Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mãi cho đến khi Lục Diệp Thanh đứng dậy rời đi, cửa phòng lại đóng lại, nụ cười trên mặt Ôn Ninh mới chậm rãi rơi xuống.

Dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, cô từ từ ngồi xuống, suy nghĩ về tình hình hiện tại của mình.

Để lấy nguồn thận cho cha ở kiếp trước, Ôn Ninh đã mang thai và chỉ có thể xin nghỉ học một năm.

Nhưng cô đã bị Ôn Noãn lừa phá thai, chuyện lấy chứng chỉ với Lục Diệp Thanh cũng đổ bể, hàng loạt thay đổi khiến cô đi lại khó khăn.

Trong thời gian bị đình chỉ học, Ôn Noãn đã tung tin đồn thất thiệt khắp trường, khiến cô ấy trở thành người nổi tiếng hàng đầu trong danh sách đỏ đen của trường, và danh tiếng của cô giảm sút nghiêm trọng. Khi trở lại trường, cô nhận được thông báo rút lui khỏi gia sư của mình.

Không có bằng cấp, cô thậm chí không thể tìm được một công việc bình thường ở kinh đô nơi có nhiều nhân tài.

Sau cái chết của cha cô, mẹ kế của cô tuyên bố cắt đứt quan hệ với cô với lý do "cuộc sống riêng tư của cô là ô uế và bạo lực", điều này đã hủy hoại hoàn toàn danh tiếng của cô, trục xuất cô khỏi gia đình Ôn và cắt nguồn tài chính của cô.

Vốn không có nhiều tiền, cô không có việc làm, bị Lục Diệp Thanh ghét bỏ, không có người thân để nương tựa, ai có thể tưởng tượng cuộc sống của cô khó khăn đến mức nào, đến nỗi khi Ôn Noãn đồng ý thả cô ra khỏi lồng, cô cảm thán từ đáy lòng. Với nỗi sợ hãi và phản kháng sâu sắc, cô thực sự sợ phải rời khỏi nơi không lo cơm ăn áo mặc, nhưng đồng thời cũng đánh mất nhân cách và phẩm giá của mình,

Ôn Ninh bị mắc kẹt trong ký ức của kiếp trước, buồn bã không thể tự giải thoát.

Khi cô hoàn hồn thì trời đã rạng sáng.

Lục Diệp Thanh cả đêm không trở về, giống như đêm đó ở kiếp trước.

Ôn Ninh chậm rãi đứng lên, hai tay chống đỡ trên tường.

Khi chân tay không còn tê mỏi, cô lấy quần áo trong tủ bước vào phòng tắm.

Cô tắm rửa xong liền thấy Ôn Noãn đang đứng trước cửa sổ nhìn biệt thự.

Ôn Noãn mặc quần yếm denim sáng màu, khoác ngoài áo sơ mi kẻ caro và mái tóc xoăn buông xõa ngang tai, trông rất dễ thương và ngọt ngào.

Cô ấy có nét đẹp, ăn mặc rực rỡ và phóng khoáng, dù nhìn từ góc độ nào, cô ấy cũng sẽ khiến người khác cảm thấy cô ấy là người tốt bụng, trong sáng và sạch sẽ.

Nhưng vào lúc này, Ôn Ninh nhìn chằm chằm cô không chớp, ngay cả sự chiếm hữu và khao khát cũng không lóe lên khi cô nhìn vào biệt thự.

Khóe miệng Ôn Ninh chậm rãi nhếch lên một tia giễu cợt.

Cô luôn nghĩ ánh sáng ấm áp trong mình sau khi nhìn thấy Lục Diệp Thanh, bị cô ấy chơi trò hãm hại tâm trí, có vẻ như, cô đã sai một cách nực cười, đơn giản là cô sẽ chơi khi tâm hỗn loạn, nhưng dùng Lục Diệp Thanh thân thiết của cô mới có cảm giác. Sau khi chạm đến ánh mắt rực lửa trên lưng cô, Ôn Noãn nhìn lại.

Khi cô bất ngờ bắt gặp ánh mắt của Ôn Ninh, Ôn Noãn trong lòng có chút chột dạ.

Cô ta chưa bao giờ thấy cô như thế này trước đây, đây là cách trái tim, mặc dù ngạc nhiên, nhưng cô giả vờ quan tâm đến ngoại hình đến Ôn Ninh, "Chị, bệnh tật của cha đang rất đau khổ, chị với anh ta ngay đêm qua .... " bề ngoài là quan tâm đến Ôn Ninh, nhưng cô ta thực sự muốn tìm hiểu xem đêm qua cô có quan hệ với Lục Diệp Thanh hay không.

Ôn Ninh làm sao có thể biết Ôn Noãn nắm được tâm tư của mình.

Ôn Ninh khó chịu cau mày, "Sao cô lại ở đây?"

"Trợ lý Tô gọi điện thoại cho em, nói anh Lục bận quá không qua đón chị được, kêu em đến biệt thự đón, nếu muốn đi bên viện thì em đến đón chị". Giải thích xong , Ôn Noãn vươn tay che cánh tay Ôn Ninh, "Chị, chị không sao chứ"

"Em đừng lo lắng, chuyện này chỉ là tạm thời chờ ba khỏi bệnh, sau một năm có thể về nhà." Lúc đó không ai biết năm nay anh đã làm gì, cũng không ai biết anh đã sinh con. " " Anh Tử Kiến thật tốt, sau này nhất định sẽ không chán ghét anh. Anh sẽ có con riêng. Em là dì. "

Cô ấy muốn bọc một phong bì lớn màu đỏ. " Khi nói chuyện, nước mắt lưng tròng, dường như cô ấy cảm thấy có lỗi với Ôn Ninh.

Nghe Ôn Noãn nhắc tới Triệu Tử Kiến, Ôn Ninh vẻ mặt càng ngày càng không có biểu cảm.

Triệu Tử Kiến là người cùng bàn và là thành viên trong đội của cô ấy trong ba năm cấp ba. Anh ấy đứng nhất mọi môn trong năm trong mọi bài kiểm tra, và là một người đàn ông của trường.

Hầu hết những món ăn vặt đầy ắp cô gái tỏ tình trong bàn của anh đều bị cô phá hủy.

Cô đã phải lòng anh ba năm, thậm chí còn thức đêm học bài cho anh, chỉ để có thể học cùng trường đại học với anh.

Nhưng đây là loại người thực sự thích Ôn Noãn, sau khi cái chết của ba cô ở kiếp trước, hoặc nếu Triệu Tử Kiến đột nhiên tỏ tình với cô, cộng thêm lời thuyết phục " chân thành " của Ôn Noãn, làm sao cô có thể liều lĩnh phá hủy đứa con của cô và anh được, và sao đó cô mới biết rằng Triệu Tử Kiến đã thú nhận với cô rằng Ôn Noãn từng cắt đứt liên lạc với anh để đe dọa anh.

Ah bắt đầu từ bây giờ đến lượt họ phải trả giá,

"Chị, tối hôm qua chị có chuyện gì không?"

Giọng nói của Ôn Noãn rất ngọt ngào, nhưng Ôn Ninh đã bị cô giam cầm bốn năm, nỗi sợ hãi đối với cô khiến cô trong tiềm thức thấy giọng nói này thật khắc nghiệt.

Ôn Noãn tỉnh táo lại, nhíu mày hai cái, "Đi thôi."

Ôn Ninh sững sờ, "Em đi đâu?" "Em không ở đây đón chị sao?"

Ôn Noãn quay đầu, bắt gặp ánh mắt của Ôn Ninh. Cô giễu cợt trong ánh mắt xa lánh và lạnh lùng.

Trong mắt Ôn Noãn thoáng hiện lên một tia hoảng sợ, cô ta cười ngượng ngùng xoay người ra ngoài, "Ừ, nhìn trí nhớ của em xem, em rất lo lắng cho chị. Chị, chị có muốn về nhà trước hay đến bệnh viện trước", tất nhiên là đến bệnh viện để xem tâm tư của

Ôn Noãn. Cô nghĩ vậy, nhưng đồng thời, lý trí cũng quay về trái tim cô.

Mặc dù kiếp trước người ba đã bị mẹ kế giết hại, nhưng người mẹ kế đã nói với ba rằng sau khi biết được nguồn thận có được là do cô phản bội thân thể của mình để có được, ông ấy đã rất xấu hổ nên đã từ chối nhận cuộc phẫu thuật, cô không thể mạo hiểm nếu không có lý do. .

Vì vậy, bây giờ cô ấy không thể đi gặp ba mình, làm ít đi và ít nói hơn có thể tránh cho mẹ kế của cô bắt được sơ hở của cô và nói bí mật của cô trước mặt ba cô.

Cô mệt mỏi véo lông mày, ôn nhu nói: "Cả đêm nay chị không ngủ, có chút mệt, chúng ta về nhà trước đi."

"Chị cả đêm không ngủ" so thấy cô còn mệt, Ôn Noãn có vẻ quan tâm câu trước hơn.

Ôn Ninh quay đầu lại nhìn Ôn Noãn từ bên đầu, khóe miệng hơi nhếch lên, "Chậc chậc, chị bị anh Lục quăng cả đêm không ngủ. Anh ấy cũng khen chị xinh đẹp, dáng người tốt. Chị phải về ngủ thêm một giấc." Như vậy cũng tốt. "

Ôn Ninh nói xong cũng không quên ngáp một cái.

Khi cô thu lại ánh mắt, vẻ mặt lãnh đạm trở lại, cô âm thầm chế nhạo, mặc áo khoác rồi sải bước ra khỏi phòng.

Nhìn thấy bóng lưng của Ôn Ninh, Ôn Noãn không khỏi ôm mặt, ấm áp trong mắt thay bằng ghen tị cùng hận ý, bàn tay buông lõng bên cạnh nắm chắc.

Để đến gần Lục Diệp Thanh, cô đã làm mọi cách, thậm chí bán thân, cuối cùng,

Ôn Ninh ngốc nghếch đã quá muộn một bước, nếu như bị Lục Diệp Thanh chọn nhầm tìm nguồn thận cho cha, dựa vào ngoại hình, cô làm thế nào có thể tốt hơn là phát điên với tính khí của chính mình .

Ôn Ninh, cô chờ xem vị trí của bà Lục chỉ có thể làntooi.

Trên đường về nhà, Ôn Ninh nghĩ đi nghĩ lại liền gửi tin nhắn cho ba Ôn. Bố, bữa tiệc sinh nhật hôm qua của Chu Nghiêu, chúng con quên mất thời gian và con ở nhà cô ấy vì quá muộn nên con không gọi về nhà vì sợ làm phiền dì Đường.

Công việc học hành căng quá tuần này không gặp ba ở bệnh viện, phải nghe lời bác sĩ và hẹn ba khi nào rảnh.

Cũng không biết tại sao, chỉ là mấy dòng chữ này, Ôn Ninh hai mắt lặng lẽ đỏ lên

______________________

Ps: chuyện một ngày mình sẽ đăng một chương, vì bên Trun cũng chưa hoàn nên nếu mình đuổi kịp bên trung thì khi nào bên ấy ra chương mới mình sẽ edit chậm hơn bên đó 1 ngày mong các bạn thông cảm. Vì truyện này la lần đầu tiên mình edit cũng xem là đứa con tin thần của mình mong các bạn ủng hộ mình nhé, nếu có một chút thiếu sót các bạn có thể nhắc nhở mình để lần sau mình tốt hơn ạ. Cảm ơn mọi người. <3.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro