Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Các vị à, tôi thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra, tôi chỉ làm việc trong tháp và chờ chết. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ nhận được tiền thưởng nếu tôi lập công nhặt được một khẩu súng. Nó thực sự không liên quan gì đến tôi."

Thẩm Tiểu Đình và Lưu Thăng Ngạn ngồi cạnh nhau trên ghế trong phòng thẩm vấn, lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt với vẻ mặt thống khổ và bi thương.

Ngọn đèn sợi đốt trên cao chiếu sáng cả căn phòng rõ như ban ngày. Thẩm Tiểu Đình nhắm mắt lại, có chút khó chịu vì ánh sáng, chỉ vào cuốn sổ trên tay Lưu Thăng Ngạn, nhắc nhở y tiếp tục ghi chép.

"Người trong tháp không ra ngoài trừ khi cần thiết. Cho dù có ra ngoài, họ cũng chỉ ra ngoài khi được giao nhiệm vụ. Tại sao cậu lại lẻn ra ngoài khu vực biên giới? Hả?"

Thẩm Tiểu Đình mặc dù chất vấn, nhưng giọng điệu của cô cũng không thể gọi là cứng rắn, dù sao cô cũng là đồng nghiệp cung cấp tin tức quan trọng, cho dù hành vi có nghi ngờ, cô cũng phải luôn giữ vững tôn nghiêm. Huống chi khẩu súng lục này đã được gửi đến bộ phận truy tìm để nhận dạng, kết quả vẫn chưa có, dù đối phương có thú nhận hay thừa nhận thì cũng không thể lập tức đưa ra quyết định ngay, mọi thứ phải dựa trên bằng chứng cuối cùng.

"Tôi vừa xin ra ngoài rồi về nhà. Dì tôi ốm."

"Thạch Mã Tu, tôi khuyên cậu không nên giở trò với tôi. Gia phả của cậu trong tháp rất rõ ràng. Nếu khẩu súng này thực sự không liên quan gì đến cậu, tôi đề nghị cậu kể hết một năm một mười những gì cậu đã thấy và nghe, cũng sẽ giúp chúng ta tiết kiệm thời gian của nhau."

"Thiếu tá Thẩm, dù cô có hỏi bao nhiêu lần thì tôi vẫn trả lời như vậy. Tôi xin phép về nhà và nhìn thấy khẩu súng này trên đường về. Tuy nghe có vẻ kỳ lạ nhưng xin hãy tin vào chứng cứ của tôi về vụ án điều tra. Tôi chẳng liên quan gì cả."

Vốn dĩ bọn họ đang tựa đầu vào ghế, loay hoay với những sợi chỉ thừa trên đồng phục, trông có vẻ vô tư, nhưng bây giờ đột nhiên trở nên nghiêm mặt, điều này thực sự khiến hai người thẩm vấn trông có vẻ nghiêm túc hơn một chút.

"Oanh." Ánh mắt của ba người trong phòng đều bị âm thanh từ Thẩm Tiểu Đình thu hút.

Nhận được tin nhắn, Thẩm Tiểu Đình ôm trán suy nghĩ một lát. Cô nhận ra rằng vào lúc này tiếp tục bế tắc cũng chẳng ích gì, vụ án còn quá nhiều nghi vấn và cần phải cân nhắc lâu dài. Hơn nữa, trong tháp yêu cầu tất cả sĩ quan cấp thiếu tá trở lên đều phải tham gia Lễ giao nhận quân vì vậy tiếng ồn không được quá lớn.

Lưu Thăng Ngạn đang định nói tiếp, tiếp tục hỏi Thạch Mã Tu chi tiết thì lại nghe thấy Thẩm Tiểu Đình ở bên cạnh nói: "Còn có những chuyện khác cần chúng ta điều tra tỉ mỉ, hôm nay tôi không giữ cậu ở đây nữa, cảm ơn cậu vì sự hợp tác ngày hôm nay."

———————————————————————————————

"Dẫn đường Chương, chiều mai vui lòng đến phòng họp trên tầng 9 đúng giờ. Từ khi anh đến nước K, chúng tôi không có thời gian chiêu đãi anh đàng hoàng. Thực sự là vì chúng tôi không chăm sóc tốt cho anh. Thật tình cờ là buổi Lễ giao nhận quân của tân binh sắp bắt đầu. Tôi hy vọng lúc đó dẫn đường Chương có thể tới tham gia, cho những tân binh này thấy sức hấp dẫn của một dẫn đường S+. Hahahaha." Chương Hạo nhìn vào người đàn ông trung niên với cái đầu thưa thớt trước mặt và đáp lại bằng một nụ cười gượng gạo.

Anh hiểu ý nghĩa của nó, Lễ giao nhận quân cũng là một sự kiện hoành tráng được tổ chức tại tòa tháp của nước C. Nói cho cùng, họ muốn trở thành những người bạn đồng hành cùng nhau chiến đấu sinh tử, các quốc gia đối với chuyện này đều ước định mà thành coi trọng. Chỉ là cái gọi là nghi thức đón tiếp của Chương Hạo, mặc dù người trước mặt nói rất hoành tráng, nhưng có lẽ cũng chỉ là một phần nhỏ trong buổi lễ mà thôi.

Quốc gia K phải có phép xã giao mà Quốc gia C nên có do địa vị của nó, nhưng nó không quá trang trọng. Cũng giống như thái độ của nước K đối với nước C, trong sự tôn trọng cũng có chút khinh thường khó xử.

"Đừng lo lắng, tôi sẽ đến đó theo lịch trình. Cực khổ ngài phí tâm." Chương Hạo gật đầu và liếc nhìn vị đại tá đang khoanh tay và nheo mắt nhìn đối diện, sau đó quay người bước ra khỏi văn phòng.

Bên ngoài sân tập, các tân binh đang chuẩn bị cho Lễ giao nhận quân sắp tới. Âm thanh của tiếng súng gần như bị giảm bớt qua các lớp tường rèm kính và lọt vào tai Chương Hạo. Mặc dù lứa tân binh hiện tại nhìn chung sẽ không bị đuổi khỏi đội trừ khi mắc phải những sai lầm không thể sửa chữa, nhưng những tân binh chưa nhận được chức vụ chính thức luôn chú ý đến mọi nhiệm vụ sắp tới hơn những cựu binh.

Trong một hàng tân binh, Chương Hạo dễ dàng phát hiện ra Hàn Duy Thần, người đang nhắm vào mục tiêu vô hình cách đó hàng chục mét. So với nhiều tân binh, Hàn Duy Thần trưởng thành hơn rất nhiều, tâm lý và khả năng xử lý sự việc không thể so sánh với nhiều bạn cùng lứa. Nhưng anh chợt nhớ tới ngày hôm đó, anh phát hiện Hàn Duy Thần đến giúp anh, người cứng ngắc không thể cử động vì anh đã nằm cố định trên giường đã lâu, còn cách đối phương cố tình không nhìn vào mắt anh khiến anh chợt bật cười.

"9.8 vòng, cậu ta xứng đáng là con trai của tướng quân Hàn." Chương Hạo nghe thấy giọng nói của Phác Kiền Húc từ phía sau.

"Tài năng do gen mang lại rất quan trọng, nhưng nếu cậu không chăm chỉ thì cũng chẳng có ích gì." Lời nói trong miệng đáp lại Phác Kiền Húc, nhưng Chương Hạo vẫn không rời mắt khỏi Hàn Duy Thần ở phía xa.

"Anh quen biết cậu ta sao? Hiện tại đã từ góc độ của người kia nói chuyện." Phản ứng của đối phương khiến Phác Kiền Húc hạ khóe miệng đang định nhếch lên. Gã không còn cách nào khác đành phải nhìn theo ánh mắt của anh, nhìn những tân binh ở tầng dưới.

"Chỉ là nói thật thôi. Nhưng đôi khi tôi cũng phải khâm phục giác quan lính gác của các cậu. Khoảng cách sinh lý bẩm sinh khiến người ta tin chắc rằng mình có thể nhìn thấy từ khoảng cách xa như vậy, chỉ cần không dùng để nhìn lén hay những thứ tương tự là được." Chương Hạo ngẩng đầu lên đối mặt với Phác Kiền Húc và nói đùa.

"Nói đến việc nhìn trộm, trước đây ký túc xá trong tháp thường sử dụng cửa sổ kính đơn giản. Một số lính gác đi đến ngọn núi đối diện với tòa nhà ký túc xá để nhìn trộm những dẫn đường yêu thích của họ đang làm gì trong nhà." Phác Kiền Húc chống cằm nói ra vấn đề thực tế.

"Sau đó thì sao?" Chương Hạo trợn to hai mắt, nghiêng đầu hỏi. Mặc dù anh chưa bao giờ quan tâm nhiều đến những tin đồn như vậy. Nhưng trước đây, Tháp C được bao quanh bởi hệ thống phòng thủ dày đặc, những gì Phác Kiền Húc nói chỉ tưởng tượng thôi cũng khiến anh cảm thấy xúc phạm.

"Sau đó lính gác bị ném ra khỏi tháp và cho chó ăn." Phác Kiền Húc bất lực dang hai tay ra.

"......?" Nghe được cách xử lý sự việc phi logic này, Chương Hạo càng nghiêng đầu khó hiểu. Sau đó, khi Phác Kiền Húc đang nhịn cười, anh nhận ra đối phương đang nói đùa, liền đưa tay vỗ nhẹ vào vai Phác Kiền Húc.

Anh đang định nói đùa điều gì đó thì bị đồng hồ liên lạc trên tay cắt ngang. Anh gật đầu với Phác Kiền Húc và trả lời cuộc gọi.

"Anh đi đâu vậy? Lâu như vậy không về, ông già đó lâu như vậy nói với anh cái gì?"

Lúc này Chương Hạo cũng may mắn Thẩm Tuyền Duệ ở đối diện anh không nói được ngôn ngữ của nước K. Nếu không, anh không thể tưởng tượng được sẽ xấu hổ đến mức nào nếu thiếu tá nước K nghe được dẫn đường của nước C gọi đại tá của họ là ông già.

"Kết thúc rồi, anh sẽ sớm kể cho cậu biết chuyện gì đã xảy ra." Vừa nói, Chương Hạo vừa bước đi vài bước về hướng ngược lại với Phác Kiền Húc.

"Lưu Thăng Ngạn vừa cử người đến giao đồng phục và lịch trình cho buổi Lễ giao nhận quân ngày mai của tân binh. Nói chúng ta đảm bảo quần áo và thời gian đều ổn rồi cho anh ấy câu trả lời."

"Anh biết rồi, sẽ quay lại ngay." Nói xong, Chương Hạo cúp tin nhắn, tạm biệt Phác Kiền Húc rồi rời đi.

Phác Kiền Húc, người ở lại hành lang, nhìn Hàn Duy Thần ở tầng dưới, người vừa mới hoàn thành vòng luyện tập đầu tiên và đang thay đạn. Không biết đối phương có cảm nhận được hay chỉ là trùng hợp. Gã nhận thấy Hàn Duy Thần đang nhìn về phía gã, khóe miệng hơi nhếch lên rồi quay lại luyện tập. Chuyển động quá nhanh và chỉ diễn ra trong chốc lát khiến Phác Kiền Húc tự hỏi mình có bị lóa mắt hay không.

Phác Kiền Húc chợt nhớ ra bức tường kính của tòa tháp là một chiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro