Chương 3: tiếp.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gia Nhĩ càng kể đến đoạn sau mặt mày càng nhăn nhó. Cậu ta vừa đi ra chưa đến hai mươi phút đã bị Vĩ Đình chặn ngoài hành lang, thái độ dịu dàng thân thiện như mùa xuân hoa nở. Rõ ràng là một con sói ăn thịt lại giả vờ lm cừu non chỉ biết ngặm cỏ , giọng nói còn nhẹ nhàng hơn cả ông cụ non chín mươi tuổi nhà Gia Nhĩ, khiến cậu em ảo giác đáng sợ là đang trở thành cô bé quàng khăn đỏ.

Những việc sau đó thì tôi đã biết rồi, Vĩ Đình lấy thân phận là ông chủ nhiệt tình mời Gia Nhĩ đi ăn bữa khua , hỏi han ân cần, còn ám chỉ:" Anh mặc dù có chút nhàm chán, nhưng may là thận vẫn tốt."

Gia Nhĩ đau khổ nói:" Chị Ba , chị có biết hắn ta gọi em là gì không?"

" Là gì?"
" Tiểu Nhĩ!" Gia Nhĩ nghiêng đầu làm động tác nôn mửa.

Tôi lườm cậu ta:" Không bắt cậu làm thịt là tốt lắm rồi!"

Tôi vừa dứt lời, Gia Nhĩ bỗng nhảy xuống xe , vội vã ngồi bên ven đường. Cậu ta nôn thật rồi. Lúc đưa Gia Nhĩ về nhà, tôi vẫn đang bực mình việc thằng em trai tôi tiết lộ thân phận của tôi cho tên họ Điềm, kết quả Gia Nhĩ mắng tôi ngây thơ, Điềm Lộc Hàm cũng không phải người bị lừa như vậy. Gia Nhĩ đã nói y chang những lời tôi đã dặn dò nhưng lại bị Điềm Lộc Hàm lạnh lùng vạch trần:" Cậu không biết cô ấy? Vậy tối qua ai kéo cô ấy lên xe taxi có biển số TC 363, còn đưa cô ấy đến khu trung cư Vũ Trạch Thiên? Có cần tôi nói tối qua cậu mặc quần màu gì không?"

Tôi toát mồ hôi lạnh, tên họ Điềm trời đánh kia là quái vật từ hành tinh nào đến vậy? Chỉ trong một đêm mà đã lần ra tôi tên là gì, con cái nhà ai, dùng đt nào rồi.

Gia Nhĩ tỏ vẻ vô tội nhìn tôi: Chị Ba, anh ta uy hiếp em, em sợ quá , thế nên quên mất quy tắc của chị em mình. Trong tay hắn còn có cả vật " tín vật ước hẹn" của chị nữa. Haha , nhưng sư tỷ này cuối cùng cũng đã có người nhìn thấu vẻ đẹp bạo lực của chị wua bề ngoài con gái rồi đấy!"

Tôi tung một cước đá bay Gia Nhĩ xuống xe.

Tối hôm sau đi làm, có lẽ do cắn dứt lương tâm lên tôi cố tình kẻ mắt đẫm hơn, tô son đỏ chói, mặc chiếc váy màu đỏ sẫm, búi tóc thành củ tỏi rồi đội bộ tóc giả lên che nửa khuôn mặt nên chắc sẽ mẩn không ai có thể nhận ra mình.
Nhưng vẫn xinh đẹp như các cô tiểu thư ở đây, theo bảng sếp hạng được khách chọn nhiều nhất thì tôi đứng thứ 3 trong Mỹ Sắc đấy...

Tôi vừa đóng gương hộp trang điểm lại, mama Tang đã đi vào giục chúng tôi bắt đầu làm việc khiến trong lòng tôi cảm thấy chán ghét. Tôi vừa đứng lên mama Tang đã lướt đến bên cạnh, liếc nhìn tôi một cái rồi thấp giọng nói:" Cô đúng là chó ngáp phải ruồi, đến phòng Đình Thiếu phục vụ đi!"

Tôi hơi sững sốt, trong lòng có chút mừng thầm, sau đó lướt nhìn qua trang phục trên người mình với vẻ không tin được:" Mámi , chẳng phải Đình thiếu chẳng phải là......, Mama nhìn con giống con trai lắm sao?"

Mama Tang hung hăng lườm tôi một cái:" Ai mà biết được là cô có bị biến tính hay không?"

Sau khi bà ta bỏ đi, tôi vẫn còn trong tình trạng bất động thì cô nàng Lilisa ở bên cạnh huých huých, nháy mắt với tôi:" Chậc chậc, không ngờ cô nàng này lại có bản lĩnh như vậy, bình thường Đình thiếu có bao giờ tìm bọn mình phục vụ đâu."

Tôi cười gian :" Nói không chừng mình có thể " bẻ thẳng " hắn ra đấy!"
" Thôi đi , phụ nữ trong mắt hắn chỉ là ruồi bọ thôi, cái bọn ngồi trong hố phân ấy."
" Haha, khiến hắn phải ghê tởm cũng tốt mà!"

Đi trên hành lang dưới ánh đèn sáng làm tôn lên vóc dáng và làn da trắng mịn màng của tôi, khiến bao anh chết đứng tôi cười duyên nháy mắt một cái với mấy con bọ đang thẫn thờ kia. Tôi đứng trước cửa khẽ vỗ vào trán cho tỉnh táo, rồi bỗng nhớ lại những lời Gia Nhĩ nói, tôi bắt đầu nghi ngờ một khả năng khác: Liệu có phải là tên họ Điềm đến tìm mình không nhỉ? Cái gã đàn ông bí ẩn này có vẻ rất thân với Vĩ Đình. Nếu đêm nay cũng ở đây thì anh ta đã xuất hiện ở Mỹ Sắc liên tục ba đêm rồi, như vậy có thể nói là khá thường xuyên. Có khi bọn họ đang âm mưu gì đó cũng không chừng. Dù sao thì anh ta sẽ chẳng ôm cây mà đợi một con thỏ như tôi đâu .

Cạch. Tôi đẩy cánh cửa sang trọng kia ra, tim tôi đập hơi nhanh, có lẽ vì cảm thấy chiến thắng đang tới gần, cũng có thể vì sắp được thoát khỏi, tóm lại hơi căng thẳng.
Kết quả, tôi rơi vào một đôi mắt tối tăm mà không hề được báo trước, trái tim tôi trong nháy mắt bay vút lên như tàu lượn.
Anh ta ở đây, ánh mắt nhìn tôi lạnh lùng sắc bén như diều hâu. Theo bản năng, tôi chuyển hướng ánh mắt rồi cười duyên đi đến Vĩ Đình ngồi cách anh ta không xa .

" Đình ca..." Cái tiếng" Đình ca" nũng nịu này khiến lỗ chân toàn thân tôi run run. Tôi đặt mông ngồi xuống bên cạnh Vĩ Đình, nửa người trên dán vào hắn: " Hôm nay nghĩ gì mà gọi người ta đến vậy?"

Vĩ Đình trông có vẻ rất kiên nhẫn, lại càng không thoải mái với sự chủ động của tôi liền né tránh theo bản năng rồi hút một điếu thuốc chỉ vào phía tên họ Điềm ra lệnh:" Mặt mũi để đâu thế hả? Còn không mau đến phục vụ khách".

" Đáng ghét!" Tôi làm lũng đánh nhẹ Vĩ Đình, miễn cưỡng đứng lên:" Thì đi!"

Đúng như Gia Nhĩ nói hôm qua, căn phòng này chỉ có ba người, ngoài Vĩ Đình ra còn có tên họ Điềm và một gã đàn ông khá dữ tợn.
______
Xin được nói tên người đàn ông thứ 3 kia chính là Hàn Vũ:

Mọi người còn nhớ anh ấy chứ?

Trong phim Trạch Thiên Kí, cùng Ngô Thiến, và Luhan.
Phim Xì chào m.r của em cùng Quan Hiểu Đồng.... Và cùng Luhan tham gia chương trình" cùng ăn cùng nào"....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro