Chương 3_ 5: Đấu khẩu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Không phải mấy cậu muốn đi ăn khuya sao?" Điềm đẹp trai bên cạnh đột nhiên lên tiếng, giọng nói toát lên một sự uy nghiêm, biến câu nói bình thường thành mệnh lệnh đuổi khách.

" Đúng rồi ,sao lại quen mất nhỉ?" Hai người đối diện mỉm cười, vô cùng hiểu ý đứng lên đi ra ngoài.
    Bây giờ thì hay rồi, vườn bách thú đã đóng cửa để giết khỉ rồi.

Bộ não linh hoạt hẳn lên, tôi đứng dậy muốn chuồn ra theo nhưng giọng nói phía sau lại một lần nữa vang lên:" Tôi nói cô có thể đi chưa?"

Tôi quay đầu nhìn hắn cười" haha" , hi vọng thay đổi hình tượng của mình:" Em cũng muốn đi ăn khuya, em đói rồi.
Anh cứ ngồi đi, đừng khách sáo, không phải tiễn em đâu!" Không biết có phải tôi bị ảo giác không nữa, tên họ Điềm hình như hơi nheo mắt lại.

" Vớ vẩn, ăn khuya gì ở đây? Đến giờ tan ca rồi sao?"

Không đợi tôi bước chân chuồn đi, Vĩ Đình_ ông chủ của tôi đã đứng ở cửa lớn tiếng nói: " Muốn làm gì thì làm cho tôi!"

   Sau đó hắn ta đóng cửa" rầm" một cái.

Nhìn cánh cửa từ từ khép lại, tôi hận đến đến mức gần như nghiền nát cả răng nanh. Không tiếp cận được Vĩ Đình, ngược lại bị nhốt chung phòng với một gã đàn ông mặt lạnh quái gở, mà rõ ràng anh ta đến để trả thù.

Tôi quyết định tốc chiến tốc thắng.


Quay lưng về phía hắn, day day hai bên thái dương, tôi hít sâu một cái rồi quay người cầm lấy chai rượu vang đã vơi đi một nửa tu một một ngụm lớn sau đó đặt xuống" bịch" một cái, một chân đặt trên bàn, tay chống nạnh ra vẻ một cô nàng Dạ Xoa hung hăng: " Ê, họ Điềm, anh có ý gì?"

Cái gã lạnh lùng kia từ đầu tới cuối vẫn ngồi tại chỗ liếc nhìn đùi tôi, nhấp một ngụm rượu:" Cô bị nhìn thấy hết rồi!"

Từ ánh mắt của anh ta, tôi cúi đầu nhìn qua. Khủng kiếp quá, " cảnh xuân" trên đùi lộ quá nửa, vẫn còn may là hôm nay tôi thông minh, đề phòng không bị lạnh nên không mặc váy ngắn.

Tôi có chút xấu hổ vội vàng bỏ chân xuống. Thấy anh ta bình tĩnh như vậy, tôi càng thêm ảo não, cái khí thế này thật sự rất quá tệ.

Anh ta vẫn ngồi yên. Mặc dù vẻ đẹp trai có thể khiến người ta xao xuyến nhưng khuôn mặt muốn trả thù kia lại làm cho tôi tức giận vô cớ. Anh ta thản nhiên nói lên một sự thật:" Tôi ghét cảm giác bị trêu đùa. Địch tiểu thư, tôi rất không thích!"

Tôi kêu gào ầm lên:" Anh nghĩ anh cao thượng lắm à? Ngấm ngầm theo dõi tôi, đêm hôm khuya khoắt còn gọi điện đe dọa tôi... Tôi uống rượu say mới trêu đùa giỡn điên khùng như thế, ai bảo ngày hôm ấy anh lại đứng trước mặt lão lương làm gì? Chính anh tìm đến đấy chứ, tôi không tìm anh thì tìm ai? Số anh không may mắn còn định trách ai hả?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro