng không thể kết thân với bạn đồng giới được?

Tôi chợt lóe lên một ý nghĩ, thế rồi tôi hỏi.

"Choi Yuri thì sao?"

"Choi Yuri? À."

Kim Hye Hill trả lời với vẻ mặt hiểu biết.

"Cô ấy chuyển trường lúc nào nhỉ? Hồi năm nhất, bọn trẻ phát hiện ra cô ấy điều hành anticafe chuyên tung tin đồn thất thiệt về Ban Yeo Ryung, nên sau đó cô ấy đã gấp rút chuyển trường."

Có vẻ cô gái đó thực sự thích Eun Ji Ho. Tôi gật đầu trước những lời cô ấy nhẹ nhàng nói thêm. Đúng là như vậy.

May quá, dù tôi không can thiệp thì sự việc đó cũng đã xảy ra. Có lẽ cũng lý do tương tự khi Luda có mặt ở đây. Không phải Yeo Ryung hay Joo In mà là tôi đã cứu Luda.

Đang suy nghĩ như vậy, tôi bất giác chạm mắt với Luda, cơ thể tôi trở nên cứng đờ lại. Cậu ấy nhìn tôi thật lâu với ánh mắt đầy lo lắng không biết kể từ lúc nào. Đứng yên một lúc lâu, tôi lại nhìn vào những người khác.

"Này, các cậu muốn đi trước không? Tớ có chuyện muốn nói với Luda."

"Vậy à? Được rồi."

Kim Hye Hill và những người khác rời đi mà không sót lại chút luyến tiếc nào. Lúc đó, Kim Hye Hill cố gắng lướt qua người tôi, đồng thời đưa tay ra nắm lấy cổ tay tôi.

Tôi đã rất ngạc nhiên khi cô ấy nghiêng người về phía tôi, thì thầm vào tai tôi như thế này.

"Một trong những 'đứa trẻ' mà cậu đang nói đến là Kwon Eun Hyung."

"Trời ơi."

Cô ấy rời môi ra khỏi tai tôi, đã nở nụ cười mãn nguyện khi trông thấy vẻ mặt đóng băng của tôi.

Cô ấy khoanh tay lại, nghiêng người nói thêm.

"Hừm. Nhìn vào phản ứng đó, tớ có thể đoán được đại khái danh tính của những đứa trẻ còn lại. Và vì sao cậu lại không muốn nói ra?"

"Haha."

"Cậu chỉ nói rằng sẽ không cho tớ biết danh tính của những đứa trẻ đó là ai, nhưng cậu cũng đâu bảo rằng là đừng giúp đỡ, phải không?"

Kim Hye Hill nở nụ cười đắc ý mà không bận tâm đến sự im lặng của tôi, lại sải bước và rồi biến mất.

Tôi cứ thế giơ một tay lên, đứng ngây người một lúc, sau đó tôi mới tỉnh táo nhìn Luda lần nữa. Luda đứng trong bóng tối nhợt nhạt của tòa nhà, cũng trong chốc lát đôi mắt cậu ấy cong cong hiện lên ý cười.

"Cậu muốn nói gì với tớ?"

Mái tóc của cậu ấy tỏa sáng rực rỡ ngay cả trong bóng tối. Quả nhiên là một người phù hợp với phép ẩn dụ của mặt trời hơn là hoa hướng dương.

Tôi lặng lẽ nhìn cậu ấy, rồi nhỏ nhẹ hỏi.

"Luda à, chắc chắn sẽ hơi bất lịch sự, nhưng tớ có điều muốn hỏi. Bởi vì tớ không có ký ức gì về thế giới này."

"Không sao đâu, cậu hỏi đi. Bao nhiêu cũng được."

Tôi hỏi cậu ấy, người có biểu hiện cứng rắn khi nói vậy.

"Vậy, trên thế giới này cậu đã từng tỏ tình với tớ chưa?"

"A...... "

Tôi nhận ra khi thấy tai và cổ cậu ấy đỏ bừng trong nháy mắt. Quả nhiên là vậy. Một lúc sau, cậu ấy nóng đến tận trán, né tránh ánh mắt của tôi, đã trả lời.

"Ừ, ừ. Trong đại hội thể thao mùa hè năm ngoái."

"Tớ vẫn chưa trả lời à?"

"Ừm."

"Cảm ơn cậu vì đã nói cho tớ biết nhé."

"Không biết là có chuyện gì không. Về chuyện đó....."

Cậu ấy đang nhìn tôi với đôi mắt nửa mong đợi nửa lo lắng, tôi chậm chạp nói.

"Luda à, tớ xin lỗi."

"Sao?"

Gương mặt bối rối của cậu ấy, nhanh chóng cứng đờ lại trước những lời sau của tôi.

"Bây giờ tớ mới có thể trả lời được lời tỏ tình của cậu."

"Được...."

Cậu ấy cụp mắt xuống sàn nhà một lúc, rồi ngẩng đầu lên, lại mở miệng. Tôi đã xấu hổ bởi ánh mắt không hề lay chuyển của Luda.

"Câu trả lời là câu xin lỗi đúng không?"

"....."

"Đó đã là câu trả lời cho lời tỏ tình của tớ?"

"Ừm...."

Nhìn tôi miễn cưỡng trả lời, cậu ấy chỉ im lặng một lúc. Cuối cùng tôi ngẩng đầu lên, cố gắng nhìn thẳng vào mắt cậu ấy hết sức có thể.

"Bây giờ, tình hình trở nên như thế này, khi không còn nhiều người nhớ đến và yêu mến tớ, tớ nghĩ rằng mình sẽ bám lấy cậu với cái cớ là cậu thích tớ. Tớ quá dựa dẫm vào cậu, nhưng như vậy là không được mà."

Tôi khẽ vén lỏn tóc lên, cuối cùng nhỏ giọng nói thêm.

"Tớ đã có người mà tớ thích."

"......."

"Nhưng nếu tớ hẹn hò với cậu, chỉ vì cậu là người duy nhất còn lại bên cạnh tớ, và cậu là người duy nhất tớ có thể dựa dẫm vào thì cái đó gọi là lợi dụng rồi mà......"

Tôi ngập ngừng nói, nhưng chợt nghe tiếng nói bay tới, đã ngẩng đầu lên.

"Tớ biết, tớ hiểu ý cậu mà."

Vẻ mặt Luda không hề lay động, nằm ngoài dự kiến của tôi.

Vì tôi biết tấm lòng của cậu ấy dành cho tôi nặng nề đến thế nào, nên tôi nghĩ mình cũng nên trả lời một cách thành thật. Tuy nhiên, cậu ấy không hề dao động một chút nào, tôi ngỡ ngàng ngước nhìn cậu ấy.

Lúc đó, cậu ấy lại nói.

"Và hình như tớ cũng biết những điều mà cậu không nói ra thì phải?"

"Ơ, hả?"

"Người mà cậu thích, là một trong những người đánh mất ký ức về cậu. Đúng không nào?"

"......"

"Và người đó hẳn là một trong những người cũng thích cậu, nhiều như tớ. Nếu không, cậu đã không dùng cụm từ 'Người duy nhất còn lại bên cạnh tớ.' "

Tôi không thể phản bác lại những lời cậu ấy nói thêm với giọng trầm hơn một chút. Vào lúc đó, khi tôi chỉ lẳng lặng đứng yên, cậu ấy bỗng nhếch khóe miệng lên.

Cậu ấy gượng cười nói tiếp.

"Tớ muốn là một nơi để cậu có thể dựa dẫm như lời cậu nói, nhưng nếu cậu không muốn dựa dẫm vào tớ, thì không thể làm gì khác được."

Rõ ràng cậu ấy đang cố gắng quá mức để tỏ ra bình tĩnh. Khoảnh khắc tôi nhìn cậu ấy một cách tiếc nuối, cậu ấy bổ sung.

"Nhưng vào lúc này, tớ chỉ mong cậu là người yếu đuối hơn một chút, bởi vì tớ là người xấu."

"Không phải đâu, Luda à."

Phải đến lúc đó, tôi mới tỉnh táo lại, chậm rãi lắc đầu.

Tôi cắn chặt môi, rồi lại thốt ra.

"Cậu chưa bao giờ là người xấu. Với tớ, cậu lúc nào cũng tốt."

"Chắc là sai rồi, nhưng cũng may. Vì cậu đã nói vậy."

Trong khi tôi nói điều đó, cậu ấy đưa tay ra hướng về tôi. Do dự một lúc, cậu ấy giơ tay lên, nói nhỏ.

"Nếu được, tớ có thể ôm cậu lần cuối được không?"

"Bao nhiêu cũng được."

Nói như thế, nhưng ngược lại tôi đã chủ động ôm lấy cậu ấy. Tôi tựa trán vào vai Luda, cậu ấy thở dài một hơi rồi khẽ vòng tay qua lưng tôi, và rồi thở dài thườn thượt.

"Quả nhiên tớ mong cậu là người yếu đuối hơn một chút."

Tôi bật cười nhỏ trước những lời càu nhàu của Luda. Thế rồi tôi hạ mắt xuống, trả lời.

"Có lẽ cậu cũng sai rồi. Nếu coi tớ là một người mạnh mẽ, đó là vì cậu đã tin tưởng tớ rồi mà."

"Có lẽ là không."

Cậu ấy hờn dỗi nói và ôm tôi sâu hơn nữa. Chúng tôi đứng im như vậy một lúc trong bóng tối .

Đó là khoảng thời gian yên tĩnh nhất kể từ khi tôi trở lại thế giới này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro