1. Lọ lem không biết vâng lời.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hè oi oi, gió hanh thổi và mặt biển yên bình đến chán ngắt. Nắng to, thời tiết hôm nay rất đẹp, đáng lẽ còn đẹp hơn nếu Thousand không quá bụi và cần được lau chùi.

"Nóng quá đi!!!"-Nami nhăn mặt, ho khù khụ vì đám bụi bay tứ tung trong không khí.

Hôm nay là ngày dọn dẹp, nghĩa là tất cả mọi thứ cần được dọn dẹp để có chỗ cho lương thực được dự trữ trong mùa thu, bằng không mọi người sẽ chết đói vào mùa đông.

Trời vừa oi vừa nóng, họ lại phải dọn dẹp đến ngu người. Mồ hôi chảy khắp người, ai cũng khó mệt mỏi, khó chịu.

Trừ Luffy.

"Dọn dẹp! Dọn dẹp!"-Luffy vừa tươi cười vừa lôi hết đồ trong kho ra ngoài.

"Không hiểu chuyện gì có thể khiến cậu ta cười tươi rói như vậy trong khi người dính đầy bụi nhỉ?"-Nami lau mồ hôi, cô nhăn mặt nhìn mớ đồ Luffy vừa lôi ra: "Mấy thứ này đem bán hết đi cho rộng chỗ. Máng thức ăn cho chó? Ai mua cái này vậy???"

"Là tớ mua đấy."-Luffy cười hì hì "Để cho Chopper"

Chopper nghe vậy tim muốn rớt ra ngoài, chạy tới ôm Nami khóc khóc. Cậu làm thức ăn dự trữ chưa đủ hay sao, giờ còn bắt cậu làm thú cưng, quá đáng mà.

"Thấy chưa Luffy, cậu làm Chopper buồn rồi này."-Nami xoa đầu Chopper, bực mình thở dài. "Ai cho cậu tiêu tiền của tớ vào mấy thứ linh tinh này hả?? Từ nay chi tiêu của thuyền trưởng, tớ nhân danh hoa tiêu giữ hết của cậu."

"Được thôi."-Luffy trả lời tỉnh rụi, cậu cũng đâu cần mua cái gì. Tất cả những gì cậu dùng từ trước tới giờ đều là do Nami lo cả.

Của Luffy tức là của Nami, mà của Nami, thì mãi mãi là của Nami, trong đầu Luffy thì cuộc đời là như vậy.

"Nghỉ chút đi, Luffy.""-Nami mệt mỏi ngồi xuống, bên cạnh còn có Chopperdo mệt quá mà đã lăn ra ngủ. Một cái kho chứa cả mớ đồ như thế này mà chỉ có ba người dọn dẹp, bảo sao không mệt.

"Dọn được nửa kho rồi, làm thật tốt tối nay Sanji sẽ cho mình ăn thật nhiều thịt."- Luffy hớn hở ngồi xuống, cười tít mắt.

"Cậu dọn dẹp hăng say chỉ vì thế thôi à?"-Nami thở dài, khóe môi cong lên. Đầu óc cậu ta thật quá đơn giản.

Luffy uống hết một thùng nước, lười biếng nằm xuống sàn nhà đầy bụi, tính ăn hại của cậu lại làm mấy thùng đồ sau lung đổ sập xuống, đồ văng tứ tung.

"Làm gì thế hả?"-Nami gắt lên, chạy lại đỡ cậu ta dậy. Luffy xoa đầu, đau kinh khủng. Cậu vừa đập phải thứ gì đó cứng hơn nền nhà mấy lần lận, cậu quay xuống đất, một thứ rất thú vị đập vào mắt cậu.

"Nhìn này Nami! Một cuốn sách!"-Luffy nói đầy vui thích, mặc dù cậu ta gần như không biết đọc.

"Nó không có tiêu đề, nhìn cũ quá nhỉ."-Nami cẩn thận phủi bụi cho cuốn sách với vẻ ngoài mắc tiền "Có thể là của Robin, cuốn sách này chắc xuất hiện phải được mấy thế kỉ rồi."

Nami không nhịn được tò mò mở cuốn sách ra, Luffy cũng chúi đầu vào xem. Vừa lúc đó, Robin từ trên khoang bếp bước xuống, cô lập tức la lên.

"Luffy! Nami! Tránh xa cuốn sách đó..."

Ngay lập tức, cuốn sách sáng bừng lên, kéo Nami và Luffy vào trong những trang sách. Quyển sách lắc lư trên không trung một hồi rồi rớt xuống đất.

"Nami...Luffy...hai người đó...bị quyển sách hút vào rồi..."-Chopper run người quay qua nhìn Robin. Cậu mới tỉnh dậy không hiểu chuyện gì xảy ra.

"Không...hai người..."-Robin ngồi phịch xuống sàn nhà. Chopper nhanh chóng chạy lại, sắc mặt Robin bây giờ không tốt chút nào.

Cũng có nghĩa là, sắp tới sẽ có chuyện không tốt chút nào.

....................................

Nami giật mình bật dậy, thấy bản thân đang nằm trên sàn đá. Đây đâu có phải Thousand Sunny? Cô đang ở đâu thế này?

"Lọ Lem!"-Một người đàn bà lạ hoắc nhăn mặt đứng trước mặt Nami, dáng vẻ quý tộc. "Mau đứng dậy đi mua đồ."

"Lọ Lem? Trong chuyện công chúa Lọ Lem ấy hả?"-Nami chớp mắt hỏi. Cô với cô công chúa cổ tích ấy thì liên quan gì tới nhau?

"Công chúa Lọ Lem á?"-Một đứa con gái đứng sau lưng khúc khích che miệng cười đầy giễu cợt.

Nami chợt nhớ về cuốn sách trong nhà kho, bây giờ thì cô dám chắc nó là một cuốn truyện cổ tích luôn.

"Mày bị điên rồi hả Lọ Lem?"-Người đàn bà đánh vào đầu Nami, mà theo tình hình này,cô dám chắc rằng bà ta là mẹ kế.

Còn cô chắc chắn đang làm Lọ Lem, câu chuyện này chắc là truyện 'Công chúa Lọ Lem' rồi.

Tất cả chắc chắn là tại cuốn sách điên khùng mà Luffy tìm được ở nhà kho. Tình hình này Nami chắc rằng cô phải tự dựa vào trí thông minh của mình. Điều này đúng là không bình thường, nhưng cô đã từng vào đảo trên trời, lái xe trên mây, nên điều này cũng không có gì lạ.

"Lọ Lem!"-Mẹ kế giận giữ kêu lên, lại tiếp tục đánh và đầu cô một cái.

"Mẹ kêu con."

"Đi mua đồ."-Mẹ kế lãnh đạm đưa ra một túi tiền. "Mua ruy băng với vải về, một màu xanh, một màu hồng. Nhớ chưa?"

"Dạ nhớ."-Nami lễ phép đáp, cầm lấy túi tiền, bước ra ngoài, cô còn không quên đóng cửa một cách nhẹ nhàng.

"Chị ấy hơi khác so với mọi khi mẹ ạ."-Một đứa con gái nhanh chóng lên tiếng

"Chắc tại hồi nãy hai đứa đập nó mạnh quá nên giờ nó bị ngu rồi đầy."-Mẹ kế nheo mắt, có thể cảm nhận được không khí xung quanh dường như chùng xuống. "hai đứa suýt nữa giết người rồi, may mà mạng nó lớn, như người bình thường chắc đã chết rồi."

Một đứa con gái giật mình tái mặt lại.: "Chị ấy bị đập mạnh vào đầu như vậy mà không những không chết lại còn không có máu me gì, đúng là đồ quái vật."

Nami đứng ngoài xoa xoa đầu mình, đúng là có đau, thật muốn xông vào đập đám người kia ra bã. Cũng có một chút may mắn, thường thì mấy nhân vật phản diện trong chuyện cổ tích thường không mấy thông minh.

Có ngu mới đưa cô cả túi tiền.

Có ngu mới cho rằng cô đi sẽ trở về.

Nami hí hửng bước ra. Ở đâu cũng thế, chỉ cần có tiền, thì ở đó có Nami làm bá chủ. Cô dù sao cũng là miêu tặc kiêm nữ hoa tiêu Nami, chứ không phải là công chúa Lọ Lem hiền lành!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro