Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ai bảo cậu tới?"

"Sáng nay tôi nhận được thông báo từ tòa tháp cử chúng tôi đến hỗ trợ."

Chàng tân binh đứng thẳng trước mặt Phác Kiền Húc, thực hiện động tác chào quân đội và trả lời các câu hỏi của Phác Kiền Húc. Tuy nhiên, mặc dù câu trả lời nghe có vẻ bình tĩnh và nhàn nhã, nhưng Hàn Duy Thần có thể nghe thấy tiếng răng lập cập ở khoảng cách giữa hai người.

"Ai đưa cậu đến đây?" Giọng điệu của Phác Kiền Húc không hề dịu đi khi gã đang đứng trước một nhóm tân binh chưa từng biết nhiều về sự đời. Thực tế là tháp đã nhiều lần đặt những người ngẫu nhiên xung quanh gã dưới chiêu bài cử người đến hỗ trợ, theo dõi cử động của gã, cảm ơn Chúa nếu điều đó không làm hại gã.

"Là tôi, thiếu tá." Một giọng nói không hề khiêm tốn cũng không kiêu ngạo truyền vào tai gã.

"Tôi cùng gia đình đến phương bắc khi còn nhỏ, nên tôi biết khá rõ về khu vực này." Hàn Duy Thần bước tới và trả lời.

Tiếng ủng quân mã va chạm với sàn xi măng dần dần đến gần Hàn Duy Thần như một tiếng gầm.

Những người khác, Phác Kiền Húc, không rõ nội tình, nhưng đứa trẻ tên Hàn Duy Thần này rất quen thuộc. Khi đó tân binh đã trải qua vòng sàng lọc thứ ba, bước vào giai đoạn kiểm tra, số ít người bị bỏ lại tự nhiên trở thành đối tượng chú ý của mọi người, hơn nữa, với tư cách là con trai cả của Hàn gia, Hàn Duy Thần đã sớm là tâm điểm của mọi ánh nhìn.

Những đứa trẻ từ nhỏ chịu ảnh hưởng của văn hóa quân đội khác với những đứa trẻ mới nhập ngũ nửa chừng, khí chất và lòng dũng cảm của chúng vốn đã tốt hơn hầu hết những người cùng tuổi.

Nếu là Phác Kiền Húc, người mới trở thành sĩ quan vài năm trước, có thể gã đã giữ thái độ khinh thường đối với con cái của những gia đình quý tộc như vậy và thậm chí còn chế giễu họ một cách gay gắt, nhưng sau vài năm rèn luyện, gã cũng biết rằng ngay cả nếu gã không phải đối mặt với những người này một cách cung kính, chỉ cần giữ được sự lễ phép và tôn trọng cơ bản là đủ đối với gã. Thực lực mà gã sở hữu đã trở thành chỗ dựa đáng tin cậy của mình.

Phác Kiền Húc nhìn chằm chằm vào Hàn Duy Thần với đôi mắt rực lửa như mặt trời mọc mà đã lâu rồi gã không được nhìn thấy ở phương Bắc. Gã hít một hơi thật sâu và nhỏ.

"Cảm ơn cậu đã vất vả, cậu đi tới lầu hai phòng chỉ huy, chú ý an toàn cá nhân của dẫn đường Chương, những người khác sẽ đi theo tôi." Chỉ trong chốc lát, không ai nhìn thấy vẻ cô đơn thoáng qua trong mắt Phác Kiền Húc.

Phòng chỉ huy rất dễ tìm, có thể tự tìm hướng đi sau khi nghe sự hướng dẫn của lính gác đóng tại căn cứ. Cho dù cái gọi là căn cứ phía Bắc sử dụng loại phương tiện công nghệ nào đi chăng nữa thì nó cũng chẳng là gì so với sức mạnh công nghệ của tòa tháp. Hầu hết các nước đều áp dụng công nghệ mới nhất trong việc xây dựng tháp.

Tiếng bước chân và giọng nói bận rộn ở tầng một bị cô lập khi cánh cửa tự động đóng lại. Trong không gian trống rỗng, tiếng thở của cậu nghe chói tai. Nhờ sự thoải mái của người trong phòng kính nên âm thanh không chiếm hết giác quan của cậu.

Trên thực tế, ngay từ khi cậu đến gần tòa nhà căn cứ, Hàn Duy Thần đã cảm thấy một xúc tu tinh thần từ người dẫn đường đang ngập ngừng tiếp cận thế giới tinh thần của cậu và cố gắng kết nối với cậu.

Khác với những người dẫn đường khác trong tòa tháp, quá trình kết nối các điểm cuối tinh thần với chính người dẫn đường này tạo thêm cảm giác cưỡng bức trên cơ sở cám dỗ và thỉnh cầu.

Hàn Duy Thần không giống như nhiều lính gác mù quáng và kiêu ngạo trong tháp chế nhạo vai trò của người dẫn đường, cậu không có bất kỳ sự phân biệt hay coi thường nào đối với những người dẫn đường, người thậm chí cần được lính gác bảo vệ vào những thời điểm quan trọng này, nhưng người dẫn đường mạnh mẽ này lại đặc biệt nhỏ bé trong số dẫn đường mà cậu từng tiếp xúc, không có gì ngạc nhiên khi cậu nhận thấy điều gì đó đặc biệt ở người kia ngay từ lần gặp đầu tiên.

Cánh cửa phòng tự động mở ra ngay khi cậu đến gần. Có lẽ cậu đã được đưa vào hệ thống nhận dạng của tòa tháp như một đối tượng đáng tin cậy.

Người trong phòng đã chìm vào giấc ngủ say, ngoan ngoãn tay chân nằm thẳng trên giường, chỉ còn vài sợi tóc trên đỉnh đầu còn vểnh lên.

Hàn Duy Thần im lặng mỉm cười, bước tới, vén sợi tóc xuống, lông mi của đối phương khẽ run lên, cậu dùng tay chạm nhẹ vào chúng, cảm nhận được sự run rẩy mơ hồ của nó.

Đây là lần đầu tiên cậu nhìn kỹ khuôn mặt của người khác như vậy. Chợt cậu nhớ ra trước khi được phân thành lính gác, tức thời điểm còn là học sinh cấp 2 bình thường, các bạn nữ trong lớp vừa mới hiểu rõ về "vẻ đẹp" sẽ tụ tập lại để bàn bạc cách ăn mặc để trông dễ thương và dịu dàng hơn. Dường như cũng có một mốt trang điểm ngắn ngủi khiến đôi môi trông căng mọng hơn. Các cô gái sẽ thoa son thật dày lên môi để đạt được hiệu ứng phủ sương.

Nhìn vào đôi môi của người trước mặt, cậu chợt nhận ra rằng có một số người sinh ra đã có khả năng đạt được những thứ mà người khác chỉ có thể mơ ước.

Cậu vô thức liếm môi.

Đó là vì căn phòng kính tương đối kín gió, cậu tự giải thích.

Ánh mắt cậu di chuyển dọc theo quai hàm, cuối cùng dừng lại ở bàn tay trái đang đặt trên mép giường. Cậu dường như mơ hồ nhận ra sự run rẩy gần như vô hình của những ngón tay của đối phương, nhưng vì nó chỉ kéo dài trong giây lát nên dù có cảm giác rằng cậu thường có niềm tin 200% vào bản thân, cậu vẫn như cũ chần chờ không tiếp tục động tác.

"Tôi nhớ tôi chỉ yêu cầu cậu ở lại đây."

Không biết qua bao lâu, sự yên tĩnh trong phòng kính cuối cùng cũng bị Phác Kiền Húc phá vỡ. Sau đó Hàn Duy Thần mới nhận ra rằng mình chỉ đứng cạnh giường Chương Hạo và không đến gần hơn nữa. Mái tóc dựng đứng của người kia vẫn còn trên đỉnh đầu. Ban đầu cậu nghĩ rằng hành vi vượt quá quy định của mình đã bị phát hiện, nhưng cậu đã lấy lại bình tĩnh sau khi phát hiện ra rằng thực sự không có chuyện gì xảy ra.

"Thiếu tá Phác." Hàn Duy Thần cung kính quay lại và chào Phác Kiền Húc theo kiểu quân đội.

"Đại đội về cơ bản đã thu dọn trang bị, bởi vì công việc hỗ trợ và hoàn thiện của các cậu được thực hiện rất nhanh." Phác Kiền Húc lại nhìn về phía Chương Hạo ở một bên. "Đánh thức anh ấy dậy, chuẩn bị trở về." Không nói gì, gã quay người rời đi mà không thèm ngoảnh lại.

Hàn Duy Thần muộn màng ngẩng đầu nhìn đồng hồ điện tử trên đầu, mới nhận ra đã tám giờ trôi qua, có lẽ căn phòng này đã được xử lý đặc biệt, cậu cảm thấy thời gian trôi nhanh hơn cậu nghĩ rất nhiều.

"Cho nên ở trạng thái này đừng nghĩ lung tung." Một giọng nói hơi khàn khàn sau lưng cậu đột nhiên truyền tới. Hàn Duy Thần xoay người, đụng phải ánh mắt của đối phương có chút mơ hồ, bởi vì anh vừa mới tỉnh lại.

"A, xin lỗi." Hàn Duy Thần có chút xấu hổ trả lời.

Cậu phát hiện lỗ tai Chương Hạo đỏ lên một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro