Chương 1: Giông tố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu trời trên biển đang dần ngả về chiều. Ánh nắng chuyển sang màu cam sậm. Biển hôm nay quá là êm đềm và lí tưởng, thích hợp cho việc nghỉ ngơi thư giãn sau một đống các trận chiến mà tên đầu sỏ tự nguyện dính vào rắc rối, không ai khác chính là tay thuyền trưởng khờ khạo Luffy, đến bây giờ vẫn chỉ chực bắt được khoảnh khắc kim nam châm quay loạn xạ, hắn ta sẽ ngay lập tức ra mệnh lệnh thuyền trưởng mà chẳng thèm suy nghĩ. Cái sự phấn khích có phần hơi quá của Luffy đối với nguy hiểm thật khiến Nami đau đầu, nhưng chẳng thể làm gì khác là giúp Thousand Sunny tiến lên một cách thuận lợi, ai bảo cô là đồng đội của cái đồ đại ngốc này chứ? Và trên hết, chúng ta lênh đênh giữa biển khơi này chẳng phải là vì cùng một mục đích, đó là khám phá và tận hưởng bầu trời tự do hay sao.


- Này các cậu! Tớ có thứ mới toanh muốn cho các cậu xem thử đây!

Dòng suy nghĩ của Nami bỗng chốc bị khựng lại. Franky từ dưới tầng hầm vui vẻ chạy lên boong tàu, và tất nhiên, sản phẩm mới của Franky sẽ rất hấp dẫn với một số tên, ví dụ như..

- Ya húuuuuuuu.. Cậu lại có phát minh gì mới hả Franky? - Tên đầu têu, không ai khác chính là Luffy. Cậu ta nhảy từ trên thành tàu xuống và chạy ngay đến chỗ Franky.

- Này này đợi bọn tớ với. Các cậu không nên chơi mảnh mà không có bọn tớ chứ! - Tiếp theo chính là Usopp và Chopper, quyết định bỏ dở trò chơi đuổi bắt mà vọt nhanh đến chỗ Franky.

- Nào nào các cậu, bình tĩnh chứ. Tớ đã làm ra thứ này trong lúc rảnh rỗi với đống vật liệu thừa. Nhưng nó rất tuyệt đấy.

Franky vừa nói vừa đẩy ra một thứ bí ẩn đã được phủ một tấm khăn bên trên. Nami cũng hơi tò mò về thứ mà Franky sắp giới thiệu, trông cậu ta trịnh trọng như thế thì hẳn phải là một thứ rất gì và này nọ đấy chứ. Và..

- Ta đa.. - Franky kéo tấm khăn phủ xuống.

- Một chiếc xe đua! - Luffy, Usopp và Chopper cùng reo lên đầy phấn khích.

Một chiếc xe đua địa hình loại nhỏ, có thể chở được 4 người. Vỏ của nó màu đen bóng loáng, Hai chiếc đèn pha bật lên sáng trưng. Bỗng có tiếng nói phát ra từ chiếc xe. "Xin chào. Tôi là Super Baby, rất hân hạnh được phục vụ".

- Chiếc xe có thể nói ư? Ngầu quá đi! - Luffy hai mắt rực sáng, cực kì ngưỡng mộ nhìn chiếc xe.

- Cậu tuyệt quá Franky ơi! Khi đến đảo tiếp theo, tớ sẽ lái thử nó một vòng. - Usopp nói.

- Tớ nữa tớ nữa! - Chopper cũng háo hức không kém.

Super Baby nhấp nháy đèn pha. "Rất hân hạnh thưa quý ngài. Tôi sẽ đưa quý ngài đi đến bất cứ nơi đâu."

- Yohohohohoooo. Lần đầu tiên tôi được nhìn thấy một chiếc xe như thế này đấy. Nó làm tôi phấn khích đến mức cơ mặt run rẩy, mặc dù tôi làm gì có cơ mặt nữa đâu. Yohohohohoooo.

- Hehe tớ đã cài đặt cho nó nhiều chức năng đấy. Chỉ cần đến vùng đất nào, chúng ta cập nhật bản đồ của nơi đó thì nó có thể đưa ta đến bất cứ đâu.

- Thứ đó có lẽ thích hợp với tên đầu rêu nhà ngươi đấy. - Sanji xuất hiện với chiếc khay đựng món điểm tâm chiều mà anh đã làm cho Nami và Robin yêu quý.

- Ngươi nói gì hả tên lông mày xoắn kia? - Zoro rất không hài lòng với thái độ của Sanji, và anh sẵn sàng chém cho tên kia thành từng mảnh nhỏ.

Nami nhìn mớ hỗn độn phía dưới đầy bất lực. "Super Baby? Cái tên thật lố bịch!". Cô thầm nghĩ.

- Nami swan! Robin chwan! Tôi đã làm món pudding dâu tây ngọt ngào dành cho hai tiểu thư đây! - Sanji, như mọi ngày, xoay tròn một cách điệu nghệ và di chuyển đến chỗ Nami và Robin đang ngồi tắm nắng. Mặc dù anh ta phiền phức thật đấy, nhưng Nami cũng không thể phủ nhận những món ăn do Sanji làm rất ngon khiến cô không cưỡng lại được, và cái tật dại gái của anh cũng giúp cô hưởng thêm không ít lợi lộc. Nami không tiếc gì một nụ cười và cái nháy mắt dành cho Sanji.

- Nhìn rất tuyệt đấy, cảm ơn anh nhé, Sanji!

Chỉ thế thôi cũng đủ khiến Sanji sung sướng và tình nguyện tiếp tục làm nô lệ cho cô nàng.

- Tên đần độn! - Zoro khinh bỉ.

- Ta sẽ đá ngươi xuống biển đấy tên đầu rêu kia!

- Có giỏi thì thử xem!

Cả hai lại lao vào trận ẩu đả không có hồi kết. Nami thở dài đầy bất lực, Robin ngồi bên cười khúc khích. Quả là một buổi chiều "yên bình" như thường lệ của băng Mũ Rơm.

Nami ngồi xuống ghế và tiếp tục tận hưởng khoảng thời gian thảnh thơi hiếm có này. Bỗng cô chau mày, thật có điều gì đó không đúng ở đây. Nami đứng bật dậy làm Robin có chút bất ngờ.

- Có chuyện gì ư, Nami?

Nami không trả lời mà chỉ chăm chú quan sát bầu trời. Mặt biển có vẻ tĩnh lặng, nhưng những cơn gió thì bất thường và mang theo không khí lạnh, xa xa có những đám mây đen khổng lồ đang kéo dần kéo đến. Cô hốt hoảng kêu lên:

- Mọi người! Không xong rồi! Sắp có cơn bão khổng lồ đang di chuyển đến đây! Nhanh lên nếu không muốn con tàu này bị nuốt chửng!

Cả đám đang chơi đùa với sản phẩm mới của Franky, bỗng nghe giọng nói gấp gáp của Nami thì đứng sững lại, như chợt nhận ra điều gì, Usopp và Chopper hét toáng lên:

- Cái gì?

- Nhanh lên! Không còn thì giờ nữa. Franky! Nhanh lái thuyền ép về phía mạn phải, chúng ta sẽ lợi dụng sức gió và chuồn nhanh khỏi đây ngay trước khi cơn bão tới! Còn mọi người, nhanh hạ buồm xuống đi, chúng ta còn có cơ hội trốn thoát đấy!

Mỗi người nhanh chóng làm việc của mình. Nami lo lắng nhìn về hướng cơn bão, quan sát để tính toán thời gian tháo chạy của thuyền. Những đám mây đen di chuyển nhanh hơn cô tưởng. Chẳng mấy chốc tiếng gió rít gào đã ở ngay sát bên mạn thuyền. Nami hối hả:

- Franky! Nhanh tăng tốc đi trước khi quá muộn!

Franky hét ngược trở lại:

- Chúng ta đã dùng hết cola cho trận chiến trước rồi! Tôi không thể cho tàu đi nhanh hơn được nữa!

- Trời ạ!

Nami bỗng thấy gấp rút, cố gắng chỉ dẫn cho Sunny tiến nhanh về phía trước. Những đám mây dông cứ như biết trước mục đích của Nami, cứ luôn nhắm hướng tàu của băng Mũ Rơm mà hướng tới. Nami như đã nhận ra điểm kì lạ của cơn bão này.

- Không ổn rồi! Nó bám theo chúng ta!

Luffy ngây ngốc hỏi lại:

- Nó? Ai cơ?

Mọi người cũng bất ngờ vì lời nói của Nami. Usopp và Chopper như không còn giữ được bình tĩnh, chạy tán loạn trên boong tàu.

- Là hải quân đến bắt chúng ta ư? Hay là thủy quái? Hay tàu của Tứ hoàng? Ôi không cái nào thì chúng ta cũng phải bỏ mạng ở đây mất!

- Cho dù là ai thì tớ cũng sẽ đá đít hắn! - Luffy đập hai tay vào nhau như thể đã sẵng sàng cho trận chiến.

- Im đi lũ ngốc này! - Nami hét lên và dùng hết sức dáng cho mỗi tên một đấm vào đầu. - Tớ đang nói đến cơn bão. Nó đuổi theo chúng ta và nó sắp nghiền nát con tàu rồi!

- Phải làm sao bây giờ, Nami? - Robin bình tĩnh hỏi.

- Bây giờ phải liều thôi! - Nami hạ quyết tâm - Franky! Bẻ lái về hướng 6 giờ, tớ đã xem xét kỹ, ở đó có dòng hải lưu, ta sẽ theo đó mà tăng tốc cho con tàu!

- Nhưng.. Nami!

- Tớ biết! Mặc dù đó không phải là quyết định khôn ngoan nhưng chúng ta không còn cách nào cả! Nhanh lên! Còn nước còn tát! Tớ sẽ không để Sunny của chúng ta xảy ra chuyện đâu!

Nhìn ánh mắt đầy kiên định của Nami, Franky cắn răng xoay bánh lái tàu, cố gắng để con tàu tiếp cận dòng hải lưu đang chảy. Mọi chuyện thuận lợi hơn so với tưởng tượng của anh, dường như con tàu đang đi đúng quỹ đạo. Gió thổi càng ngày càng mạnh, dường như mọi người không còn đứng vững nữa, mưa bắt đầu rơi xuống từng hạt nặng.

- Đã đến dòng hải lưu! - Franky tuyên bố.

- Zoro, Luffy, Sanji! Hạ buồm xuống ngay!

Cả ba nhanh chóng làm theo lời Nami. Nami đứng trên boong tàu, đăm chiêu nhìn bầu trời và mặt biển đang thi nhau vần vũ. Tại sao có thể như vậy? Một cơn bão biết nhận diện mục tiêu ư? Cô cứ đứng đó, mặc cho mưa lớn xối ướt cả người cô, khiến cô cảm thấy bản thân thật nhỏ bé và vô dụng trước cơn giận dữ của thiên nhiên.

- Nami! Cậu đừng đứng đó nữa! Xuống đây đi! - Luffy gọi với về phía Nami.

Nami giật mình quay đầu lại, cô thấy Luffy cùng Zoro và Sanji đang giữ chắc lấy cột buồm, Robin cùng Chopper và Ussop đang tìm cách không để gió lọt vào khoang thuyền. "Sầm!". Sấm chớp đánh xuống một tiếng vang rền. Ussop ôm đầu.

- Chúng ta sẽ chết mất! Tớ chưa bao giờ gặp cơn bão nào vừa lớn vừa quái dị như thế này!

Điều Ussop vừa nói chính là điều mà mọi người đang nghĩ. Đúng thế! Dù đã vượt qua một quãng đường dài để đến Tân Thế Giới, dù đã trải qua rất nhiều trận bão to nhỏ khác nhau, nhưng sự biến hóa kì lạ của cơn bão này đúng là lần đầu tiên. Chẳng lẽ tất cả sẽ bị chôn vùi bởi cơn bão này sao? Cái kết của băng hải tặc Mũ Rơm sẽ không lãng xẹt như thế này chứ? Ít ra cũng là nên chết khi đánh nhau với Tứ Hoàng hay Hải Quân gì đó chứ!

- Không! Chúng ta sẽ không chết! - Luffy nói bằng chất giọng kiên định.

- Đúng thế! Chúng ta sẽ không chết, mà tôi đã chết rồi mà! Yohohohooo

Mọi người chợt mỉm cười. Đúng rồi! Thuyền trưởng của họ nói thế thì sao có thể chết được. Họ còn phải tìm được One Piece cơ mà. Một cơn gió lốc quét qua. Mặc dù tàu Thousand Sunny được đóng bằng loại gỗ tốt nhất, nhưng phải đương đầu với cơn lốc xoáy như thế chắc chắn sẽ khiến nó bị hư tổn. Franky đang cố hết sức giúp tàu tránh va chạm, nhưng họ đang cố di chuyển theo dòng hải lưu, nên việc thay đổi phương hướng để né tránh là điều không thể.

- Mọi người! Cẩn thận!

Tiếng Zoro hét lên đầy kinh hãi. Một người kiệm lời như Zoro lại không chịu được mà thét lên như vậy, chắc hẳn là chuyện gì đó khủng khiếp lắm.

- Chết tiệt!

Sanji chỉ kịp hét lên như vậy, một cơn vòi rồng cuồn cuộn hút tàu Sunny vào trong. Gió thổi vần vũ, mọi thứ như xoay tròn, chẳng ai còn nhìn thấy gì ngoài cơn lốc xoáy màu trắng bạc ấy nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro