Cuộc thi tài cầu hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

         Thái tử ngày càng trưởng thành, lòng nhân ái của cậu càng được mọi người thương yêu quý mến. Song cha của cậu thì lại rất lo rầu. Ông nghĩ:"Tất- Đạt- Đa quá nhân ái và nhiều cảm xúc. Ta muốn con trai của ta trở thành một vị vua vĩ đại, có sức mạnh và đầy uy lực. Nhưng thái tử lại thích trầm tư một mình ở trong vườn hơn là học cách thức cai trị một vương quốc. Ta lo lắng con trai của ta chẳng bao lâu sẽ từ bỏ hoàng cung, sống đời ẩn sĩ như đạo si A- Tư- Đà đã tiên đoán. Nếu thực sự như vậy, thái tử sẽ không bao giờ trở thành vị vua vĩ đại."

  Vua rất lo lắng về việc thái tử sẽ ra đi. Vua đem nỗi lo của mình trình bày cho các quan nghe. Có một người đề nghị:"Tâu bệ hạ, thái tử hay ngồi lặng yên và mơ mộng về những thế giới khác, bởi vì cậu ta chưa tiếp xúc với hiện thực của cuộc đời này. Xin bệ hạ hãy kiếm cho thái tử một người vợ, khi thái tử có vợ và có con rồi sẽ không còn mơ mộng nữa và sẽ quan tâm đến việc học tập, cách thức cai trị vương quốc."

  Vua cho rằng đây là một đề nghị rất tuyệt vời. Vua liền cho tổ chức một buổi nhạc hội lớn ở trong cung điện. Tất cả các thiếu nữ xinh đẹp từ các gia đình quý tộc được mời đến tham dự. Cuối buổi nhạc hội thái tử được mời tặng quà cho từng cô gái, trong lúc thái tử tặng quà các quan theo dõi xem chàng thích cô nào.

   Những cô gái trẻ rất lúng túng khi xuất hiện trước thái tử. Thái tử trông đẹp trai và nổi bậc hẳn giữa đống quà  đắt tiền để trên bàn phía trước mặt. Từng cô gái rụt rè tiến đến chỗ thái tử, không dám nhìn lên. Các cô lặng lẽ nhận nhẫn, vòng xuyến xong vội vã trở về chỗ cũ.

  Cuối cùng cũng có một cô gái trẻ tên là Da- Du- Đà -La (Yasshodara), con gái của vị vua nước lân cận, không như những cô gái khác, cô tiến đến chỗ thái tử một cách tự nhiên. Đây là lần đầu trong đêm, thái tử nhìn chăm chú vào cô gái này. Nàng rất xinh đẹp và thái tử dường như đã bị sắc đẹp của nàng thu hút.

   Họ đứng bất động, bốn mắt nhìn nhau say đắm. Lúc ấy, Da-Du-Đà-La dịu dàng lên tiếng:"Dạ thưa thái tử, quà của tôi đâu?". Thái tử như người trong mơ vừa tỉnh, cậu nhìn xuống bàn nhưng quà đã hết. Thái tử vội nói:"Đây, hãy nhận món quà này!" Thái tử tháo chiếc nhẫn trong tay ra:"Đây là món quà tôi tặng em!" Da-Du-Đà-La lịch sự đón nhận chiếc nhẫn và từ từ đi về chỗ cũ.

   Các quan đã thấy rõ mọi việc và vui mùng đến báo cho vua biết. Họ sung sướng tường thuật:"Tâu bệ hạ , chúng tôi đã tìm được một cô gái xứng đáng cho thái tử. Cô ấy là công chúa Da-Du-Đà-La, con gái của vua Thiện Giác (Suprabuddha) ở nước lắng giềng. Xin bệ hạ hãy đi qua gặp vị vua này và xin cưới con gái của ông ấy cho thái tử."

  Vua Tịnh Phạn đồng ý và chuẩn bị lễ vật đi qua gặp cha của Da-Du-Đà-La. Vị vua này đón vua Tịnh Phạn rất thân mật và nói:"Tôi biết con trai của Ngài là một người rất tốt, song tôi không thể gả con gái của mình cho một người nào đó một cách đơn giản. Nhiều thái tử khác cũng xin cưới con gái tôi và họ đều là những chàng trai tuyệt vời. Họ rất điêu nghệ trong việc cưỡi ngựa, bắn cung và chơi các môn thể thao quý tộc khác. Thái tử sẽ phải thi tài với những người cầu hôn đó theo phong tục của chúng tôi."

  Sau đó một cuộc thi tài được tổ chức và Da-Du-Đà-La xinh đẹp là phần thưởng quý giá nhất. Vua Tịnh Phạn rất lo âu, ông nghĩ:"Con trai ta không quan tâm dến các môn chơi của chiến sĩ, liệu nó có thắng cuộc thi tài này không?". Thái tử hiểu được nỗi lo của cha nên thưa rằng:"Xin vua cha đừng quá lo lắng. Con sẽ làm hất khả năng của mình để chiến thắng và Da-Du-Đà-La sẽ là vợ của con!"

   Cuộc thi đầu tiên là bắn cung. Những chàng trai đặt những tấm bia của họ ở khoảng cách xa mà họ có thể bắn trúng chấm giữa của bia. Khi đến lược Đề-Bà-Đạt-Đa em họ của Tất-Đạt-Đa cậu ta không chỉ bắn trúng điểm giữa của bia, mà còn xuyên qua cả tấm bia. Mọi người hoan hô nồng nhiệt. Riêng Da-du-đà-la lại che giấu nỗi lo của mình. Cô nghĩ:"Làm sao Tất-Đạt -Đa yêu quý của ta có thể bắn được như thế?".

   Thái tử rất tự tin với khả năng của mình. Đến lược chàng thi bắn, Tất-đạt-đa đặt tấm bia xa tít tầm mắt mọi người. Rồi chàng lấy một mũi tên từ trong bao ra nạp vào cung. Tuy nhiên, do thái tử quá mạnh tay nên khi kéo, cây cung đã gãy đôi.

  Thái tử nói:"Làm ơn, tìm cho tôi một cây cung khác chắc hơn cây cung này!"

   Một ông quan nói:"Thưa thái tử, có một cây cung rất cô ở trong cung. Cây cung này của một chiến sĩ mạnh nhất thời bấy giờ. Kể từ khi ông ta chết đến nay chưa có ai có đủ sức kéo cây cung này huống hồ bắn nó được."

  "Tôi sẽ bắn cây cung ấy!"-thái tử tuyên bố trước sự ngạc nhiên của mọi người. Sau khi họ đem cây cung đến, thái tử cầm cây cung lên, thử uốn cong và kéo dây một cách dễ dàng. Sau đó thái tử tra tên vào cung, kéo hết dây và nhắm mục đích.

 Choang! Phát tên bắn ra kêu to đến nỗi những người trong làng cách xa đó cũng nghe được. Mũi tên xé gió đi rất nhanh, khi nó trúng tấm bia- ngay trung tâm điểm-chẳng những nó không dừng lại mà còn xuyên qua tiếp tục và bay xa tít tầm mắt mọi người.

  Đám đông hoan hô nồng nhiệt:"Thái tử chiến thắng! Thái tử chiến thắng!" Song bắn cung mới chỉ là cuộc thi tài đầu tiên trong ngày. Cuộc thi đấu kế tiếp là kiếm thuật.

   Mỗi người chon một cây kiếm và biểu lộ sức mạnh của mình bằng cách hạ thân cây gần đó với một nhát gươm của mình. Người thứ nhất hạ một thân cây dầy khoảng 15 cm. Người thứ hai 22 cm. Người thứ ba 30 cm.

  Đến lượt thái tử, chàng chọn một cây mà hai thân mọc sát nhau. Thái tử vung gươm một nhát thật nhanh, cắt ngang thân cây trong chớp mắt, nhưng nó vẫn đứng sừng sững đó. Lưỡi gươm của thái tử quá bén đến nổi vết cắt không làm cho thân cây đổ ngã. Khi mọi  người nhìn thấy cây không đổ, cả đám đông, nhất là Da-du-đà-la than thở:"Thái tử đã thất bại. Nhát gươm của chàng ấy không cắt đứt được thân cây!"

  Lúc ấy, chợt một cơn gió mạnh thổi đến làm thân cây lay động và từ từ lật đổ. Lời than của đám động chuyển qua vui mừng và họ lại reo lên:"Thái tử chiến thắng!"

   Cuộc thi cuối cùng là môn cưỡi ngựa. Một con ngựa hoang hung dữ, chưa có người nào cưỡi được nó, đang được những người đàn ông khỏe mạnh dắt ra. Mỗi người cầu hôn gắng leo lên cưỡi nó. Nhưng con ngựa cứ nhảy chồm lên và đá hậu rất dữ. Không một ai có thể leo lên lưng nó được . Cuối cùng một chàng trai đã điều phục được nó, ngồi trên lưng nó để cho những người giữa ngựa dắt đi. Thế nhưng chỉ một lát nó đã nhảy bổ lên với sự giận dữ, hất người ngồi trên lưng nó rơi xuống đất. Nếu không được sự cứu giúp kịp thời của những người giữ ngựa lôi anh ta ra chỗ an toàn, thì có lẽ ngựa đã giẫm chết anh rồi.

   Khán giả bắt đầu la ó:"Hãy ngưng ngya cuộc thi đấu này đi! Không nên để thái tử đến gần con ngựa đó. Nó rất nguy hiểm. Nó sẽ giết chết thái tử!" Nhưng thái tử vẫn bình tĩnh. Chàng nghĩ:"Tính hiền dịu có năng lực hơn  cả sức mạnh vũ phu." Thái tử từ từ tiến ra chỗ con ngựa. Chàng vuốt ve những chồm lông trên đầu nó. Thái tử đã làm dịu đi cơn giận dữ và sợ hãi của nó.

   Một lát sau, con ngựa trở nên hiền lành. Nó bắt đầu liếm tay của Tất-đạt-đa. Thái tử vẫn thì thầm dịu ngọt với nó. Sau đó, chàng leo lên lưng nó một cách dễ dàng. Trong tiếng reo hò vui mừng, thái tử cưỡi ngựa diễu hàng ngang qua mọi người. Thái tử đón nhận phần thưởng quý giá đó là công chúa Da-du-đà-la xinh đẹp. Cuộc thi tài kết thúc. Thái tử Tất-đạt-đa đã chiến thắng. Cuộc thi tài đã chứng tỏ Thái tử Tất-đạt đa không chỉ có sức mạnh phi thường mà còn có cả lòng từ bi vô hạn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro