2. Ngai vàng là của ngài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoa nở khắp nơi, chim hót líu lo, thời tiết ôn hòa. Đúng kiểu mở đầu trong mấy câu truyện công chúa, yên bình đến bức người.

Nami dùng số tiền 'được cho' sắm cho mình một bộ đồ hầu gái, lẻn vào đứng trong đám người được tuyển vào cung điện. Một hàng hầu gái dài cực kì, mà toàn là mấy bà thím thôi. Các thiếu nữ giờ này chắc đang sửa soạn để tối nay đi dạ hội của hoàng tử rồi. Hm...Hoàng tử mà không lấy Lọ Lem thì chàng sẽ chọn ai vào làm vợ nhỉ? Chắc là lấy công chúa nước láng giềng rồi, quy luật xưa nay là thế mà.

Cô chờ nửa buổi trời cuối cùng cũng lên được đến cửa vào, xét duyệt hầu gái là một bà thím và một một anh hầu nam, bà thím nhìn Nami, ánh mắt nghi ngờ biến thành câu hỏi:

"Trẻ như cô nên đi dự hội để kén vợ cho tân vương mới đúng, sao lại còn muốn vào cung làm hầu gái."

"Tôi vì cha nợ nhiều quá nên phải vào làm hầu gái để trả nợ cho cha, ông ấy vừa mới mất, nên số nợ ấy đổ thẳng vào đầu tôi. Giờ tôi phải làm hầu gái để trả nợ."

Nami chắc phải tự kiểm điểm bản thân vì tội nói dối không chớp mắt mất. Nhìn người ta kìa, tin sái cổ luôn rồi.

"Cô không muốn tham gia hội à?"-Hầu nam hỏi "Tôi có thể giúp "

"Không muốn, tôi thực ra không muốn thành công chúa hay nữ hoàng gì cả, tôi cũng không ưa gì hoàng tử.."

Tên hầu ấy nam cười, nụ cười đẹp mê ly:

"Cô không muốn có tiền à? Làm công chúa giàu lắm đó."

"Không muốn. Tôi ghét tiền lắm."-Nami tươi cười nói "Tiền bạc với tôi chỉ là phù du thôi."

Nami!!! Cô hãy tự vả vào mặt mình vì đã nói dối trắng trợn đi!!!!

"Được rồi, vào đi, cô đủ tiêu chuẩn."-Bà thím nói, Nami lập tức được dẫn vào. Cánh cửa vừa đóng lại, anh 'hầu nam' đã quay sang thì thầm với bà thím:

"Vú này, cô gái ấy xinh quá nhỉ? Vú xem coi cô gái ấy có làm vợ con được không?'

"Người thật là."-Bà thím mắng "Người ta đã nói là không muốn làm công chúa mà, không nghe thấy à?"

"Nói vậy thôi, ai mà không thích làm công chúa chứ?"-anh chàng bĩu môi "Con nhất định phải cưới cô ấy."

Bà thím mỉm cười , Nami cũng không tệ, con người lanh lợi nhân phẩm tốt đẹp (t/g:không tốt tí nào đâu thím ơi). Sau này Nami mới biết bà thím xét duyệt cho cô là hầu trưởng, biết sớm hơn thì đời bớt khổ rồi, cô sẽ xin cho mình tránh xa nhà bếp ra, càng xa càng tốt.

Nhà bếp đông kinh khủng, người chạy qua chạy lại, băm băm nấu nấu. Nami để ý từ trên xuống dưới, hình như hoàng tử này chỉ thích ăn thịt, vì nhà bếp chỉ nấu toàn thịt, lại làm cô nhớ đến tên thuyền trưởng loi nhoi cả ngày ăn toàn thịt, tự dưng lại nhớ cái điệu cười tươi rói của hắn, kì lạ.

Nami theo lệnh bưng đồ ăn ra cho bữa tối, cô đi theo hàng hầu nữ, lúc về cô chạm mặt một người đàn ông, mặc đồ rất quý phái, cô liền cúi đầu chào, lập tức bị một bàn tay kéo xuống.

"Nami! Mau quỳ xuống, đức vua đấy!"-Một người hầu gái thì thầm, Nami mới để ý xung quanh mình đều quỳ cả rồi.

Thì ra đức vua có vẻ ngoài như vậy, râu ria gọn gàng, người hơi gầy, khác hẳn với trí tưởng tượng của cô. Đi sau đức vua còn có một vị công tước trẻ, anh ta dừng lại trước mặt Nami, chỉ thẳng cô:

"Cô gái này, lên thư phòng làm việc."

Nami lập tức nghe theo. Lắc đầu thì đầu rơi, cô phải thông minh vào.

Nếu mà được làm ở thư phòng, thì coi như kế hoạch của Nami lại tiến triển thêm một bước. Cô đặt tiêu chí phải vét tiền của cái cung điện này, có tiền rồi thì làm gì chẳng được. Nami cũng đâu phải loại đâm đầu vào mà không biết dựng kế hoạch như ai kia...

Rầm!

Nhà bếp tự dưng có tiếng đổ vỡ, bọn người làm nháo nhào cả lên. Nami thở ra nhẹ nhõm, may mà cô đi ra khỏi đó rồi. Lại có chuyện gì nữa đây.

"Thịt!!!!~"

"Hả"

Nami bất giác lên tiếng, giọng hơi run. Cô nhớ người đến mức lú lẫn sao?

"Luffy!"-Nami quay người lại, toan chạy về phía nhà bếp. Nhưng cánh tay cô đã bị tên công tước giữ lại.

"Hai ngươi, dẫn cô ấy về phòng ta."-Công tước ra lệnh cho hai tên lính gác "Tân vương lại gây chuyện rồi"

"Thả tôi r..."

Nami nói chưa hết câu, cô đã bị đánh ngất.

..................................

Nami không thích việc tỉnh lại trong một nơi lạ hoắc tí nào, nó làm cô sợ. Khi còn nhỏ, căn phòng lạ lẫm trong thuyền của Arlong đã làm cô e ngại từ đó.

"Tỉnh rồi à?"- Công tước mỉm cười, mặc dù trong hắn có bảnh bao thế nào, Nami vẫn sợ chết khiếp.

Hắn vừa cho người đánh ngất cô rồi lôi vào phòng! Người này chắc chắn là không an toàn!

"Cho tôi ra ngoài."

"Không.Đã ở đây rồi, sao không nguyện ở cùng ta luôn nhỉ?"

"Công tước! Đừng làm bậy! "-Nami mím chặt môi "Ngài muốn kén bao nhiêu vợ mà chẳng được?Xin đừng chọn tôi, tôi đã có chồng ở nhà rồi."

Nami, tài bốc phét của chị đúng là đỉnh cao, thua mỗi god Usopp thôi nha....

Công tước nghe vậy, mỉm cười, mắt hắn chùng xuống:

"Xinh đẹp như cô ở vương quốc này rồi sẽ bị tân vương cướp hết thôi, nhưng xuất thân hầu gái như cô thì hắn không đụng tới đâu.."

"Tân vương? Người mà ngài nói lúc nãy sao?"

Là Luffy sao?

"Đúng thế, vì vậy ngai vị không phải là của ta. Chẳng lẽ cô muốn làm hoàng hậu?"

Nami im lặng, khi sự im lặng thật sự kéo dài, cô bất chợt lên tiếng.

"Công tước này, nếu tôi dành được ngai vàng cho ngài, ngài sẽ buông tha cho tôi và ban tôi một ước nguyện chứ?"

Hắn sững người lại, cười nắc nẻ: "Được, thuận theo ý cô đấy, Nami."

Dành lấy ngai vàng sao? Buồn cười!

"Ngài nói rồi nhé, không được nuốt lời đấy."

"Xúc phạm, một quý tộc chân chính như ta mà lại đi lừa một thiếu nữ à?"

"Thế thì công tước"-Nami cười "Ngai vàng là của ngài"

Nami trong lòng đầy ranh mãnh, đúng là trong truyện cổ tích thì chỉ có người khôn khéo, chứ không có người thông minh. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro