Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa dứt lời, một giọng nói ngọng nghịu do còn ngái ngủ phát ra bên trong chăn:

"...hưmm.... đừng ..quên.. tớ là con zaiiii~~... chín hịu.. đó nha..." - cái cục tròn kia lại cuộn tròn hơn nữa.

"Cậu là con trai thì đã sao." - Nói xong, Luhan kéo bay chiếc chăn, làm con người nhỏ bé kia bỗng rùng mình, lấy hai tay ôm lấy mặt che đi những tia nắng len lỏi qua khung cửa sổ. "Mình nói một lần nữa, nếu cậu không dậy thật thì mình sẽ làm thật đấy." - Luhan gằn giọng, gắng kiềm chế đi dục vọng của mình, sao cái con người này lại mị hoặc đến thế này cơ chứ, anh thầm trách.

"...hề hề... cậu thích nàm gì thì cứ nàm... mình ngủ đã.." - cậu ngây thơ đáp trả. Đúng thật là đã dâng thịt tận miệng sói, giao trứng cho ác mất rồi.

"Đó là tự cậu nói, không hối hận!" - Vốn chỉ định trêu một chút, ai ngờ lại đến mức này.... Đây là cơ hội trời cho, không tận dụng quả thật uổng phí. Nuốt nước bọt, quả thực là anh rất muốn "ăn cậu" ngay.... cơ mà, anh lại sợ khi cậu dậy lại giận mất thôi. Khỉ thật. Phải làm thế nào.

Vì nhà Anh sát cạnh nhà Cậu, nên sáng nào cả hai cũng đi học cùng nhau. Như thường lệ, mỗi lần Anh qua nhà cậu đều được bác gái phó thác sứ mệnh đi đánh thức cậu dậy, hôm nay định thử cách mới trêu cậu một tý mà giờ... Để cậu nằm đó cũng không xong. Thật tình. Chính cậu nói, tuyệt đối không giận mình. Vừa dứt lời, Anh đưa tay vuốt nhẹ lên gò má phúng phính của con Sóc đang ngủ gần chết kia, dùng ngón cái miết lêṇ đôi môi anh đào. Thật chậm, thật chậm, cuối đầu xuống.... Thì bỗng con người nhỏ bé kia mở to mắt, vội bật dậy nên đầu đập thẳng vào đầu của anh. Cả hai phải bất động ôm trán một lúc lâu, cậu mới cất tiếng:

" Ui da... Luhan à, cậu có cần phải ám sát mình như thế không?" Cậu ôm cái trán xuýt xoa. "Mình biết là cậu hay nghĩ ra mấy cái trò quái đảng kêu mình dậy.... ui da.... nhưng lần này thật sự là đau lắm nha...." ̉

"Chính.. Chính cậu bảo mình làm, giờ còn trách!" - Luhan oan uổng kêu lên.

"...Mình bảo á?" - Cậu trông có vẻ ngạc nhiên. Đôi mắt một mí mở to hết cỡ, môi hồng chu lên tỏ vẻ bất bình - "Hồi nào?"

"Cậu không nhớ gì?" - Có chút hụt hẫng bỗng xuất hiện trong đôi mắt ưu tư kia, anh khẽ thở dài rồi đưa tay xoa xoa mái tóc hạt dẻ làm chúng xù lên, bồng bềnh dưới nắng ban mai, giọng nói trầm ấm nhưng rõ ràng của anh cất lên:

"Thôi, mau chuẩn bị đi học đi. Hôm nay cậu nói lớp cậu có bài kiểm tra nên đi muộn là không được đâu."

"Ừmmmm~ mình biết rồi~~~ Chính vì vậy nên hôm nay tự dậy đó nha!" - Cậu tự hào khoe với Luhan rồi với tay lấy chiếc đồng hồ đặt ở đầu giường - "Mấy giờ rồi ta~~"

«à nhông sê ô ~ 6h27 rồi a~» - đồng hồ thông báo.́

"MẸ ƠIIIIIIII!!! SAO CẬU KHÔNG KÊU MÌNH DẬY!!" - Minseok bấu chặt vai Luhan mà lắc. Khiến Lu-ge nhà ta không khéo thì té nhào ra mất thôi.

"Mình đã...." - Chưa kịp dứt lời thì con Sóc kia đã chạy đi mất tiêu... Sáng nào cũng vậy, dù sớm hay muộn lúc nào cũng phải chứng kiến cảnh này. Thật phiền phức a~... Nhưng lại làm người nào đó bất giác nở một nụ cười.

____________________________________

Trước cổng trường trung học "XYZ"

Đúng 6h45, tiếng chuông vào lớp bắt đầu vang lên. "Đồ tể" (tức bảo vệ) bắt đầu cho đóng cổng trường. Bỗng, từ đằng xa thấp thoáng thấy hai bóng dáng quen thuộc đang phóng xe tới. Mặt chuyển đen, ông "kích hoạt chế độ cận chiến". Cổng trường thì gần sắp đóng rồi, mà giờ khoảng cách hai đứa này còn quá xa, ông cười đắc chí̀ mà không biết rằng cánh tay đã lỡ chạm vào nút bấm điều khiển cổng... khiến chúng dừng lại... Và hai tên kia đã "vượt rào" thành công. Khi nhận ra được tình hình thì đã quá trễ, hai tên nhóc đã tẩu thoát. Mắt hằn lên từng tia máu, nhất định mai ông phải mua keo dán chuột mà bẫy tụi nhỏ này!

Sau "chuyến phiêu lưu" đầy gian truân. Hai cậu nhóc được một trận cười lớn khi thấy được cái mặt của "đồ tể" hết chuyển đen rồi lại đỏ. Đứng một lát, như chợt nhớ ra điều gì đó, Minseok nói:

"Thôi mình về lớp đây. Tiết đầu là làm baì kiểm tra rồi." - Cậu vội nói rồi vội chạy đi, để lại một con nai ngơ ngác đứng đó.

"Lúc nào cũng vậy. Tinh nghịch như một chú sóc nhỏ. Đến rồi đi, tựa một cơn gió mà người ta mãi không chạm vào được. Đến khi nào trong tim cậu.... mới có chỗ cho tớ?"

____________________________________

Lớp D.

"Yah! Kim Minseok, cái thằng này!" - Vừa thấy thằng bạn chí cốt của mình vào lớp, Chanyeol liền la lên. "Sáng nay có tiết kiểm tra, đã bảo đừng đi trễ thế mà vẫn chứng nào tật nấy..."

"Hề hề... xin lỗi~" - Cậu vừa nói vừa gãi đầu. "Với lại thầy đã vào lớp đâu?"

"Cái thằng.... may hôm nay thầy có việc bận, sẽ đến trễ một tý. Không thôi thì đứng ngoài lớp mà hóng luôn đi con!"

"... Cậu mà tiếp tục đối xử với tớ như vậy... tớ sẽ đi nói xấu cậu với Baekhyun đấy.." - Minseok bĩu môi, đưa cặp mắt hăm dọa nhìn thằng bạn.

"Cậu!!!!......." - Nhịn... phải nhịn... Nhẫn nhịn là một điều tốt. Nếu bây giờ mình làm càng thì mai sau này ngay cả mặt "đậu mầm" mình cũng không được thâý.

Minseok và Chanyeol chơi thân với nhau từ hồi mẫu giáo rồi. Đến bây giờ vẫn chung lớp, chẳng hiểu tại sao hai đứa lúc nào cũng dính lấy nhau như thế. Nhưng vừa lên lớp 9, có một cậu bạn tên Luhan đã phá bỏ quy luật "đi đâu cũng có nhau" của hai nhóc này. Minseok suốt ngày đi chơi với Luhan, đi học với Luhan, làm gì cũng Luhan, ngay cả lúc nói chuyện với Chanyeol cũng nhắc tới Luhan, Luhan everywhere... Mới đầu thì Chanyeol không có chút thiện cảm nào với tên Luhan này cả...

Nhưng vào một hôm, có một cậu bạn mới chuyển trường đến, vô cùng đẹp nha, phải nói là một tiểu mĩ nhân. Mắt được kẻ chì sắc sảo, môi mỏng hồng hồng trông rất dễ thương, khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da trắng mịn.... Hảo mĩ nhân a! Kể từ khi vào trường là cậu đã làm cho bao con dân điêu đứng rồi, và Chanyeol là một trong số đó. Trớ trêu thay, Tiểu mĩ nhân ấy lại là bạn của Luhan. Thế là Chanyeol ta bắt buộc phải làm bạn với con Nai già đó nếu muốn tiếp cận Baekhyun. Nhưng mưa dầm thấm lâu, không biết tự khi nào 4 đứa đã chơi với nhau rồi.

"Đây" - Chanyeol chìa ra trước mặt Minseok 2 tấm vé đi công viên giải trí. Từ khi nào mà tên này thích đi mấy nơi như này vậy trời? Minseok phụt cươì, nhận hai tấm vé rồi hỏi:

"Bộ công viên này phát vé miễn phí hay sao mà có vậy?" - Cậu cười tít mắt, môi chúm chím nhoẻn cười. "Mà đưa mình tận hai vé.... lẽ nào, cậu muốn cùng mình tới công viên giải trí?"

____________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro