Chap 2: Nobu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~ Start ~

Lucy Heartfilia vừa rời hội quán liền đi đến ga tàu hỏa quen thuộc, phương tiện mà cô thường sử dụng khi đi làm nhiệm vụ cùng với nhóm Natsu. Mua một vé từ Magnolia đi đến Nikkou - một thành phố nhỏ nằm ở phía Bắc của Fiore, đây là một thành phố có lịch sử khá lâu đời và nằm gần ba ngọn núi khá hoang sơ và hùng vĩ. 

Lên tàu ổn định chỗ ngồi được vài phút, chuyến tàu lăn bánh đưa Lucy rời khỏi thành phố Magnolia náo nhiệt và tấp nập để đến với một vùng đất linh thiêng, hoang sơ và cổ kính. 

Sau khoảng thời gian không quá dài cũng không quá ngắn, đoàn tàu dừng ở trạm Nikkou, Lucy cũng nhanh chân bước xuống. Vừa đến Nikkou, cô nàng tinh linh ma đạo sĩ đã không kiềm được mà hít một hơi thật sâu. Đây rồi, chính là cảm giác này, cảm giác thoải mái đến nỗi cơ thể cô cũng không chịu khống chế mà tự động thả lỏng toàn thân. Mà vừa mở mắt ra chính là tòa thành cổ kính, trang nghiêm như trong ký ức hiện ra. Lucy say mê ngắm nhìn hệt như lần đầu tiên đến nơi này, mãi đến khi tiếng còi của đoàn tàu rít lên mới kịp hoàn hồn. 

Cô không bước về phía cổng thành nguy nga, tráng lệ mà lại đi về phía ngọn núi cao lớn Nantai. Dọc theo con đường mòn dần tiến sâu vào ngọn núi, Lucy dừng lại nhìn về con sông cắt ngang con đường trước mặt. Đây là sông Daiya, con sông ngăn cản những người không thuộc về vùng đất này xâm phạm vào lãnh thổ của người dân nơi đây. Phải, ở sâu trong ngọn núi này là một ngôi làng nhỏ với số dân không vượt quá 10 người, một con số ít ỏi và hầu như chẳng ai biết đến sự tồn tại của ngôi làng này, ấy vậy mà nó đã có lịch sử hơn 400 năm qua. Lucy Heartfilia trong một lần làm nhiệm vụ một mình, vô tình lạc đến đây và biết được sự tồn tại của ngôi làng này thông qua Nobu. Mà phải kể đến con sông Daiya này không dễ dàng băng qua bằng cách lội qua một cách đơn giản, bởi dưới sông là những thứ có thể giết chết người nào cả gan dám xâm phạm lãnh thổ ngay lập tức. Chỉ duy nhất có một cách băng qua sông Daiya là đi trên cầu Shinkyo, mà cầu Shinkyo mở ra như thế nào thì cũng chỉ có người dân trong làng mới biết. 

" Nobu? Em có ở đó không? Chị đến rồi đây!!! " Lucy cầm một viên đá màu lục kì lạ rồi dùng lực ném nó qua bên kia bờ.

" Lucy-nee, chị đến rồi sao? " Không để cô đợi lâu, từ phía bên kia bờ nhanh chóng vọng ra một giọng nói trẻ con, thế nhưng kì lạ là phía đối diện chẳng có ai hết.

Kì tích bỗng xuất hiện, một ma pháp màu vàng bỗng từ phía đối diện bắn ra và sau đó cây cầu Shinkyo xuất hiện. Đó là một cây cầu gỗ dài 20 mét, màu đỏ, trên thân cầu là những chạm khắc khó hiểu nhưng vô cùng đẹp mắt. Lucy bước lên cầu và nhìn thấy cậu nhóc với mái tóc xanh rêu đậm cùng đôi mắt màu vàng kì lạ đang vui vẻ vẫy tay chào đón. Nàng tinh linh khẽ cười rồi bước vội qua cầu, chân vừa chạm đất thì cậu nhóc đó đã nhào thẳng vào lòng cô, hai tay chặt chẽ vòng lấy cổ và dụi đầu vào hõm cổ của Lucy một cách thân mật.

Nếu ai đó đứng ở vị trí bên bờ ban nãy sẽ chẳng thấy có người nào xuất hiện cả, chỉ đơn giản là một rừng cây bình thường như những khu rừng khác. Thế nhưng chỉ có Lucy mới biết, bước qua cây cầu Shinkyo, bạn tựa như lạc vào một thế giới khác, cây cỏ ở đây nở rộ hệt như quanh năm chỉ có mỗi mùa xuân, còn có những loài chim không biết tên bay lượn trên không trung. Mà cách đó không xa là một cánh cổng bằng đá xinh đẹp với những dây leo đầy hoa giăng đầy, phủ kín. Trên cánh cổng chỉ có một hình thù kì lạ được chạm khắc như một viên tinh thể nhỏ. 

Mà mọi chuyện phải bắt đầu kể từ 3 tháng trước. 

Lần đó Lucy Heartfilia tranh thủ lúc nhóm Natsu chưa đến hội đã lén tìm nhiệm vụ và bỏ đi làm một mình. 

Và nhiệm vụ này cũng đã đưa Lucy đến với Nikkou - một thành phố mà Lucy chỉ mới được đọc qua trong những cuốn sách khi cô còn bé sống ở biệt thự Heartfilia. 

Nói đến nhiệm vụ thì cũng không khó, nó chỉ là nhiệm vụ cấp B và yêu cầu một ít thảo dược cùng với một vài nguyên vật liệu. Nhìn qua thì có vẻ đơn giản, nhưng cũng đòi hỏi người thực hiện nhiệm vụ phải có kiến thức về thảo dược cũng như là sức mạnh và sự dẻo dai.

Mà cô nàng tinh linh ma đạo sĩ của chúng ta từng được bà Porlyusica dạy một khóa học về thảo dược cũng như một số cách điều chế thuốc thế nên về kiến thức coi như đáp ứng được yêu cầu của nhiệm vụ. Còn về vì sao lại đòi hỏi về sự dẻo dai ư? Đơn giản là vì thảo dược nó mọc ở một vị trí phải nói là khó của chữ khó, lỡ sơ sẩy trượt chân một cái không gãy tay gãy chân cũng phải nằm dưỡng thương trên giường 1 tháng.

Ban đầu cô nàng cũng thực hiện nhiệm vụ khá trơn tru, hái được không ít thảo dược theo yêu cầu, chỉ là vị thuốc cuối cùng... Echinacea? Một cái tên xa lạ... Trong những cuốn sách y dược mà Lucy được bà Porlyusica cho phép đọc chưa hề xuất hiện cái tên này. Chẳng lẽ nhiệm vụ yêu cầu sai rồi sao?

Lucy Heartfilia ngồi nghỉ ngơi trên một tảng đá nhỏ, cô nhìn tờ nhiệm vụ trong tay rồi thở dài một cách bất lực.

" Như vậy thì làm sao hoàn thành nhiệm vụ được đây? " 

Thế rồi cô vô tình nhìn thấy một thứ gì đó phát sáng ở dưới vách đá, ban đầu Lucy tưởng bản thân bị hoa mắt nhưng sau khi dụi mắt thì cô vẫn nhìn thấy có gì đó đang phát sáng. Nhưng mà... nó ở dưới vách đá! Phải nhảy xuống sao?

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, bản năng tò mò khiến Lucy Heartfilia quyết định liều một phen. Cô móc ra chiếc kim khóa rồi giơ lên.

" Mở ra cánh cổng dẫn đến cung Bạch Dương - Aries! "

Vòng tròn ma thuật màu vàng kim hiện lên, tinh linh Aries hiện lên với bộ trang phục màu trắng quen thuộc.

" Em xin  lỗi... Tiểu thư Lucy cần em làm gì ạ... " Vẫn là dáng vẻ rụt rè như mọi khi, có vẻ đó là thói quen của nàng tinh linh Bạch Dương nên Lucy cũng không buồn nhắc nữa.

" Aries em tạo cho chị một đệm bông ở dưới vách đá kia nhé! " Lucy vừa nói vừa chỉ tay về phía đó cho tinh linh của mình.

" Vâng ạ! Đệm Len! "  Vừa dứt lời một chiếc đệm len khổng lồ hình xoắn ốc từ mặt đất xuất hiện.

Lucy hài lòng nhìn thành quả mà Aries vừa làm, nhảy từ trên đây xuống chắc sẽ không bị thương đâu. Dùng hết lực nàng tinh linh ma đạo sĩ nọ nhảy lên cao rồi rơi xuống chiếc đệm len màu hồng kia, cô chẳng thấy gì ngoài cảm giác êm ái.

" Cảm ơn em Aries, em có thể nghỉ ngơi rồi! " Lucy cười tươi nhìn tinh linh Bạch Dương còn đứng trên vách đá. 

" Rất vui khi có thể giúp được tiểu thư! " Aries đáp rồi biến trở về tinh linh giới, chiếc đệm len màu hồng cũng chậm rãi biến mất.

Lucy đi về phía ánh sáng mà cô đã nhìn thấy và nhìn thấy thứ đang phát sáng là một viên đá màu xanh lục nhỏ...

" Hửm? Viên đá này... " Nhặt lên nó và quan sát một cách tỉ mỉ, Lucy phát hiện ra trên viên đá nhỏ này khắc một ít hình thù kì lạ, hẳn không chỉ là một viên đá bình thường.

Nhìn một lúc lâu vẫn chẳng biết viên đá này có tác dụng gì, Lucy từ bỏ và bắt đầu quan sát xung quanh. Trước mắt cô là một rừng cây bình thường bị ngăn cách bởi một dòng sông. Lucy thử đi dọc theo bờ sông để tìm một con đường băng qua bên kia khu rừng thế nhưng đợi cô đi trở lại chỗ xuất phát cũng chẳng có con đường nào cả. Dòng sông này ôm trọn khu rừng kia rồi...

" Đâu rồi? Nó đâu rồi ta? Làm mất nó thể nào cũng bị Hiro-nii đánh một trận cho coi... " Một giọng nói trẻ con bất ngờ vang lên từ phía bên bờ bên kia, nhưng Lucy chẳng thấy ai cả, cô thầm nghĩ bản thân bị hoang tưởng. Thế nhưng một lát sau vẫn là âm thanh kia vang lên...

" Ai đó? Có ai ở đó phải không? " Lucy vừa cất giọng thì ở bờ bên kia liền im bặt, như thể những gì mà cô nghe được chỉ là ảo giác.

" Nè, đừng giả bộ nữa tôi biết có người ở đó mà... " Cô không nản lòng mà vẫn cất tiếng lên hỏi lại, sau đó nhìn viên đá còn nằm trên tay, linh cảm mách bảo thứ mà người kia đang tìm là viên đá này. " Tôi đang giữ một viên đá màu xanh, là của bạn phải không? "

" Là của em, của em đó ạ!!! " Bên kia bờ vừa nghe như thế liền lên tiếng, nhưng mà Lucy vẫn chẳng thấy bóng dáng của ai cả... Là hồn ma sao?

" Làm thế nào để tôi đưa viên đá trong khi tôi còn chẳng thấy bóng dáng của bạn đang ở đâu? "

" Chị cứ ném sang bờ, em sẽ nhặt được ạ! " Giọng nói hồn nhiên vang lên, hẳn là một đứa trẻ tinh nghịch.

" Được thôi! Tôi ném đây! " Lucy mỉm cười đáp, dù cô muốn biết người kia là ai nhưng mà nếu người đó không muốn xuất hiện thì cũng không sao cả. Viên đá này có vẻ rất quan trọng với người đó...

Sau khi dùng lực ném viên đá sang bên kia bờ, Lucy nghe thấy tiếng cười vui vẻ của một đứa trẻ, cô mỉm cười rồi quay người rời đi. Nhưng đi chưa được 3 bước thì đã bị gọi lại...

" Chị ơi, chị ơi! Chị phải đi sao? " Giọng nói hồn nhiên, trong trẻo cất lên mang theo sự tò mò, luyến tiếc khiến Lucy phải dừng lại quay người nhìn về phía bên kia khu rừng. Sao cô có cảm giác ở nơi đó có một cậu nhóc đang nhìn cô với đôi mắt lấp lánh thế nhỉ? 

" Em... là hồn ma sao? " Ngập ngừng một lát Lucy mới dám lấy hết can đảm cất tiếng hỏi.

" Hì hì, không phải đâu ạ! Chị có muốn gặp em không? " Tiếng cười như chuông bạc cất lên, kèm theo đó là lời mời gọi...

" Sao mình có cảm giác giống như đang bị dụ vậy ta? Chắc không phải đâu ha... " Lucy thầm nghĩ rồi cong khóe môi.

" Được chứ? Việc chị gặp em... thật sự không sao chứ? "

" Được ạ! Chị ơi, đợi em một xíu nhé! " Thật ra là không được sự cho phép của người lớn trong làng, nhóc không thể tự tiện mời một người lạ đến, nhưng mà từ giây phút nhìn thấy chị gái xinh đẹp kia nhóc đã rất mến chị, cảm giác thân thiết lạ thường. Chị ấy trông không giống người xấu mà Hiro-nii kể, lại nói chuyện với nhóc rất ôn nhu nên là không sao đâu...

Lucy chăm chú nhìn về phía bên kia bờ với cặp mắt tò mò kèm theo thích thú lạ thường và không khiến cô phải thất vọng, từ bên kia bỗng bắn ra một ma pháp màu vàng như bụi phấn sau đó kì tích xuất hiện. Một chiếc cầu dần hiện ra, chiếc cầu màu đỏ với chiều dài 20 mét được chạm khắc tinh xảo, ở đầu cầu là hình thù của một con rắn đỏ với đôi mắt vàng kim và dường như nó thật sự 'sống'.

" Chị ơi, bước qua cây cầu này là chị có thể nhìn thấy em rồi ~ " 

Sau vài giây ngỡ ngàng, ngơ ngác Lucy chậm rãi bước lên cây cầu và nhìn thấy phía bờ bên kia vốn là chẳng có ai mà giờ đây lại xuất hiện một cậu bé 7 tuổi dễ thương với màu tóc xanh rêu đậm và đôi mắt vàng kim hiếm thấy đang ra sức vẫy tay với cô. Khu rừng bình thường lúc trước cũng trở thành một rừng hoa xinh đẹp, thậm chí có cả tiếng chim hót và bay lượn trên không trung. Một cảnh đẹp ngoài sức tưởng tượng...

Bước chân như tự có ý thức mà đi đến cuối cầu, ngay khi Lucy vừa đặt chân lên mặt đất, cây cầu đỏ cũng đã biến mất một cách bí ẩn.

" Chị ơi ~ " Cậu nhóc chạy lại ôm chầm lấy chân của cô thân thiết lạ thường...

" Một đứa trẻ dễ thương... "  Nàng tinh linh ma đạo sĩ thầm nghĩ khi nhìn cậu nhóc còn chưa cao tới bụng đang ôm lấy bản thân rồi bỗng dưng ngước lên nhìn cô bằng cặp mắt long lanh.

" Tên em là gì? " Lucy Heartfilia cười dịu dàng rồi khụy chân xuống cho bằng cậu sau đó dịu dàng hỏi.

" Nobu ạ! Nobu cũng muốn biết tên của chị gái xinh đẹp! " Cậu nhóc Nobu ôm cổ Lucy dụi dụi như một con mèo đang lãm nũng.

" Lucy Heartfilia... Đó là tên của chị! " Cô để yên cho cậu bé dụi vào cổ mình, khẽ xoa đầu cậu. Rồi bỗng dưng hai chú chim kì lạ mà Lucy không biết tên vốn đang tung tăng bay lượn trên bầu trời bỗng sà xuống rồi dừng trước mặt cô, một xanh một đỏ với chiếc đuôi dài xinh đẹp. Chúng nhìn cô một chốc bỗng dưng bay đến dụi vào người một cách thân mật khiến Lucy không khỏi khó hiểu...

" Heartfilia... Hình như em từng nghe cái tên này... " Nobu từ hõm cổ Lucy chui ra, ngửa đầu suy tư, bộ dáng hệt như ông cụ non làm cô nàng tóc vàng nào đó nhịn không được mà phì cười.

" Nobu... Em sống ở gần đây sao? Tại sao ở bên kia bờ chị lại không nhìn thấy được em vậy? "

~ End ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro