Chương 3-6 đấu khẩu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh ta nhíu mày:" Địch tiểu thư, say không sai. Sai là sai ở chỗ là cô tìm nhầm đối tượng để đùa giỡn".

Bỗng nhiên anh ta đứng dậy, từ từ đến trước mặt tôi, lấy tay kéo mái bộ tóc giả của tôi xuống rồi cười cười ngắm nghía:" Lâu dần cô cũng sẽ biết, tôi rất nhỏ mọn". 
Tôi bỗng cảm thấy mây đen kéo đến giăng kín bầu trời, thầm kêu không ổn rồi, cái gã đàn ông bụng dạ hẹp hòi này muốn trường kì kháng chiến với tôi đây mà. Trong lúc tôi đang dự đoán tính hình, anh ta nhìn mái tóc giả trong tay mỉm cười thích thú:" Hôm nay cô trang điểm còn thẩm tệ hơn hôm trước, tóc giả cũng vậy, muốn để tôi không nhận ra cô sao? Nhưng ánh mắt của cô không lừa được tôi đâu"

Tôi nghẹn họng, bình thường lúc làm việc phiền nhất là gặp phải mấy tên có IQ cao, mình rất dễ bị dẵt mũi đi. Anh ta ném mái tóc giả, nhìn tôi khiếu khích:

" Biết trong mắt cô viết gì không?"
" Viết gì?" Tôi tò mò.
" Lừa đảo, trong mắt cô viết hai từ lừa đảo".

Cái đó chỉ có thể trách anh ngốc quá thôi, tôi lẩm bẩm trong lòng.

Tôi biết thu hồi dáng vẻ kiêu ngạo vừa rồi của mình để thay đổi tính thế bằng vẻ yếu đuối đến đáng thương, sau đó ngẩng đầu nhìn anh ta, bắt đầu khóc lóc:

" Sao anh lại có thể nói tôi là kẻ lừa đảo như vậy? Anh nghĩ chúng tôi sung sướng lắm sao, chúng tôi phải nuôi gia đình, còn phải chịu đựng sự tức giận của mấy gã đàn ông các anh. Bọn con gái chúng tôi cũng là người..."

Anh ta không nhúc nhích chỉ lạnh lùng nói:

" Thôi ngay cái giọng điệu đó của cô đi!"

Tôi gấp người khóc nức nở, khóc đến mệt lả mà cái gã đàn ông này cứ trơ trơ ra, chẳng cho tôi chút thể diện để hạ màn. Trong lòng tôi thầm mắng mỏ kêu gào, dứt khoát không giả làm 'Lâm Đại Ngọc' nữa. Tôi nín khóc, nghiêm mặt chỉ vào mấy giọt nước mắt bị tôi ép ra mà giận dữ hét lên:

" Này, tên họ Điềm kia, anh còn muốn thế nào nữa đây? Khóc thì cũng đã khóc rồi, nước mắt tôi cũng đã nhỏ mấy giọt rồi, Địch Lệ Nhiệt Ba tôi đây lúc nhỏ bị mẹ đánh nát mông cũng không có rơi một giọt nước mắt nào đâu đấy. Họ Điềm kia, không lm anh thất vọng chứ?".

Anh ta nhíu mày nói:

" Luôn mồm nói họ Điềm, thành ý trong lời xin lỗi của tiểu thư Địch cũng được coi là có chút thành ý đấy chứ nhỉ?"

Tôi bĩu môi, không nói ra lời nào.

" Với cách hành xử của Địch tiểu thư, chỉ e rằng ngay cả tên tôi cô cũng quên luôn rồi".

Anh ta nói trúng phóc!

Tôi tỏ vẻ vô tội nhìn anh ta, chân thành đáp :

" Đúng thế đấy, anh rất biết nhìn đấy, anh cũng đâu có đẹp đến mức tôi phải nhớ mãi không quên. Anh tên Điềm gì vậy?"

Anh ta nhìn tôi chằm chằm, trong đôi mắt sâu thẳm kia dường như đang dấy lên một ngọn lửa.

Tôi cười" hì hì" dũng cảm vô vai anh ta, đĩnh bạc nói:

"Đừng nản chí , tôi là người có cái nhìn khắc khe. Dù sao anh cũng không tệ lắm, tốt xấu gì tôi cũng vẫn nhớ họ của anh mà".

Ánh mắt lạnh lẽo của anh ta liếc nhìn ' bộ vuốt' của tôi trên vai mình, tôi mất hứng bỏ tay xuống rồi vội vàng nói:

" Được rồi, được rồi, tôi biết anh không vừa ý với tôi. Tôi cũng chẳng hài lòng về anh chút nào. Dù sao anh cũng đã biết đức hạnh của tôi rồi, lần sau tới Mỹ Sắc vui chơi nhớ cách xa tôi ra một chút, kẻo lại bị tôi làm cho tức giận. Cứ thế nhé, chúng ta quên nhau đi, đừng bao giờ gặp lại! Bye bye!"

Tôi vừa quay lưng người lại tính chuồn, không ngờ bả vai bị một bàn tay to lớn ấn xuống không thể động đậy. Tôi giận dữ quay lại lườm anh ta.

" Anh muốn làm gì?"
" Lộc Hàm". Hắn bình tĩnh nhấp môi.
" Điềm Lộc Hàm".

Tôi chớp mắt, không hiểu gì hết.
Anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi.

" Đừng để tôi phải nhắc lại lần thứ ba!"

Tình huống này đúng là quá dị, thậm chí có chút mập mờ khó chịu. Ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi thốt ra một câu.

" Anh đừng có mà thích tôi!"
" Cô đừng sỉ nhục gu thẩm mỹ của tôi thế!"

Anh ta đáp lễ ngay lập tức.

" Anh cũng vậy".

Tôi vờ vĩnh nhìn anh ta cười cười, rồi đi ra ngoài.

Tôi thật sự tức giận đến cực hạn, mấy ngày nay đúng là không thoải mái chút nào. Vì một vụ án mà tôi phải bán da bán thịt, phải ỏn ẻn như một con mèo bệnh, phải tiếp cận một tên bán xà bông, lại còn phải ứng phó với những tên quái thai chẳng biết nhảy từ xó nào ra, mà kẻ sau còn quái dị hơn kẻ trước. Tôi giống như nơi trút giận lắm sao? Càng nghĩ càng khó chịu, tôi trở lại phòng nghỉ xả uất ức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro