Chương 90: Đại kết cục 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phượng Tuyên cảm giác sau khi song tu Thích Trác Ngọc bắt đầu trở nên quái lạ, luôn luôn nhìn chằm chằm y một cách khó hiểu.

Có đôi khi y nằm tắm nắng trên giường ở Thừa Minh Điện, sau khi Thích Trác Ngọc tảo triều sẽ đi tới lặng lẽ ôm y vào trong lòng.

Sau vài lần qua lại, Phượng Tuyên cảm thấy kỳ lạ.

Lại một lần nữa bị Thích Trác Ngọc ôm vào trong lòng vuốt ve, Phượng Tuyên cảm thấy mình hẳn là nên phản kháng một chút.

Không thể cứ để bị nhào nặn như vậy.

Sau này nếu thật sự thành hôn, vậy y còn có chút địa vị gia đình nào hay không.

“Điện hạ.” Phượng Tuyên ngồi thẳng người: “Ta cảm thấy gần đây ngươi rất quái lạ.”

“Quái lạ?”” Thích Trác Ngọc ôm eo y, tâm tình rất tốt nhéo một cái: “Kỳ quái chỗ nào, quái ở chỗ cô quá thích ngươi à?”

Phượng Tuyên: “…”

Sau khi song tu lại thức tỉnh thiết lập con người nói toàn lời tình cảm dầu mỡ đấy à?

Không chỉ vậy, Thích Trác Ngọc nói xong câu đó còn suy nghẫm như thể mở ra cánh cửa của một thế giới mới, lặp đi lặp lại: “Cô thực sự thực sự rất thích ngươi.”

Nói nhảm, đại ma đầu.

Nếu ngươi dám không thích ta thì hôm nay ngươi sẽ bị độ lôi kiếp luôn đó .jpg

Thích Trác Ngọc gần đây còn có một sở thích chính là véo má y.

Trước đây bởi vì Phượng Tuyên mất chồng, đúng vậy mất chồng nên gầy đi rất nhiều.

Lúc mới hạ phàm gầy như da bọc xương, Thích Trác Ngọc nhớ rõ lúc cứu y ở trong hồ nước, ôm vào trong mà như ôm một nắm xương.

Gần đây vất vả lắm mới nuôi được Phượng Tuyên ra một chút thịt, mắt thấy hai má thịt biến mất trước đó lại xuất hiện, chuyện khiến Thích Trác Ngọc vui vẻ hiện tại nhất chính là véo má y.

Có đôi khi véo đau Phượng Tuyên sẽ nổi giận. Thích Trác Ngọc lại dán lên hôn y, hôn không dứt nói xin lỗi.

Sau này chẳng những Phượng Tuyên đỏ mặt. Môi cũng bị hắn cắn cho sưng lên, có chút hoài nghi rốt cuộc hắn thật lòng xin lỗi hay là đang chiếm của hời người ta.

Thích Trác Ngọc không biết tại sao lần đầu tiên song tu lại nhìn thấy những ký ức kia ở trong thần hải của Phượng Tuyên. Hắn dừng một chút, mở miệng nói: “Có lẽ kiếp trước ta cũng rất yêu ngươi. ”

Còn không phải sao?

Nghĩ tới việc bản thân mình là một con cáo yêu, rơi vào lưới tình của một con gà yêu, chỉ dựa vào bản năng nhịn không biến con gà này thành thức ăn, hắn đã cảm giác mình yêu đến mức rất sâu đậm rồi.

Cũng không biết rốt cuộc mình chết như thế nào, là bởi vì khác loài trời đất không dung nên cuối cùng bị sét đánh chết sao?

Phượng Tuyên không biết Thích Trác Ngọc đang tưởng tượng ra cái gì, nhưng nhìn thấy vẻ mặt rất kiêu ngạo của hắn, y cảm thấy có vài việc y không biết là tốt cho y.

“Ngươi nhớ được ký ức kiếp trước sao?” Phượng Tuyên kinh ngạc nói.

Tuy rằng lần trước khi trở về Bạch Ngọc Kinh, Tư Mệnh đã nói với y. Thích Trác Ngọc cũng giống như phụ thần, là vị thần đầu tiên ra đời từ Thái Sơ Chi Hà. Nguyên thần của hắn trời sinh chính là thần thai, một khi đánh thức trí nhớ, trải qua chín đạo lôi kiếp là có thể trở về thần vị.

Nhưng đánh thức ký ức không dễ dàng như vậy.

Hoặc là đi theo con đường tu tiên cũ giống như Thích Trác Ngọc trước kia, tu luyện nhiều năm sau thì trực tiếp phi thăng lên thượng giới.

Nhưng hiện tại nhân gian còn rất ít môn phái tu chân, coi như là có thì Thích Trác Ngọc còn phải quản lý một quốc gia lớn như vậy, hình như cũng không khả thi cho lắm.

Cách còn lại để khôi phục lại trí nhớ là song tu.

Thời điểm thần giao, nguyên thần giao hòa.

Thích Trác Ngọc mở miệng: “Lúc thần giao sẽ nhìn thấy một ít hình ảnh trước kia. ”

Từ thần giao này cũng là do Phượng Tuyên dạy cho hắn.

Thích Trác Ngọc chỉ biết chút ít về kiến thức tu tiên, Phượng Tuyên đành phải làm nhiệm vụ mà trưởng lão huấn luyện từng làm, giải thích song tu, nguyên thần, thần hải cho hắn nghe.

Không biết, trưởng lão huấn luyện biết cái tên đứng bét ở Thượng Thanh học cung năm đó hiện giờ đang dạy cho môn sinh đắc ý nhất của lão, thì có tức giận đến mức bật nắp quan tài cho y hai đấm hay không.

Nhưng không thể không nói, Thích Trác Ngọc thật sự là một người được trời chọn trong giới tu chân cuồng sự nghiệp.

Nghe một lần đã hiểu, còn có thể suy một ra ba. Chẳng trách người ta một ngàn năm mới có thể thành tiên, hắn thi đua hai trăm năm là có thể thống nhất tam giới.

Nói như thế nào.

Thế giới của những kẻ thiên tài thật sự rất khó hiểu.

Thích Trác Ngọc mở miệng: “Trước kia ngươi gọi ta là sư huynh. ”

Phượng Tuyên nằm trong lòng hắn, cảm giác hốc mắt mình có chút chua xót.

Nhìn phản ứng này của y, trong lòng Thích Trác Ngọc hiểu rõ.

Vậy mà đúng là đồng môn với tiểu yêu này.

Phượng Tuyên mở miệng: “Ngoại trừ cái này, ngươi còn nhớ tới cái gì? ”

Thật Thích Trác Ngọc còn chưa nhớ rõ, chỉ nhìn thấy một phần hình ảnh, hắn thành thật trả lời: “Chưa. Chỉ là lúc thần giao nhìn thấy một ít hình ảnh. ”

Phượng Tuyên nhất thời có chút ưu sầu.

Thích Trác Ngọc nói, “Ngươi rất muốn ta nhớ ra sao?”

Phượng Tuyên nhìn hắn một cái, nói thầm: “Thật ra ta cũng không biết. ”

Thích Trác Ngọc nhìn hắn.

Phượng Tuyên mở miệng: “Trước kia ta cũng từng mất trí nhớ. Khi đó ngươi nói với ta, thật ra ta không nhớ ra cũng không sao. ”

Phượng Tuyên khi đó tơ tình tận đoạn, trong cơ thể còn có tuyệt tình châu, không thể hiểu được vì sao Thích Trác Ngọc lại nói như vậy.

Nhưng bây giờ, y dường như đã hiểu.

Cuộc đời Thích Trác Ngọc sống chẳng vui vẻ là bao. Hắn là hạt giống bi kịch sinh ra dưới chiến tranh liên miên giữa nhân tộc đế quốc và ma tộc. Khi còn nhỏ, tận mắt chứng kiến cha ruột của mình chém chết mẹ mình, trải qua thời thơ ấu dài đằng đẵng, cha nuôi của mình lại gián tiếp vì mình mà chết. Đến thời niên thiếu lại tái diễn bi kịch của thế hệ trước, rõ ràng hắn thống hận phụ thân mình nhất nhưng lại làm ra chuyện giống như lão, để cho thê tử của mình chết dưới kiếm của mình.

Có thể nói là còn nhỏ mất mẹ, thanh niên mất vợ.

Nói đơn giản thì là một cuộc đời bi kịch viết in hoa.

Trước kia khi hạ phàm lịch kiếp, Phượng Tuyên quan sát sổ mệnh của Thích Trác Ngọc cũng chỉ thổn thức một lát.

Sổ mệnh không thể trái, Phượng Tuyên không thể thay đổi vận mệnh đã qua.

Nhưng hôm nay Thích Trác Ngọc đã quên mất quá khứ của mình.

Khi đó hắn thà rằng rút tơ tình cũng muốn quên đi ký ức thống khổ, hắn thật sự còn muốn nhớ tới sao?

Thật ra quên đi những quá khứ đau đớn đối với Thích Trác Ngọc mà nói, có lẽ mới là một loại giải thoát.

Phượng Tuyên do dự hạ giọng nói: “Thì là… thật ra kiếp trước ngươi sống rất thảm. ”

Thích Trác Ngọc hỏi: “Rất thảm? ”

Hắn mỉm cười, giống như thiết lập mary sue: “Cũng không đúng lắm, chẳng phải cô còn có ngươi sao?”

Phượng Tuyên: “. ”

Làm ơn đi, y suốt ngày gây rắc rối cho đại ma đầu, thế mà hắn còn cảm thấy rất tốt.

Xem ra y thật sự không có hiểu lầm, Thích Trác Ngọc đúng là có chứng cuồng bị ngược đãi!

Chỉ là nghe được lời ngon tiếng ngọt của hắn, Phượng Tuyên vẫn cảm thấy vui sướng trong lòng.

Có lẽ là do lúc này Phượng Tuyên nằm lồng trong ngực mình.

Tư thế hết sức quen mắt này, làm cho hắn nhớ tới cảnh tượng mình nhìn thấy trong thần hải của Phượng Tuyên.

Hắn không còn nhìn thấy Phượng Tuyên khóc thương tâm như vậy nữa, giống như là đã chảy cạn hết nước mắt rồi.

Hắn cũng chưa từng cảm nhận được cảm xúc của mình lại mãnh liệt như vậy.

Ký ức trong Thần Hải không phải giả, cả đời này Thích Trác Ngọc tự đại cuồng vọng, chưa từng có mấy lần hối hận. Nhưng khi nhìn thấy Phượng Tuyên bảo hắn đừng chết, nỗi thống khổ như hủy thiên diệt địa kia cơ hồ bao phủ lấy hắn.

Thích Trác Ngọc ấn ngực.

Hắn biết đó là chỗ sâu nhất trong Thần Hải mình, phần tình cảm khắc sâu ở trong nguyên thần.

Phượng Tuyên còn đang rối rắm, dù sao dựa trên lý trí thì Thích Trác Ngọc không nhớ là tốt nhất, nhưng về mặt tình cảm vẫn hy vọng hắn nhớ tới.

Tuy rằng đại ma đầu hiện tại đối với mình cũng rất tốt, nhưng trước kia bọn họ còn có rất nhiều hồi ức chung, cứ như vậy bị quên thật không cam lòng.

Lúc suy nghĩ lung tung, Thích Trác Ngọc mở miệng: “Có lẽ ta rất muốn nhớ lại.”

Phượng Tuyên ngẩng đầu, kinh ngạc nói: “Vì sao? ”

Trong đầu Thích Trác Ngọc lại hiện lên một ít hình ảnh, mở miệng nói: “Chỉ là cảm thấy. ”

Hắn tiếp tục: “Mặc dù ta không biết mình đã trải qua quá khứ cay đắng, đầy hận thù nào đáng quên, nhưng nếu ta lựa chọn quên đi những kỷ niệm bên ngươi vì những điều đó.”

Thích Trác Ngọc dừng một chút, “Bất kể là kiếp trước của ta, hay là ta của hiện tại. ”

“Đều sẽ hận chính mình.” –

Phượng Tuyên ngu ngơ mất mấy ngày mới nhận ra, có phải đại ma đầu đang tỏ tình với mình hay không.

Chính là kiểu, mặc dù cuộc sống trước đây rất khó khăn, nhưng nghĩ về khoảng thời gian bên cạnh ngươi lại cảm thấy cuộc sống khó khăn đó rất đáng giá sao?

Này.

Chết rồi.

Chuyển thế một chuyến, sao lại giỏi nói chuyện yêu đương dữ vậy? Đây vẫn là sư huynh thẳng nam thối nát mà y quen biết sao!

Hơn nữa Thích Trác Ngọc nói muốn tìm lại trí nhớ, cũng không phải chỉ nói bằng miệng.

Dù sao trước mắt cách tìm được lại trí nhớ duy nhất chính là thông qua thần giao lấy được một phần mảnh nhỏ trong nguyên thần của Phượng Tuyên, sau đó đánh thức nguyên thần của hắn từng chút một.

Vì thế trong khoảng thời gian này, Thích Trác Ngọc vừa rảnh rỗi là lôi kéo Phượng Tuyên thần giao.

Từ sau khi hắn phát hiện phương pháp cực kỳ thuận tiện không cần cởi quần áo cũng có thể ngủ với vợ của mình, hắn triệt để mê mẩn phương thức thần giao.

Đôi khi lấy yêu làm vợ đúng là niềm vui vô tận.

Chỉ cần không có việc gì làm là ôm Phượng Tuyên dính lấy nguyên thần của y.

Tuy rằng thần giao hơi khác với song tu, nhưng bản chất vẫn là chuyện đó, mỗi lần thần giao xong, Phượng Tuyên giống như là được vớt từ trong nước ra, toàn thân đều mềm nhũn thành một vũng nước. Hơn nữa tên biến thái Thích Trác Ngọc chết tiệt này, sau khi thần giao xong cũng không chịu rời khỏi thần hải của y, ở bên trong tuần tra khắp nơi giống như trở về nhà mình.

Mẹ nó có khác chi làm xong đặt ở bên trong không rút ra đâu?!

Phượng Tuyên cảm thấy cứ tiếp tục như vậy, đại ma đầu còn chưa tìm được ký ức, mình đã bị hắn móc sạch.

Trong lúc nhất thời, Phượng Tuyên không xác định được ai mới là “yêu”.

Thích Trác Ngọc ngược lại tiếp nhận rất tốt, nhìn thấy dáng vẻ Phượng Tuyên bị giày vò ngập trong nước, nội tâm rất hài lòng.

Không hổ là hắn.

Ngay cả khi chuyển thế năng lực nghiệp vụ cũng không giảm.

Với cái trình độ nghiệp vụ này của một con hồ yêu như hắn thì chắc hẳn năm đó phải là đại yêu xưng bá một phương.

Nhưng tháng ngày Phượng Tuyên mặc kệ mọi thứ trên đời cứ như vậy mở màn ở Đại Tân Triều.

Dù sao y là Thần tộc, tuy rằng rất chờ mong Thích Trác Ngọc khôi phục trí nhớ, nhưng đánh thức nguyên thần không phải chuyện đơn giản như vậy.

Nguyên thần tịch diệt của Thích Trác Ngọc ở biển Hỗn Độn không biết bao nhiêu ngày đêm, hiện giờ sau khi chuyển thế mới từ từ khôi phục, nếu muốn thành thần, có lẽ còn phải chờ rất lâu.

Sinh mệnh thần tộc dài đằng đẵng, chờ một hai trăm năm cũng là chờ, chờ một hai ngàn năm cũng là chờ.

Phượng Tuyên cũng đã chờ Thích Trác Ngọc trăm năm, chờ hắn thêm trăm năm nữa thì có sao.

Chỉ là y không ngờ đại ma đầu làm thánh thi đua cuồng sự nghiệp, bất kể là trước kia làm ma tôn, hay là hiện tại làm chủ thiên hạ, hắn vẫn là thánh thi đua.

Chuyện người khác mất một ngàn năm mới có thể làm được, hiện tại hắn càng lúc càng nghịch thiên.

Một năm đã làm được điều đó.

Nguyên nhân là Phượng Tuyên đột nhiên nghĩ ra, muốn trở về Ma Vực một chuyến.

Sau khi thần giao nhiều lần, Thích Trác Ngọc cũng thấy được càng ngày càng nhiều ký ức trong quá khứ ở trong Nguyên Thần của Phượng Tuyên.

Bởi vậy nguyên bản hồ yêu và gà yêu kia kiếp trước kiếp này cũng trở thành vô căn cứ.

Thích Trác Ngọc biết hắn từng là vị ma quân duy nhất trong chúng sinh tam giới này.

Ở biển Hỗn Độn Ma Vực uy nghiêm cực cao, tu vi cực mạnh, ngay cả thần giới cũng phải để cho hắn ba phần nể mặt.

Chỉ là xem được nghe được từ trong ký ức Phượng Tuyên cũng không bằng chính mình tận mắt nhìn thấy chân thật.

Từ giây phút bước lên long xa, Phượng Tuyên đã cảm thấy vẻ mặt Thích Trác Ngọc rất kỳ quái.

Y nói không ra là kỳ chỗ nào, chỉ cảm thấy tâm tình đại ma đầu không tốt lắm.

Không phải chứ.

Về Ma Vực như trở về đại bản doanh phản diện của hắn, sao hắn lại không vui?

Chẳng lẽ hiện tại hắn thân là phàm nhân, cho nên trong lòng vẫn có chút e ngại ma tộc trong truyền thuyết sao.

Phượng Tuyên ngồi trên long xa, quyết định an ủi Thích Trác Ngọc một chút: “Thật ra trước kia ngươi siêu lợi hại. ”

Thích Trác Ngọc nhìn y một cái.

Phượng Tuyên khẳng định: “Đám ma tộc kia đều rất sợ ngươi, ngươi yên tâm đi. Tuy rằng ngươi rời đi đã rất nhiều năm, nhưng bọn họ chẳng dám có tâm tư tạo phản đâu. Ma tộc bây giờ vô cùng yên tĩnh sống qua ngày.Ma Tôn đại nhân uy vũ! ”

Tóm lại, đại ma đầu làm ma tôn, phải báo cáo tình hình gần đây của Ma tộc cho hắn rồi nịnh nọt.

Kết quả không ngờ biểu cảm của Thích Trác Ngọc càng lúc càng thối.

Phượng Tuyên:?

Lạ quá, tâm tư Thích Trác Ngọc từ trước tới giờ đều rất khó đoán.

Hơn nữa loại kỳ quái này, theo tới ma vực tới tận cung Ứng Hứa.

Vẻ mặt Thích Trác Ngọc càng ngày càng nặng, toàn thân đều tràn đầy phiền não. Đặc biệt là nhìn thấy Cung Hứa xa hoa lộng lẫy, hiếm có ở thế gian.

Phượng Tuyên mặc trang phục ma tộc, đi vào trong đó.

Tướng mạo xinh đẹp sáng sủa của y lúc này mới được trang phục phức tạp của Ma tộc làm nổi bật càng thêm đẹp đẽ, đi trong cung điện tựa như trời sinh thuộc về nơi này. Nói cách khác mỹ nhân như y hẳn là xứng đáng với vương cung hoa lệ đến cực hạn như vậy.

Phượng Tuyên đi tới đi lui, phát hiện Thích Trác Ngọc không có đuổi theo.

Đứng trong hành lang dài của cung Ứng Hứa, Phượng Tuyên rốt cục không kìm được hỏi: “Đại ma đầu, ngươi làm sao vậy? ”

Sau khi đến đây, y không khỏi nhập gia tùy tục, gọi Thích Trác Ngọc là đại ma đầu.

Thích Trác Ngọc nhìn y một cái, thản nhiên nói: “Ngươi rất thích nơi này. ”

Thật ra Phượng Tuyên thích Tê Phượng cung của Bạch Ngọc Kinh mình hơn, cũng thích trúc gian tiểu trúc của Phiếu Miểu tiên phủ.

Nhưng dù sao cung Ứng Hứa là vương cung của Thích Trác Ngọc, y không thể nói mình không thích, vì thế gật đầu phối hợp nói: “Thích chứ.”

Sắc mặt Thích Trác Ngọc càng lúc càng kém.

Vẻ mặt Phượng Tuyên mê man.

Đại ma đầu người này xảy ra chuyện gì vậy, nói thích mà hắn còn không vui là làm sao?

Thích Trác Ngọc đi về phía trước hai bước, hắn đã thay xiêm y ma tộc, ngoại trừ hai má có hơi non nớt ra thì không khác gì ma tôn đại nhân trước kia.

Lúc sải bước đi về phía trước, Phượng Tuyên cũng phải chạy hai bước mới có thể đuổi kịp.

Thích Trác Ngọc đi được vài bước, bỗng nhiên dừng lại.

Phượng Tuyên thiếu chút nữa đụng vào lưng hắn.

Chiều cao của Thích Trác Ngọc khi mới mười tuổi đã rất khả quan. Nhớ tới trước kia lúc mới gặp đại ma đầu, hắn nói mình mười lăm tuổi cũng đã cao mét tám, thế mà không phải khoác lác.

Giờ phút này hắn nhìn Phượng Tuyên từ trên cao, giọng nói có chút phiền não: “Nếu nguoi thích vương cung hắn cho ngươi thì vì sao còn phải uất ức chính mình ở Thừa Minh điện lớn bằng bàn tay. ”

Phượng Tuyên nghe xong: ?

Y bối rối: “Cái gì mà hắn cho ta, hai cái này chẳng phải đều là do ngươi tặng hay sao?”

Y ngây ngốc hồi lâu mới tỉnh lại, chần chờ nói: “Đại ma đầu, không phải là ngươi ghen đấy chứ?”

Thích Trác Ngọc hừ một tiếng không rõ ý.

Muốn chết.

Đúng vậy thật.

Cái này có cái gì để mà ghen? Bất kể là cung Ứng Hứa hay là Thừa Minh điện, thì chẳng phải đều là cái lồng lớn ngươi tặng cho ta sao?

Chim nhỏ tiên quân đối xử bình đẳng, đối với những cái lồng lớn này đều yêu như nhau.

Chỉ là nhìn biểu cảm của Thích Trác Ngọc, vừa thối vừa nóng nảy, cứ như là nếu mình không viết một tác phẩm nhỏ tám trăm chữ dỗ dành hắn, hắn sẽ hủy cả cung Ứng Hứa.

“Cung Ứng Hứa và Thừa Minh điện đều là ngươi tặng, ta cảm thấy cả hai rất tốt.” Phượng Tuyên cảm giác mình giống như đang dỗ dành mèo lớn nóng nảy, còn phải không ngừng vuốt lông cho hắn, y nghiêm túc giải thích: “Hơn nữa chỉ cần được ở bên cạnh ngươi, ta cảm thấy ở đâu cũng vui.”

Được rồi, được rồi.

Nhất định phải nói những lời buồn nôn như vậy đúng không?

Thích Trác Ngọc nhìn chằm chằm y.

“Thật sao?” Một lúc lâu sau, hắn nói, giọng điệu có chút chần chờ.

Phượng Tuyên ngơ ngác gật đầu.

Thích Trác Ngọc đứng thẳng người, một lát sau lại khom lưng nhìn y, rất cố chấp hỏi: “Vậy cung Ứng Hứa và Thừa Minh điện, ngươi thích nhất nơi nào nhất. ”

…… y thật sự không chịu nổi loại gà thẳng nam thích ghen tuông này!

Cũng từ ngày đó trở đi, rất ít khi Phượng Tuyên nhìn thấy Thích Trác Ngọc xuất hiện ban ngày. Sau khi hắn mặc vào trang phục ma tộc vốn rất giống đại ma đầu trước kia, có đôi khi nửa đêm tỉnh lại nhìn thấy hắn, ngay cả chính y cũng sẽ xuất hiện một ít ảo giác. Giống như chưa từng tách rời trăm năm.

Bây giờ là ban ngày biến mất ban đêm xuất hiện.

Thời gian nghỉ ngơi của mèo hoang giống như du hồn, quả thực giống y như trước kia.

Phượng Tuyên không biết hắn lại đang làm chuyện gì, nhưng buổi tối lúc hắn trở về, Phượng Tuyên cố ý đứng lên kiểm tra trên người hắn, sau khi không xuất hiện bất kỳ vết thương nào, y mới yên tâm mặc kệ cho Thích Trác Ngọc chạy lung tung.

Dù sao cha đã từng nói.

Một cuộc hôn nhân hài hòa và tốt đẹp, là đến lúc cần giả vờ thì nên giả vờ không biết.

Mình có việc riêng của mình, cũng phải cho đạo lữ một chút không gian riêng tư.

Phượng Tuyên thề, tuyệt đối không phải bởi vì mình quá lười không muốn quản nhiều nên mới tin vào câu này.

Không biết Thích Trác Ngọc làm sao mà cũng không có nhắc tới chuyện trở về Đại Tân triều.

Phượng Tuyên cũng không để ý, dù sao ngày đầu tiên hắn trở về Ma Vực đã đuổi Lý Triêu Phong tới Đại Tân triều, thay Thích Trác Ngọc thượng triều . Dù sao trăm năm qua đều là gã giúp đại ma đầu quản lý chính vụ của ma tộc, quản lý thêm chuyện nhân tộc cũng không sao.

Dù sao y cũng là Thần tộc, so với thế gian thì y thích lối sống ở ma vực và Thần tộc hơn.

Cho đến một ngày y thức dậy, nghĩ thầm chắc đại ma đầu muốn y sống vui vẻ nên mới không nhắc tới chuyện thế gian.

Chết rồi.

Ngẫm lại thì đây đúng là tác phong của Thích Trác Ngọc.

Bởi vì trước đây mỗi lần hắn đi ra ngoài làm gì đó, hắn đều thích đặt y ở một nơi đặc biệt an toàn và thoải mái.

Cứ như vậy xuân đi đông tới, y đã ở ma vực một năm.

Đêm đó, y bị đánh thức bởi tần số lắc quen thuộc.

Phượng Tuyên ngủ mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn không có sức lực, xoay người cũng không xoay được.

Mở mắt ra nhìn, đúng là mình không xoay người được thật. Y bị đè dưới thân Thích Trác Ngọc cơ hồ không thể nhúc nhích.

Đây không phải là lần đầu tiên.

Trước kia ban đêm khi Thích Trác Ngọc đánh thức mình, tốt xấu gì cũng là lấy tay lắc mình tỉnh lại.

Hiện tại không biết là xảy ra chuyện gì, sau khi chuyển thế càng ngày càng vô liêm sỉ, dùng một loại phương thức lay động khác.

Phượng Tuyên vừa mở miệng, ngay cả cổ họng cũng khàn khàn: “… Sao ngươi đã về rồi? Ưm…”

Thích Trác Ngọc hôn lên môi y một cái: “Sự tình đã xong rồi. ”

Quỷ biết mấy ngày nay hắn đã làm chuyện gì ở bên ngoài.

Phượng Tuyên cảm giác thân thể mình sắp tan rã, đẩy Thích Trác Ngọc: “Ngươi có thể đừng lắc ta tỉnh mỗi nửa đêm được không…?”

Lúc Thích Trác Ngọc dán vào y nói chuyện giọng nói rất thấp, mang theo một chút dục vọng rất khó hình dung: “Được thôi.”

Phượng Tuyên:?

Một giây sau, y liền biết cái gì gọi là được thôi.

Trước mắt trời đất quay cuồng, y bị chuyển vị trí.

Bất ngờ không kịp đề phòng ngồi ở trong lòng Thích Trác Ngọc, hắn căn bản cũng không có lấy ra, một đợt kích này làm Phượng Tuyên thở hổn hển, thiếu chút nữa không ngồi vững.

Thích Trác Ngọc nhéo nhéo eo y, đôi mắt đào hoa có chút ác ý: “Vậy ngươi tự lắc đi.”

Phượng Tuyên: “…”

Muốn chơi loại tư thế kỳ quái cần xuất sức này với một con heo lười như y đúng không?

Lắc thì không thể lắc rồi.

Chỉ có thể mài qua loa một chút, chậm rãi qua lại vài cái.

Quả nhiên Thích Trác Ngọc ngồi không yên, ấn eo y trực tiếp hướng vào trong lòng, Phượng Tuyên hơi hé môi, câu kinh hô còn lại bị nuốt chửng ở trong đôi môi của Thích Trác Ngọc. Ngay cả thế công như gió táp mưa sa cũng bị nhấn chìm trong màn che.

Ma vực tối nay lại có một trận tuyết rơi dày.

Cơ hồ tàn sát bừa bãi cả đêm, đến lúc sắp hừng đông mới dừng lại.

Phượng Tuyên không biết Thích Trác Ngọc rốt cuộc lấy từ đâu ra cảm giác nghi thức, nhất định phải lưu lại thứ đó bên trong y mới được.

Một đêm trôi qua, rõ ràng không có ăn điểm tâm gì nhưng cảm thấy chướng đến khó chịu.

Thần tộc chỉ là điểm này là tốt.

Thời điểm song tu cái gì cũng có thể chuyển hóa thành tinh thuần linh lực, dù sao đại ma đầu linh lực dồi dào như vậy, y hấp thu tuyệt không quá đáng.

Đúng vậy, linh lực dồi dào.

Không biết bắt đầu từ khi nào, Thích Trác Ngọc dường như đang từng chút từng chút khôi phục tu vi.

Có thể là do song tu.

Cũng có thể là do hắn một năm này vụng trộm lại chạy ra ngoài cày cuốc.

Tóm lại, Phượng Tuyên hiện tại dùng linh lực đi thăm dò nguyên thần của hắn, đã không còn thăm dò được sự sâu cạn của Thích Trác Ngọc.

Trong lòng Phượng Tuyên có chút thấp thỏm bất an, tối hôm qua y đã dự cảm kỳ quái.

Sấm sét vang rền trên bầu trời làm cho lòng Phượng Tuyên càng thêm hoảng hốt.

Ma vực không phải vẫn luôn tuyết rơi sao, sao lại có sấm sét.

Nghi vấn này vừa xuất hiện, Thích Trác Ngọc đã chậm rãi nói: “Tối nay, ta sẽ độ kiếp.”

……

……

Hả?

Phượng Tuyên trợn tròn mắt. Cảm thấy mình giống như lại xem sót mười chương cốt truyện.

Thích Trác Ngọc hình như không chịu nổi ngốc nghếch này của y, mở miệng: “Kỳ lạ lắm sao? Chẳng phải ngươi nói nếu ta muốn khôi phục trí nhớ trở về thần vị, thì cần phải trải qua chín đạo lôi kiếp sao. ”

Phải. Đúng vậy.

Đó là những gì y nói.

Nhưng đạo hữu.

Người ta tu luyện mấy ngàn năm mới có lôi kiếp thành tiên, sao mới một năm mà ngươi đã độ kiếp rồi?

Đây là tuyệt thế gian lận gì, không phải là một năm này ngươi tự mình cày cuốc đấy chứ?

Phượng Tuyên thở dài, còn muốn nói gì đó.

Chỉ nghe thấy trên đỉnh đầu vang lên từng tiếng sấm sét, thần áp càng lúc càng cường đại.

Y không kịp nói nhiều, lấy ra pháp bảo từ trong tiểu hà bao: “Ngươi cầm miếng khối ngọc bội này đi, nó có thể ngăn cản cho ngươi một lần sét đánh. ”

Thích Trác Ngọc nhìn, cười nhạo nói: “Ta không giống đám rác rưởi kia.”

Phượng Tuyên: “. ”

Thật kiêu ngạo thật cuồng vọng, đại ma đầu quen thuộc tựa hồ lại trở về rồi.

Nhưng Phượng Tuyên vẫn hơi do dự, ấp úng nói: ” Đại ma đầu, ta đã nói với ngươi, ngươi là vị ma quân duy nhất của Tam Giới đúng không? Nhưng dường như ta chưa nói gì về thân phận của mình nhỉ?”

Thích Trác Ngọc lộ ra biểu tình “Ngươi không phải là một con gà yêu sao”.

Phượng Tuyên:…

Lâu như vậy rồi, Thích Trác Ngọc sẽ không cho rằng mình lấy kịch bản bá đạo ma tôn yêu gà yêu chứ?

Ngươi có thể tỉnh lại được hay không?

Thẩm mỹ của ngươi bị gì vậy, ngươi là một ma tôn bá đạo ngươi còn để mắt đến một con gà con!

Sấm sét càng lúc càng dày đặc.

Phượng Tuyên ngẩng đầu nhìn, nhanh chóng thẳng thắn: “Kỳ thật ta là thượng thần của Cửu Trọng Thiên, Thái tử điện hạ của Bạch Ngọc Kinh. ”

Thích Trác Ngọc hơi khựng lại, trầm mặc một lát: “Ta không quan tâm ngươi là gì.”

“À.” Phượng Tuyên nói: “Nhưng bây giờ hình như không phải là vấn đề ngươi có quan tâm hay không đâu sư huynh. Ta cảm thấy ngươi vẫn nên cầm miếng ngọc bội này ngăn cản lôi kiếp đi.”

Thích Trác Ngọc giống như loại mèo khó tính ghét bỏ pháp bảo này, rất là trẻ trâu nói, “Đừng so sánh ta với đám rác rưởi này, chỉ là lôi kiếp mà thôi. Sợ cái gì. ”

Có một loại cuồng ngạo tà mị không ai bì nổi.

Phượng Tuyên có hơi lo lắng, khuyên nhủ: “Thật sao? Nhưng đúng là độ chín đạo lôi kiếp của tu sĩ đối với ngươi mà nói không thành vấn đề. ”

“Nhưng ngươi có biết đế quân thần tộc chưởng quản phàm nhân phi thăng, giáng xuống lôi kiếp là ai không?”

Thích Trác Ngọc nhìn y.

Phượng Tuyên hít sâu một hơi, trầm mặc: “Là cha ta. ”

Thời gian Thích Trác Ngọc nhìn y dài hơn một chút.

Phượng Tuyên lại tiếp tục: “Cha ta chỉ có một đứa con trai.”

Thấy Phượng Tuyên bị ăn sạch sẽ, quần áo còn không chỉnh tề.

Trong phòng im lặng một lúc lâu.

Sau đó nghe Thích Trác Ngọc đưa tay, thu hồi nụ cười mẹ thấy là mẹ sẽ đánh, vẻ mặt ngưng đọng nói: “Ngọc Bội, lấy ra đây.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy