Chương 2" tiếp"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lãnh đạo cấp trên đưa ra lệnh ngắn gọn chỉ có ba chữ:" Tìm ra hắn"
Qủa là khó!
Nhưng lão Đặng vẫn tìm được tin tức quan trọng trong những tin tức ít ỏi ấy:" Thành phố này có ba tên Du Ca tiếng tăm lừng lẫy, ít nhiều cũng dính dáng đến hắc đạo. Để nắm được nhất cử nhất động của bọn chúng, phòng ngừa tai họa, việc phái người đi theo dõi là điều tất nhiên, và gã đàn ông tôi phải tiếp cận chính là trong một ba tên đáng nghi ấy: Vĩ Đình.
Cha của Vĩ Đình là đại ca của một bang hội có tiếng vào những năm 80 thế kỉ xx. Sau này trong một lần đánh nhau trên phố, ông ta đã đi chém vào tay trái nên từ đó phải nung nấu ý định thoát ẩn khỏi giang hồ. Cuối những năm 80, đầu năm 90 , ông ta rút chân khỏi hắc đạo, chuyển sang kinh doanh hộp đêm không mờ ám những cũng chẳng lương thiện. Giờ Vĩ Đình kế nghiệp cha kinh doanh phát đạt, được mọi người gọi là Đình Thiếu. Một nửa của tụ điểm vui chơi giải trí ở thành phố A đều có liên quan đến Trần gia.

Dù bề ngoài việc kinh doanh giải trí của Trần gia có vẻ rất phát đạt nhưng lão Đặng vẫn nghi ngờ Vĩ Đình kinh doanh trái phép. Bởi giao dịch của Hải Thần hội và Du Ca cũng lên tới hàng triệu, mà kẻ có tiền thì chẳng bao giờ chê tiền nhiều.
Vì thế, Vĩ Đình trở thành một trong những đối tượng cần được" săn sóc đặc biệt".
  Tôi biết lão Đặng đang định dốc túi đánh canh bạc cuối cùng, vì bây đang trong giai đoạn chuyển giao lãnh đạo.
Lão vội vàng muốn tìm một cơ hội để lập công,  nếu không, dù có chết lão cũng không cử tôi tiếp cận Vĩ Đình.
     Người ngoài nhìn vào có thể thấy, dù tôi đã gây ra không ít tai họa nhưng với khuôn mặt, độ nhạy bén và kinh nghiệm sẵn có, việc tôi trở thành ứng cử viên thích hợp nhất cho nhiệm vụ gián điệp lần này là rất hợp lý. Thật ra không phải như vậy. Lão Đặng sáng suốt lắm, lão biết tôi là người không thích hợp nhất.
   Bởi vì tôi và Vĩ Đình có mối thù riêng.
Nói ra cũng oan cho Vĩ Đình, tôi và hắn từ trước đến nay chưa hề quen biết, suốt 25 năm không một lần gặp mặt. Theo lí thuyết, ngoài việc có chút tiền và vẻ ngoài dễ người ta mất bình tĩnh, hắn không đáng để tôi hận. Nhưng ai bảo hắn có người cha Trần Bình Trọng cơ chứ?
  Trần Bình Trọng là một tên thủ lĩnh lương manh tay nhuộm đầy máu tươi, hai mươi lăm năm trước cầm đầu một đám côn đồ chuyên đánh nhau gây chuyện. Ngày hôm ấy, vụ đánh nhau trên phố kết thúc với 3 người tử vong và hàng trăm người bị thương, trong đó có một vị cảnh sát đã hi sinh. Người cảnh sát đó chính là ba tôi.
Địch Vương Gia- ba tôi là cảnh sát đến hỗ trợ đồng nghiệp xử lý vụ đánh nhau và trong lúc hỗn loạn, ông đã bị đâm vào động mạch cổ khiến máu chảy khắp nơi, còn chưa kịp tới bàn phẫu thuật thì tim đã ngừng đập...
  Mẹ tôi nói, năm đó, ba hân hoan tốt nghiệp trường cảnh sát rồi cùng mẹ xây dựng gia đình nhỏ, hai người quấn quýt bên nhau hạnh phúc. Nhưng trời cao chẳng chiều lòng người, cuộc đời ba vĩnh viễn ở tuổi 25 với nụ cười ấm áp ấy. Ba bây giờ chỉ còn là hoài niệm.
  Về phần tôi, vào đúng ngày hôm đó, tôi vẫn là một bào thai bé nhỏ trốn trong tử cung của mẹ mà lặng lẽ lớn lên. Giây phút nhắm mắt, ba chưa biết đến sự tồn tại của tôi.
  Mẹ tôi nói, hôm ấy bà đã thắp nến chuẩn bị một bữa tiệc ăn mừng, đợi ba tôi về nhà là báo ngay cho ông biết tin vui này. Nhưng ông trời thật chớ trêu, điều bà chờ đợi lại là một hồi chuông khắc nghiệt cùng một cơ thể lạnh lẽo không linh hồn, được phủ một tấm vải trắng lên trên. Chủ nhân của cơ thể ấy bảy tiếng trước còn hôn lên trán mẹ tôi, cười như một đứa trẻ mới lớn.
  Sau này, cứ vào ngày 17/8 hàng năm, mẹ tôi đều rút dây nguồn, nhất định không nghe các cuộc điện thoại đến.
  Tiếng chuông điện thoại ngày 17/8 là một cơn ác mộng đối với mẹ tôi.

Tôi, Địch Lệ Nhiệt Ba, Địch Lực Mộc Lạp Đề, một cô gái mồ côi cha từ nhỏ, sinh ra và lớn lên trong tiếng thở dài tiếc nuối của biết bao nhiêu người.
Tôi từng tưởng tượng đến ba còn sống, tôi sẽ nói gì với ông, khóc hết nước mắt hay là ôm đầu gối ngóng nhìn bà.
Nhưng khi tưởng tượng, trong đầu tôi chỉ hiện lên cảnh tượng ông ngã trong vũng máu, quần áo thấm đẫm máu tươi. Nghĩ đến việc sinh mệnh của tôi được tách ra một chút từ cơ thể ông hồi trẻ, tôi lại thấy đau lòng, tức giận và bất lực.
  Ba tôi vô tội nhưng ông đã chết, còn kẻ có tội vẫn sống, sống rất tốt là đằng khác. Mỗi khi nghĩ đến điều này, tôi cảm thấy cuộc sống chẳng công bằng.
  Nhưng tôi tin những ngày tháng tươi đẹp của hắn sẽ kết thúc...
************************************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro