Chương 2 tiếp.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi mặc chiếc áo vest kia về nhà, Gia Nhĩ đã lén lút đưa tôi về. Vừa nhìn thấy chiếc giường , tôi lập tức lao đến nằm thẳng đơ, chưa bao giờ tôi yêu chiếc giường này đến vậy. Ngày hôm sau khi tôi vừa tỉnh lại, mặt trời đã lên cao với ánh nắng giữa trưa chói gắt. Một ngày mới lại bắt đầu.

Những cơn đau đầu sau cơn say thay nhau kéo đến. Đầu óc rối bù bước xuống giường thân yêu, tôi mới phát hiện mình chưa tẩy trang. Bị cô nàng mặt mũi tèm lem son phấn trong giương dọa chết khiếp, tôi thất thanh kêu lên một tiếng, tay chân luống cuống vội vàng tẩy trang.

Lúc đang đắp mặt nạ, tôi gọi điện cho Gia Nhĩ.
Cậu ta nói:" Sư tỷ, chị dậy rồi ạ?"
" Ừ, Gia Nhĩ, lần sau đưa chị về nhà xong thì đừng về vội, tiện tay tẩy trang hộ chị với nhé!"
" Tẩy trang? Sư tỷ thân yêu của em ơi, vậy có khác nào bảo em nhổ răng cọp đâu chứ. Nguy hiểm lắm, em chưa vợ, chưa con, em còn bà già, mẹ yếu ở nhà, em không muốn chết đâu chị ơi!"
" À ý cậu nói tôi là cọp cái chứ gì?"
" Haha, cũng may giương mặt sư tỷ còn ngây thơ".
Tôi im lặng.
" Sư tỷ"
Tôi tiếp tục im lặng.
" Sư tỷ, chị còn nghe không vậy?"
" Có, tôi đang suy nghĩ một việc."
" Hả? Việc gì vậy sư tỷ?"
" Nên hấp hay nướng cậu lên ăn."
" Hả? Sư tỷ đúng là động vật ăn thịt. Nếu hỏi em thì em nghĩ là nướng vẫn ngon hơn đấy, nướng nhỏ lửa, thơm lắm."

Tôi thở dài, tên nhóc này nói nhiều thật đấy, bình thường còn hay cợt nhả hơn cả tôi.
Tôi cảm thấy so với Gia Nhĩ, tôi có vẻ thích hợp làm đàn ông hơn.
Tôi cũng không muốn nói linh tinh với cậu ta nữa nên nghiêm giọng lại:" Gia Nhĩ, tình hình không ổn rồi!"
Gia Nhĩ cũng không cợt nhả nữa:" Sư tỷ, em biết chị muốn nói gì. Em cũng với mới biết tên Vĩ Đình kia không hề mê gái. Đây đúng là tin dữ! Chị nói xem có nên nói cho sếp tin này không?"

Tôi chần chừ một chút:" Tạm thời đừng nói vội, cứ nghĩ cách đi đã!" Tôi đổi tư thế thỏa mái hơn:" Không nhớ lão già đó nói" không có cách thì phải nghĩ ra cách, nếu không thì mang đầu cậu về" hay không?"
Gia Nhĩ không lên tiếng chắc cậu bé bị nghẹn rồi. Tôi cũng nhíu mày im lặng.
Để giảm bớt không khí ảm đạm giữa hai chúng tôi, cậu ta tiếp tục liên thoắng:" Hahahahahahahahaha, sư tỷ là ai chứ? Em tin rằng là cái tên họ Trần Vĩ Đình nhất định có thể nhìn thấu nội tâm con trai đằng sau vẻ ngoài của một cô gái của chị. Sư tỷ, chị vẫn có thể hoàn thành suất sắc nhiệm vụ".
Tôi" xì" một tiếng, chẳng lẽ tôi lại không biết cậu ta đang nói móc mình. Tôi không tức giận mà chỉ nói: " Gia Nhĩ, đừng mong chờ vào chị, chị chỉ là một huyền thoại thôi! Vĩ Đình không gần nữ sắc nhưng cũng may Gia Nhĩ cậu có thể gần nam sắc nên sư tỷ ngã xuống rồi, vẫn còn Gia Nhĩ cậu đứng đó đây thôi"..
Tiếng ồn ào đầu bên đột nhiên biến mất, tên nhóc này bị dọa rồi:" Không thể nào, sư tỷ! Chị đại nhân đại lượng, chị..."

" Đừng, Gia Nhĩ ! Chị của cậu cũng chỉ là một kẻ tiểu nhân thôi".
" Sư tỷ, em sai rồi, vậy còn chưa được sao?"
" Biết sai rồi à?"
" Dạ , em biết sai rồi".
" Sai ở đâu?"
" Không kính già".
" Hả?"
" À không, là không yêu trẻ".
" Vậy còn được."

Hôm nay mình viết đến đây thôi thông cảm nhé, mình hứa sẽ viết bù.

Nhưg truyện này có được không ạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro