[Ngoại Truyện] Quá khứ Eun Ji Ho, Woo Joo In (02)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ham Dan I.

Có rất nhiều tin đồn về cô ấy. 

Ban Yeo Ryung và cô ấy sống cạnh nhà nhau từ khi sinh ra, vì thế là bạn thời thơ ấu. Gia đình hai bên rất thân thiết, hai người cũng là bạn thân của nhau.

Đến đây là tin đồn được biết đến rộng rãi. Hơn nữa, đó là một sự thật không thể nghi ngờ, nhưng có điều gì đó không rõ ràng để tin tưởng.

Trên hết, vào ngày đầu tiên của học kỳ, Ham Dan I đã thể hiện thái độ đó với Ban Yeo Ryung. Nhớ lại thời điểm đó, Eun Ji Ho hơi cau mày.

Ngày hôm đó, Ham Dan I không hề nhìn Ban Yeo Ryung lấy một lần.

Mặc dù Ban Yeo Ryung liên tục đưa mắt nhìn cô ấy đến mức mà bất cứ ai cũng có thể nhận ra là có mối quan hệ quen biết với Ham Dan I.

Đó là một sự ngó lơ hoàn hảo và triệt để.

Kể từ khi biết Ban Yeo Ryung là ai, Eun Ji Ho liên tục để mắt đến cô ấy nhưng liên tục giả vờ không phải vậy, cậu đã thầm cảm thán khi nhìn thấy ngoại hình đó.

Gần đây cãi nhau dữ dội không? Dù vậy, Ham Dan I cũng là một tên cứng đầu. Ánh mắt như thế thì dù không bận tâm đi nữa, cũng khó để không nhìn lại dù chỉ một lần.

Ham Dan I thậm chí còn nói chuyện thân mật với các cô gái hoặc các cậu bạn gần đó như hoàn toàn muốn ngó lơ.

Dù thế nào đi nữa, Ban Yeo Ryung đã phớt lờ tất cả những người đang nói chuyện, chỉ chăm chú quan sát Ham Dan I.

Gần đến giờ tan học, Ban Yeo Ryung liên tục ôm cặp và liếc nhìn đồng hồ, cô ấy đã chạy như tên bắn ra chặn trước mặt Ham Dan I ngay khi vừa tan học.

Thành thật mà nói, quá nhanh, Eun Ji Ho gần như không thể theo dõi sự chuyển động của Ban Yeo Ryung bằng mắt thường.

Tuy nhiên trái ngược với khí thế hiên ngang của mình, cô ấy lại nói bằng một giọng trầm đến mức đáng thương.

"Dan à, về nhà thôi."

Ham Dan I đứng đó với vẻ mặt khó xử trong một lúc. Đánh giá qua biểu cảm và thái độ lạnh lùng mà trước đây cô ấy đã thể hiện, Eun Ji Ho đương nhiên nghĩ rằng Ham Dan I sẽ nói ra lời từ chối.

Thế nhưng cô ấy chỉ lẳng lặng gật đầu như không biết đang nghĩ gì, không nói hai lời mà đi ra cửa sau cùng Ban Yeo Ryung.

Nhìn vào bóng lưng của hai người, Eun Ji Ho bị cuốn vào một cảm giác kỳ lạ giống như vừa nhìn trộm nhật ký trao đổi của ai đó. Kể từ đó, Eun Ji Ho thường xuyên quan sát mối quan hệ giữa hai người.

Từ đó trở đi, mối quan hệ giữa Ham Dan I và Ban Yeo Ryung chưa bao giờ trở nên gần gũi hơn, thực sự họ vẫn dừng lại ở một đường ranh giới mong manh ngoài việc là bạn thời thơ ấu.

Ban Yeo Ryung nhìn chằm chằm Ham Dan I như một con chó ngồi suốt ngày ở trước cửa nhà, chờ chủ về, nhưng Ham Dan I không hề đáp lại.

Ít nhất thì họ dường như cũng ăn trưa cùng nhau, nhưng trong lớp thể dục, lớp học có yếu tố phải di chuyển và mọi thứ khác, cô ấy ưu tiên những đứa trẻ khác hơn là Ban Yeo Ryung, chỉ tập trung vào việc làm quen với chúng.

Nhìn thấy hình ảnh đó, Eun Ji Ho đã nhiều lần cảm thán. Ham Dan I lạnh lùng thật đấy. Nếu là tôi thì thật khó mà quay lưng lại với Ban Yeo Ryung đang nhìn chằm chằm mình như vậy.

Bên cạnh đó, cậu cảm thấy hơi khó chịu dù chỉ là ở sâu tận đáy lòng. Đó là bởi vì cách đây không lâu, một người như Woo Joo In xuất sắc hơn bất cứ ai trong việc nắm bắt bản chất con người đã gợi ý rằng "Ban Yeo Ryung, cô ấy thực sự là một cô gái tốt bụng."

Ham Dan I và Ban Yeo Ryung đã cãi nhau.

Tuy nhiên, Woo Joo In cho biết Ban Yeo Ryung là một đứa trẻ ngoan.

Vậy ai là nguyên nhân gây ra cãi vã? Đó là một vấn đề với một câu trả lời rõ ràng.

Mặc dù vậy, Ban Yeo Ryung vẫn bám theo Ham Dan I như mình là người có lỗi.

Hôm nay cũng vậy, nhìn thấy mối quan hệ giữa hai người chỉ có cơn gió lạnh thổi qua, Eun Ji Ho đã đưa ra một quyết định khác thường.

Chúng ta sẽ đối xử tốt với Ban Yeo Ryung?

Tôi luôn tránh việc thân thiết với một cô gái cụ thể nào đó vì điều đó luôn dẫn đến những kết quả phiền phức, nhưng lặng lẽ quan sát thì thấy đôi mắt của Ban Yeo Ryung trông quá cấp bách và nguy hiểm.

Ban Yeo Ryung đang dần bị cô lập khỏi lớp vì cô ấy đã xua đuổi tất cả những đứa trẻ đến gần mình, chỉ tập trung vào mỗi Ham Dan I. Tất nhiên có thể nói là Ban Yeo Ryung tự làm tự chịu, nhưng không hiểu sao Eun Ji Ho không thể nhắm mắt làm ngơ nhìn cô ấy như vậy.

Cuối cùng, vào một ngày may mắn chỉ còn lại 3 người, Ban Yeo Ryung, Woo Joo In và cậu trong lớp học, cậu đột nhiên bắt chuyện với Ban Yeo Ryung. Đây gần như là lần đầu tiên kể từ ngày nhập học.

'Nói thật đi. Cậu là đứa con của một gia đình vĩ đại nào đó đang che giấu thân phận phải không?'

'Sao?'

Ban Yeo Ryung có đôi mắt vốn đã to lại càng mở to hơn, ngay lập tức trả lời với một nụ cười ngớ ngẩn.

'Cậu đang nói về cái gì vậy? Tự nhiên?'

Nếu người khác có phản ứng kiểu đó trước lời nói của cậu thì đương nhiên cậu sẽ khó chịu, nhưng kỳ lạ thay, thật vui khi nhìn thấy hình ảnh đó của Ban Yeo Ryung.

Đôi vai luôn co rúm lại trước mặt Ham Dan I và các bạn khác trong lớp được thả lỏng, vừa nâng cằm lên một chút vừa nở nụ cười đường hoàng. Hình ảnh đôi mắt tím tỏa sáng một cách hân hoan.

Eun Ji Ho không hề cố gắng thể hiện những suy nghĩ đó, nheo mắt trả lời.

'Nếu không như vậy, làm thế nào mà cậu có thể đánh bại tớ, người được trang bị vũ khí hạng nặng bằng mọi nền giáo dục từ khi còn nhỏ?'

Thế rồi Ban Yeo Ryung trả lời, nâng cằm lên một chút.

'Đó là vì tớ hơi thông minh. Sao vậy, gì thế, cậu có bất mãn gì à?'

Woo Joo In ngồi bên cạnh cười khúc khích với dáng vẻ đắc thắng của cô ấy. Trên thực tế, Woo Joo In đã thích cô ngay từ giây phút đầu tiên.

Có vẻ như phía Ban Yeo Ryung cũng có thiện cảm tương tự, cô ấy liếc nhìn Woo Joo In với vẻ mặt hơi thoải mái.

Chờ đợi khoảnh khắc đó, Eun Ji Ho đưa tay phải ra trước mặt Ban Yeo Ryung. Cô ấy hỏi lại như đang ngạc nhiên.

'Gì vậy?'

'Cỡ này thì cậu đã đủ tư cách làm bạn với tớ rồi.'

'Sao cơ?'

Sau đó, Bang Yeo Ryung rơi vào lo lắng, đôi mắt nheo lại hiện rõ sự ngờ vực.

Vì tôi gặp kẻ thù của mình trên cùng một cây cầu nên tôi đã nghĩ chúng tôi sẽ đấu tay đôi, nhưng tôi không thể tưởng tượng được rằng chúng tôi sẽ bắt tay nhau nên tôi tỏ ra bối rối.

Thế nhưng đó chỉ là trong giây lát, cô nhanh chóng mỉm cười, đồng thời đưa tay ra. Cô hét lên, nắm chặt tay Eun Ji Ho.

'Mong được giúp đỡ!'

Và khoảnh khắc nhìn cô mỉm cười rạng rỡ, đôi mắt tím sẫm nheo lại thành hình bán nguyệt, Eun Ji Ho nghĩ rằng có lẽ cậu có thể học được từ cô gái này một cảm xúc mà trước đây cậu chưa bao giờ cảm nhận được.

Mặc dù chỉ là dự cảm mơ hồ, đó cũng là một phỏng đoán gần như trực giác, thậm chí không có căn cứ. Thế nhưng, đối với Eun Ji Ho thì rõ ràng đó là một 'sự kiện'

Dù sao đi nữa, thông qua quá trình đó, cậu đã có thể thân thiết hơn với Ban Yeo Ryung.

Tuy nhiên.....

Cậu tựa cằm, nhìn Ham Dan I với vẻ mặt không hài lòng.

Như thể lần cuối cùng cô ấy ở cạnh Ban Yeo Ryung là từ lúc nào, cô ấy đột nhiên mỉm cười bên cạnh một cô gái khác. Nụ cười đó có vẻ rất thoải mái, không giống như trước đây.

Mặt khác, gương mặt Ban Yeo Ryung nhìn thấy hình ảnh đó méo mó như muốn khóc.

Đó là điều đương nhiên. Cô gái đang trò chuyện vui vẻ với Ham Dan I, không chỉ nổi tiếng trong lớp mà còn nổi tiếng khắp toàn trường về chuyện ghét Ban Yeo Ryung, tên là Baek Yeo Min.

Ham Dan I nói chuyện vui vẻ với Baek Yeo Min mà không biết sự thật đó sao? Suy nghĩ một lúc, cuối cùng Eun Ji Ho lắc đầu. Không, rõ ràng là không rồi.

Vì vậy, có thể nói đó là tối hậu thư của Ham Dan I dành cho Ban Yeo Ryung 'Cho dù cậu có làm gì đi nữa, thì tôi cũng không có ý định thân thiết với cậu nên dừng lại đi. Hãy dừng những nỗ lực vô ích để thay đổi suy nghĩ của tôi, mà hãy đi theo con đường riêng của cậu.'

Trước sự lạnh lùng vẫn nổi bật của Ham Dan I đến tận nay, Eun Ji Ho thầm tặc lưỡi.

Đúng lúc đó, cuộc trò chuyện giữa Hamdan và Baek Yeo Min đã kết thúc.

Ngay khi cuộc trò chuyện kết thúc, Ban Yeo Ryung vội vàng đưa tay về phía Ham Dan I, người đang chuẩn bị lấy sách giáo khoa trở về chỗ ngồi của mình. 

Lúc đó, Eun Ji Ho tận mắt nhìn thấy. Ham Dan I lùi lại vài bước để tránh bàn tay đang đưa ra của Ban Yeo Ryung. Những cảm xúc hiện lên gương mặt trắng bệch của cô ấy rõ ràng là khinh thường... không, sợ hãi? 

Cũng giống như trước đây, Eun Ji Ho bối rối chớp mắt, cảm thấy như mình đã nhìn thấy điều gì đó giữa hai người mà lẽ ra không nên nhìn một cách tùy tiện.

Ngay lúc đó, một giọng nói pha lẫn tiếng thở vang lên từ bên cạnh như đọc được suy nghĩ của cậu.

"Cậu cũng thấy à? Cậu ấy đang sợ kìa."

Khoảnh khắc đó, Eun Ji Ho giật mình đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nắm lấy tai mình. 

Mọi người trong lớp đều đổ dồn sự chú ý đến phía này vì tiếng động lớn từ chiếc ghế bị đẩy ra sau.

Đến mức ngay cả Yoo Chun Young, nổi tiếng được biết đến là người khó có thể nhìn thấy dáng vẻ tỉnh táo, vì thường xuyên nằm sấp xuống bàn trong giờ học cũng như giờ giải lao, cũng nhìn về hướng này.

Trong khi Eun Ji Ho bất ngờ nhận được sự chú ý, đang bị đóng băng, Woo Joo In ở bên cạnh, ôm bụng cười khúc khích.

Eun Ji Ho dựng thẳng chiếc ghế của mình, cố gắng đấm một phát vào đầu Woo Joo In nhưng khó khăn lắm mới chịu đựng được. Cậu hỏi cộc lốc.

"Rốt cuộc đang nói cái quái gì vậy?"

"Cậu cũng đang theo dõi rất chăm chú, để ý rồi mà? Là Ham Dan I đó."

Gương mặt Woo Joo In nói vậy, vẫn tươi sáng như thường lệ.

"Cậu ấy đang sợ mà? Ban Yeo Ryung."

"Vậy thì sao? Cái đó thì có liên quan gì đến tớ chứ?"

Tôi cố tình trả lời cộc lốc để nhấn mạnh rằng tôi không quan tâm, Woo Joo In nghiêng đầu như không hiểu.

Cậu ta nói lại.

"Kỳ lạ thật. Tớ tưởng cậu chắc chắn sẽ hứng thú những điều này. Chẳng phải đó là 'sự bí ẩn' mà cậu thích hồi còn nhỏ sao?"

Cậu ta hạ giọng xuống như đang lặp lại lời tường thuật của một chương trình truyền hình thịnh hành cách đây rất lâu.

"Không phải là bạn ghét hay không thích người bạn thời thơ ấu gắn bó lâu năm với mình, mà là điều gì khiến bạn sợ hãi? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"

"Im lặng đi. Tớ thực sự không quan tâm đến vấn đề giữa hai người đó. Nếu là Ban Yeo Ryung thì không biết sao? Nhưng đối với Ham Dan I."

"Hừm, tớ đã quan sát khá kỹ rồi."

Woo Joo In ngồi phịch xuống bàn đối diện, cậu ta tựa cằm, đôi mắt nâu tỏa sáng lấp lánh.

"Thật sự không quan tâm gì sao?"

Eun Ji Ho nghiến răng nghiến lợi trong lòng.

Nếu là một người bình thường, bản thân chỉ cần hạ giọng, điều chỉnh ánh mắt lắng xuống thôi cũng đã khiến họ mất tinh thần mà dừng lại ngay lập tức, nhưng với Woo Joo In quả nhiên không dễ dàng gì.

Cậu ta là một đối thủ quá mạnh, hơn nữa, chúng tôi đã biết nhau từ lâu.

Và Eun Ji Ho cụp mắt xuống, thầm nghĩ. Mình thật sự không quan tâm gì sao? Mình không tò mò bất cứ điều gì về cô ấy sao?

Dĩ nhiên là không rồi.

Eun Ji Ho lại hướng mắt về phía Ham Dan I. 

Cô ấy cố gắng hết sức để đánh lạc hướng và đuổi Ban Yeo Ryung đi, cô ấy đang ngồi ở bàn học, mải mê làm gì đó. Khi nhìn kỹ, tôi thấy cô ấy đang giải một cuốn sách bài tập.

Nếu nó được giao vào tay tôi hoặc Ban Yeo Ryung, tôi sẽ giải quyết mọi việc cùng lắm là trong vài giờ. Nhưng cô ấy phải vật lộn một cuốn sách bài tập phù hợp với tiến độ ở trường.

Thấy vậy, Eun Ji Ho lại nheo mắt.

Dù không giỏi bằng Woo Joo In nhưng cậu tự tin rằng mình khá giỏi trong việc nắm bắt loại người và nội tâm của họ. Thậm chí cậu còn không thể đọc nó với Ham Dan I. Cô ấy thuộc thể loại nào, đang che giấu nội tâm gì.

Nhìn cách cư xử của cô ấy đối với Ban Yeo Ryung, người bạn ở bên cạnh mình từ khi sinh ra, khiến tôi tự hỏi làm sao con người lại có thể lạnh lùng đến vậy.

Mặt khác, khi đi chơi với những đứa trẻ khác ngoài Ban Yeo Ryung, cô ấy chỉ là một cô gái bình thường có thể nhìn thấy ở bất cứ đâu, hào hứng với những chủ đề tầm thường, cười đến chảy nước mắt ngay cả với những trò đùa vô lý. 

Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ đó, Eun Ji Ho sẽ nghiêng đầu tự hỏi sự lạnh lùng mà cô ấy thể hiện với Ban Yeo Ryung đã cuốn đi đâu rồi. 

Và đó chính là những khoảnh khắc mà tôi nghĩ rằng Ham Dan I là người không thể hiểu rõ nhất.

Bất cứ khi nào cô ấy có thời gian một mình, luôn lấy một cuốn sách bài tập ra, rồi giải quyết nó một cách tận tâm, hoặc là hình ảnh đọc trước sách giáo khoa. 

Những việc Ham Dan I làm là những việc điển hình của những học sinh gương mẫu trầm tính, nhưng vấn đề là thái độ của cô ấy.

Tôi đã thử suy đoán điều gì đó liên quan đến thái độ lạnh lùng của cô ấy đối với Ban Yeo Ryung như 'Cậu có muốn thử đánh bại Ban Yeo Ryung không?' nhưng dường như không phải vậy.

Ánh sáng trên gương mặt Ham Dan I nhìn vào sách bài tập rõ ràng là ánh sáng của một thầy tu.

Sự nghiêm túc đặc trưng chỉ có ở những người thầm lặng trong cuộc chiến với bản thân. Mỗi lần phát hiện ra loại ánh sáng đó, Eun Ji Ho lại nghĩ.

Mình thực sự không thể biết được Ham Dan I là người như thế nào.

Nhưng tôi rất xấu hổ khi nói với Woo Joo In tất cả những điều này. Có vẻ như điều duy nhất cậu làm sau khi ăn là quan sát Ham Dan I và Ban Yeo Ryung.

Suốt 14 năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên Eun Ji Ho thể hiện sự quan tâm nồng nhiệt đến một người khác chứ không phải bản thân mình, thậm chí còn là một người không liên quan. 

Đó là lý do tại sao cậu liều mạng né tránh ánh mắt lấp lánh của Woo Joo In, quay đầu lại trả lời. 

"Tớ chỉ quan tâm đến Ban Yeo Ryung. Bởi vậy, liên quan đến vấn đề hai người cãi nhau vì cái gì."

May mắn thay, dường như Woo Joo In không tìm thấy điểm gì đó ngượng ngùng trong câu trả lời, mà chỉ nghiêng đầu hỏi lại.

"Hừm. Vậy cậu đã tìm ra đáp án chưa?"

"Tớ chỉ mới thân thiết với cô ấy gần đây, nhưng càng ở gần càng hiểu. Ban Yeo Ryung không phải loại người bất cẩn làm tổn thương hoặc nổi giận với người khác. Trông có vẻ không tinh ý nhưng cũng khá tốt, đầu óc hoạt động tốt đến mức vượt qua tớ và chiếm vị trí đầu bảng thì không cần phải nói gì. Hơn nữa cô ấy còn rất quan tâm đến mọi người."

Vừa nói, cậu vừa quay đầu lại liếc nhìn Ban Yeo Ryung đang ở một mình.

Lắng nghe những lời cậu nói, đôi mắt Woo Joo In đột nhiên nheo lại.

"Hửm. Vậy ý cậu là, nếu có nguyên nhân thì chắc chắn là nằm ở Ham Dan I."

"Theo tớ thấy thì là vậy."

Nhìn vào tích cách của Ban Yeo Ryung thì suy luận của bản thân sẽ không sai, nhưng Woo Joo In chỉ mỉm cười.

Eun Ji Ho nhìn thấy hình ảnh đó không biết tại sao lại cảm thấy khó chịu.

"Sao? Sao lại nhìn mình với biểu cảm đó?"

"À không...."

Woo Joo In cười mỉm, buột miệng nói ra.

"Đó là câu trả lời đúng chất của cậu."

Tiếp đó, Eun Ji Ho nhíu mày trước những lời nói không rõ ý nghĩa của cậu ta.

"Cái gì?"

"Đó là câu trả lời vô căn cứ."

Trả lời như vậy, Woo Joo In đã nhìn đi nơi khác ngoài Eun Ji Ho.

Ham Dan I đang chăm chú nhìn cuốn sách bài tập, nghiêng đầu với tư thế cúi người xuống như thể cô ấy sẽ gục xuống bàn bất cứ lúc nào.

****

Bắt đầu từ một ngày nào đó, mối quan hệ giữa Ban Yeo Ryung và Ham Dan I đã thay đổi như một cú lật lòng bàn tay.

Thật sự là trong nháy mắt. Đến mức thời gian mà Eun Ji Ho lo lắng phải làm thế nào để giảm bớt nỗi đau của Ban Yeo Ryung, đã trở nên vô nghĩa.

Một ngày nọ, khi tôi đến trường, tôi thấy Ban Yeo Ryung và Ham Dan I ngồi sát nhau và trò chuyện thân mật. Eun Ji Ho chết lặng, tự hỏi chuyện quái gì đang xảy ra vậy.

Lúc đó Ham Dan I đột nhiên bật cười. Đó là một nụ cười rạng rỡ giống như khi cô ấy ở cùng những đứa trẻ khác. Sau đó, Ban Yeo Ryung mở to mắt, cố gắng mỉm cười với vẻ mặt như đang kìm nước mắt.

Khoảnh khắc nhìn thấy đuôi mắt của cô ấy run rẩy, Eun Ji Ho suýt nữa đi ngang qua lớp học, đứng trước Ham Dan I để truy hỏi. Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt tự nhiên của cô ấy mà tự hỏi cô ấy quay lưng lại Ban Yeo Ryung là từ khi nào, tôi muốn hét lên rằng, 'Rốt cuộc cậu là người gì vậy?'

Thực sự, làm sao một người có thể vô liêm sỉ như vậy? Eun Ji Ho tự hỏi, cố gắng làm nguội cái đầu đang sôi sục vì tức giận của mình.

Nếu thay đổi thái độ một cách dễ dàng như vậy thì thời gian vừa qua là gì?

Những ngày Ban Yeo Ryung ngẫm nghĩ ngày này qua ngày khác, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào bóng lưng Ham Dan I, cắn môi với vẻ mặt đầy khổ sở.

Những khoảng thời gian đó rốt cuộc là gì đối với Ham Dan I? Nếu có thể quay lại dễ dàng như vậy thì không thể làm nhanh hơn được sao?

Vì mải mê suy nghĩ nên Eun Ji Ho không nhận ra rằng Woo Joo In đang tiến lại gần mình.

Eun Ji Ho đang cố gắng làm nguôi cơn giận của mình, cảm thấy như không thể kiềm chế được nữa, định đến gần Ham Dan I thì một bàn tay vươn ra từ bên cạnh tóm lấy Eun Ji Ho.

Cậu nhìn sang một bên.

"Woo Joo In...."

"Eun Ji Ho, bình tĩnh nào."

"Cậu không giận à? Ban Yeo Ryung đang bị người bạn thời thơ ấu duy nhất của mình đối xử như vậy... Cậu ấy không nên chấp nhận Ham Dan I dễ dàng như này được. Vậy thì cậu ấy sẽ bị dụ thôi."

Mặc dù Eun Ji Ho không thể kìm chế được cảm xúc một cách hiếm hoi, thốt ra những lời đầy oán giận nhưng Woo Joo In chỉ nhắm mắt lại mà lắc đầu.

Cậu ta trả lời.

"Đó là vấn đề của 2 người họ. Cứ để vậy đi."

"Nhưng mà..."

"Vấn đề khiến Yeo Ryung bận tâm suốt 2 tháng qua cuối cùng đã được giải quyết, vậy tại sao cậu lại phá rối nó? Cậu định tạo ra một người giống y chang Ham Dan I, rồi đặt nó thế chỗ cậu ấy sao?"

Đầu óc tôi lạnh buốt như bị dội một gáo nước đá lên đỉnh đầu. Woo Joo In lại bắn vào Eun Ji Ho, người đang đứng sững sờ.

"Nếu không thể thì hãy bình tĩnh. Đừng có đứng ra như vậy."

Eun Ji Ho cắn chặt môi. Không có nghi ngờ gì về việc lời nói của Woo Joo In là đúng, nhưng đơn giản chỉ vì biết điều đó, không dễ dàng làm cơn giận trong đầu tôi nguội lạnh.

Khi cậu quay đầu một cách cam chịu, Woo Joo In vẫn đặt tay lên vai cậu, cười khúc khích rồi đột nhiên quay người tiến về phía Ban Yeo Ryung.

Nghe thấy giọng nói vui vẻ của cậu ta vang lên như mọi khi, Eun Ji Ho chỉ biết khẽ thở dài.

Cứ như cậu ta là con người có 2 nhân cách.

Ham Dan I không phải là người duy nhất cần phải tách rời khỏi Ban Yeo Ryung.

"Gì vậy, Yeo Ryung à? 2 cậu đang hẹn hò sao?"

Nghe những lời này, Bang Yeo Ryung chỉ biết đỏ mặt, Ham Dan I cau mày một lúc như thấy điều này không thể tin được, nhưng rồi cô ấy nhìn sang Bang Yeo Ryung bên cạnh và mỉm cười.

Và giờ tiếp theo, Woo Joo In cười sảng khoái khi nhìn thấy 2 người bị trêu chọc vì dòng chữ "Ban Yeo Ryung ♡ Ham Dan I." mà ai đó đã viết trên bảng.

Cậu ta trông có vẻ vui đến mức Eun Ji Ho không thể hiểu được.

****

Cũng giống như lời khẳng định trở thành học sinh năm nhất xuất sắc nhất, dù điều này nghe có vẻ như một lời nói ra từ sự kiêu ngạo, nhưng Eun Ji Ho biết rất rõ bản thân mình rất đặc biệt.

Và trên thế giới này không có quá nhiều người đặc biệt như tôi.

Từ khi sinh ra cho đến tận bây giờ, tôi chưa từng gặp người nào đặc biệt như mình.

Nếu nhất định phải xem có ai như vậy không thì đó chính là người đầu tiên mà tôi gặp, Woo Joo In.

Ngoài ra, những người anh em họ mà cậu gặp qua sự giới thiệu của Woo Joo In, mặc dù họ có phần thiếu sót nhưng có thể nói là khá đặc biệt. 

Và một vài người mà tôi đã gặp tại các nơi giao thiệp. Tất cả những người đặc biệt mà Eun Ji Ho gặp trong một cuộc đời ngắn ngủi của mình chỉ có chừng đó.

Tuy nhiên, khoảnh khắc Eun Ji Ho nhập học trường cấp 2, bước vào lớp học, cậu không nói nên lời trước khí chất tỏa ra từ những người đặc biệt như mình. 

Bởi vì tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ phát hiện được nhiều người như vậy cùng một lúc.

Yoo Chun Young, người mà tôi sớm nhận sự đặc biệt mỗi khi chúng tôi gặp nhau trong môi trường xã giao. Kwon Eun Hyung, người trông càng tương phản hơn khi ở bên cạnh cậu ta, luôn nở nụ cười ấm áp như ánh mặt trời trong cơn gió lạnh thổi qua.

Không cần phải ý kiến gì thêm về Ban Yeo Ryung, người đã tước đi vị trí thủ khoa năm nhất của cậu.

Rốt cuộc tại sao những người này lại xuất hiện ngay trước mắt tôi ngay khi trở thành học sinh trung học cơ sở, thậm chí tất cả đều học cùng lớp? Eun Ji Ho không khỏi bàng hoàng.

Những người bình thường không thể chịu đựng được ánh hào quang của họ? Hầu hết mọi người đều bị sốc một cách kỳ lạ khi tiến đến gần cậu, Ban Yeo Ryung, Woo Joo In, Yoo Chun Young, Kwon Eun Hyung.

Kết quả là cả 5 người chúng tôi không còn lựa chọn nào khác là tách rời khỏi lớp. Điều này trái ngược với Ham Dan I, người nhanh chóng trở thành một phần của lớp mà không hề có chút lúng túng nào.

Ánh mắt thiện chí và ngưỡng mộ luôn hướng về phía họ, nhưng chỉ có một bức tường ngăn cách ở giữa như mọi người đang xem một buổi triển lãm.

Kể cả những người có ấn tượng thân thiện nhất như Woo Joo In và Kwon Eun Hyung, đôi khi cũng nhận được những cái nhìn như vậy, chưa cần phải kể đến Eun Ji Ho và Yoo Chun Young.

Đối tượng của sự ngưỡng mộ. Sự tồn tại không thể bỏ qua.

Ý nghĩa của bản thân đối với người khác là như vậy.

Eun Ji Ho đang lãng phí thời gian chán ngắt cách ly với các bạn trong lớp, chợt tỉnh táo lại, rồi ngạc nhiên.

Đã 3 tháng trôi qua kể từ khi bản thân nhập học. Việc thay đổi vị trí chỗ ngồi trong thời gian qua là điều đương nhiên.

Việc được bố trí chỗ ngồi thay đổi mỗi tháng một lần, tổng cộng là 3 lần, nhưng vì lý do nào đó, Eun Ji Ho, Woo Joo In, Yoo Chun Young và Kwon Eun Hyung, được gọi chung là 'Tứ đại thiên vương', chưa bao giờ rời khỏi khu vực xung quanh Ban Yeo Ryung.

Giống như các bánh răng cưa đang xoay quanh Ban Yeo Ryung, đối tác đầu tiên của Eun Ji Ho là Woo Joo In, đối tác tiếp theo của cậu là Ban Yeo Ryung, và người tiếp theo là Yoo Chun Young.

Nhận ra sự thật đó, Eun Ji Ho có chút khó chịu. Cảm giác như tôi bị ép lên sân khấu của một vở kịch do ai đó dàn dựng.

Cho dù là học sinh hạng nhất và nhì toàn trường được xếp vào cùng một lớp thì làm sao có thể sắp xếp chỗ ngồi như thế này? Trừ khi đây là trò đùa của Chúa.

Và rồi ngày 1 tháng 7 đã đến, cuối cùng cũng là ngày chúng tôi đổi chỗ ngồi lần thứ 4.

Eun Ji Ho đã phải nỗ lực không ngừng để kiểm soát biểu cảm của mình.

"A. Xin chào."

Người ôm một đống sách giáo khoa đến bên cạnh cậu, chào hỏi một cách gượng gạo không phải ai khác mà chính là Ham Dan I.

Eun Ji Ho không còn sức để chấp nhận lời chào của cô vì cậu đang cố gắng hết sức để không tạo ấn tượng rõ ràng. Đương nhiên, sự im lặng giữa hai người trở nên kéo dài hơn.

Khi cậu tính đến điều đó, biểu cảm Ham Dan I cứng nhắc rõ rệt.

Thay vì ngồi xuống, cô ấy liên tục thay phiên nhìn tôi và phía hành lang như chuẩn bị bỏ chạy, Eun Ji Ho cảm thấy chết lặng.

Không, cậu không định nghe giảng à? Hơn nữa, thái độ của cô ấy dường như tin rằng tôi sẽ phạm tội gì đó. 

Eun Ji Ho chưa bao giờ không làm tròn bổn phận của mình với tư cách là công dân của một đất nước pháp quyền. 

Điều tôi đang nói là hoàn toàn không có lý do gì để bị Ham Dan I đối xử như tôi là một người uống rượu, hay lái xe mà không có bằng lái ngay cả trước khi tôi đưa ra căn cước công dân. 

Tuy nhiên, ánh mắt cảnh giác trở nên mãnh liệt hơn.

Cuối cùng, Eun Ji Ho, người không thể nhìn thấy hình ảnh đó, nói với một tiếng thở dài.

"Được rồi....Xin chào."

Sau đó Ham Dan I khó khăn lắm mới ngồi vào chỗ được. Tuy nhiên, việc liếc nhìn về phía này với ánh mắt bất an vẫn như cũ.

Cuối cùng, Eun Ji Ho lại thở dài khi nhìn thấy hình ảnh cô xếp chồng sách giáo khoa vào giữa bàn như một cái tháp để chặn tầm nhìn.

Chỉ có mình cậu không thích à? Tôi cũng không thích.....

Dù vậy thì ở đằng kia sẽ không có chuyện làm phiền hay giả vờ thân thiết trước, liệu đó có phải là điều may mắn không.

Tôi đã cố gắng suy nghĩ tích cực, nhưng không còn cách nào khác là tôi cảm thấy rối bời.

Không, rốt cuộc tôi đã làm gì hả? Tất nhiên tôi đã suy nghĩ nhiều lần về việc dò hỏi liên quan đến chuyện của Ban Yeo Ryung, nhưng tôi chưa bao giờ thực hiện điều đó.

Ánh mặt trời chiếu xiên lên bàn thông qua cửa sổ bỗng nóng lên. Eun Ji Ho ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Một đám mây nhỏ đang trôi lơ lửng trên bầu trời xanh thẳm đến chóng mặt.















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro