7. Ở chung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

           

Đã xác định được tâm ý của mình, khuôn mặt cả ngày táo bón của Lộc Hàm rốt cuộc triệt để khôi phục lại bình thường. Mặc dù rất muốn biết mọi chuyện của Kim Mân Thạc, thế nhưng từ từ sẽ đến không vội, ếch luộc già nước, đạo lý này Lộc Hàm vẫn hiểu, ngốc manh chuột đồng kia nhà mình hẳn là còn chưa thông suốt, làm sao làm khai thông cho hắn mới là vấn đề, cứ... bắt đầu từ việc ngủ chung là được rồi.

Trương Nghệ Hưng đẩy cửa ra đã nhìn thấy Lộc Hàm chân nọ gác lên chân kia, hai tay ngón tay đối nhau đặt ở bên môi cười cười vẻ mặt hèn mọn. Đúng vậy, Lộc Hàm mặc dù là cười kiểu ý vị thâm trường, nhưng trong mắt Trương Nghệ Hưng chính là hèn mọn.

Trương Nghệ Hưng là một người thành thật, thấy cái gì liền nói cái đó, "Ngươi cười thật là bỉ ổi."

"Có việc?" Lộc Hàm trong nháy mắt khí tức liền biến đổi.

Trương Nghệ Hưng run một cái, nhìn phía bàn bên cạnh lại không có lồng nhỏ quen thuộc, "Bánh bao nhỏ đâu?"

"Ở nhà."

"Ngô? Ngươi lại để một mình hắn, không đúng, một cái chuột, không đúng, một con chuột, thôi thôi, ngươi lại để hắn một mình ở nhà? Ngươi có phải hay không không thương hắn? Cũng đúng, ngươi có thể kiên trì đến bây giờ đã là kỳ tích, ngươi nếu đã không thương hắn rồi, ngươi đem hắn chuyển cho ta đi, từ nay về sau hắn chính là con trai ta!"

"Ngươi ở bên ngoài có con trai Chung Đại biết không?" Một đạo thanh âm trong trẻo lạnh lùng từ cửa truyền đến.

"Ngươi không phải ở Thiếu Lâm tự sao!" Trương Nghệ Hưng chỉ vào người vừa đến kinh ngạc hỏi.

"Tu hành kết thúc," người vừa đến rất quen thuộc ngồi xuống uống ly cà phê trợ lý Lộc Hàm bưng tới.

"Gấu trúc nhà ngươi đâu?" Lộc Hàm nhìn phía sau hắn cư nhiên không có cái đuôi thường gặp.

"Ờ nhà nằm trên giường nghỉ ngơi."

"Lão Ngô ngươi cái này thật không có liêm sỉ!" Trương Nghệ Hưng bắt được trọng điểm.

"Đâu có liên quan tới ta? Cũng không phải ta hại hắn đem chân xoay đến," Ngô Diệc Phàm liếc mắt Trương Nghệ Hưng.

"Lão Trương, về sau nên biết ra uy một chút," Lộc Hàm thích đáng bồi thêm một câu.

"Nha nha nha, các ngươi khi dễ người!" Trương Nghệ Hưng lên án.

"Thôi dừng nói nhảm lại, hai người các ngươi tới tìm ta có chuyện gì?" Lộc Hàm không nhịn được hỏi, mắt thấy sắp đến lúc tan việc rồi, anh còn muốn đi mua quần áo mua đồ ăn vặt cho Bánh bao nhỏ.

"Ah, bị ngươi làm cho quên mất, tháng sau ta khai trương quán bar, mời các ngươi đi dự tiệc," Trương Nghệ Hưng lấy ra thẻ, "Đãi ngộ cao cấp nhất, huynh đệ ta phóng khoảng một bữa a!"

"Đa tạ trước, bất quá ta vẫn là rất sợ ngươi sẽ lập tức đóng cửa," Lộc Hàm nhận lấy thẻ đồng thời vẫn không quên rủa thêm một câu.

"Lần này tuyệt đối sẽ không! Ta tin tưởng Chung Đại nhà ta," Trương Nghệ Hưng vỗ ngực cam đoan.

"Thiến Thiến* cư nhiên nguyện ý giúp ngươi? Ngươi lại ký cái hiệp ước bất bình đẳng nào rồi a?" Ngô Diệc Phàm vừa nhắn tin vừa hỏi.

(*đọc lái đi kiểu dễ thương của Chenchen)

"Đã nói không cho phép gọi cậu ấy là Thiến Thiến! Kể cả ngươi là học trưởng hắn kính yêu nhất cũng không được!" Trương Nghệ Hưng hung tợn nhìn chòng chọc tình địch trước mắt.

Ngô Diệc Phàm hai tay mở ra biểu tình bất đắc dĩ, ngược lại quay qua Lộc Hàm nói, "Vốn là tới tìm các ngươi tụ họp một hôm, nếu tháng sau Nghệ Hưng khai trương quán bar thì ngày đó được rồi."

"Đặc biệt cho phép có thể mang người nhà!" Trương Nghệ Hưng không tình nguyện móc ra một tấm thẻ khác cho Ngô Diệc Phàm, hắn cũng không muốn bị Chung Đại nói keo kiệt.

"Lộc Hàm, ngươi có mang con kia chuột đồng tới không?" Ngô Diệc Phàm hỏi, hắn đối với chú chuột đồng có thể đem toàn bộ ôn nhu của Lộc Hàm kích thích ra này cảm thấy rất hứng thú.

"Chưa chắc," Lộc Hàm lại sờ tay lên cằm.

"Gấu trúc nhỏ muốn đi ăn pizza cùng gà rán, ta đi trước," Ngô Diệc Phàm cất điện thoại di động, lên tiếng chào rồi rời đi.

"Ta cũng phải về, Chung Đại đã bằng lòng làm một bàn đồ ăn theo yêu cầu chờ ta trở về đây," Trương Nghệ Hưng rõ ràng mang theo mục đích khích bác người nào đó nói.

"Ta cũng phải về, cũng không biết hắn ở nhà có hay không hảo hảo mặc quần áo..." Lộc Hàm vừa đi vừa lẩm bẩm.

Trương Nghệ Hưng ngoáy ngoáy lỗ tai xác định không phải mình mới vừa nghe nhầm, hắn dường như nghe được ba chữ "mặc quần áo", ngộ tào! Trong nhà lão Lộc có người!? Khó trách hắn để Bánh bao nhỏ ở nhà, cái này không phải rõ ràng là sợ người kia tịch mịch sao! Lão Lộc, ngươi được lắm!

"Chung Đại a ~ anh có một cái tin tức bom tấn muốn nói cho em, trong điện thoại nói không rõ ràng, anh bây giờ lập tức về nhà!" Trương Nghệ Hưng ở trong đầu đã nghĩ ra một cái kế hoạch sơ bộ, bất quá hắn cần một cái bia đỡ đạn, "Lão Ngô, đừng nói anh em không có nghĩa khí, ta có cái tin tình báo nói cho ngươi biết, chính là lão Lộc hắn..."

Lúc này ở cửa hàng bách hóa Lộc Hàm căn bản không hề biết bí mật của mình đang bị Trương Nghệ Hưng phỏng đoán nói mò thất thất bát bát, vì lúc này hắn đang mải phiền não.

"Tiên sinh nhìn trúng kiểu này sao, kiểu dáng này là sản phẩm mới, chất liệu làm ra đều là tuyệt đỉnh, tiên sinh mua cho hài tử nhà mình ư, chúng tôi ờ đây từ 3 tuổi đến 10 tuổi số đo đều có," cô bán hàng nhiệt tình giới thiệu.

Nam nhân đẹp trai như vậy mà đã kết hôn rồi, còn tới mua quần áo cho con nữa, đúng nam nhân tốt đều bị người khác đoạt! Cô bán hàng trong nội tâm cắn khăn tay.

"Không có kích cỡ người lớn sao?" Lộc Hàm bình tĩnh nhìn cô bán hàng.

"Có, có, xin hỏi ngài cần lớn cỡ nào?" Cô bán hàng lắp bắp, không nghĩ tới nhìn qua còn trẻ mà hài tử đã lớn như vậy, hạ thủ sớm như vậy...

Lộc Hàm ra dấu, "Thân cao đại khái đến nơi này của ta, dáng người không mập không ốm."

"Được, tiên sinh, mời chờ một chút," cô bán hàng lúc chuẩn bị cầm quần áo đi thì bị Lộc Hàm gọi lại.

"Chờ một chút, cái này, còn có cái này, còn có cái này, mỗi loại một bộ."

"Được được."

Lúc Lộc Hàm từ cửa hàng bách hóa đi ra mặt mày tươi tỉnh, đến siêu thị không chút nghĩ ngợi quét một xe đồ ăn vặt, bao lớn bao nhỏ. Về đến nhà đã nhìn thấy Kim Mân Thạc mặc áo phông của mình làm ổ trên ghế salon xem ti vi.

"Đã về rồi," Kim Mân Thạc cũng không quay đầu lại hỏi.

"Ân, tôi đã về," Lộc Hàm cảm thấy cái nhà này rốt cục đã có hương vị mái ấm.

"Đã đói bụng chưa, tôi lập tức nấu cơm cho em, ở đây có đồ ăn vặt, em có thể ăn trước," Lộc Hàm đem một túi to đồ ăn vặt đặt trên bàn trà, liền cởi áo khoác chuẩn bị đi vào phòng bếp.

"Chờ một chút!" Kim Mân Thạc "Vụt" một cái từ trên ghế salon nhảy xuống, cầm lấy cánh tay Lộc Hàm không buông.

"Làm sao vậy?" Lộc Hàm nhìn đôi chân trần của Kim Mân Thạc chân mày cau lại, "Tại sao lại không mặc quần?"

"Đuôi khó chịu," Kim Mân Thạc mới sẽ không nói cho Lộc Hàm là quần anh quá dài chính mình căn bản mặc không được.

"Tôi mua quần áo cho em," Lộc Hàm chỉ chỉ một cái túi khác trên sàn.

"Anh không nói sớm!" Kim Mân Thạc xách cái túi lên liền xông vào phòng, vào trong vẫn không quên ló ra nói với Lộc Hàm, "Không cho phép vào bếp!"

"Vì sao?"

"Anh nấu cơm quá khó ăn!" Tiếng trả lời từ trong phòng ngủ bay ra làm cho Lộc Hàm có điểm thụ thương. Bánh bao nhỏ ghét bỏ ta, Bánh bao nhỏ ghét bỏ ta, Bánh bao nhỏ ghét bỏ ta...

Kim Mân Thạc lòng tràn đầy vui mừng mở cái túi quần áo ra, bất quá mở ra cái đầu tiên, gân xanh trên ót không khỏi giật giật, lại lần lượt giũ ra mấy món còn lại, trên ót gân xanh đã lộ cả ra.

"Soái ca kia, anh có thể giải thích một chút không?" Kim Mân Tích mang theo y phục đứng ở cửa hỏi Lộc Hàm đang ngồi trên ghế salon phòng khách.

"Em không thích?" Lộc Hàm dâng lên một cỗ khí tức ưu buồn, toàn thân cao thấp tản mát ra một khí tức vương giả, cỗ hơi thở này mơ hồ nhắc nhở Kim Mân Thạc. Nếu như hắn nói không thích có thể sẽ gặp tai ương.

"Không phải, không phải, cũng không tồi, chỉ là có chút ngây thơ," Kim Mân Thạc ngập ngừng nói.

"Rất hợp với em, không phải em trông cũng gần giống như vậy sao? "

Kim Mân Thạc nhìn bộ áo liền quần Totoro trong tay, lại nhìn lần nữa trên giường nào là áo liền quần gấu Pooh, áo liền quần con thỏ thỏ, áo liền quần con mèo mèo, trong nội tâm thầm phi phi, nói Totoro cùng chuột đồng giống nhau còn chưa tính, gấu Pooh với thỏ coi là cái gì? Còn có! Mèo là động vật ăn chuột nha!

Kim Mân Tích nhìn bốn bộ quần áo do dự một hồi, khẽ cắn môi mặc áo liền quần Totoro.

Lộc Hàm kiên nhẫn ngồi ở trên ghế sa lon đợi Kim Mân Thạc, khi thấy cậu nhăn nhăn nhó nhó từ phòng ngủ đi ra, trong mắt anh liền lóe ra một đạo tinh quang: Y phục rộng thùng thình khoác trên người thiếu niên nhỏ nhắn, hai tai giấu trong tóc bởi vì xấu hổ mà không ngừng lay động. Thật muốn gục ngã a, đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu Lộc Hàm.

Nguyên bản có chút xấu hổ với việc phải mặc bộ đồ ngây thơ trẻ con như vậy, nhưng lại nghe tiếng nhắc nhở ding ding ding không dứt bên tai, Kim Mân Thạc lại khí thế ngút trời. Soái ca! Chỉ cần độ hảo cảm của anh cứ tăng như vậy! Kêu tôi mặc đồng phục y tá tôi cũng OK!

Kim Mân Thạc vừa khẽ hát vừa đi vào bếp, dưới ánh mắt chất chứa hàm ý của Lộc Hàm nhìn chòng chọc mình, rất nhanh làm xong một bữa cơm coi như phong phú. Ăn cơm nước nóng hổi, Kim Mân Thạc cảm thán: Vẫn là làm người tốt hơn. Lộc Hàm thì thán phục với tay nghề nấu ăn của Mân Thạc, làm anh càng thêm kiên định phải lừa Bánh bao nhỏ vào tròng.

"Ăn thật ngon," Lộc Hàm khích lệ nói.

"Đương nhiên, trình độ nấu ăn của tôi luôn được mẹ khen ngợi!" Kim Mân Thạc đang nỗ lực gặm xương sườn.

"Mẹ em?" Lộc Hàm kỳ quái hỏi một câu, lập tức ngộ ra, người có mẫu thân sinh ra, yêu đương nhiên cũng có yêu mẫu sinh ra.

"Nói như vậy là em có nhà? Vậy em làm sao lại xuất hiện ở cửa hàng thú cưng?" Lộc Hàm thuận miệng hỏi.

Kim Mân Thạc ngưng gặm xương sườn, cậu đã sớm nghĩ sẽ có lúc Lộc Hàm mở miệng hỏi đến, nhưng tình trạng hỗn loạn hai ngày trước làm cho cậu đã quên mất tiêu, nói ra hết vẫn là...

[ Chú ý! Chú ý! Để lộ sự tồn tại của hệ thống chủ thể sẽ bị xóa bỏ, xin cẩn thận! ]

Kim Mân Thạc đã há miệng, lại đem lời nói nuốt trở vào, đkm cậu cũng không muốn chết một lần nữa.

Nhìn biểu tình rầu rĩ của Mân Thạc, Lộc Hàm đè xuống cơn tò mò, "Không muốn nói thì không cần nói."

"Cảm tạ," Kim Mân Thạc thở phào nhẹ nhõm.

Kim Mân Thạc đang chuẩn bị đi tắm thì lại biến trở về chuột đồng, nhìn dáng vẻ cậu phiền muộn ở cửa phòng tắm, Lộc Hàm buồn cười xách cậu vào phòng tắm rửa một lượt. Sau khi sấy khô không thả trên ghế salon ở phòng khách như trước nữa, mà là mang vào phòng ngủ.

"Chít chít chít?" Đôi mắt tròn của Kim Mân Thạc nhìn chằm chằm Lộc Hàm như là đang hỏi vì sao.

"Ở cửa hàng không tìm được cái giường nào thích hợp, phòng khách quá lạnh, em sẽ ốm mất," Lộc Hàm hướng về phía Kim Mân Thạc trên gối giải thích, nhìn cậu ngoan ngoãn nằm ở đó ngủ, Lộc Hàm hôn lên đầu nói, "Ngủ ngon."

"Chít chít." Ngủ ngon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro