Chương 1: Chim trong lồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beta: CNY

Mặc Tử U vốn tưởng rằng có lẽ nàng sẽ chết già tại chốn ngục U Tư này, có thể là bệnh chết, hoặc là phát điên mà chết.

Chỉ là không nghĩ tới, nàng sẽ bị thiêu chết.

U Tư đại lao này được xưng tụng là "Thiết ngục*", chuyên môn giam giữ những phạm nhân mà thiên tử Ngụy Quốc muốn bí mật xử lý, là nhà giam được canh giữ cẩn mật nhất Ngụy Quốc, từ khi khai quốc đến nay đã qua một trăm năm mươi năm chưa bao giờ xảy ra nhiễu loạn, không ngờ tối nay lại xảy ra chuyện.

* thiết ngục: ngục sắt ("Thiết" là cứng, vững chắc, kiên cố. ◎Như: "đồng tường thiết bích" 銅牆鐵壁 tường đồng vách sắt).

Ngọn lửa hung mãnh đã lan tràn hơn phân nửa nhà tù, tiếng khóc thét thê lương của tù nhân tràn ngập toàn bộ đại lao, thiết ngục đã thành luyện ngục, lại không thấy có ngục tốt* nào tiến đến thả người ra ngoài.

* ngục tốt: cai ngục

"Khụ khụ khụ......"

Khói đặc đã tràn ngập toàn bộ nhà tù, Mặc Tử U nằm trên mặt đất, cảm thấy phổi đã sắp bị mình ho ra ngoài. Nàng đã hít vào lượng lớn khói, cả người đều thấy choáng váng.

Lửa lớn đã thiêu cháy hàng rào tùng mộc của nhà tù, đốt đến mức hàng rào rung rung, lại táp vào rơm rạ trong phòng giam, hướng về phía nàng.

Nàng nhìn ngọn lửa đoạt mệnh kia, khóe môi cong lên một nụ cười thảm. Mọi người đều cho rằng U phi đắc sủng hậu cung hiện đang nằm trên giường rộng gối êm ở Quan Tuy Cung dưỡng bệnh, sao có thể nghĩ đến nàng lại sắp bị thiêu chết ở chỗ này.

Ngọn lửa mang theo sóng nhiệt và khói đặc làm nàng sắp hít thở không thông, thế nhưng cũng không làm nàng lập tức chết đi, mà là để nàng cảm nhận cái chết từng chút một.

Loại cảm giác này, thật sự rất đau khổ.

Nàng suy nghĩ trong đau khổ, hóa ra một người yên lặng mà chết đi, là chuyện đau đớn và cô độc dường ấy.

Trong lúc hoảng hốt, hình như có ai đó, trong ngọn lửa luyện ngục này tấu lên tiếng đàn không cam lòng.

Khúc nhạc vô danh này, trong ba tháng nàng bị nhốt ở thiết ngục, mỗi ngày đều vang lên, như ẩn giấu điều gì thầm kín, không biết là truyền đến từ đâu.

Hiện giờ lại rõ ràng bên tai.

Tiếng đàn kia, leng keng mãnh liệt, phảng phất như không cam lòng ở trong lồng giam, cho dù gãy cánh lìa cành cũng muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích, dù cho máu nhuộm lồng giam, cũng không tiếc hận.

Nhưng nó lại kéo tất cả những uất ức từ dưới đáy lòng nàng lên.

Sao có thể cam tâm?

Lúc nàng mười bốn tuổi đã trở thành thiếp thất của Sở Liệt lúc ấy vẫn còn là Tần Vương, đến sau này khi Sở Liệt đăng cơ làm đế, nàng lại trở thành U phi mà hắn sủng ái nhất, vẫn luôn cho rằng cuộc đời này có thể có được tình yêu của Sở Liệt là đã gần như trọn vẹn.

Điều tiếc nuối duy nhất chính là những năm nàng vừa mới trở thành thiếp thất của Sở Liệt uống quá nhiều thuốc tránh thai, làm thân thể bị tổn thương, vẫn luôn không hoài thai được.

Nàng tầm y vấn dược*, cầu thần bái phật nhiều năm, ông trời mở mắt, cuối cùng cũng được như ý nguyện.

*tầm y vấn dược: đại khái có lẽ là tìm thầy hỏi thuốc

Thế nhưng, Sở Liệt lại hoài nghi đứa bé kia không phải của hắn, cho người ép buộc nàng uống thuốc phá thai, giết chết đứa con đã hai tháng của nàng.

Hắn nói, đứa nhỏ này tới quá khéo,  hắn không thể không nghi.

Quả thật là rất khéo.

Năm tháng trước, Vân Vương Sở Trác Nhiên và Thành Vương Sở Huyền liên thủ dùng binh vây khốn thành đô Kim Lăng của Ngụy Quốc, Sở Liệt phái nàng đi khuyên Vân Vương lui binh.

Lúc ấy nàng cực kỳ kinh ngạc. Nàng và Sở Trác Nhiên vốn không quen biết, nàng cũng không phải là nhà du thuyết*, không có khả năng hùng biện, vì sao lại là nàng?

*Nhà du thuyết: Thời xưa gọi chính khách đi thuyết khách là nhà du thuyết, đi đến các nước, dựa vào tài ăn nói của mình thuyết phục vua các nước áp dụng chủ trương của mình.

Huống chi nàng thân là phi tần của Sở Liệt, nếu một thân một mình ra vào đại doanh của Vân Vương, không biết sẽ đưa tới bao nhiêu sự đồn thổi.

Nhưng thế cục ở Kim Lăng đã như  lửa sém lông mày*, nên cuối cùng nàng vẫn đi.

*lửa sém lông mày: lửa cháy tới lông mày, chỉ tình huống cực kì nguy cấp.

Mà Sở Trác Nhiên thế mà lại thật sự đồng ý thỉnh cầu lui binh của nàng, điều kiện chỉ là yêu cầu nàng lưu lại đại doanh một đêm. Hắn bảo đảm với nàng, tuyệt không phi lễ.

Nàng không biết vì sao lại muốn giữ nàng ở lại, nhưng vì giang sơn của Sở Liệt, nàng vẫn đồng ý với yêu cầu này.

Vân Vương giữ trong tay quân đội mạnh nhất Ngụy Quốc, chỉ cần hắn lui binh, Thành Vương một bàn tay vỗ không vang* cũng không thể không lui, tình huống ở Kim Lăng tự nhiên được giải quyết.

*một bàn tay vỗ không vang: giống như "Ba cây làm chẳng lên non", tức một người thì chẳng làm nên trò trống gì.

Chỉ là không nghĩ tới, hai tháng sau khi nàng trở lại hoàng cung đã bị khám ra là có thai, nếu tính toán thời gian, chính là có vào quanh khoảng thời gian gặp Sở Trác Nhiên.

Nhưng đêm hôm đó, Sở Trác Nhiên đến một cọng tóc của nàng cũng chưa chạm qua, trên sổ ghi chép của nội cung rõ ràng cũng có ghi chép lại việc Sở Liệt lâm hạnh nàng trong khoảng thời gian đó, trong lòng Sở Liệt cũng rõ ràng, nhưng hắn vẫn không tin nàng.

Hắn nói, "Những người biết ngươi đã từng đi đến Vân Vương đại doanh không ít, nếu trẫm nhận đứa nhỏ này, nàng muốn bọn họ nhìn trẫm như thế nào!"

Hắn nói, "U nhi, ngoan nào, chỉ cần nàng bỏ đứa nhỏ này, trẫm sẽ đối đãi với nàng như trước. Không, trẫm sẽ sủng ái nàng gấp bội."

Hắn nói, "Chúng ta sẽ lại có con mà."

Mặc Tử U tự biết sẽ không có. Trái tim của nàng, bắt đầu từ khi hắn cho người ép nàng uống xong chén thuốc phá thai kia thì đã chết mất rồi. 

Sủng phi hậu cung thì có là gì?

Chuyện nàng mất đi đứa bé kia, không phải chỉ sự sủng ái của Sở Liệt là đủ để bồi thường.

Tình cảm của bọn họ đã định là không còn cách nào để phục hồi như cũ. Nàng đã từng cho rằng cuộc đời nàng tới đấy là trọn vẹn, rằng tình cảm của bọn họ rất mạnh mẽ, kỳ thật lại yếu ớt đến mức chẳng chịu được một kích.

Trong lúc đó, nàng chỉ một lòng muốn vĩnh viễn rời xa Sở Liệt, rời xa hoàng cung.

Sở Liệt lại không cho phép. Hắn tuyên bố với bên ngoài rằng U phi đổ bệnh, cần phải tĩnh dưỡng, ban cho Quan Tuy cung, bỏ nàng vào thiết ngục này suy nghĩ, nói rằng khi nào nàng nghĩ thông suốt, chính là khi U phi của hắn có thể lành bệnh.

Đáng tiếc, hiện tại cái chết đã gần ngay trước mắt, nàng vẫn không thể nghĩ thông suốt được.

Quả là đúng với câu trả lời của nàng, có chết cũng không tha thứ cho hắn.

Bởi vì không tha thứ, cho nên mới không cam lòng.

Tiếng đàn vẫn cất lên thắm thiết bên tai, nàng quay đầu, phát hiện dưới chân tường bên cạnh có một cái khe, tiếng đàn truyền đến chính từ cái khe đó.

Nàng nhìn chằm chằm khe nứt kia hồi lâu, không hiểu sao lại nảy ra một cỗ sức lực, vươn tay liều mạng đào cái khe kia lên. Bức tường bằng đất này được đắp dày như một thành lũy, thế nhưng nàng vẫn ra sức đào, đào đến mười ngón tay máu tươi đầm đìa, cuối cùng cái khe kia cũng bị nàng đào càng ngày càng lớn ra, tiếng đàn cũng càng ngày càng rõ ràng.

Rốt cuộc, nàng cũng đào thông một cái lỗ nhỏ, mới phát hiện hóa ra bức tường bên cạnh cũng là một gian tù, nàng nhìn từ cái khe qua, thấy trong gian phòng giam kia có một ngọn lửa bắt vào rơm rạ, khói đặc mù mịt, còn có một góc áo tù xám xịt.

Nàng vươn ngón tay vết thương chồng chất đi kéo góc áo tù kia, nàng cũng không biết  mình muốn làm cái gì, chỉ là tiếng đàn kia làm sự uất ức trong lòng nàng kéo ra quấy phá, làm nàng không cam lòng hai tay trống trơn mà cô độc chết đi như vậy.

Nàng muốn nắm được một cái gì đó, cái gì cũng được.

Tay nàng vừa mới chạm đến góc áo kia, đã bị một bàn tay to bắt lấy, tiếng đàn ngừng lại, chủ nhân của cái tay kia hỏi nàng, "Ngươi muốn tìm cái gì?"

Là giọng nói của một nam nhân, khàn khàn khô khốc.

Mặc Tử U trở tay nắm chặt tay hắn không chịu buông lơi, giọng nói của nàng mang theo sự đau khổ và uất ức lúc cận kề cái chết, "Ta không biết...... Ta chỉ là không muốn cứ như vậy cô độc chết đi..."

Thứ cảm giác như đang nhìn sự tồn tại của chính mình từng chút một biến mất, nhưng không người phát hiện, không có ai hay, không ai có thể đồng cảm.

Nam nhân trầm mặc một chút, nắm chặt tay nàng, trả lời nàng, "Ngươi không cần cảm thấy cô độc, ta sẽ bầu bạn với ngươi."

Mặc Tử U cười, ngọn lửa đã đốt tới áo tù của nàng, đốt cháy mái tóc dài của nàng, toàn bộ nhà tù đều tràn ngập mùi da tóc nàng bị đốt cháy khét, da thịt bị bỏng rát đau đớn làm cho cả người nàng đều co rút, nhưng bàn tay đang nắm chặt tay nàng bỗng khiến cho nàng trở nên kiên cường, có thể ung dung chịu chết.

Quả nhiên, có người làm bạn, chết đi cũng không đau đớn như vậy.

Nàng chịu đựng đau đớn, hỏi nam nhân kia, "Khúc nhạc vừa tấu đó tên gì vậy?"

"《 Lung Tước 》." Giọng nói của nam nhân cũng chứa một loại đau đớn, trong phòng giam của hắn, thế lửa cũng mãnh liệt giống phòng nàng. 

Lung Tước, Lung Tước, trung lung chi tước*, chung quy là một khúc nhạc hàm chứa sự không cam lòng.

*trung lung chi tước: con chim trong lồng

"Là ngươi sáng tác?" Nàng lại hỏi.

"Ừ." Nam nhân trả lời.

"Vì sao lại tạo ra khúc nhạc uất ức như vậy?"

"Ta đã ở trong cái lồng giam này ba năm, trong lòng tất nhiên là uất ức khó bình." Hắn đau khổ mà cười một chút, giọng nói dần mỏng manh, "Cho nên mới tạo ra khúc nhạc này......"

"Ngươi tên là gì?" Nàng đột nhiên rất muốn biết, người cùng chết với mình là ai, người cuối cùng mình nắm tay là ai.

Không có câu trả lời.

Nàng thấy gian phòng kia đã bị ngọn lửa bao phủ, ngoại trừ ánh lửa, không thể nhìn thấy bất cứ cái gì, chỉ có bàn tay vẫn còn nắm chặt tay nàng, xúc cảm vẫn rõ ràng như cũ, mang theo lực độ đến chết không buông.

Cuối cùng, ngọn lửa lớn nuốt sống Mặc Tử U, nuốt sống nhà tù, nuốt sống toàn bộ ngục U Tư, thiêu đốt một suốt đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro