Chương 489

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào giờ ăn trưa ngay khi kết thúc giờ học buổi sáng, tôi đến phòng giáo vụ cùng với Kim Hye Hill như đã hứa.

Thầy giáo No Min Chan đang làm việc, đã ngẩng đầu nhìn chúng tôi.

"Có chuyện gì vậy?"

"A, em. Bạn Hye Hill có điều muốn nói....."

Ngay khi tôi nhanh chóng nép sang một bên, Kim Hye Hill bình tĩnh bước tới, giải thích lý do tại sao cô ấy không muốn tham gia lớp học đặc biệt.

Giáo viên No Min Chan đồng tình với lời nói của Kim Hye Hill rằng cô ấy thích những nơi có tầm nhìn thoáng đãng và quen thuộc. Ừm, cũng có thể vậy mà. Có người sẽ không thích bàn học trong phòng tự học vì ngột ngạt. Sau đó, Kim Hye Hill lặng lẽ bổ sung với thầy ấy.

"Và thành thật mà nói, em cũng không thích tạo ra một bầu không khí kỳ lạ."

"À."

"Nếu em sử dụng phòng tự học nhưng thành tích học tập lại thụt lùi, em sẽ nhận được sự chú ý kỳ lạ từ các bạn ở trường...."

Giáo viên No Min Chan đã cười, gật đầu một cách khó xử khi nghe những lời Kim Hye Hill nói thêm. Thực tế, có vẻ như thầy ấy đã suy nghĩ về điều mà Kim Hye Hill đã nói.

Tuy nhiên, giáo viên No Min Chan lập tức cau mày nói.

"Với những người hoàn toàn không tham gia tự học tối, chẳng hạn trường hợp của Eun Ji Ho thì không có vấn đề gì nếu không sử dụng phòng tự học đặc biệt. Tuy nhiên phương châm của trường là những ai tham gia lớp học tối thì top10 đó nhất định phải tới phòng học đặc biệt."

"Dạ? Chuyện đó thì cũng......"

Giáo viên No Min Chan lại cau mày khi thấy Kim Hye Hill trả lời như thể điều đó thật vô lý. Và rồi thầy ấy nở nụ cười yếu ớt.

"Thực ra, thầy cũng nghĩ điều đó không có ý nghĩa gì cả. Thầy nghĩ rằng nên đầu tư nhiều hơn vào những đứa trẻ học giỏi ở trường chúng ta, nhưng thầy không biết liệu điều này có đúng với tư cách là một nhà giáo dục hay không. Thầy nghĩ việc tìm ra một con cừu lạc đường và đi cùng nhau là bản chất của giáo dục, điều đó cũng tương tự ngay cả ở các trường tư thục."

Con cừu lạc đường. Khi tôi nhẩm lại câu nói đó, tôi chợt nhớ rằng mình đã từng nhìn thấy một cây thánh giá bằng gỗ trong phòng khách của tòa nhà văn phòng khi tôi đến gặp No Ari.

Thầy giáo đang gõ nhẹ bàn tay gân guốc lên mặt bàn, nói tiếp.

"Phần này thầy sẽ kiến nghị lại vào buổi chiều. Nhưng thầy không biết liệu nó có hiệu quả hay không. Nếu chỗ ngồi trong lớp tự học trống, không biết chừng trưởng ban có thể trực tiếp đến thăm, vì vậy hãy cố gắng đến đó, ngay cả khi hôm nay em không muốn. Kiên nhẫn thêm một chút nữa nhé! Biết chưa nào?"

"Vâng……"

Giáo viên No Min Chan hướng về Kim Hye Hill đang nhỏ giọng đáp lời, thầy mỉm cười.

"Vậy thì chúng ta kết thúc ở đây thôi."

Lần này tôi nhẹ nhàng nói thêm, hướng về giáo viên đang quay lại quan sát màn hình.

"Gượm đã. Thầy ơi."

"Hả?"

"Dạo này thầy bị mất ngủ ạ?"

Ngay khi tôi đột ngột nói vậy, thì biểu cảm của thầy ấy đã thay đổi một chút. Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, thầy ấy hỏi rằng 'Nhìn rõ lắm hả?'

Tôi nhìn vào thầy ấy, đồng thời gõ nhẹ lên khóe mắt của mình.

"Quầng thâm mắt nghiêm trọng quá ạ."
 
"À. Hóa ra là vậy."

Dù là mỹ phẩm gì, cũng phải tìm thử mới được. Tôi hơi ấn tượng lúc nghe thấy thầy No Min Chan nói như vậy, và rồi gục mặt xuống như đang mệt mỏi.

Không, vậy thì là làn da mượt mà, và trong trẻo này là mặt mộc hả? Suy cho cùng, thầy ấy xứng đáng trở thành một nhân vật nam chính khác trong một cuốn tiểu thuyết mạng.

Rồi tôi chợt hỏi.

"Mấy ngày nay về nhà, thầy có cảm thấy trống trải như đã từng chung sống với ai đó không?"

"Dan, em biết đọc suy nghĩ hay điều gì đó tương tự à?"

Thầy No Min Chan nói, cùng lúc đó nhìn tôi với vẻ mặt sửng sốt.

Tôi mỉm cười đồng thời giơ nắm đấm lên, nói một cách quả cảm.

"Không phải đọc được suy nghĩ đâu ạ, chỉ là bói thôi. Thầy ơi, em đảm bảo với thầy. Rằng thầy sẽ gặp được một sĩ quan cảnh sát đang điều tra bí mật và gặp gỡ như pháo hoa vậy."

"Gì? Dan à, rốt cuộc em đã xem phim gì vậy?"

Tôi nhanh chóng dẫn Kim Hye Hill đi ngang qua giáo viên, người đang nói như thể hoang đường.

"Vậy thì tạm biệt nhé ạ."

Nói xong, tôi bật cười và nhanh chóng rời khỏi, bỗng nhiên gặp được một người đang đứng trước cửa, tôi há hốc mồm với đôi mắt tròn xoe.

Ban Yeo Ryung cũng mở to mắt như đang bối rối, chắc hẳn vì tôi đã cười ngay lúc rời khỏi phòng giáo vụ.

Mái tóc đen dài xõa dài đến thắt lưng, vầng trán trắng ngần lấp ló giữa tóc mái, đôi mắt trong veo nhưng hơi đen hiện rõ giữa hàng mi dài. 

Vào khoảnh khắc ánh sáng từ cửa sổ chiếu rọi xuống đỉnh đầu cô ấy, một thoáng tím lướt nhẹ trên mái tóc và đồng tử. Trong giây lát, tôi quên mất những gì mình vừa nghĩ, không khỏi cảm thán. Giống như ngày đầu tiên tôi gặp cô ấy vào năm tôi 14 tuổi.

Mãi đến lúc Kim Hye Hill bên cạnh bỗng hỏi một câu thì tôi mới bừng tỉnh.

"Cậu cũng đến đây à? Có chuyện gì vậy?"

"A. Ừm, cái đó...."

Dù là một câu hỏi thông thường nhưng Ban Yeo Ryung vẫn do dự, né tránh ánh mắt thay vì trả lời. Đột nhiên nhận ra điều gì đó, tôi vỗ nhẹ vào cánh tay Kim Hye Hill và nháy mắt phía hành lang.

Trước khi rời đi cùng Kim Hye Hill, tôi đã nói với cô ấy như thế này.

"Mong mọi chuyện sẽ ổn."

"À, ừ. Cảm ơn nhé."

Sau khi Ban Yeo Ryung đáp lời như vậy, tôi đã nhanh chóng rời khỏi chỗ đó.

Kim Hye Hill nghi hoặc hỏi tôi một câu sau khi chúng tôi cách Ban Yeo Ryung một khoảng xa.

"Tại sao lại làm vậy hả? Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu cậu trở nên thân thiết với cậu ấy bằng cách hỏi và giúp đỡ cậu ấy sao?"

"Tớ nghĩ là tớ biết lý do cậu ấy không thể nói ra."

Tôi nhún vai, lại nói.

"Ban Yeo Ryung, cậu ấy không thích mọi người chú ý đến mình vì điểm số. Chắc là việc cũng giống cậu, nhưng có lẽ cậu ấy không muốn trực tiếp đề cập đến chủ đề lớp học đặc biệt để tránh trả lời."

"À. Tớ hiểu rồi."

Thế là Kim Hye Hill nghiêng đầu qua, rồi nói nhỏ.

"Vậy thì, nếu cậu biết vì sao cậu ấy đến đây, lẽ ra nên báo trước là không hiệu quả. Khi đó, cậu ấy có thể tận dụng cơ hội đó, để xây dựng sự đồng thuận bằng cách nói 'Em thực sự ghét những chính sách của trường học như thế này?"

"A, thật là. Sao tớ không nghĩ đến điều đó chứ."

"Đồ ngốc."

Kim Hye Hill bật lời tôi, người đang sửng sốt lấy một tay che miệng. Cuối cùng, chúng tôi cười phá lên và di chuyển tiếp.

Thật tiếc khi đã bỏ lỡ cơ hội nói chuyện riêng với cô ấy, nhưng tôi quyết định tin rằng sẽ sớm có cơ hội thôi.

Trước khi đá đi đãi ngộ đặc biệt đó, cặp sinh đôi Kim cũng chăm chỉ thể hiện thái độ ghét bỏ nó của mình.

Tất nhiên, việc có và vứt bỏ sự đãi ngộ đó đi, là mục đích riêng của họ, nhưng đó cũng là lý do tại sao sẽ xuất hiện một ai đó cảm thấy bị xúc phạm, nói rằng 'Tại sao các cậu lại đá đi thứ mà tôi không thể có dù tôi rất muốn nó?'

Thay vì lên tiếng những chuyện xảy ra trong lớp thì cặp sinh đôi Kim thường quan tâm đến việc xây dựng chiều hướng dư luận để tránh bất lợi cho bản thân.

Vì vậy trên thực tế, bằng cách đó họ đã tự mình xoay sở, dù hầu như hiếm khi nhận bất lợi nào từ bên ngoài. Về phần tôi, tôi có quan tâm đến, chứ không xen vào để tránh dây vào phiền phức.

Đúng như dự đoán, khi chúng tôi quay lại lớp học, cuộc trò chuyện về lớp học đặc biệt đang diễn ra sôi nổi.

Kim Hye Woo đã khéo léo gói gọn lý do không muốn đến phòng tự học đặc biệt chỉ vì cậu ấy không thấy khác biệt, thêm vào đó là ghét cái bàn học.

Thay vì nói bản thân ghét đặc quyền đó, mà đổi lại bằng cách nói bản thân không phù hợp với môi trường ở đó, thì có thể tránh bị coi là kiêu ngạo ở một mức độ nào đó.

Kim Hye Hill tiến đến gần cậu ấy. 

"Kim Hye Woo, nói đến phòng học đó, ai muốn tự học nhất định phải ở đó. Không có ngoại lệ." 

"Gì? Sao cơ?" 

"Lệnh của hiệu trưởng."

"Những ai không hợp với cái bàn học thì phải làm sao? Tớ thực sự không thể tập trung ở một nơi như thế được."

Làm ầm ĩ cũng không khá lên gì sao? Kim Hye Woo vừa quay đầu lại vừa phàn nàn như vậy, đã có một số đứa trẻ bắt đầu gật gù đồng ý. Tôi ngồi xuống, một lần nữa lại ngưỡng mộ cách cư xử tuyệt vời của cặp sinh đôi Kim trước kỳ thi đại học.

Trong lúc học thuộc từ vựng tiếng Anh, tôi đã liếc nhìn về phía cửa sau, cứ tưởng Ban Yeo Ryung sẽ nhanh chóng về lớp, mà vẫn chưa thấy. Rốt cuộc sao vậy nhỉ? 

Cuối cùng, cô ấy quay lại lớp khi chỉ còn khoảng 3 phút trước khi tiết học bắt đầu.

Nhìn cô vội vàng trở về chỗ ngồi, chuẩn bị cho tiết học, Kim Hye Hill hạ giọng thì thầm. 

"Nhìn như cậu ấy khóc đúng không?"

Tôi chỉ gật đầu với vẻ mặt cứng đờ.

May mắn thay, Joo In nhanh mắt hơn tôi và Eun Hyung dường như cũng nhận ra điều đó, họ bắt đầu nói chuyện Ban Yeo Ryung với vẻ mặt lo lắng.

Nếu có vấn đề gì thì chắc chắn họ sẽ tự biết rồi giải quyết thôi. Trong khi lẩm bẩm điều đó, tôi cố gắng dời mắt khỏi Ban Yeo Ryung.

Sự việc xảy ra vào tối hôm đó.

****

Tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong, tôi trở lại lớp học để tự học như thường lệ. Tôi nhìn xung quanh và nhận thấy hầu hết những ai không ở lại tự học đã về hết, nên hơn một nửa lớp học trống rỗng.

Tôi cảm thấy được sự phản bội nhẹ khi hôm nay Eun Ji Ho và Yoo Chun Young về nhà mà không báo gì với tôi. Tuy tôi biết rằng mình không nên mong đợi những điều như vậy khi nhớ tới sự thật diễn ra ở hiện tại. 

Những người được xếp vào lớp học đặc biệt đã rời đi, có lẽ họ cũng mang theo đồ đạc của mình theo. Khi tôi đang kiểm tra xem ghế của cặp sinh đôi Kim, Eun Hyung và Luda có trống không, tôi mở to mắt khi chợt thấy ghế của Joo In cũng trống.

Có phải cậu ấy cũng là đối tượng của lớp học đặc biệt không? Liệu cậu ấy có sợ hãi gì khi bộc lộ trí thông minh của bản thân mà không có tôi? Nhưng mà nghe những gì cậu ấy nói trước đó, thì có vẻ không phải vậy.

Vào lúc này, tôi tình cờ nghe thấy Joo In và Yoon Jung In đang nói chuyện ở trước cửa sau, tôi nín thở. Tất nhiên rồi.

"Hôm nay tớ sẽ đổi chỗ với một bạn lớp 7 đó? Nếu bị phát hiện thì cậu hãy nói cho tốt nhé. Cứ nói là tớ đã đi ra ngoài. Có khi nào bị bắt không?

"Đừng lo, đừng lo, sẽ không bị phát hiện đâu. Hồi năm 2 tớ đã xài chiêu này nhiều rồi mà không ai nhận ra hết. Hơn nữa, chúng ta ngồi xen kẽ với lớp 7 và lớp học cấp độ mà. Thầy cô không để ý gì đến chúng ta cả."

"Vậy nhờ cả vào cậu đấy!"

Joo In hô hào vui vẻ, mạnh mẽ vác ba lô nhảy vào lớp 7. Nhìn dáng vẻ phía sau của cậu ấy, tôi cười mỉm và lẩm bẩm.

Dù sao thì cũng thật mừng vì cậu ấy đang sống vui vẻ. Nhưng thật đáng tiếc khi cậu ấy không thể hiện được năng lực của mình.
 
Và khi tôi mở sách bài tập, tôi chợt nhận ra điều gì đó kỳ lạ, thế là ngẩng đầu lên lần nữa. Hả? 

Một người rõ ràng không nên có mặt trong lớp này, bằng cách nào đó Ban Yeo Ryung dường như vẫn tự học ở trong lớp như thường lệ.

Như vậy cũng được hả? Rõ ràng thầy giáo nói không biết chừng bất cứ lúc nào trưởng ban sẽ có thể trực tiếp ghé qua mà? Sau khi do dự một chút, cuối cùng tôi cũng đứng dậy, tiến lại gần chỗ ngồi của cô ấy.

"Này, Yeo Ryung à?"

"Hở?"

Ngay khoảnh khắc Yeo Ryung ngẩng đầu lên và rồi chạm mắt với tôi, tim tôi đập thình thịch. 

Tôi nói tiếp, cố gắng không để lộ cảm xúc của mình.

"Sẽ không ổn nếu những bạn xếp trong top 10 không đến lớp đặc biệt vào thời gian tự học tối. Cậu không biết cái đó sao?"

Tại sao Eun Hyung không đưa Yeo Ryung đến phòng học đặc biệt nhỉ? Cậu ấy rất quan tâm đến mọi người, không lý nào lại không để ý đến Yeo Ryung.

Khi tôi nghĩ đến điều đó, Yeo Ryung ngập ngừng trả lời tôi.

"À, ừm. Nhưng mà, thầy No Min Chan nói là đã biết rồi."

"Hửm?"

"Tớ....tớ đã nhờ thầy ấy là.. tuyệt đối không thích."

Chỉ đến khi nhìn thấy khuôn mặt cô ấy đỏ bừng trong bối rối, tôi mới nhận ra chuyện gì đã xảy ra. Cô ấy rõ ràng đã khóc trong phòng giáo vụ khi nói rằng tuyệt đối không tham gia lớp tự học đặc biệt.

Tất nhiên, Ban Yeo Ryung không đủ nhạy bén để sử dụng nước mắt như vũ khí, có lẽ lúc đó cô ấy có suy nghĩ là các bạn trong lớp ghét điều đó nên đôi mắt cô ấy dần tối sầm lại và thế là cảm xúc dâng trào một cách tự nhiên. Nhìn thấy điều đó, ngay cả giáo viên No Min Chan cũng không thể nói thêm được nữa.

Trước hết thầy ấy nói rằng đã hiểu, và chắc chắn sẽ thuyết phục riêng với hiệu trưởng.

Không thể coi thường yêu cầu của Ban Yeo Ryung, người đứng đầu toàn trường, thậm chí là toàn quốc. Tôi đoán đó là cách nó đã xảy ra.

Suy luận điều đó trong tích tắc, tôi khẽ gật đầu nói.

"Tớ biết rồi. Lúc nãy tớ có đến phòng giáo viên với Hye Hill thì thầy ấy bảo rằng không được, nên tớ mới hỏi thử. Nếu cậu gặp bất lợi về điều này thì sao?"

"À, thật sao? Thầy ấy nói với tớ là được rồi, cứ làm vậy...."

Tôi lắc đầu nói lại với cô ấy đang bối rối. 

"Bọn tớ cũng nghe nói rằng giáo viên sẽ điều chỉnh sớm. Dù sao, thầy ấy đã nói là được, nên sẽ ổn thôi. Vậy thôi."

Sau khi kết thúc cuộc đối thoại nhanh chóng, tôi quay trở lại chỗ ngồi của mình. 

Thảo nào ánh mắt đổ dồn về phía chúng tôi không được bình thường.

Trong lúc chúng tôi nói chuyện, lớp học trở nên rất yên tĩnh. Dường như tất cả mọi người đều lắng nghe cuộc trò chuyện của tôi và Ban Yeo Ryung.

Cuộc đối thoại vừa rồi của chúng tôi, cũng đủ để gây ác cảm với ai đó. Tôi không biết liệu mình đã phạm sai lầm hay chưa.

Quả nhiên, không lâu sau, một tiếng ồn ào truyền đến từ vị trí gần phía trước phòng học. Tôi ngước mắt nhìn lên, cách đó không xa có một nữ sinh trĩu trịt run vai. Giữa tiếng thở hổn hển, tiếng nước mắt nhỏ giọt trên giấy vang lên một cách đặc biệt lớn.

Bạn cùng bàn của cô ấy cúi đầu, vỗ nhẹ vào lưng cô gái nọ, đồng thời một số đứa trẻ khác cũng tiến lại gần cô gái đó.

Cuối cùng, họ trở thành một nhóm bốn hoặc năm người, lặng lẽ đi ra khỏi cửa trước. Ngay giây phút họ vừa rời đi, thì cả lớp bắt đầu trở nên hỗn loạn.

"Ai vừa khóc vừa đi ra vậy?"

"Không phải là Ahn Ji Young sao? Hội đi cùng là Lee Min Ah, Moon Se Ra và Jeong Se Yeon."

"À, đúng rồi."

"Sao lại khóc?"

Nhưng đó là một câu hỏi mà chúng tôi không bao giờ có thể giải mã được. Giả thuyết là vì điểm thi thử từ Viện đánh giá kỳ tháng 6 đã được đưa ra một cách đáng tin cậy, nhưng đó cũng chỉ là giả thuyết mà thôi. Trong sự náo loạn, tôi cũng ngẩng đầu lên.

Về phần Ahn Ji Young, cô ấy có khá nhiều mối liên hệ với tôi. Ahn Ji Young cũng là một thành viên tham gia vào buổi xem mắt, đó cũng là cơ hội dẫn tới chuyện sau này tôi hẹn hò với anh Yeo Dan.

Bây giờ, tôi không biết nó có ý nghĩa thế nào, nhưng tôi khá lo lắng, vì tôi thích cô ấy thành thật và hay cười như một người bạn cùng lớp. Điều này cũng làm tôi bận tâm. Tôi liên tục liếc về phía cửa.

Bốn người đã quay trở lại sau khi hết giờ nghỉ. Ngay sau đó, nhiều người nhanh chóng đổ xổ lại chỗ họ, tạo thành một vòng tròn.

"Có chuyện gì xảy ra vậy?"

"À, chuyện đó…."

Lee Min Ah là người tiến tới với vẻ mặt phức tạp.

Cô ấy chặn bọn trẻ đang quá khích lại, đưa ánh mắt cảnh cáo như đang bảo rằng không được nói chuyện với Ahn Ji Young. Qua đó, tôi nhận ra lý do Ahn Ji Young khóc không phải là điều đáng nói.

Mặc dù đang là giờ nghỉ, Ban Yeo Ryung vẫn ở một mình. Vào thời điểm đó, Ahn Ji Young, người đang bị lũ trẻ vây quanh, đột nhiên bật khóc.

Cô ấy liên tục lau nước mắt bằng tay áo, hét lên với tất cả cảm xúc như bị kìm nén ở cổ họng.

"Tớ tức giận. Một số người không thể có được nó, dù chăm chỉ đến đâu..."

Những lời tiếp tục của cô ấy khiến Ban Yeo Ryung và tôi cứng mặt.

"Ai đó nói rằng họ sẽ đá nó đi bằng chính đôi chân của mình."

"Này, Ahn Ji Young."

Lee Min Ah nhắc nhở như đang ngầm cảnh báo. Dường như không thể lớn tiếng hơn trước một đứa trẻ đang khóc, cô ấy đã liếc nhìn xung quanh và lại nói.

"Đó không phải là điều cậu nên nói ở đây."

Đó là lời nói ý thức rằng Ban Yeo Ryung cũng đang nghe. Tuy nhiên, Ban Yeo Ryung đã nhìn chằm chằm xuống bàn học với gương mặt trắng bệch.

Rồi đột nhiên cô ấy quay sang nhìn Lee Min Ah. Và vì phó chủ tịch của toàn trường là Lee Min Ah nên cô ấy có đủ lý do để nhìn cậu ấy.

Rõ ràng Ban Yeo Ryung đang cố gắng cười, cô ấy cất tiếng.

"Này, tớ sẽ vào phòng tự học đây.… Nhỡ đâu giám thị đến tìm tớ, hãy nói như vậy nhé."

"A, ừ."

Lee Min Ah trả lời một cách bối rối, dường như cũng không biết nói gì thêm được nữa.

Ban Yeo Ryung bình tĩnh thu dọn đồ đạc dưới hàng loạt sự chú ý của mọi người đang đổ dồn về phía mình, cuối cùng liếc nhìn Ahn Ji Young trước khi rời đi.

Cô ấy nói với khuôn mặt tối sầm.

"Tớ không có ý xấu. Xin lỗi nhé."

Ahn Ji Young không trả lời câu nào, mà chỉ lau đi những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi. Ban Yeo Ryung nhìn cô với ánh mắt buồn bã, cuối cùng đã rời khỏi lớp học.

Một lúc lâu, không ai trong lớp động đậy như tất cả đều bị choáng ngợp.

Chỉ sau khi tiếng bước chân của Ban Yeo Ryung hoàn toàn biến mất khỏi hành lang. Lee Min Ah muộn màng tỉnh táo lại, nhìn vào Ahn Ji Young mà hối thúc.

"Này, cậu không được như vậy. Chỉ vì Ban Yeo Ryung hơi rụt rè nên không thể hòa hợp với các bạn nữ, nhưng tất cả mọi người đều biết cô ấy là một cô gái tốt mà. Cậu ấy không cố ý làm cậu tổn thương đâu. Không phải cậu cũng đồng ý là sẽ không lôi chuyện đó ra nói trong lớp rồi sao?"

Ahn Ji Young trả lời trong nước mắt.

"Xin lỗi, tớ xin lỗi... Đúng là tớ đã hứa, tớ không nên nhắc đến chuyện đó khi vào lớp, lẽ ra tớ cũng không nên khóc nữa. Nhưng khi tớ chợt nhớ đến thành tích kỳ thi thử tháng 6 của mình, nên lại cảm thấy oan ức …."

"Cái đó không phải là lý do. Kết quả bài thi của cậu có liên quan gì đến Ban Yeo Ryung?"

Trong lúc lắng nghe những lời Lee Min Ah nói, tôi cũng sửa lại đánh giá của mình về Ahn Ji Young.

Thành tâm nỗ lực để đạt được điều mình mong muốn, cuối cùng nó là dành cho chính cậu nên cậu không bao giờ có cái quyền công kích người khác. 

Tuy nhiên, tôi đã thấy quá nhiều người không nỗ lực hoặc phần thưởng từ sự nỗ lực là rất nhỏ nên muốn tấn công người có kết quả tốt hơn. Trên thực tế Yoo Chun Young và Ban Yeo Ryung, họ chưa bao giờ thực hiện hành vi bất chính nào để đạt kết quả tốt.

Như Lee Min Ah đã nói, việc Ahn Ji Young làm hỏng kỳ thi không liên quan gì đến Ban Yeo Ryung. Tuy nhiên, Ahn Ji Young đã lấy cớ oan ức để thể hiện sự tức giận trước tất cả mọi người.

Ahn Ji Young nói rằng cô ấy đã cố gắng chịu đựng, nhưng cô ấy thực sự nói điều này mà không tính đến việc Ban Yeo Ryung bị cô lập khỏi lớp? Nếu Ahn Ji Young biết trước việc mọi người sẽ đứng về phía Ban Yeo Ryung thì lúc đó cô ấy có dám nói như vậy không?

Khi tôi lạnh lùng nhìn về phía Ahn Ji Young, tôi cố gắng đứng dậy để đi theo Ban Yeo Ryung nhưng rồi đột ngột dừng lại. Nhưng mà, cho dù bây giờ tôi đuổi theo Ban Yeo Ryung, cố gắng dỗ dành cô ấy đi nữa, thì liệu cô ấy có thực sự nghe lời tôi không? Hiện tại, đối với cô ấy, tôi chỉ là một trong những người bạn cùng lớp mà cô ấy không có chút tương tác nào.

Chẳng phải cô ấy sẽ dễ dàng chấp nhận hơn, nếu tôi tiếp cận cô ấy từ từ sau khi tình hình đã ổn định phần nào sao? Có câu nói sự khởi đầu là một nửa chặng đường, nhưng nếu tôi nóng vội đến đó thì mọi chuyện sẽ kết thúc. Sau khi do dự một lúc, cuối cùng tôi đành bỏ cuộc và rồi ngồi xuống.

Tuy nhiên, chưa đầy 20 phút sau, Kim Hye Hill và Kim Hye Woo đã quay trở lại lớp. Có vẻ như họ sẽ không bao giờ đến lớp học đặc biệt đó lần nào nữa. Tôi ngỡ ngàng hỏi khi thấy họ xách theo đồ đạc về.

"Có chuyện gì thế?"

"Chẳng phải thứ tự xếp vào lớp học đặc biệt không phải là xếp hạng thành tích mà là xếp hạng đạo đức à?"

Tôi trợn tròn mắt trước những lời gắt gỏng chợt thốt ra từ miệng Kim Hye Hill. Không, thiệt tình sao lại vậy? Thế rồi Kim Hye Woo đã trả lời câu hỏi của tôi.

"Không, ý là, chúng tớ có tự học? Nhưng mà..."

Nghe những lời cậu ấy nói tiếp, không chỉ tôi mà cả lớp đều cứng mặt.

Ý họ muốn nói là lượng học sinh lớp 8 áp đảo trong phòng tự học đặc biệt. Ừm, lẽ tự nhiên vì trong lớp chúng tôi chỉ có 4 người là sinh đôi Kim, Eun Hyung và Luda.

Ngay khi Luda bước vào phòng học đặc biệt, cậu ấy dùng tai nghe bật nhạc thật to rồi nằm sấp xuống bàn, trong khi đó Eun Hyung được gọi lên phòng giáo viên để hỏi chuyện. Thế là, cặp sinh đôi Kim là những người duy nhất còn lại giữa các bạn học sinh lớp 8.

Đó là lúc tin đồn bắt đầu dấy lên.

"Họ đã nói về Ban Yeo Ryung. Dù không học hành gì cũng đứng đầu toàn trường nên không cần môi trường tốt, bản thân cũng có thể thi tốt ngay cả khi không tập trung."

"Cái gì? Mấy cậu ấy bị điên rồi sao?"

Lee Min Ah đột nhiên bước tới, nói một cách gắt gỏng. Kim Hye Woo đã gật đầu.

"Đúng vậy, điên mất thôi. Tớ đoán là họ nghĩ rằng sẽ ổn thôi vì chúng tớ không thân thiết với Ban Yeo Ryung cho lắm. Nhưng sau đó, em gái Kim của chúng ta tuyệt đối không thể bỏ qua sự bất chính."

Quả thực, cặp sinh đôi Kim ý thức được dư luận khi liên quan đến chuyện riêng của họ, nhưng tôi cũng rất thích việc họ không bỏ qua ý thức của dư luận mà người khác gặp phải.

Kim Hye Hill đẩy mạnh cánh tay đang chống cằm của Kim Hye Woo đang ồn ào ra, cô ấy lạnh lùng đáp lại.

"Đừng gọi em như vậy. Dù sao, tớ không muốn nhìn thấy những kẻ mặc cảm tự ti nói chuyện kiểu đó về một người không có mặt ở đó, nên tớ úp dọn đồ đạc rồi rời đi. Tớ thậm chí còn không có thời gian để mang Luda và lớp trưởng đi cùng. Nhưng mà."

"Nhưng mà?"

"Ban Yeo Ryung ở trước phòng tự học"

Lee Min Ah vô thức hỏi lại, gương mặt trở nên trắng bệch trước những lời đó.

"Gì cơ?"

"Tớ không biết tại sao cậu ấy lại đứng đó, nhưng tớ cảm thấy cậu ấy đã nghe thấy hết rồi. Có vẻ cậu ấy vội đi đâu đó nên bọn tớ tạm thời về lớp trước, nhưng mà không thấy ở trong lớp nhỉ."

Kim Hye Hill, người nói chuyện một cách vô cảm, đã nhìn quanh lớp học. Thế rồi bầu không khí trở nên hỗn loạn.

Chúng tôi đều biết tại sao Ban Yeo Ryung lại đứng đó. Cô ấy bị ghét vì đã từ chối lớp học đặc biệt, nhưng ngay khi bản thân định đến lớp học đặc biệt, cô nhận ra cũng không có chỗ cho mình ở đó. Có lẽ cô ấy nghĩ rằng không có nơi nào để đi cả.

Lee Min Ah vội hỏi trong khi dao dác nhìn mọi người. 

"Làm sao đây? Rốt cuộc cậu ấy đi đâu….. Có ai có điện thoại không? Thử gọi cho Ban Yeo Ryung xem."

"Có lẽ bây giờ cậu ấy không có điện thoại. Giờ chưa đến thời điểm chúng ta được lấy lại nó mà."

Cậu ấy thành thật nộp những thứ đó. Một người bạn cùng lớp trả lời với giọng rụt rè.

Trong khi tất cả mọi người đều chìm trong im lặng, tôi một mình bước ra khỏi lớp học.

Tôi biết rõ hơn bất cứ ai về nơi mà Ban Yeo Ryung sẽ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro