4. Hẹn hò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

           
Kim Mân Thạc sinh hoạt đặc biệt thoải mái, khi độ hảo cảm xoát xoát tăng lên, cũng khó tránh khỏi xa xỉ một chút, đem độ hảo cảm đổi nhiều vị thức ăn cùng với kỹ năng đặc biệt. Nói theo cách của Kim Mân Thạc chính là đầu tư thiết yếu để có thể mang về lợi nhuận lớn hơn! Có đôi khi cậu sẽ nghĩ, có lẽ đời này chỉ làm chuột đồng cũng không tệ, bất quá rất nhanh đem cái ý niệm này dứt bỏ khỏi đầu, dù sao vẫn là làm người tốt hơn.

Hôm nay Lộc Hàm được nghỉ, Mân Thạc cũng hiếm khi được ngày dậy sớm, quan sát bóng hình Lộc Hàm giống như thường ngày rời giường rửa mặt xong liền vào bếp làm điểm tâm. Không biết thế nào Kim Mân Thạc lại cảm thấy hôm nay bầu không khí không giống với mọi ngày, hình dung như thế nào nhỉ? Chính là bình thường quanh người Lộc Hàm nếu không phải đao kiếm vô hình bay bay, cũng chính là lãnh khí, mà hôm nay đao bay quanh người trở thành kẹo đường rồi, quả thực có thể dùng xuân phong để hình dung.

Lẽ nào ta sắp có một nữ chủ nhân rồi? Đến lúc đó độ hảo cảm có thể xoát gấp đôi sao? Xoát gấp đôi... Ha ha ha ah... Kim Mân Thạc chìm vào trong hạnh phúc mơ màng.

Lộc Hàm chuẩn bị thức ăn cho Kim Mân Thạc, bất quá hôm nay cùng mọi ngày cũng không giống nhau. Hắn cơ hồ là chuẩn bị gấp đôi số lượng, trong đó phân nửa cất vào trong hộp, một nửa kia đem ra uy Kim Mân Thạc. Thấy Kim Mân Thạc bắt đầu ăn Lộc Hàm mới đi chuẩn bị bữa sáng cho mình. Ăn điểm tâm xong đợi một hồi tiêu cơm, Lộc Hàm vén tay áo lên nâng cậu vào phòng tắm.

Kim Mân Thạc đã quen để Lộc Hàm tắm cho mình, tắm đến bộ vị mấu chốt kia cũng sẽ không xấu hổ nữa, ở trước mặt độ hảo cảm tiết tháo chính là phù du!

Mỗi lần sấy khô lông Lộc Hàm đều sẽ sáp đến hôn đầu cậu một cái, Kim Mân Thạc đã biết theo thói quen giơ đầu lên thuận tiện cho hắn rồi.

"Bánh bao nhỏ, chúng ta đi ra ngoài chơi nhé."

Đi ra ngoài chơi? Ngươi muốn dẫn ta đi ra ngoài chơi? Kim Mân Thạc cả thân thể đều đứng thẳng lên rồi.

"Xem ra Bánh bao nhỏ cũng rất muốn ra ngoài a, chúng ta đi công viên chơi trò chơi, có được hay không?"

Chơi? Trò? Chơi? Nếu như lúc này Kim Mân Thạc là con người, khóe miệng nhất định là đang không ngừng co giật, đáng tiếc dựa vào mặt chuột đồng của cậu không có cách nào thể hiện biểu cảm độ khó cao, bất đắc dĩ chỉ có thể dùng cái mông để diễn tả bất mãn.

"Ngẫm lại số lần ta đi sân chơi, hình như không có, Bánh bao nhỏ, bồi ta đi, được không?"

Cư nhiên chưa từng đi sân chơi! Cũng đúng, nhìn bộ dáng này là có thể đoán được thời còn học sinh khẳng định không có nhiều bằng hữu... Quên đi quên đi, bổn đại gia theo ngươi đi một lần, nếu như độ hảo cảm không có tăng lên ngươi hãy chờ xem cái mông ta một tuần lễ đi! Kim Mân Tích xoay người, chít chít kêu hai tiếng, biểu thị đồng ý.

"Rốt cuộc Bánh bao nhỏ là tri kỷ của ta." Lộc Hàm đã sớm chuẩn bị xong lồng sắt mini, đem Kim Mân Thạc thu xếp ổn thỏa, khẽ ngâm nga hát và xuất phát.

Hôm nay sân chơi phá lệ náo nhiệt, bởi vì trong đội ngũ xếp hàng mua vé có một soái ca chất lượng tốt, hơn nữa, soái ca đi một mình! Lúc này không quấn lấy còn đợi khi nào? Bên cạnh liền có hai em gái rục rịch, đang lúc các nàng chuẩn bị tiến đến gần, Kim Mân Thạc vẫn trốn ở trong lồng lặng lẽ nhô đầu ra quan sát đến bên ngoài.

"Trời ạ trời ạ! Ngươi mau nhìn cái trong tay anh chàng đẹp trai kia đi, ngô ~~~ đáng yêu chết mất!" Hoa si A.

"Đó là một chú chuột đồng a! Cư nhiên mang theo chuột đồng tới công viên chơi, soái ca thật có phong cách a~" hoa si B.

"Nhất định là tới cùng vật nuôi nhà mình bồi dưỡng tình cảm," hoa si A quả quyết.

"Chúng ta cũng không nên quấy rầy," hoa si A cùng B lui lại.

Kim Mân Thạc không biết mình ló đầu ra một cái liền diệt sạch ý niệm đến gần trong đầu mấy muội tử, nếu biết nhất định sẽ hối tiếc đấm ngực giậm chân. Có thể có muội tử đến gần tức là có thể có nữ chủ nhân tương lai, có nữ chủ nhân là có thể xoát gấp đôi độ hảo cảm, gấp đôi a!

[ Ai nói ngươi có thể xoát gấp đôi độ hảo cảm? ] Hệ thống yên lặng đã lâu quyết định đi ra cho một cảm giác tồn tại.

Ớ... Đúng nha, hỏi một chút, có thể xoát gấp đôi không?

[ Đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, đối tượng tăng hảo cảm của ngươi chỉ có một! Còn có, xét thấy gần đây ngươi có điểm tiêu cực lười biếng, điểm hảo cảm chậm chạp mãi không đạt đến 500, bổn hệ thống quyết định nâng cao độ khó. Trong vòng 1 tháng nếu không thể vượt qua 500 điểm, thu hồi hết thảy các vị thức ăn cùng kỹ năng đặc biệt, trước khi đạt được 500, bổn hệ thống cự tuyệt đáp lại ngươi hô hoán bất luận cái gì, tạm biệt! ]

Cái gì! Uy uy uy! Ngươi đùa thật a! Uy! Uy! ! Mặc cho Kim Mân Thạc hô hoán thế nào, hệ thống đều không có trả lời. Hanh! Dám dùng khích tướng, đê tiện! Kim Mân Thạc oán hận gặm hạt dưa, tới thì tới, ai sợ ai!

Lộc Hàm vào sân chơi không có chơi trò chơi, mà là mang theo Kim Mân Thạc đi dạo khắp nơi. Hắn vì muốn Kim Mân Thạc nhìn rõ sân chơi hơn, đem cậu từ trong lồng tre lấy ra bỏ vào túi ngực áo sơ mi. Kim Mân Thạc móng vuốt nhỏ bám vào mép túi, đầu nhỏ lộ ra ngoài tò mò nhìn bốn phía.

Một người một chuột này phối hợp cùng hấp dẫn tầm mắt mọi người, trở thành một đạo phong cảnh khác lạ trong công viên.

Mang theo Kim Mân Thạc chơi các trò cảm giác mạnh sẽ không thuận tiện, nhưng chơi trò nhẹ nhàng là được rồi, lúc này Lộc Hàm đang tập trung tinh thần chơi ném tiêu, Kim Mân Tích thì ngoan ngoãn ngây người trong lồng quan sát. Lộc Hàm thành tích không tồi, từ chối cầm món đồ chơi bằng bông, chọn một cái gương trang trí nhỏ bỏ vào lồng.

"Bánh bao nhỏ, đây là quà cho ngươi." Lộc Hàm nhẹ nói.

Kim Mân Thạc không thèm chờ đợi chạy tới trước gương soi soi khuôn mặt, ngộ tào, dáng dấp thật là đẹp trai!

Nhìn thấy dáng vẻ Kim Mân Thạc hướng về phía cái gương yêu thích không buông tay, khóe miệng Lộc Hàm cong lên một độ cung lớn.

Bất tri bất giác liền đến trưa cơm trưa, Lộc Hàm chạy một chuyến đến cửa hàng tiện lợi mua đồ dã ngoại cần thiết có khăn trải, đồ uống, thức ăn, tìm một bóng cây mát mẻ đem khăn trải ra, thức ăn dọn xong, thả Kim Mân Thạc trong lồng thả.

Gần đây không gian hoạt động chính của Kim Mân Thạc chỉ có trong lồng lớn ở phòng khách của Lộc Hàm, hiện tại được phép hoạt động trong phạm vi khăn trải, miễn bàn có bao nhiêu hưng phấn.

Lộc Hàm vừa ăn sandwich vừa nhìn Kim Mân Thạc từ bên này chạy sang bên kia, lại từ bên kia chạy đến bên này, mệt mỏi liền lăn ra nằm đó, đói bụng liền chạy tới trước mặt mình ăn cái gì đó, ăn xong có sức lực rồi lại tiếp tục chạy a chạy.

Từ sân chơi đi ra, Lộc Hàm chưa về nhà ngay, mà lại trực tiếp mang theo Kim Mân Thạc đến rồi một nhà hàng tây cao cấp. Lộc Hàm tựa hồ là khách quý, người bán hàng đối với mình mang theo trong người không có bất kỳ dị nghị gì, khi chuẩn bít tết cho Lộc Hàm cư nhiên còn chuẩn bị thức ăn cho chính mình, trình độ phong phú khiến người ta líu lưỡi.

"Được rồi, có thể đi," Lộc Hàm ưu nhã nhấp một ngụm rượu đỏ, chậm rãi rành mạch cắt thịt bò, từng miếng từng miếng ưu nhã ăn.

Lại nhìn Kim Mân Thạc phía đối diện, ngồi trong ổ khăn nhỏ nhân viên phục vụ xếp cho, thức ăn bày ra trước mặt. Tuy là trong miệng đã sớm chất đầy thức ăn, hai má đều so với bình thường phồng lên một vòng, móng vuốt lại không ngừng nghỉ cầm thức ăn. Đkm ăn quá ngon! Đúng là đồ đắt có khác, a, cái này ăn thật ngon, a, cái kia cũng ngon nữa.

Đợi khi Lộc Hàm ăn xong đã thấy Kim Mân Thạc nằm trong ổ nhỏ chổng vó ngủ say. Thận trọng đem Kim Mân Thạc cùng ổ khăn cùng nhau bỏ vào lồng sắt, xe cũng lái đi với tốc độ chậm chậm bình ổn.

Lộc Hàm cong khóe miệng mở lịch trong máy điện thoại ra đánh dấu cho hôm nay một cái ngày kỷ niệm: Đã cùng Bánh bao nhỏ lần đầu tiên đi chơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro