6. Đột biến - Thỏa hiệp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6.1. Đột biến

Lộc Hàm vốn ngủ rất sâu rất ngon, thế nhưng trong lúc ngủ mơ mơ hồ hồ cảm thấy có cái gì tựa như lông mao cọ cọ bắp đùi. Anh khẽ nhíu mày một cái, mặc dù rất muốn tỉnh dậy tìm hiểu ngọn ngành, nhưng cơn buồn ngủ nồng đậm lại xâm chiếm, Lộc Hàm thanh tỉnh mấy giây, đại não một lần nữa lại lâm vào giấc ngủ say.

Ánh nắng sáng sớm xuyên qua rèm cửa sổ, rải rác ánh vàng trong phòng ngủ an tĩnh, Lộc Hàm hiếm khi tỉnh dậy trước khi chuông báo thức reo. Theo thói quen thò tay quơ qua tủ đầu giường lấy điện thoại di động, trong nháy mắt bàn tay liền cứng đờ, trên giường ngoài anh ra sao lại có một sinh vật khác!

Quên cả lấy điện thoại, nhổm dậy, Lộc Hàm thận trọng đem chăn vén lên mở ra một góc. Đập vào mắt là một khuôn mặt đang say ngủ. Lộc Hàm quên mất tiêu suy nghĩ người này thế nào mà xuất hiện ở trên giường mình, anh bây giờ hoàn toàn bị gương mặt Kim Mân Thạc hấp dẫn. Bạch bạch nộn nộn, tưởng như búng ra sữa được, mũi tròn trịa, miệng cũng tròn trịa, dáng dấp thật giống cái bánh bao, Lộc Hàm nhìn đến mê mẩn.

Đối phương bỗng "ing ~" một tiếng thức tỉnh Lộc Hàm đang ngây ngốc. Anh đối với giường mình có khiết phích nghiêm trọng, ghét nhất bất kì sinh vật nào ngoại trừ chính mình trèo lên giường, ngay cả Bánh bao nhỏ nhà mình còn chưa từng được anh cho ngủ cùng. Lộc Hàm nổi giận, soạt cái kéo chăn lên. Nhưng là trong nháy mắt có cảm giác mát lạnh, Lộc Hàm nhìn thấy cái bánh bao ngái ngủ này phát ra một tiếng nỉ non, thân thể rúc thành một đoàn, hai tay nắm thành quyền theo bản năng khắp nơi lục lọi, lúc tìm thấy anh thì cả thân thể đều nhích lại gần, tựa hồ là đem anh làm túi sưởi di động rồi. Lúc Lộc Hàm vén chăn lên liền bất động, bởi vì phơi bày trước mắt anh là một thân thể trần truồng thì không nói, xương cụt bên kia hình như còn có một cục lông mao nhung nhung đang nhúc nhích.

"Lạnh ~" Kim Mân Thạc rốt cục bị cảm giác lạnh lẽo đánh thức, không biết làm sao, bình thường có một thân mao mao, hiệu quả giữ ấm so với hiện tại chính mình trần truồng thật tốt hơn nhiều. Chật vật mở mắt, Kim Mân Thạc đầu tiên thấy được khuôn mặt kinh ngạc của Lộc Hàm.

"Chào buổi sáng a, soái ca," Kim Mân Thạc ngồi dậy theo thói quen hướng Lộc Hàm chào hỏi, lại bị thanh âm mình phát ra làm cho hoảng sợ, cư nhiên không phải chít chít?

Lộc Hàm cũng bởi vì Kim Mân Thạc bắt chuyện mà hồi thần lại: "Cậu, cậu, cậu là?"

"A?" Kim Mân Thạc sửng sốt một chút, theo bản năng nhìn về cái gương trong góc. Trong gương chiếu ra thân ảnh của hai người, một cái đang khiếp sợ nhìn cái kia, mà một cái kia, đang trơ trụi ngồi trên giường nhìn cái gương. Kim Mân Thạc vươn tay lắc lắc, người trong gương cũng đưa tay ra lắc lắc.

"Trời ạ!" Kim Mân Thạc ý thức được tình cảnh mình bây giờ, kéo chăn lên che lấy thân thể của chính mình sau liền bỏ chạy về phía cửa. Lộc Hàm sẽ dễ dàng để cho cậu đào tẩu như vậy sao? Đương nhiên không có khả năng, tập luyện không phải để không, đá bóng cũng không phải vô ích, Kim Mân Tích chân trước vừa rời giường, Lộc Hàm chân sau liền chạy đến cửa. Mắt thấy cửa bị chặn, Kim Mân Thạc hoảng hốt chạy bừa hướng về phía phòng thay đồ trốn.

Trốn trong phòng thay đồ tựa như cá trong chậu, Lộc Hàm sau khi tùy tiện mặc vào cái áo phông cùng quần thể thao liền đi về phía phòng thay đồ. Lúc này Kim Mân Thạc đang núp ở trong tủ quần áo đã lạnh run, đkm rốt cuộc chuyện này như thế nào? Không phải 1000 điểm rồi mới biến thành người sao! Làm sao 500 đã biến! Hô hoán hệ thống! Hô hoán hệ thống!

Kim Mân Thạc đang hô hoán hệ thống nhưng lại bị tiếng bước chân càng lúc càng gần dọa cho không dám thở mạnh. Nín thở, cậu ở trong lòng cầu khẩn Lộc Hàm không nhìn thấy mình...

"Đừng có trốn nữa, chăn đều lộ ra ngoài rồi," Lộc Hàm thấy chăn lộ ra ngoài cửa tủ quần áo không đóng kỹ liền biết là người trốn ở trong này. Thấy tủ quần áo vẫn như trước không có động tĩnh, Lộc Hàm soạt một cái kéo ra cửa tủ, khiến Kim Mân Thạc trốn ở bên trong giật bắn mình.

Nhìn con người đang ở trong tủ treo quần áo, Lộc Hàm nhíu mày, một khuôn mặt lã chã chực khóc, con mắt ướt át tội nghiệp đang nhìn mình.

"Ra đi, trốn mãi làm gì."

"Ah," Kim Mân Thạc cúi đầu từ trong tủ quần áo đi ra.

"Ra phòng khách nói chuyện, cậu tốt nhất nghĩ kỹ phải nói làm sao cho rõ ràng lai lịch của mình."

"Có thể hay không, trước tiên cho tôi mượn bộ quần áo..." Kim Mân Thạc nắm thật chặt chăn trên người nhỏ giọng hỏi.

"Áo phông với quần ở đây, tôi ở phòng khách chờ cậu," Lộc Hàm nói xong xoay người hướng phòng khách đi, lúc rời đi vẫn không quên đóng cửa.

Cửa vừa đóng, Kim Mân Thạc liền ngồi thụp xuống đất, đkm hù chết lão tử rồi a. Vỗ ngực một cái trấn định hô hấp, cậu bỏ chăn ra mặc vào áo phông, lúc mặc quần lại bị vướng khó mặc. Lúc ở trong tủ treo quần áo Kim Mân Thạc đã phát hiện mình không phải là nhân loại hoàn toàn, bởi vì ở chỗ xương cụt lòi ra một cái đuôi, tai giấu ở trong tóc cũng không phải là tai người, mình căn bản chính là một nửa nhân loại.

Lộc Hàm ở phòng khách đợi đã lâu, Kim Mân Thạc mới nhăn nhăn nhó nhó xuất hiện trước mặt.

"Vì sao không mặc quần?" Lộc Hàm trấn định hỏi.

"Có đuôi, không mặc vào được..." Kim Mân Tích vừa đi vừa kéo kéo áo phông che khuất PP.

"Cậu thừa nhận cậu là yêu quái rồi?" Ánh mắt Lộc Hàm chân Kim Mân Thạc rời đi nơi khác.

"Anh mới là yêu quái! Cả nhà anh đều là yêu quái!" Kim Mân Thạc thề sống chết bảo vệ sự trong sạch của mình.

"Vậy cậu làm sao giải thích cái đuôi của cậu, còn có đôi tai của cậu?" Lộc Hàm tinh mắt phát hiện Kim Mân Thạc đã vì phẫn nộ mà giương lên hai cái tai.

"Cái này... Nói ra sợ anh không tin."

"Nói."

"Tôi chính là con chuột đồng kia! Con chuột đồng anh nuôi!" Kim Mân Thạc chậm rãi nhắm hai mắt nói ra chân tướng.

Lộc Hàm sửng sốt một chút, lập tức đứng dậy đi tới cái hộp trong góc phòng khách, trong hộp chỉ có một bắp ngô gỗ nằm trơ trọi, nơi nào cũng không có thân ảnh quen thuộc kia.

"Bây giờ anh đã tin chưa!" Kim Mân Thạc đi theo sau Lộc Hàm ngồi xổm trước cái hộp nói.

"Cậu đem nó giấu đi đâu rồi?" Lộc Hàm nhìn chằm chằm cái hộp cũng không quay đầu lại hỏi.

"Đều đã nói tôi chính là con chuột đồng kia rồi mà, " Kim Mân Thạc lo lắng giải thích.

"Cậu đem nó ăn mất rồi?" Lộc Hàm nhận định Bánh bao nhỏ nhà mình nhất định là thê thê thảm thảm rơi vào tay kẻ ác rồi.

"Anh làm sao lại cứng đầu như vậy a, tôi đều đã nói tôi chính là con kia chuột đồng! Anh mua từ cửa hàng thú cưng! Trà sữa chuột đồng! Anh khi đó còn phi lễ với tôi! Lúc đầu định đặt tên tôi là Tiểu Mễ, sau lại đổi gọi Bánh bao nhỏ, tôi đã không phi phi cái năng lực đặt tên của anh thì thôi. Mấy ngày trước anh còn mang tôi đi công viên chơi trò chơi đó! Anh nói xem tôi có nói sai không?!" Câu cuối cùng cơ hồ là dùng sức quát.

"Cậu ăn cắp trí nhớ của nó thì sao?" Lộc Hàm rốt cục xoay người nhìn Kim Mân Thạc, thế nhưng trong ánh mắt bắn ra tia laser có thể giết chết người.

"Anh vẫn là nghe không hiểu tiếng người a..." Kim Mân Thạc nửa câu sau còn không kịp nói, bởi vì cậu lại biến thành một chú chuột đồng.

Lộc Hàm nhìn người trước mắt "Bang bang" một tiếng, sau khi một làn sương mù tuôn ra thì đã không thấy tăm hơi, chỉ để lại một cái áo phông, bất quá, từ trong áo phông chui ra là một thân ảnh quen thuộc.

"Bánh bao nhỏ ngươi..." Lộc Hàm rốt cục tin con yêu quái kia là chuột đồng nhà mình biến thành rồi.

Kim Mân Thạc một lần nữa biến thành chuột đồng, sau khi bò ra khỏi áo phông liền mệt phù phù nằm đó, bên tai vang lên hệ thống đáng ăn đòn nhắc nhở:

[ Vượt qua 500 kinh hỉ chính là một ngày có thể duy trì hình người 6 tiếng a. Mặc dù không phải hình người hoàn toàn, thế nhưng có thể nói chuyện có thể ăn, ngoại trừ đuôi cùng tai khác thường, còn lại so với người thường không có khác biệt. Huống hồ đuôi với tai rất manh nha, có người thích loại này lắm đó. Ngươi xem ta săn sóc ngươi như vậy, cũng không cần đạo cụ rồi. Quả thực là chính là đặc phẩm trang chủ đã chuẩn bị cho ngươi để nâng cao độ hảo cảm a! ]

Kim Mân Thạc đã vô lực nhổ nước bọt rồi, giờ phút này cậu chỉ muốn ngủ một giấc khôi phục thể lực, ngẹo đầu, ngủ lăn.

6.2. Thỏa hiệp

Kim Mân Thạc trực tiếp ngủ đến buổi tối, tỉnh lại đã phát hiện mình nằm trên ghế salon ở phòng khách, Lộc Hàm ở bên cạnh chơi điện thoại di động.

Tựa hồ là đã nhận ra động tĩnh của Kim Mân Thạc, ánh mắt Lộc Hàm từ điện thoại di động dời đến trên người cậu.

Ta hiện tại không muốn để ý đến ngươi. Kim Mân Thạc nghiêng đầu qua chỗ khác tránh được ánh mắt Lộc Hàm. Anh cũng không nói gì, đem đồ ăn đã sớm chuẩn bị xong đưa tới trước mặt cậu. Muốn dùng đồ ăn dụ dỗ ta? Tâm hồn bị tổn thương của ta dễ dàng chữa khỏi như vậy sao? Không thèm nhìn thức ăn trước mắt, Kim Mân Thạc cả người đều rụt lại.

"Đối với sự tình xảy ra lúc sáng, xin lỗi cậu. Đừng giận dỗi nữa, đói bụng không tốt cho thân thể," Lộc Hàm có chút nịnh nọt nói.

Ngươi hướng ta quỳ xuống xin lỗi ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi! Hứ! Kim Mân Thạc dứt khoát ngoáy ngoáy xoay thân.

Lộc Hàm bất đắc dĩ đem Kim Mân Thạc giơ lên trước mặt. Kim Mân Thạc ở trong tay Lộc Hàm ra sức giãy dụa, chít chít không ngừng kêu. Nhìn Lộc Hàm như trước kiên định hy vọng mình có thể liếc hắn một cái, không cho ngươi toại nguyện! Kim Mân Thạc oán giận nghĩ, giãy giụa lợi hại hơn, kết quả cào lên tay Lộc Hàm một vết thương thật dài, nhìn thấy vết máu, cậu trợn tròn mắt.

Không để ý đến vết thương trên tay, Lộc Hàm hôn hôn đầu Kim Mân Thạc, nói thật nhỏ: "Tha thứ cho tôi có được không? Không muốn em không để ý tới tôi..."

Hỗn đản! Cư nhiên giả bộ đáng thương cầu thương hại! Thật là! Hỗn đản! Nhanh đi rửa vết thương mau! Coi chừng uốn ván! Kim Mân Thạc mềm nhũn ra, Lộc Hàm cảm giác được tiểu gia hỏa trong tay không giãy dụa nữa, nội tâm buông xuống một tảng đá lớn.

Lộc Hàm đem chuột nhỏ thả trên đùi mình chuẩn bị đút đồ ăn cho nó, không hề báo trước "Bang bang" một tiếng, Kim Mân Thạc lại biến thành nửa nhân loại. Lúc này hai người ở tư thế rất xấu hổ, vì là ở trên đùi Lộc Hàm biến thân, Kim Mân Thạc trực tiếp dạng chân trên đùi Lộc Hàm. Đúng lúc cậu cảm giác mình sắp ngã ngửa về phía sau, theo bản năng với tay ôm cổ Lộc Hàm bảo trì cân bằng. Lộc Hàm nhác thấy Kim Mân Thạc sắp té ngã đã tự tay ôm lấy hông của của cậu.

Cho nên, hiện tại Lộc Hàm đang ôm một tiểu soái ca trơn nhẵn, hơn nữa lại trong tư thế phá lệ thẹn thùng, anh liền cảm nhận được một cái bộ vị đang rục rịch.

"A a a a a a!" Kim Mân Thạc luống cuống tay chân lẩn trốn Lộc Hàm, liền lăn một vòng trốn vào phòng tắm.

"Em muốn tắm sao? Tôi đi lấy y phục cho em," Lộc Hàm gõ phòng tắm, bên trong không có tiếng trả lời, coi như Kim Mân Thạc thầm chấp thuận. Anh tiến vào phòng thay đồ, tìm ra một bộ quần áo thể thao rộng thùng thình, còn tri kỷ vì Mân Thạc cắt cái lỗ đuôi trên quần chip mớt tinh.

"Quần áo treo trước cửa, tôi đi làm cơm tối," sau đó, Lộc Hàm liền vào phòng bếp làm đồ ăn cho Mân Thạc.

Ở trong phòng tắm Kim Mân Thạc thận trọng mở cửa he hé, quan sát một chút phát hiện Lộc Hàm thật sự không ở đó liền nhanh chóng cầm quần áo vào rồi đóng cửa lại.

Đợi Lộc Hàm đem mỳ đã nấu ngon lành bưng lên bàn, Kim Mân Thạc cũng từ trong phòng tắm hiện ra. Thấy tóc cậu ướt nhẹp, trên mái vẫn còn nhỏ nước, Lộc Hàm tự tay lấy đi khăn mặt mềm mại trong tay Mân Thạc giúp cậu lau khô tóc, "Ăn chút đi rồi tôi giúp em sấy tóc."

"Ân," Kim Mân Thạc thuận theo ngồi xuống ăn hết tô mỳ.

Nhìn cậu ăn xong, Lộc Hàm rút ra giấy ăn ôn nhu giúp Kim Mân Thạc lau đi khóe miệng dính nước mỳ. Cậu hốt hoảng đoạt lấy giấy ăn, "Tôi tự mình làm được rồi."

Lộc Hàm thuận thế cầm máy sấy lên, thuần thục giúp Kim Mân Thạc sấy tóc. Kim Mân Thạc cảm nhận được bàn tay kia êm ái nắm lấy tóc mình một lọn một lọn rồi lại buông. Lúc cảm thụ được cái tay kia mò lấy cái tai của mình, cả người Kim Mân Thạc rụt lại, "Thật là nhột."

Thấy thế Lộc Hàm không hề đụng vào tai cậu nữa, mà đem máy sấy ra xa một chút thổi khô tai. Sau khi sấy khô Lộc Hàm giúp Kim Mân Tích vuốt lại tóc, mái tóc màu trà sờ lên ấm áp mềm mại như lông mao, khiến cho người ta không muốn rời đi.

"Tôi có lời muốn nói với anh," Kim Mân Thạc nghiêm túc nói.

"Chuyện gì?" Tay Lộc Hàm lưu luyến rời khỏi tóc cậu.

"Trạng thái này tôi chỉ có thể duy trì 6 giờ đồng hồ, thời gian còn lại khoảng đến sáng sớm ngày mai. Cho nên, có thể hay không cho tôi mượn chăn ngủ?"

"Chăn?"

"Bộ dáng như vậy không có biện pháp trở về trong hộp ngủ, cho nên, tôi muốn ngủ trên ghế salon phòng khách..." Kim Mân Thạc len lén nhìn Lộc Hàm.

"Ngày mai tôi sẽ mua cho em cái giường, đêm nay, trước tiên có thể cùng tôi ngủ chung," Lộc Hàm bị lời chính mình nói ra khỏi miệng nói làm cho hoảng sợ, chính mình cư nhiên sẽ cho phép người khác ngủ cùng giường?

"Không, không cần, tôi ngủ sô pha là được rồi," Kim Mân Thạc xua tay, bất quá nhìn thấy vẻ mặt Lộc Hàm trong nháy mắt đen xuống, nuốt ngụm nước miếng lại nói, "Vậy làm phiền anh "

Tuy nói hai người ngủ trên cùng một cái giường, nhưng giường lớn, khoảng cách giữa hai người lại rất thoải mái. Cả hai cứ như vậy ôm tâm sự riêng mà ngủ.

Ngày hôm sau Lộc Hàm mở mắt ra, quay đầu nhìn thấy một chú chuột đồng ghé vào trên gối đầu ngủ say sưa, rón rén rời giường. Bây giờ Kim Mân Thạc không thích hợp mang đi công ty, vạn nhất ở công ty biến thân thì không biết phải làm sao. Lộc Hàm trước khi ra cửa đem Kim Mân Thạc ngủ say an trí ở trên ghế salon, trên salon ngoại trừ thức ăn chuột đồng Lộc Hàm còn để lại tờ giấy: Nguyên liệu nấu ăn ở trong tủ lạnh, mì sợi ở tủ bát bên cạnh.

Cả ngày Lộc Hàm đều không yên lòng, mọi người ở công ty thấy tổng tài nhà mình cư nhiên không có mang Bánh bao nhỏ tới có vẻ rất kinh ngạc, lại thấy tổng tài có điểm khác thường, đang suy đoán có phải hay không Bánh bao nhỏ xảy ra chuyện gì.

"Tổng tài, Bánh bao nhỏ đã xảy ra chuyện sao?" Trợ lý bị mọi người đẩy làm đại biểu, lúc đưa cà phê thận trọng hỏi.

"Sao lại hỏi như vậy?"

"Bởi vì Bánh bao nhỏ không có tới công ty, mà tổng tài ngài có điểm... không yên lòng... Chúng tôi chỉ là quan tâm một chút."

"Cám ơn mọi người quan tâm, Bánh bao nhỏ không có chuyện gì nghiêm trọng."

"Vậy là tốt rồi, a, tổng tài, 15 phút sau có một cuộc họp."

"Đã biết, cậu đi xuống đi."

"Vâng."

Lộc Hàm day nhẹ huyệt thái dương, trong đầu dần hiện ra khuôn mặt của Kim Mân Thạc, "Xem ra tôi bị em bỏ bùa rồi, Bánh bao nhỏ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro