Chương 500

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi choáng váng đuổi theo Joo In, chạy ra ngoài. Mặc dù, tôi không muốn làm điều này trong hoàn cảnh có tin đồn hẹn hò với Luda, nhưng dù sao tôi cũng không thể bỏ mặc Joo In trong tình trạng kỳ lạ như thế này được.

Bước chân cậu ấy di chuyển rất nhanh, không biết có phát hiện ra tôi đang bám theo hay không. Cậu ấy phớt lờ những lời chào hỏi của những đứa trẻ xung quanh khiến người đi qua cũng hoang mang theo. Cậu ấy đã dừng bước ở một hành lang vắng vẻ hiếm dấu vết con người.

Cùng lúc dừng lại, tôi thở hổn hển đưa mắt nhìn quanh. Đó là hành lang tầng 4 có phòng khoa học và phòng thí nghiệm. Cảm nhận được sự hiện diện? Cậu ấy quay đầu lại một cách ngờ vực, không giấu được sự bối rối khi phát hiện ra tôi.

"Sao cậu lại ở đây......?"

"Trông cậu kỳ lạ quá nên tớ buộc phải đi theo. Vì vậy, làm ơn đừng chỉ nói những lời rằng tớ đang cố gắng lợi dụng cậu để tiếp cận Yoo Chun Young và Eun Ji Ho được không."

"........"

Joo In chỉ mở to mắt mà không nói lời nào, tôi lại nói.

"Ý tớ là tớ đến đây vì lo lắng cho cậu. Tớ không biết cậu nghĩ sao nhưng mà..…"

Nói như vậy, tôi giơ tay lên mà thở dài. À, tôi không biết nữa. Nếu lại hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi. Giờ có nghe thấy gì đi nữa thì tôi cũng chẳng còn ngạc nhiên lắm.

Thế nhưng, Joo In vẫn im lặng trong một lúc lâu, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi.

Cuối cùng, mắt tôi mở to trước những gì cậu ấy nói.

"Cậu không..... ghét tớ à?"

Câu hỏi của cậu ấy không có gai ngoài dự tính. Đó không phải là câu hỏi mỉa mai mà tôi từng nghe trước đây 'Dù tôi có nói thế mà cậu không ghét à?'

Cuối cùng, tôi tỉnh táo lại, nắm lấy tay áo cậu ấy, rồi kéo vào phòng khoa học.

"Tớ sợ có người nghe lén. Chúng ta nói chuyện bên này đi."

Cậu còn nhiều chuyện không thể nói với tớ còn gì. Nói rồi tôi mò mẫm quanh bức tường nơi có công tắc. Thế rồi Joo In nhìn tôi với một ánh mắt bất mãn.

Vào thời điểm đó, đèn trong phòng khoa học cuối cùng cũng bật sáng. Tôi nhìn lại Joo In trong căn phòng sáng rực, thở ra một hơi. Bây giờ tôi nên trả lời như thế nào đây?

Tất nhiên, thật đơn giản để nói rằng: 'Tớ vẫn thích cậu như mọi khi'. Nhưng do tôi đã xác nhận rằng nó chỉ có thể dẫn đến một phản ứng chết lặng. 

Thay vào đó, tôi hỏi cái khác. 

"Chính tớ mới muốn hỏi. Cậu không ghét tớ à?"

"....."

"Không, không phải. Tớ đổi câu hỏi nha."

Tôi chớp chớp mắt, nhanh chóng cất giọng lần nữa.

"Cậu không ghét tớ. Đúng không?"

"Sao đột nhiên lại......"

Trong đôi mắt Joo In hiện lên một tia cảnh giác mờ nhạt. Biểu cảm không thích được xuất hiện một cách có chủ ý. 

Phớt lờ những điều đó, tôi lại hỏi một câu như thế này.

"Vậy tại sao cậu lại quan tâm đến việc Luda và tớ thân nhau?"

"Tớ...."

"Hơn nữa, sao cậu lại quan tâm đến việc Lee Seo Jin thân thiết với tớ như thế nào?"

Sau đó, Joo In chỉ lẳng lặng ngậm miệng lại. Tôi tiếp tục.

"Cậu đã nói rằng cậu không thích những người xung quanh cậu và Yeo Ryung trở nên thân thiết với tớ. Vậy lẽ ra cậu nên mặc kệ đến việc tớ có thân với Luda hay Lee Seo Jin đúng không? À, tất nhiên là tớ không thân với Lee Seo Jin. Cái này là thật đó. Dù sao thì."

Tôi làm rối mái tóc mình.

"Cậu quan tâm đến tớ quá mức. Nếu cậu thực sự ghét tớ đến vậy, thì chỉ cần đừng quan tâm đến những việc tớ làm là được, không phải vậy sao?"

Tôi biết rằng thái độ của Joo In đối với người mình ghét nhìn chung là khinh miệt và thờ ơ. 

Đối với tôi nếu gặp loại người như Lee Seo Jin, tôi sẽ âm thầm theo dõi sát sao cậu ta để đảm bảo rằng hắn không giở trò gì mới. Nhưng tôi không biết rằng tôi không có đủ kỹ năng hay ý chí để làm điều đó.

Nếu vậy, có phải Joo In thực sự ghét tôi không? Đây là vấn đề tôi đã liên tục trăn trở kể từ khi chúng tôi ở công viên giải trí. Và hôm nay thông qua sự việc Lee Seo Jin thì tôi mới có thể chắc chắn. 

Joo In không ghét tôi. Nếu không phải vậy thì không có lý do gì để cậu ấy liên tục tỏ ra tổn thương trước lời nói và hành động của tôi.
Nhưng tại sao? Nếu cậu ấy không ghét tôi thì tại sao cậu ấy lại cố đẩy tôi ra xa đến mức này? Tôi đã có thể tìm thấy lý do trong những ký ức xưa cũ của cậu ấy.

Rốt cục, cậu lại bị mắc kẹt trong nhà tù đó một lần nữa. Tôi cười khổ, rồi lại mở miệng.

"Điều cậu ghét nhất không phải là tớ trở nên thân thiết với Tứ Đại Thiên Vương khác hay Ban Yeo Ryung, mà là..... trở nên thân thiết với cậu? Có phải như vậy không?"

"......"

Tôi đóng đinh Joo In, người đang đứng im lặng với bàn tay nắm chặt.

"Nói cách khác, người mà cậu thực sự ghét là chính cậu chứ không phải tớ."

"Sao cậu có thể ...."

Miệng cậu ấy vốn đang trả lời theo phản xạ bỗng đóng sầm lại. Cậu ấy giơ tay che miệng, có biểu hiện bối rối.

Tôi đoán rằng cậu ấy cảm thấy rất bàng hoàng bởi suy đoán của tôi quá chính xác, hơn hết chúng tôi là một mối quan hệ không thân thiết. Ngoài ra, những việc ngoài dự tính gần như sẽ không bao giờ xảy ra với cậu ấy.

Tuy nhiên, tôi vẫn có thể xác nhận được sự thật thông qua phản ứng của cậu ấy. Tôi mỉm cười nói với Joo In đang còn bối rối.

"Sao tớ biết được hả? Nhìn vào thôi là đã biết được rồi."

Nói như vậy, tôi hạ mắt xuống. Tôi không thể giao tiếp bằng mắt với cậu ấy vì hầu hết những gì tôi sẽ nói đều là dối trá kể từ bây giờ.

Tôi cũng muốn nhìn vào mắt cậu và nói những lời như thế này. Tôi thở dài trong lòng.

Tất nhiên là tôi có thể nói sự thật: 'Thực ra tớ biết tất cả mọi thứ, về mẹ cậu và những việc xung quanh cậu.' Nhưng nếu bây giờ làm vậy thì Joo In sẽ chạy trốn ngay lập tức.

Joo In à, tôi xin lỗi. Vì tôi đã nói dối. Tôi đang lẩm bẩm trong miệng thì một câu hỏi sắc bén bay tới.

"Giải thích đàng hoàng đi."

Joo In đang nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt đã lấy lại được sự cảnh giác. Tôi mỉm cười nói.

"Chỉ là, tớ cũng những lúc rất ghét bản thân mình lắm, à không, tớ đã từng ghét bản thân mình. Không biết là nhiều hay ít nghiêm trọng hơn so với người khác, nhưng có lẽ nó tương đối nặng nề."

Tôi vừa nói vuốt ve cánh tay mình, liếc mắt nhìn Joo In. Đúng như dự đoán, gương mặt cậu ấy tràn đầy sự hoài nghi.

Cậu ấy nói không chút do dự.

"Không lý nào lại như vậy. Nếu cậu không tự tin về bản thân đến mức đó, thì không đời nào cậu có thể cố gắng tiếp cận chúng tớ một cách đường hoàng như vậy được....."

"Đúng thế, vậy nên tớ đã nói rồi mà? Là quá khứ mà."

Tôi cười mỉm nói tiếp.

"Bây giờ thì không sao rồi. Xung quanh tớ có rất nhiều người tốt. Những người đó nói với tớ rằng tớ đã đủ tốt rồi. Ít nhất họ cũng liên tục nói rằng họ nghĩ như vậy. Vậy nên....."

Nói đến đây, tôi sờ trán trong giây lát. Tôi nhìn vào mắt của cậu ấy, cẩn thận mở miệng.

"Khi những người nhìn thấy tớ từ lúc tớ sinh ra nói những điều không hay về tớ, tớ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận. Cũng không có bất kỳ lời chỉ trích nào hay phản kháng gì cả. Không phải vậy sao?"

Không nói một lời, đôi mắt của Joo In đang dõi theo tôi đã mở to ra.

Tôi cố gắng mỉm cười, bình tĩnh nói.

"Ngay cả sau khi biết rằng lời nói của những người đó là sai lầm thì chúng cũng đủ lớn để không thể thoát ra được. Giống như đầm lầy hay nhà tù, dù người đó có biến mất thì những lời người đó nói vẫn không biến mất mà cứ trói buộc mãi."

"......."

Và tôi lại ngước mắt lên nhìn cậu ấy. Tôi cất giọng hỏi.

"Có vẻ như xung quanh cậu đã có đủ những người bạn tốt. Những đứa trẻ đó không nói với cậu rằng lời nói đó là sai sao? Cậu là người tốt hơn nhiều so với những gì cậu tin tưởng."

Phải đến lúc đó Joo In mới tỉnh táo lại. Không hiểu sao cậu ấy lại hiểu lầm lời tôi nói, đột nhiên lên tiếng với vẻ mặt khó chịu.

"Đừng nói kiểu như bạn bè tớ không đủ cố gắng. Họ đã đủ cố gắng để thay đổi tớ. Nhưng mà tớ..."

"Tớ biết. Chỉ là cậu không thể chấp nhận thôi."

Trong khi tôi bình tĩnh tiếp nhận lời nói của Joo In, cậu ấy đã nhìn tôi với ánh mắt không hiểu.

Tôi chỉ cười thôi. Dĩ nhiên là tôi hoàn toàn không có ý định chỉ trích bạn bè của cậu ấy.

Cậu ấy cũng sẽ như vậy, những người bạn tốt mà tôi đang nói đến không ai khác chính là các cậu ấy. Tất nhiên bao gồm cả cậu.

Rồi tôi chợt thấy cay đắng trong lòng. Tôi cố gắng che giấu cảm xúc của mình, mỉm cười nói. 

"Joo In này. Mặc dù tớ biết cậu chưa được bao lâu."

Ngoại trừ Eun Ji Ho ra, tớ là người biết cậu lâu hơn bất kỳ ai khác ở trường này.

"Dù vậy tớ cũng sẽ nói. Tớ nghĩ cậu là một người tốt."

Cậu ấy hỏi với vẻ mặt vẫn không hiểu được.

"Tại sao?"

Vì tớ biết rõ con người cậu.

"Hầu hết mọi người ở trường này đều thích cậu mà."

"Đó chỉ vì tớ thường xuyên cười và vui vẻ lắng nghe lời thỉnh cầu của mọi người. Tớ cũng sẽ cố gắng thể hiện thật tốt ngay cả theo cách đó."

"Nhưng mà cậu không hề tin rằng mình có thể mua được thiện chí từ những đứa trẻ khác để đổi lấy như một phần thưởng từ điều như vậy, phải không?"

"......"

"Cậu nghĩ rằng những đứa trẻ khác thực sự đã biết cậu là ai. Tớ cũng không biết chính xác danh tính đó là gì, nhưng có lẽ là một người rất xấu xa. Cậu tin là như vậy mà vẫn sẵn sàng lắng nghe mọi lời thỉnh cầu, cố gắng để không ai buồn, cậu cũng làm việc chăm chỉ dù có ai đó nói ra sự thật hay tổn thương mình."

"Cậu không nghĩ rằng chỉ đơn giản là tớ không muốn ở một mình sao? Làm sao một hành động có mục đích lại trở nên tốt đẹp được chứ?" 

Joo In nhẫn tâm như thể đang nói về một người hoàn toàn khác với mình. Ai nhìn vào cũng sẽ nhầm lẫn rằng tôi đang cố gắng hết sức để biện hộ cho người mà cậu ấy ghét.

Tôi cười cay đắng, rồi nói.

"Không đâu, Woo Joo In. Lý do bọn trẻ ở lại với cậu không chỉ vì cậu đối xử tốt với chúng mà vì chúng thích con người cậu đó."

"Làm sao cậu biết được chứ?"

Bởi vì tớ đã làm như vậy. Tôi nuốt chửng những suy nghĩ sâu kín nhất trong lòng.

"Một người không thể thích một người khác chỉ dựa trên hành động của họ, bất kể họ là loại người nào. Bất kỳ ai cũng có thể giúp đỡ những việc nhỏ nhặt như tư vấn tâm sự. Nhưng điều quan trọng là hành động đó có chứa đầy sự cảm thông và quan tâm hay không, hay nó có chân thành hay không. Không phải lý do bọn trẻ thích cậu là vì chúng cảm nhận được sự chân thành ở cậu sao?"

"Nghiêm túc mà nói...."

"Cậu không thể đánh lừa sự thật được."

Trước lời nói kiên quyết của tôi, cậu ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi. 

Tôi tiếp lời một cách bình tĩnh. 

"Cậu không thể đánh lừa sự thật, cậu có thể lừa được vài người nhưng không thể lừa được tất cả mọi người."

"......"

"Điều quan trọng hơn hết là cậu vui vẻ làm những việc đó mà không mong đợi sự đền đáp nào. Cậu không tin rằng mọi người sẽ thích cậu thật lòng, nhưng cậu lại luôn nỗ lực đối xử với họ một cách chân thành mà."

"Cậu...."

Cuối cùng, miệng của Joo In lại mở ra. Tôi chỉ mỉm cười nhẹ, nghiêng đầu hỏi.

"Hở?"

"Tại sao cậu lại nói những lời này với tớ?"

Đôi mắt cậu ấy đang lung lay vì hỗn loạn.

"Cho dù cậu muốn thân thiết hơn với chúng tớ, nhưng những lời này vẫn là....."

Cậu ấy vừa chạm vào khóe miệng vừa nói tiếp.

"Cho dù cậu muốn thân thiết hơn với chúng tớ, cậu cũng không nên nói những lời như vậy. Theo tớ thì cậu cũng không quen biết tớ lâu đến mức đó...."

Cậu ấy giương to mắt nhìn tôi lần nữa với vẻ hoài nghi, cuối cùng cậu ấy cũng quay lại.

"....Cậu không thể chịu trách nhiệm về những lời này. Những người khác sẽ bị lừa bởi những lời này, và tớ cũng vậy. Có phải vậy không?"

Không giống như những lời lẽ gay gắt được thốt ra, câu hỏi được thêm vào cuối dường như đang khẩn cầu: nếu có cách nào chịu trách nhiệm với tớ thì hãy lôi nó ra. 

Tôi chỉ im lặng nhìn cậu ấy rồi mở lời.

"Joo In à, tớ không nói những lời lúc nãy chỉ để làm thân với cậu. Tớ chỉ muốn nói thế thôi."

"....."

"Tớ chỉ muốn cậu có thể thích bản thân mình dù chỉ một chút thôi. Nếu được như vậy thì....."

Tôi vừa nhìn vừa cay đắng bổ sung.

"Lúc đó, tớ hy vọng cậu cũng sẽ thích tớ hơn một chút."

"Đó cũng chính là những gì tớ vừa nói. Kết cục thì cậu cũng muốn thân thiết hơn với chúng tớ......"

Tôi ngắt lời nói tàn nhẫn của cậu ấy, lại cất lời.

"Không sao, ngay cả khi lời nói của tớ không nhận được bất cứ điều gì từ cậu. Dù vậy, bên cạnh cậu vẫn có rất nhiều người bạn tốt như cậu đã nói mà. Vậy nên, vào một ngày nào đó cậu nhất định sẽ thay đổi được. Vì tương lai mọi người vẫn sẽ tiếp tục ở bên cạnh cậu."

"....."

"Giống như quá khứ đã thay đổi bây giờ, nếu thay đổi bây giờ thì tương lai cũng sẽ thay đổi."

Tôi cố gắng mỉm cười nói với Joo In, người không nói lời nào.

"Tớ biết những gì đã học được sẽ không dễ dàng biến mất, nhưng dù vậy cũng đừng mắc kẹt trong lời nói của những người ghét cậu nữa. Hãy thay thế những lời cậu tự nói với bản thân bằng những lời nói của những người cậu thích và những người thích cậu."

Ban đầu sẽ rất mệt mỏi, nhưng rồi sẽ có ngày nó không còn mệt mỏi nữa. Dần dần sẽ ổn hơn, sẽ tốt hơn thôi. Tớ biết vì tớ đã thử rồi.

Tôi mỉm cười khi nói thêm điều đó.

Đúng vậy, tôi cũng đã trải qua quá trình đó nên biết sự thay đổi diễn ra như thế nào.

Sự thay đổi không giống như cơn mưa rào trút xuống đầu chúng ta vào một ngày nào đó.

Đúng hơn, nó giống như hạt giống đang chuẩn bị nảy mầm trong lòng đất, toàn thân tôi ngứa ngáy không thể chịu nổi nhưng cuối cùng khi tôi đã dần quen, nó đột nhiên lớn lên và bao phủ cả thế giới.

Tôi rưng rưng nước mắt một chút khi nhận ra rằng những tiếng nói đã dằn vặt tôi bấy lâu nay không còn nghe thấy nữa.

Bởi vì tôi biết rằng đây không phải là điều bỗng dưng có được mà đó là nhờ những người đã chiếu sáng tôi như ánh nắng mặt trời trong suốt thời gian dài. Hơn nữa, đó còn là sự kiên nhẫn và kiên nhẫn của tôi từ rất lâu. 

Tôi lại nhìn lên phía trước. Joo In đang tỏ ra một vẻ mặt kỳ lạ mà không thể diễn tả được.

Khoảnh khắc cậu ấy định vươn tay ra với tôi, đó cũng là lúc tiếng chuông reo ở phía trên đầu chúng tôi. Đó là tiếng chuông báo hiệu giờ tự học bắt đầu.

Tôi vội vã rời khỏi phòng khoa học.

"Tớ đi trước đây. Nếu đi chung thì bọn trẻ có thể hiểu lầm điều gì đó. Lúc ra nhớ tắt đèn nha."

"Chờ chút....."

Tiếng nói của Joo In bay đến từ phía sau lưng nhưng tôi nhanh chóng bước đi. Trong khi đó, tôi dùng lòng bàn tay lau đi những giọt nước mắt trào ra quanh mắt.

Tôi lẩm bẩm trong miệng.

"Joo In à, có lẽ con không nhớ gì cả."

Đây là tất cả những điều cậu đã nói với tôi trước đây. 

Nếu cậu quên những lời cậu đã nói với tôi, lần này hãy để tôi nói cho cậu biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro