Sau KHI TA BỊ SƯ HUYNH CHỨNG ĐẠO

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 64: Sư huynh cuồng ghen

Cảnh tượng ngưng đọng thật lâu. Phượng Tuyên vẫn luôn duy trì động tác hoàn toàn được bao bọc trong vòng tay của hắn.

Đây rõ ràng đã là một hành động thân mật vượt quá mọi phạm vi mà Phượng Tuyên có thể chấp nhận.

Nhưng không biết có phải vì đã quen với việc được hắn ôm hay không, Phượng Tuyên vậy mà không nhận ra có cái gì không đúng.

Y nhìn chằm chằm Thích Trác Ngọc một lát, chậm rãi lên tiếng: “Ta cảm thấy ta có thể giải thích. ”

Thích Trác Ngọc cứ như vậy đặt một tay ở bên eo y, một tay chống ở thái dương, dáng vẻ nghe y ngụy biện.

Phượng Tuyên: “Chính là lúc ngươi đưa ta rời khỏi Tê Phượng cung, lại hung dữ cướp đèn của ta. Ta không biết ngươi lấy đèn làm gì, tất nhiên phải sử dụng kế hoạch tạm thời để che giấu danh tính của mình.”

Ngẫm lại thì cũng đúng mà, khi đó Thích Trác Ngọc còn nói mình là Ma Tôn biển Hỗn Độn.

Nghe danh xưng đáng sợ này đi, chưa từng ăn một trăm đứa trẻ, Phượng Tuyên cũng không tin.

Thích Trác Ngọc nhếch mép cười, lạnh lùng, mang theo một chút ác ý. Mặt hắn không có biểu tình gì, nhưng Phượng Tuyên luôn cảm thấy đọc ra một loại trào phúng “chỉ có thế này thôi à?”

“Chỉ có vậy thôi à?” Thích Trác Ngọc quả nhiên nói như vậy: “Không chuẩn bị giải thích thêm những thứ khác sao?’

Phượng Tuyên: “? “Y còn gì để giải thích chứ?

Thích Trác Ngọc chậm rãi đọc lại: “Thái tử điện hạ Tê Phượng cung thích loại nam nhân xinh đẹp mĩ miều như ta, một hơi có thể ngủ với mười người? ”

Phượng Tuyên nghe xong cảm giác cả người mình đều không ổn. Thích Trác Ngọc vẫn tiếp tục: “Hoặc là bị Thái tử điện hạ để ý sẽ khiến ta muốn sống không được muốn chết không xong? ”

Hắn lại cười, không phải là một nụ cười nham hiểm mà có lẽ cảm thấy mình buồn cười, “Không biết điện hạ muốn làm ta sống dở chết dở như thế nào?”
……
……
Cái gì gọi là họa từ miệng ra thì chính là cái này đó. Nếu như trên đời này có pháp khí quay ngược thời gian, việc đầu tiên y làm chính là muốn xuyên về mấy nén nhang trước.

Có đôi khi Phượng Tuyên cảm thấy suy nghĩ của mình quả thật tinh tế hơn hơn những người khác. Nhưng lại không ngờ có thể khôn vặt tới mức kéo ra một lời nói dối rách nát nhấc tảng đá đập chân mình.

Phượng Tuyên lúng túng muốn tìm một khe đất chui vào. Kết quả suy nghĩ nửa ngày, lại cảm thấy vì sao mình lại phải giải thích với hắn.

Hắn là một tên bắt cóc, y còn chưa trách hắn vì đã bắt cóc mình! Hơn nữa suy nghĩ sâu một chút cảm thấy rất không có đạo lý.

Theo thường lệ lời nói dối nhảm nhí như vậy, làm một ma tôn bá đạo như hắn chẳng lẽ không nhìn thấu sao, sao lại bị y lừa cơ chứ?

Vừa ngẩng đầu, Phượng Tuyên đã đụng phải tầm mắt Thích Trác Ngọc. Viết rất rõ ràng loại heo lười như ngươi đúng là củi mục

Là một kẻ hầu đèn ở Tê Phượng cung không phải là chuyện bình thường sao, là Thái tử điện hạ mới không bình thường.

Ồ.

Thì ra là bởi vì mình quá cùi bắp
Phượng Tuyên bỗng nhiên không muốn lan man ở chỗ này với hắn cho lắm. Y nghiêm trang mà vô cùng lãnh khốc quyết tuyệt đẩy Thích Trác Ngọc ra, cưỡng ép kéo dài khoảng cách hai người sắp dán chặt vào nhau.

Y vươn tay ra: “Thần Hồn Đăng đâu, trả lại cho ta. ”

Vào lúc này, khát vọng sống sót của Thích Trác Ngọc đột nhiên trỗi dậy, như thể hắn cảm thấy tâm trạng của Phượng Tuyên không được tốt.

Trong khoảnh khắc, ánh sáng của thần hồn đăng lóe lên giữa hai người, từng tia linh lực trong không khí hội tụ lại cùng một chỗ, hóa ra hình dáng của một ngọn đèn.

Phượng Tuyên vừa mới đặt thần hồn đăng trở lại dưới thần mộc ngô đồng thì bỗng nhiên cảm giác được cách xa xa Tê Phượng cung có một linh lực cường đại đang tới gần.

Thần lực này y thật sự đã quá quen thuộc, không phải đế quân Phượng Lịch thì là ai. Có lẽ là Bích Tiêu thấy y tỉnh, nên không ngừng vó ngựa tới Linh tiêu cung báo tin cho cha.

Phượng Tuyên có vài phần hoảng hốt, sau khi đặt xong thần hồn đăng thì lập tức túm Thích Trác Ngọc đẩy hắn ra ngoài: “Ngươi mau trốn đi! ”

Thích Trác Ngọc bị đẩy hai bước, tư thế đặt một tay ở sau lưng phòng bị, khó hiểu nói: “Vì sao phải trốn? ”

Phượng Tuyên quả thực bị lý lẽ của hắn làm cho sợ ngây người: ” Đây là Bạch Ngọc Kinh, Tê Phượng cung! Lát nữa cha ta sẽ tới, ngươi là một ma tôn biển Hỗn Độn, ngươi không biết cái gì gọi là Thần Ma bất lưỡng lập sao! ”

Y cảm thấy đe dọa ngoài miệng còn chưa đủ. Lập tức lại túm Thích Trác Ngọc đến nơi tương đối rộng rãi ở hậu điện Tê Phượng cung.

Từ nơi này liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy Bích Lạc Xuyên ở cuối Bạch Ngọc Kinh. Cách xa như vậy mà khí tức đè nén trên bầu trời Bích Lạc Xuyên tầng tầng mây đen tím cũng có thể đập vào mặt.

Càng đừng nói là thỉnh thoảng đều có thể nghe được tiếng sấm rầu. Tầm mắt hai người nhìn qua, trong tầng mây vòng xoáy trên Bích Lạc Xuyên vừa vặn đánh xuống một tia sét thật lớn, cơ hồ chiếu sáng toàn bộ Bích Lạc Xuyên.

Cùng với đó là tiếng sấm đinh tai nhức óc và giọng nói của Phượng Tuyên: “Ngươi có thấy thiên lôi này không? ”

Thích Trác Ngọc nghiêng đầu nhìn y một cái, tựa hồ khó hiểu vì sao Phượng Tuyên lại dẫn hắn đến xem cái này, cau mày.

Phượng Tuyên chậm rãi lên tiếng chỉ vào sấm sét trên bầu trời: “Nếu ngươi không trốn đi. Đợi lát nữa cha ta sẽ dùng thiên lôi lớn gấp mười lần này. ” Y nhìn chằm chằm Thích Trác Ngọc, chậm rãi nói: “Bổ, chết, ngươi. ”

Thích Trác Ngọc: “…”

Chỉ trong thời gian vài hơi thở, Phượng Lịch đã đáp xuống bên ngoài đại điện Tê Phượng cung. Các loại sát trận và kết giới trùng trùng trong điện cũng rút đi sau khi Phượng Lịch tới.

Phượng Lịch đã ở vị trí đế quân này hơn ngàn năm, cũng đã rèn luyện ra được tính tình kiên định. Giờ phút này lại không nhịn được bước nhanh hơn, cơ hồ là rất vội vàng đi về phía thần mộc Ngô Đồng.

Người chưa đến, giọng đã đến trước: “Linh nhi! ”

“Cha.”

Đáp lại ông là giọng nói suy yếu của Phượng Tuyên, y đang muốn đứng lên từ dưới cây thần mộc ngô đồng, còn rất biết diễn, dùng sức ho khan hai tiếng.

Cũng không biết loại bệnh nhân ngủ say hai trăm năm mới tỉnh này nên diễn như thế nào, Phượng Tuyên chỉ có thể cầu nguyện diễn xuất của mình có tiến bộ.

Trong mắt Phượng Lịch toàn là lo lắng, quan tâm thì loạn, căn bản không để ý tới con trai mình đang diễn.

Ông vội vàng ấn Phượng Tuyên muốn đứng dậy xuống, nói: “Không cần đứng dậy. Nguyên thần con còn đang ôn dưỡng, giờ phút này cần phải nghỉ ngơi thật tốt. ”

Phượng Tuyên vốn là heo lười có thể nằm không ngồi, nghe vậy lập tức nằm thẳng.

Cũng may y cơ trí, đã sớm mang tới một cái giường bạch ngọc ở dưới tàng cây, giờ phút này nằm ở trên giường, lại có tiếng quan tâm của cha, không biết tại sao lại có một loại ảo giác muốn rơi lệ.

Thật kỳ lạ.

Rõ ràng mới gặp cha cách đây không lâu, sao lại có cảm giác đã rất nhiều năm rồi không được gặp.

Những nỗi oan ức trong lòng vốn có thể chịu đựng được, ngay cả chính y cũng không biết chúng từ đâu ra, trong nháy mắt này giống như thủy triều tràn qua trái tim, chua xót đau nhói làm cho Phượng Tuyên sửng sốt một lát, không kìm được chôn ở trong lòng Phượng Lịch, hốc mắt đỏ lên.

“Cha. Con hình như đã mơ một giấc mơ rất dài.”

“Nằm mơ mà thôi. Thức dậy là tốt rồi. ”
Giọng Phượng Lịch cũng có chút nghẹn ngào, lại càng thêm ôn hòa, nhẹ vàng vuốt ve đầu Phượng Tuyên, nhẹ giọng an ủi y.

Hai người cứ như vậy im lặng dựa vào một lát. Cho đến khi Phượng Lịch phá vỡ sự im lặng: “Con vừa tỉnh, cơ thể có chỗ nào không khỏe không? ”

Phượng Tuyên cũng thu tâm tình, lắc đầu: “Không có. ”

Y giống như nhớ tới cái gì đó, rốt cục mở miệng hỏi câu mình vẫn muốn hỏi.

“Cha, sao con lại ngủ lâu thế? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? ” Thật ra lúc y tỉnh lại lần đầu tiên đã muốn tìm đế quân hỏi rõ ràng.

Chẳng qua lúc đó tỉnh đúng vào lúc xui xẻo, tỉnh lại không thấy cha mà nhìn thấy đại ma đầu Thích Trác Ngọc kia trước. Còn chưa đợi mình kịp phản ứng không nói hai lời đã đã bắt đến biển Hỗn Độn.

Đến biển Hỗn Độn Phượng Tuyên mới dần dà hiểu được, thì ra mình đã ngủ một giấc tận hai trăm năm.

Nhưng trí nhớ của y rõ ràng còn dừng lại ở khoảnh khắc làm vỡ Thần Hồn Đăng. Hơn nữa nguyên thần của mình cũng vụn vỡ không hợp lý. Nếu như là bế quan mà nói thì càng không hợp lý, tuy rằng y lười lại không cầu tiến, thế nhưng không có khả năng ngủ gật trong lúc bế quan dẫn đến tu vi và linh lực của mình thụt lùi đánh mất hết không còn gì.

Phượng Lịch trầm tư một lát, tựa như đang nghĩ phải giải thích với Phượng Tuyên như thế nào mới tốt.

Một lúc lâu sau, ông chậm rãi mở miệng: “Chuyện cho tới bây giờ, cha cũng không gạt con nữa, Thật ra trước khi Phụ Thần của con ngã xuống, tính ra mệnh của con nhất định phải trải qua một kiếp nạn.”

Vẻ mặt Phượng Lịch rất nghiêm trọng tiếp tục: “Đó chính là vào ngày sinh nhật 1700 năm của con, con sẽ đánh vỡ thần đăng bản mạng của mình, bị mảnh vỡ của thần hồn đăng đâm vào. Sau đó con sẽ rơi vào giấc ngủ trăm năm, cho đến khi thần hồn đăng phục hồi hoàn toàn Linh Nhi mới có thể tỉnh lại từ giấc ngủ say.”
……
……
Kết quả không ngờ sau khi nói xong, đại điện Tê Phượng cung lâm vào yên tĩnh như chết.

Đặc biệt là Phượng Tuyên, sau khi nghe xong biểu cảm vô cùng phức tạp.

Cha, cha, nghĩ sao vậy? Bình cũ đổi rượu mới kể câu chuyện của mỹ nhân ngủ say mà cung Nguyệt Nga vẫn hay kể biên cho y nghe đấy à?

Mỹ nhân người ta ngủ say là bởi vì bị xe con thoi đâm vào ngón tay mới rơi vào giấc ngủ say, đến chỗ ngài là biến thành bị thần hồn đèn đâm thủng ngón tay đúng không?

Này là người đẹp ngủ say được nụ hôn của hoàng tử đánh thức, còn y thì sao? Chẳng phải là bị đại ma đầu Thích Trác Ngọc đánh thức sao?!

Phượng Tuyên thật sự là nể luôn, rốt cục là cha lấy từ đâu tới tự tin, cảm thấy ông còn có thể tin vào loại người yếu đuối như y chứ?!

Không thể bởi vì khi y còn trẻ là một mỹ nhân ngu ngốc, cha nhất định cảm thấy mình cũng di truyền chỉ số THÔNG MINH của cha được! !

Cha.

Liệu có khả năng Chỉ số IQ của y vẫn có thể kế thừa một chút từ chỗ phụ thần không. jpg

Phượng Tuyên trầm mặc, Phượng Lịch lại thở phào nhẹ nhõm. Thấy Linh Nhi không hỏi đông hỏi tây, có lẽ là đã tin.

May mắn y còn nhỏ, còn có thể lừa gạt một hai lần. Nếu không chờ y lớn hơn một chút sẽ không dễ lừa nữa.

Phượng Lịch ôn hòa nói: “Hai trăm năm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện con không biết. Con phải nhanh chóng khỏe mạnh sau đó mới có thể ra ngoài xem.”

Phượng Tuyên gật đầu, lại nhớ tới một chuyện trọng yếu: “Đúng rồi cha, sau này con có thể hạ phàm một chuyến không? ”

Thật ra là muốn tìm cớ đưa Thích Trác Ngọc về biển Hỗn Độn, nhưng nói đi Ma Vực tuyệt đối sẽ bị cha dùng thiên lôi bổ chết, vì thế mới đổi giọng nói là thế gian, cảm thấy tương đối dễ làm cho người ta tiếp nhận.

Kết quả không ngờ sau khi nhắc tới thế gian, sắc mặt Phượng Lịch lập tức biến đổi. Cứ như việc y tới tới thế gian còn kinh khủng hơn y tới ma vực, nghiêm túc nói: “Sao bỗng nhiên lại muốn tới thế gian?”

“À.” Phượng Tuyên đột nhiên chột dạ: “Cũng không có gì. Chỉ là cảm thấy mình đã lớn rồi mà cho tới bây giờ chưa từng ra khỏi Bạch Ngọc Kinh nên muốn đi xem một chút. ”

Phượng Lịch trầm giọng: “Thế gian không có gì đẹp cả. Nếu con muốn ngắm phong cảnh, bảo sư huynh Kinh Ngọc dẫn con tới Thanh Khâu xem một chút là được. ”

Cha sao lại đột nhiên nổi nóng như vậy.
Làm như đàn ông trần thế phụ bạc gì đó luôn á?!

Phượng Lịch nói xong vẫn cảm thấy hơi lo lắng. Nghĩ đi nghĩ lại, lại lên tiếng nhấn mạnh: “Đàn ông ở thế gian cũng chẳng đẹp.”

Phượng Tuyên:? Cha không phải đâu, y không có nói muốn tới thế gian thăm đàn ông gì đó! Rốt cuộc là làm sao đưa ra được kết luận này!

Phượng Lịch sờ đầu y một chút, cảnh cáo: “Cha nói cho con biết, trên đời này ngoại trừ Cha con ra, không có nam nhân nào tốt đâu.”

Phượng Tuyên nghe xong len lén mở miệng: “Cha, kết luận này là ai nói với cha? ”

Vẻ mặt Phượng Lịch cứng lại, chần chờ mở miệng: ” Phụ thần con.”

Phượng Tuyên: “…”


Chuyện Phượng Tuyên tỉnh lại không bao lâu đã được cái miệng to của Bích Tiêu truyền ra.

Trong lúc nhất thời, từ trên xuống dưới Bạch Ngọc Kinh đều biết Thái tử điện hạ hôm nay mới chân chính xuất quan.

Nguyệt Nga và Kinh Ngọc là người thứ hai và thứ ba biết. Người trước vừa hay ở Bạch Ngọc Kinh nên đi thẳng từ Nguyệt cung tới. Người thứ hai thì là từ Hạ Giới Thanh Khâu chạy tới, nhưng cũng cùng Nguyệt Nga một trước một sau đến Tê Phượng cung.

Nguyệt Nga và Phượng Tuyên tính toán đầy đủ cũng đã hai trăm năm không gặp. Nàng vốn muốn an ủi Phượng Tuyên một chút, kết quả ngồi xuống giường là kìm lòng không được vuốt ve mặt Phượng Tuyên: ” Linh Bảo, làn da này của ngươi bảo dưỡng kiểu gì thế? Ngủ tận hai trăm năm mà vẫn mịn màng bóng loáng như này, hâm mộ quá luôn. ”

Phượng Tuyên: “…”

Y biết Nguyệt Nga miệng chó không phun được ngà voi gì, quả nhiên, một giây sau, Nguyệt đã móc ra mỹ dung tiên phẩm và thuốc bổ từ trong túi gấm trữ vật nói là muốn bồi bổ cho Phượng Tuyên.

Còn có quần áo màu mè, phong cách lưu hành ở Bạch Ngọc Kinh, cùng với những thứ nàng cô độc làm công nhân hai trăm năm trong Nguyệt cung không biết đã chứng kiến bao nhiêu si nam oán nữ cẩu huyết yêu thương ở thế gian mới làm ra được.

Nói xong, không biết nghĩ đến cái gì bỗng nhiên nghiêm túc: ” Linh Bảo, vừa rồi ta nghe ngươi nói với đế quân, ngươi muốn tới thế gian thăm đàn ông là chuyện gì xảy ra? ”

Phượng Tuyên:… Rốt cuộc là đồn thành như thế nào mà đồn thành y muốn tới thế gian thăm đàn ông!

Nguyệt Nga cầm tay y, cảm xúc bỗng nhiên kích động: “Ta nói cho ngươi biết, Bảo à, trên đời này không có đàn ông tốt đâu! Đặc biệt là đàn ông ở thế gian, đều là mấy tên đểu giả thối tha! ”

Phượng Tuyên: Ở chỗ ngươi ngay cả phụ thần cũng không tính là đàn ông tốt đúng không?

Nhưng mà rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, y vừa tỉnh lại thì cứ như là tất cả mọi người ở Bạch Ngọc Kinh bỗng nhiên rất thù hận đàn ông ở thế gian là sao vậy…?

Nguyệt Nga cảnh giác nói: “Ngươi có biết đàn ông đểu là như thế nào không?”

Phượng Tuyên dừng một chút: “… Ta không biết.”

Nguyệt Nga phổ cập kiến thức cho y, “Chính là cái loại cố ý tiếp cận ngươi là vì khuôn mặt nhỏ nhắn kinh diễm này của ngươi. Sau đó ỷ vào trong nhà mình có mấy thứ tiền dơ bẩn đưa tới nơi này đưa tới đó, cũng mặc kệ ngươi có thích hay không, dù sao cũng tặng thứ đắt nhất lớn nhất, thẳng nam muốn chết. Hơn nữa loại đàn ông này có một đặc điểm, chính là có thể có ngoại hình đẹp trai, nhưng nói chuyện thì cổ họng cứ như dính vào nhau, mang theo chút cảm giác tô âm*. Từng câu từng câu bảo bối, tâm can, sẽ lừa gạt loại tiểu tiên tử chưa trải sự đời này!”

(Này là giọng của mấy cha giả tổng tài trên Douyin á, bữa lâu tui nghe 1 video xong da gà da vịt nổi hết lên, nghe nó thí gúm thiệt á 🥲)

Phượng Tuyên: Hả? Sao lại cảm thấy hình dung này còn có chút quen quen nhỉ?

Nguyệt Nga như phòng cướp mà ôm y: “Ngươi không gặp loại đàn ông này đúng không? ”

Phượng Tuyên hàm hồ nói: “Ừm, à… Không có. ”

Cảm giác bầu không khí cứ như các tỷ muội tụ hội lại thảo luận về nam sinh đồng tu đẹp trai nhất trong học cung là cái quỷ gì, quả thực khiến Phượng Tuyên giật mình.

Còn nữa, thần nữ Nguyệt Nga phiền ngươi có khái niệm khác biệt giữa nam nữ, đừng vừa lên là ôm bổn thượng thần, cám ơn!

Tê Phượng Cung vắng vẻ hai trăm năm đột nhiên trở nên trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Tận đến buổi tối, những cổ thần nối liền không dứt đến thăm Thái tử điện hạ mới chậm rãi rời đi.

Cuối cùng, Ngay cả Nguyệt Nga cũng theo sư tôn Thái Âm nữ quân trở lại Nguyệt cung.

Trong Tê Phượng cung chỉ còn lại hai người Phượng Lịch và Kinh Ngọc.

Phượng Lịch đứng dưới thần mộc ngô đồng, lấy thần hồn đăng xuống xem xét. Kinh Ngọc lo lắng nói: “Sư tôn, Nguyên Thần Linh Nhi như thế nào? ”

Phượng Lịch lắc đầu, giọng điệu có loại bất lực nói không nên lời: “Chỉ có thể miễn cưỡng chữa trị, dựa vào thần hồn đăng ôn dưỡng mới không đến mức tán loạn. Nhưng nếu cứ tiếp tục thiên trường địa cửu như này, nguyên thần Linh Nhi sớm muộn gì cũng sẽ tiêu tán trong thiên địa lần nữa. ”

Kinh Ngọc nói, “Ngay cả Thần Hồn Đăng cũng không thể tiếp tục tụ hồn sao? ”

Phượng Lịch: “Thần hồn đăng vốn là thần đăng bổn mạng của Linh Nhi, đồng sinh cộng tử. Nguyên Thần của nó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu như thần hồn đăng không có ngoại lực kích phát dẫn đốt thì có thể đốt đến khi nào. Cho dù là dùng nguyên thần của bổn quân dẫn dắt, thiên trường địa cửu cũng có thời gian. ”

“Sư tôn là đế quân, tuyệt đối không thể dùng nguyên thần của mình dẫn dắt, nếu không sẽ tam giới đại loạn.” Kinh Ngọc vội vàng nói: “Kinh Ngọc nguyện ý dùng nguyên thần của mình để tục hồn cho Linh Nhi. ”

Phượng Lịch không nói gì nữa, nhưng xem ra cũng không đồng ý. Phượng Tuyên là con ruột của ông, chính ông sẵn sàng dùng Nguyên Thần thì thôi, Kinh Ngọc với y vô thân vô cố, thật sự là khó khăn của cường nhân.

Huống hồ, bất kể là dùng nguyên thần của ông hay là nguyên thần của Kinh Ngọc. Thì Thần Hồn Đăng cuối cùng cũng sẽ có ngày lụi tàn, đến lúc đó ông thần vẫn vào trong thiên địa thì sẽ có ai có thể bảo vệ Linh Nhi của ông tiếp chứ.

Dưới gốc cây Thần mộc ngô đồng không còn âm thanh. Chỉ thỉnh thoảng có gió thổi qua, lá cây phát ra tiếng “xào xạc.”

Không biết qua bao lâu, Phượng Lịch bỗng nhiên lại lên tiếng, chỉ là lần này, đề tài nhảy hơi xa một chút: “Vừa rồi nghe Linh Nhi nói muốn đi thế gian du ngoạn, chẳng lẽ đã đến tuổi mơ mộng rồi? ”

Cẩn thận ngẫm lại, Phượng Tuyên năm nay cũng có thần linh 1900 năm. Lúc ông lớn bằng ngần ấy thì đã ký khế ước thành hôn, chỉ thiếu con trẻ chạy dưới đất thôi.

Kinh Ngọc giật mình.

Phượng Lịch cũng không để ý, tự mình nói: “Nếu như thế cũng tốt, tìm một người tốt cho nó ở Bạch Ngọc Kinh, sớm ngày kết khế ước thành hôn. Tránh cho nó một ngày nào đó tâm huyết dâng trào đòi lật lại ký ức mất mát hai trăm năm với bổn quân, đến lúc đó làm cho nó lại nhớ tới phàm nhân trời đánh kia sẽ không ổn. ”

Đế quân luôn luôn đối xử ôn hoà với mọi người, nhưng chỉ có mỗi lần nhắc tới phàm nhân đạo lữ mà Phượng Tuyên quen biết ở hạ giới. Từng câu từng câu đều là trời đánh, chết tiệt, bị sét đánh, có thể thấy được có bao không ưa đối với phàm nhân này.

Phượng Lịch tựa như vô cùng hài lòng với quyết định của mình, chẳng mấy chốc đã muốn làm, “Chờ qua ngày giỗ phụ thần nó, thì có thể nói tin tức ra ngoài.”

Lúc đế quân rời khỏi Tê Phượng cung, Phượng Tuyên mới tỉnh dậy, vì thể hiện ra hiếu tâm ít ỏi của mình nên đi tiễn đế quân đến cửa lớn.

Phượng Lịch thì thương y vừa tỉnh lại cơ thể không tốt, vừa đến cửa lớn là đuổi y trở về nằm.

Nhưng thành thật mà nói, hôm nay Phượng Tuyên vì biểu diễn một bệnh nhân vừa suy nhược vừa tỉnh táo đã nằm trên giường một ngày, hơn nữa mình còn ngủ ở biển Hỗn Độn ba ngày ba đêm.

Heo lười cũng không thể nằm được như vậy.

Sau khi Phượng Lịch đi, Kinh Ngọc một mình lưu lại nói vài câu với Phượng Tuyên. Ở Bạch Ngọc Kinh, ngoại trừ cha y ra, người duy nhất được coi là trưởng bối tương đối thân cận với Phượng Tuyên chính là sư huynh không có quan hệ huyết thống này.

Mặc dù là sư huynh, nhưng Phượng Tuyên cảm thấy Kinh Ngọc giống caca y hơn.

Kinh Ngọc là cửu vĩ hồ trời sinh của Thanh Khâu, dưới cơ duyên xảo hợp bái đế quân làm thầy.

Khi hắn còn rất nhỏ, Thanh Khâu chiến loạn liên miên, Kinh Ngọc được đế quân nhặt về Cửu Trọng Thiên, nuôi dưỡng dưới gối mình, đối đãi như con ruột.

Vì thế những năm Phượng Tuyên chưa sinh ra, các cổ thần Bạch Ngọc Kinh quen gọi Kinh Ngọc là điện hạ.

Về sau Phượng Tuyên sinh ra, chúng thần vẫn như cũ không có bỏ thói quen này, tiềm thức coi Kinh Ngọc trở thành đại điện hạ, xưng Phượng Tuyên là tiểu điện hạ.

Kinh Ngọc nhìn Phượng Tuyên, thở dài.

Hắn coi như là biết toàn bộ chân tướng tiểu sư đệ hạ phàm lịch kiếp, giờ phút này lại có hơi do dự, hóa ra một khối bạch ngọc màu sắc vô cùng ôn nhuận trong tay: “Đây là thần ngọc của Thanh Khâu trấn tộc chúng ta, cũng là hồn ngọc bổn mạng của sư huynh.”

Phượng Tuyên sửng sốt, đang yên đang lành nói với y cái này làm gì.

Kinh Ngọc đưa miếng ngọc này đưa cho Phượng Tuyên: “Hiện giờ nguyên thần đệ bất ổn, có thể mượn miếng Hồn Ngọc này, từ từ khôi phục thần lực. ”

À, cái này, đắt lắm à nha?

Hơn nữa tặng ngọc gì đó rất quái dị, cảm giác giống như là trao đổi tín vật linh tinh.

Phượng Tuyên gãi gãi đầu: “Quên đi, Kinh Ngọc sư huynh. Đồ tốt như này huynh đừng đưa cho đệ, đệ sẽ là mất đấy.”

Kinh Ngọc thở dài: “Biết đệ sẽ từ chối. Cũng tốt, khi nào đệ muốn thì tới hỏi sư huynh.”

Không phải hắn không cho, hắn là quá hiểu Phượng Tuyên. Tiểu sư đệ của hắn, nhìn như tính cách nhu thuận nhưng thực tế thì tính cách cứng xương. Nếu là đồ y không muốn thì cho dù là bảo vật trân quý nhất tam giới y cũng coi như bụi đất. Nếu là y muốn, thích thì có khi chỉ là một cái tiểu hà bao ở thế gian không đáng giá một đồng, y cũng sẽ vui vẻ yêu thương.

Kinh Ngọc không cưỡng cầu nữa, nhìn thoáng qua Phượng Tuyên rồi rời đi.

Hắn vừa đi, Phượng Tuyên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, dù sao diễn cả một ngày chính bản thân y cũng không dám quên, Tê Phượng Cung còn cất giấu một đại ma đầu ở biển Hỗn Độn.

Nhưng cả một ngày hắn cũng không ra ngoài sao? Phượng Tuyên có chút chần chờ, sẽ không rời khỏi Bạch Ngọc Kinh trở về biển Hỗn Độn rồi chứ?

Kết quả nói đại ma đầu, đại ma đầu liền lặng yên không một tiếng động xuất hiện.
Phượng Tuyên vừa xoay người liền nhìn thấy hắn, hoảng sợ: ” Sao ngươi đi đứng không có tiếng thế! ”

Vẻ mặt Thích Trác Ngọc đen sì, giống như Bạch Ngọc Kinh nợ tiền hắn vậy.

Phượng Tuyên không hiểu nổi hắn, tiếp tục hỏi: “Ngươi ở đây khi nào? ”

“Ngại bản tôn đến quá sớm, quấy rầy các ngươi sao?” Thích Trác Ngọc thoạt nhìn cực kỳ phiền não.

Phượng Tuyên thì không hiểu được sự tức giận bất thình lình của hắn: ” Sao ngươi nói chuyện hung dữ thế?”

” Hung dữ?” Thích Trác Ngọc cười lạnh: “Đương nhiên ta nói chuyện không dịu dàng bằng sư huynh của ngươi rồi.”

Nói xong, hắn một mình nổi giận đùng đùng bước vào trong điện.

Đi một hồi, không biết Thích Trác Ngọc đứng đó suy nghĩ cái gì, cứ như cực kỳ nóng nảy, hắn lại đi trở về.

Huyền y mỏng manh bay lên bay xuống đều theo động tác của hắn, làm cho Phượng Tuyên cảm thấy hắn giống như cái loại mèo lớn lông cả người đều xù lên giống như đồ vật vốn thuộc về mình bị người khác cướp đi.

Thích Trác Ngọc nhìn xuống từ trên cao, hai tay khoanh lại, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm y, gằn từng chữ từng chữ:

“Bản tôn không biết, ở trong Bạch Ngọc Kinh này ngươi còn có một người, sư, huynh, tốt, đấy.”

Tác giả có lời muốn nói:

Sư huynh: Lần này thật sự muốn nổi giận thật sự siêu tức giận.

Và vẫn là sư huynh: cái gì cũng không làm, nhưng kéo cừu hận nhà mẹ vợ từ mẹ vợ đến khuê mật (châm thuốc.jpg)
·
Sư huynh à ta biết ngươi ghen, nhưng ngươi đừng có ghen, đằng sau còn nhiều giấm cho ngươi ăn lắm. Nước biển Hỗn Độn toàn là chua, đều là giấm của heo lười rót ra .jpg
·
Và mama ngúc nghích: Bé con, trên đời này không có đàn ông tốt nào ngoại trừ cha con đâu.

Chim con: Đây là cha nói sao?

Mama ngúc nghích (moe moe gật đầu): Đúng vậy đúng!

Và nam nhận họ Ứng ta nói, đều làm cha, cũng không nên làm loại vẻ ngoài trong sáng bụng đen sì này lừa gạt vợ và con mình chứ (chỉ trỏ)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy