8. Sắc dụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

           

Bây giờ Kim Mân Thạc mỗi ngày chỉ có thể làm tổ ở nhà, bởi vì thời điểm biến thân của cậu rất không ổn định. Hỏi hệ thống, hắn nói là do BUG, đi tìm nhân viên sửa chửa rồi, từ đó đến nay chưa từng cùng Kim Mân Thạc liên hệ. Đối với thân thể căn bản không nghe theo chính mình sai sử, Kim Mân Thạc nằm trên ghế salon thở thật dài, cậu muốn đi công ty Lộc Hàm, cậu nhớ các fan hâm mộ của mình rồi, cậu cũng thật nhớ đồ ăn ngon fan hâm mộ cho, nhớ Lộc Hàm... A phi phi! Ta nhớ hắn để làm chi? Không phải mỗi ngày đều có thể thấy sao...

Kim Mân Thạc lắc đầu, nên ăn cơm trưa thôi, ân, vị sườn rán với gà chiên đâu? Kim Mân Thạc hướng về phía menu nhìn rất là khổ não, vậy... "Bang bang!"

"A a a a! Lại nữa!" Kim Mân Thạc trơ trụi ngồi trên ghế sa lon ngửa mặt lên trời thét dài. Hét xong Mân Thạc nhanh chóng chạy vào phòng mặc quần áo, tuy là trong nhà hiện tại không có ai, nhưng mình cũng không có thói quen ở trần chạy quanh.

Không ăn được sườn rán gà chiên, Kim Mân Thạc chấp nhận mở tủ lạnh ra tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn. Chờ đã, nếu hiện tại chính mình còn chưa phải là nhân loại hoàn toàn, như vậy menu các vị hẳn là còn có thể dùng. Kim Mân Thạc khấp khởi mừng thầm triệu hoán ra cái bảng, thử đem vị gà chiên chọn cho quả cà chua trước mắt, cắn một cái, gà chiên! Mắt cậu sáng rực lên, đem cà chua, dưa chuột, rau xà lách, phàm là đồ có thể ăn sống trong tủ lạnh đều móc ra, hợp với vị pizza, gà chiên, sườn rán. Hậu quả của việc làm này là khi Lộc Hàm về đến nhà không nhìn thấy thân ảnh quen thuộc ở trên ghế salon, mà là nghe được thanh âm quen thuộc từ phòng vệ sinh.

"Bánh bao nhỏ? Em làm sao vậy?" Lộc Hàm gõ cửa phòng vệ sinh.

"Không có việc gì... A... Ăn nhiều đau bụng mà thôi!" Kim Mân Thạc ngồi trên bồn cầu sắp đến một tiếng rồi.

"Thực sự không có việc gì?" Lộc Hàm vẫn là không yên lòng.

"Không có việc gì! Cơm tối liền giao cho anh!" Kim Mân Thạc đánh chết cũng không còn khí lực nấu cơm, hơn nữa, cậu hiện tại rất lo lắng, bởi vì sắp tới lúc biến thân rồi, cậu rất sợ chính mình biến trở về chuột đồng liền rơi vào trong bồn cầu... Ặc... Muốn ói...

[ Keng ~ Không cần lo lắng à nha~ Thời gian ngươi biến thân đã tăng lên 12 tiếng đồng hồ rùi ~]

Ngươi đi chết ở nơi nào!

[ Ai nha! Người phụ trách chương trình ra ngoài du ngoạn rồi, tìm hắn trở về cần chút thời gian nha ~ Yên tâm ~ BUG đã được chữa trị, để bồi thường cũng cho ngươi tăng thời gian biến thân, như vậy cũng không cần lo lắng sự tình làm được phân nửa lại biến trở về chuột đồng. ]

Kim Mân Thạc không nghe ra hắn ám chỉ sự tình gì, hiện tại chỉ đang quan tâm là cậu không sợ rơi vào bồn cầu nữa.

[ Oa ~ Độ hảo cảm gom được không ít a ~ Không ngừng cố gắng nha ~]

Biết rồi biết rồi, ta chỉ nhờ ngươi đừng để có BUG là được rồi.

Kim Mân Thạc cơ hồ là bò ra khỏi phòng vệ sinh, bởi vì run chân, sắc mặt cũng tái nhợt, cả người mệt lả. Lộc Hàm đau lòng đưa đến lên một bát canh nóng, "Uống trước đi cho ấm bụng, có muốn ăn chút gì không hay uống thuốc? Cũng không biết thuốc của con người có tác dụng phụ với em không."

"Không sao, tôi đỡ nhiều rồi," Kim Mân Thạc vừa uống canh vừa trả lời.

"Em có phải hay không ăn đồ bậy bạ?" Lộc Hàm xới cơm, so đũa cho Kim Mân Thạc. Nếu như Trương Nghệ Hưng ở đây rồi thấy Lộc Hàm biết chiếu cố người khác như thế nhất định tròng mắt đều sẽ rơi ra.

"Không phải, có thể là ăn nhiều thôi," Kim Mân Thạc đang ăn cơm bỗng chột dạ.

"Về sau cà chua, dưa chuột các loại ăn ít một chút, ăn nhiều không tốt cho dạ dày," Lộc Hàm hiểu rõ, bởi vì trong tủ lạnh ngay cả nửa trái dưa leo cũng không tìm thấy.

"A! Về sau không được gọi tôi là Bánh bao nhỏ! Tôi có tên tuổi đàng hoàng!" Kim Mân Thạc đột nhiên nghĩ tới vấn đề này.

"Tôi cảm thấy gọi Bánh bao nhỏ rất êm tai a."

"Tôi tên là Kim Mân Thạc!"

"Vậy sau này gọi em là Mân Thạc? Mân ~ Thạc ~" Lộc Hàm mang theo âm điệu mê hoặc mà gọi.

"Thôi đừng, anh chính là gọi Bánh bao nhỏ đi!!" Lỗ tai Kim Mân Thạc giấu ở trong tóc bỗng trở nên nóng bừng.

"Nửa tháng sau có người bạn khai trương quán bar mời tôi đến chơi, cho nên đêm hôm đó em có thể phải ở một mình."

"Không có việc gì, anh đi chơi vui vẻ," tuy là Kim Mân Thạc rất muốn đi mở mang một chút, thế nhưng bộ dạng nửa nhân loại này nhất định là không thể ra khỏi cửa.

"Bánh bao nhỏ của chúng ta thật ngoan," Lộc Hàm đưa tay xoa đầu Kim Mân Thạc.

"Đừng có làm rối tóc tôi!" Kim Mân Thạc chống lại, bất quá lúc Lộc Hàm nắm đến cái tai cậu liền xin tha, ai bảo lỗ tai cậu đặc biệt mẫn cảm chứ, không nên đụng a.

Cơm tối là Lộc Hàm nấu, Kim Mân Thạc tự giác gánh vác công tác rửa chén. Lộc Hàm ngồi ở phòng khách nhìn cậu thu dọn chén đũa không tự kìm được từ phía sau đi tới ôm lấy lưng, còn đem cằm đặt trên hõm vai Kim Mân Thạc, "Bánh bao nhỏ em thật đảm đang a ~"

Bị Lộc Hàm thổi khí trên cổ, Kim Mân Thạc từ đầu đến chân đều đỏ lên. Bị ôm như vậy là lần đầu tiên, bị nam nhân ôm như vậy là lần đầu tiên, bị nam nhân đẹp trai ôm như vậy là lần đầu tiên! Kim Mân Thạc đều bối rối quên cả đẩy Lộc Hàm ra, cứ như vậy cầm cái bát trong tay ngây người đứng. Lộc Hàm được đà làm tới, cuối cùng lưu luyến cọ cọ một cái, "Tôi đi tắm trước đây," dứt lời rồi ra khỏi bếp.

Lộc Hàm vừa đi Kim Mân Tích liền thở phào một cái, đkm thật căng thẳng, tim sắp nhảy ra ngoài rồi, tự nhiên ôm mình làm cái gì chứ. Rửa xong bát còn chưa yên lòng, cậu lại dọn dẹp gian bếp một chút, mới nghe thấy tiếng Lộc Hàm từ phòng tắm đi ra, ngẩng đầu nhìn lên, Kim Mân Thạc trợn cả mắt lên rồi, sắc dụ, xích lõa sắc dụ.

Tuy là vẫn có quần có áo, toàn thân Lộc Hàm lại tản mát ra khí tức nồng nặc hormone nam tính, tóc còn chưa khô, khí nóng bốc hơi mập mờ trên nhãn thần, áo ba lỗ đen làm nổi bật lên làn da màu trắng, quần nhỏ hững hờ trên đường v-cut. Kim Mân Thạc lom lom nhìn Lộc Hàm.

Thấy Kim Mân Thạc nhìn mình chằm chằm như vậy, Lộc Hàm trong lòng không khỏi cười thầm, sắc dụ thành công.

"Bánh bao nhỏ em nhìn tôi chằm chằm như vậy tôi có chút ăn không tiêu a," Lộc Hàm trêu chọc nói.

"Ai, ai nhìn chằm chằm anh! Tôi chỉ là đang nhìn anh quần không mặc!" Kim Mân Thạc cuống quít dời ánh mắt đi.

"Không có nhìn chằm chằm làm sao biết tôi không mặc quần?" Lộc Hàm không buông tha bất kỳ một cơ hội nào có thể đùa giỡn Kim Mân Thạc.

"Không, không thèm nghe anh nói nữa! Tôi muốn đi tắm!" Kim Mân Thạc chật vật trốn vào buồng vệ sinh.

Lộc Hàm cười không ra tiếng, thật là đáng yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro