Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng ngủ chính trên tầng hai của biệt thự trong khu đất của quý tộc ở kinh đô.

Một tia chớp xẹt qua cửa sổ, rọi vào chiếc giường lớn trong phòng.

Ôn Ninh chao mài chậm rãi mở mắt ra.

Nhận ra những gì mình đang trải qua, theo phản xạ, cô đưa tay đẩy người đàn ông trên người mình ra.

Đang lúc đẩy người, Ôn Ninh thân thể đột nhiên cứng đờ, không phải ba tháng trước cô đã chặt tay, hơn nữa một giờ trước, em gái cùng cha khác mẹ của cô là Ôn Noãn đã dùng thuốc do chính cô phát minh. Làm cô bị liệt, gây ra cái chết cho cô, và cô đã được đích thân cô ta đẩy vào phòng khám nghiệm tử thi với lý do cô tự nguyện hiến tim sau khi chết.

Cô tận mắt chứng kiến cơ thể mình bị cắt mở, không thể sống sót được.

Người đàn ông bị đẩy ngã, rõ ràng là rất tức giận.

Một cảm giác áp bức mạnh mẽ từ trên đỉnh đầu của anh ta quét xuống.

Ôn Ninh thân thể trong tiềm thức chấn động, trong lòng lan tràn sợ hãi.

Người đàn ông chống đỡ cơ thể bằng cánh tay của mình, nhìn chằm chằm vào Ôn Ninh bằng đôi mắt lạnh lẽo âm u của anh ta trong hai giây, nhiệt độ xung quanh cơ thể anh ta giảm vài độ và ngước xuống nhìn cô.

Một giọng nói trầm thấp nhuốm màu tức giận vang lên bên cạnh cô, "Hợp đồng chấm dứt. Đi đi ." Ôn Ninh trợn tròn mắt, hợp đồng... rõ ràng so với việc cô còn sống còn chấn động hơn, trong bóng tối, Ôn Ninh tràn đầy kinh hãi. Cô nhìn người đàn ông bên cạnh.

Mặc dù cô không thể nhìn rõ mặt anh ta, nhưng nỗi sợ hãi cố hữu khiến cơ thể cô run lên không thể kiểm soát, cô được trọng sinh và quay trở lại về đêm khi cô và Lục Diệp Thanh kết thúc hợp đồng.

Lục Diệp Thanh là người đàn ông kiêu hãnh của kinh đô. Đột nhiên tìm đối tượng kết hôn trong bí mật, chỉ cần người được chọn hoàn thành hôn sự giấu diếm một năm, sinh con cho hắn, liền có vô số lợi ích.

Và điều cô coi trọng là hậu duệ rất quan trọng của nhà họ Lục, nguồn thận của dì Diêu, và việc cứu sống cha cô là Ôn Thiên, điều cô nghĩ là cứu mạng lần này, khiến cha con họ bị trở mặt. Đã thay thế bằng sự hận thù.

Vì ông trời yêu cầu cô sống lại, vậy thì lần này, cô sẽ không để cho Ôn Noãn đi, và tất cả những người làm hại cô, bao gồm cả Lục Diệp Thanh, sẽ không kiêu ngạo như vậy nếu không có anh ta hỗ trợ Ôn Thiên ở phía sau. Đối với tất cả những gì cô đã trải qua ở kiếp trước, đều phải đền đáp hai lần.

"Không xuống tay"

Giọng nói trầm thấp thiếu kiên nhẫn của người đàn ông cắt ngang dòng suy nghĩ của Ôn Ninh.

Ngón tay nắm chặt lại, Ôn Ninh đột nhiên duỗi tay nắm lấy cánh tay của Lục Diệp Thanh.

Giọng cô lạnh lùng và trong sáng, "Dì Diêu sẽ chỉ sẵn sàng ghép thận cho ba tôi nếu tôi mang thai con của anh và kết hôn với anh. Hợp đồng không thể chấm dứt."

"Đây là lần đầu tiên. Không thể cho tôi thêm một cơ hội nào nữa. "

" Tôi hứa sẽ thỏa mãn anh "

" Thỏa mãn tôi "Lục Diệp Thanh nhướng đôi lông mày tuấn tú, khóe miệng nhếch mép, kéo cô đặt dưới thân mình.

Ôn Ninh biết Lục Diệp Thanh đã đồng ý cho cô thêm một cơ hội.

Cô vừa vặn do dự, vươn tay ôm eo anh.

Ở kiếp trước, ba cô đã tự tử vào đêm trước ca phẫu thuật ghép thận, mẹ kế Đường Tịnh nói với mọi người rằng cha cô vì xấu hổ nên đã phản bội cô và không chấp nhận cuộc phẫu thuật.

Suốt một thời gian dài, Ôn Ninh luôn sống trong cảm giác tội lỗi và tự trách bản thân.

Mãi cho đến lúc bị đẩy vào phòng phẫu thuật, Ôn Noãn mới ghé vào tai cô nói với cô rằng ba cô không phải tự sát, dấu tay trên giấy chuyển nhượng cổ phần của Ôn Noãn là do ba của cô Ôn Thiên in trước khi chết.

Màu đỏ tươi không phải bút mực, đó là máu của ba.

Ôn Ninh không cảm thấy đau nữa, cô chăm chỉ phối hợp với Lục Diệp Thanh.

Đời này, cô muốn cứu ba, giữ lấy Ôn gia, đối phó Đường Tịnh và Ôn Noãn, cô chỉ có thể dựa vào Lục Diệp Thanh.

Nhưng lần này, cô muốn anh yêu bản thân mình, sau đó bạo hành anh một cách quyết liệt, cuối cùng bỏ rơi anh, cô lắng nghe tiếng thở dốc của Lục Diệp Thanh bên cạnh, không khí cô hít thở được bao bọc trong hơi thở độc quyền của đàn ông.

Ôn Ninh mở to mắt nhìn trần nhà chờ hừng đông.

Cô sợ rằng tất cả những điều này chỉ là một giấc mơ, và sẽ không bao giờ tỉnh lại khi cô đã ngủ.

Lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên,

Ôn Ninh liếc mắt nhìn điện thoại bên giường, tâm tư chậm rãi thu lại.

Sau khi nhận được cuộc gọi ở kiếp trước, Lục Diệp Thanh vội vàng đứng dậy rời đi, cả đêm không về.

Một tuần sau, cô được phát hiện có thai, nhưng cô không bao giờ gặp lại Lục Diệp Thanh, ngày lấy giấy chứng nhận đã thống nhất chưa đến, khi gặp lại, đã được Ôn Noãn thuyết phục đến bệnh viện để phá thai,

Lục Diệp Thanh vội vàng chạy vào phòng mổ với vẻ mặt ảm đạm. Lúc đó, cô vừa bước xuống bàn mổ, mặt tái mét vì đau, đứng ngồi không yên.

Khi Lục Diệp Thanh nhìn cô, hận ý trong mắt là thứ cô không bao giờ quên, sau này cô mới biết chính Ôn Noãn là người đã thuyết phục cô phá thai thành công, sau đó quay đầu nói với Lục Diệp Thanh rằng mục đích của Ôn Thiên là lợi dụng cô để đến gần. Lục Diệp Thanh sau đó đã hoàn toàn phá hủy cô.

Thật tiếc vì kiếp trước cô không hiểu rõ về mọi người, cô luôn nghĩ rằng em gái là người chân thành và quan tâm đến mình, vì vậy cô sẽ lựa chọn tin vào những gì cô ấy nói, và cô vẫn biết ơn cô ấy.

Trong lòng ma mị, Ôn Ninh cánh tay trắng như tuyết vượt qua Lục Diệp Thanh, cầm lấy điện thoại di động, kết nối cuộc gọi.

"Diệp Thanh, anh cả của con có thể sắp chết, đến bệnh viện đi" một người phụ nữ trung niên lấy điện thoại di động kêu một tiếng.

Ôn Ninh khẽ nhíu mày.

Nghe đồn Lục Diệp Thanh là con trai một, sao có thể có anh cả

"Cô à, anh ấy đang ngủ, tôi sẽ đánh thức anh ấy."

Tiếng ồn ào trên điện thoại và giọng nói của Ôn Ninh đã đánh thức Lục Diệp Thanh, anh đột nhiên đờ đẫn mở mắt ra.

Nhìn thấy điện thoại di động trong tay Ôn Ninh, Lục Diệp Thanh chộp lấy điện thoại di động, "phiền phức" liếc nhìn cuộc gọi, cùng chân dài rời khỏi giường.

"Mẹ, có chuyện gì vậy?"

Không biết mẹ Lục hỏi cái gì , Lục Diệp Thanh lạnh lùng nhìn lại Ôn Ninh, nhỏ giọng nói tiếp: "Không phải nữ nhân bẩn thỉu, con biết con sẽ lái xe qua ngay." Chờ hắn cúp máy điện thoại, đèn trong phòng đột ngột bật sáng.

Ôn Ninh chỉ mặc váy khoét hông đứng cách vách, bên trong trống rỗng.

Cô đáng thương nhìn Lục Diệp Thanh, cẩn thận hỏi: "Tôi trả lời cuộc gọi của anh, anh có tức giận không?" "Cô sợ tôi sẽ tức giận" Lục Diệp Thanh quay đầu nhìn cô chằm chằm một lúc.

Ôn Ninh lắc đầu nói thật, "Tôi sợ tối hôm qua không có mang thai, cũng sợ ngươi sau khi trả lời cuộc gọi này sẽ rời đi. Tôi không biết lần sau sẽ xảy ra chuyện gì. Bệnh của ba tôi không thể đợi thêm nữa."

Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của cô, nghe được giọng nói bất bình và thương hại của Ôn Ninh, vẻ thờ ơ trên mặt Lục Diệp Thanh cũng dịu đi một chút.

Anh bước đến gần cô với đôi chân dài và ấn cô vào tường với giọng lạnh lùng.

"Hãy làm những gì cô nên làm, đừng thèm muốn những gì cô không thể có được, tôi sẽ làm những gì cô muốn."

Ôn Ninh đỏ mặt, kiễng chân, tiến đến trên mặt Lục Diệp Thanh mổ hắn, "Được rồi, tôi sẽ chờ anh trở về."

Nói xong, Ôn Ninh cảm thấy lòng bàn tay trên người Lục Diệp Thanh siết chặt.

Cô ta ngước mắt lên nhìn Lục Diệp Thanh, nháy mắt như tơ, làm tư thế quyến rũ đến cực điểm.
________

Ps: đây là truyện đầu tiên mình edit do chỉ duy nhất mình làm nên có gì thiếu và sai sót mong m.n bỏ qua. :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro