Chương 2: Như vậy cũng có thể "xuyên không" tới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Động tác nhanh lên một chút, đừng giống như lão thái thái chưa được ăn cơm vậy, chạy..."

"Các ngươi là nữ nhân sao? Ta thấy nữ nhân so sánh với các ngươi đều chạy mau hơn."

"Không đạt mục tiêu, toàn bộ cút ngay cho ta."

"Các ngươi tới nơi này là chịu khổ, không phải để hưởng phúc, muốn làm thiếu gia tiểu thư thì về nhà đi, nơi này không thích hợp với các ngươi."

"Lại tới đây, việc các ngươi cần phải làm trừ ăn ra là chịu khổ, hiểu chưa?"

"Nơi này không phải là chỗ nuôi người rãnh rỗi, tới nơi này sẽ ăn không hết khổ, hiện tại các ngươi là quân nhân, không phải là thiếu gia tiểu thư trong nhà, các ngươi chỉ có một tên,..."

"Chạy, nói cho ta biết, các ngươi là ai..."

...................................

Mỗi ngày trời còn chưa sáng, khi tiếng còi vang lên, nhất định phải nhanh chóng mặc xong quân trang chuẩn bị nghênh đón một ngày huấn luyện, ở trong quân đội không có "tôi", chỉ có phục tùng, tuyệt đối phục tùng, chỉ vì đó là sứ mạng trời sanh của một người lính.

Không có ai lại ở chỗ này nói "tôi", không có ai, trừ phục tùng chính là phục tùng. Chạy trốn, gây rối, đánh lộn, đánh nhau, chạy vài chục dặm đất hoang là chuyện thường như cơm bữa. Có đôi khi trên người phải mang đồ nặng hơn cân nặng bản thân mình, lúc bắt đầu đúng là rất mệt mỏi, cơ thể và tinh thần đều muốn chết, nhưng dần dần cũng cảm thấy thân nhẹ như lông, là chết lặng hay là thói quen, không có ai biết.

Hoa Cảnh Lam Tề Nhi trên trán chảy đầy mồ hôi, tay nắm chặt, trong giấc mộng tất cả đều là hình ảnh cuộc sống một năm huấn luyện bộ đội đặc chủng, huấn luyện viên ra lệnh, dù mệt cũng phải thực hiện, nàng sẽ không quên cuộc sống ấy, nàng trân quý nhớ lại mười sáu năm sinh mệnh của mình.

Nàng ngủ rất không yên ổn, lông mày nhăn lại thật sâu thành từng rãnh, vẻ mặt tựa hồ rất phiền não.

"A, không nên, không nên như vậy." Cô bé ôm đầu của mình núp ở trong góc, trên mặt hiện đầy hạt nước mắt nho nhỏ, khóc lớn rồi lại đè nén không dám lên tiếng, trên cánh tay có mấy vết thương rõ ràng. Tại sao đối với nàng như vậy, các nàng là chị ruột của nàng nha, nàng rất biết điều rất nghe lời, chưa bao giờ tranh giành chiếm đoạt, tại sao còn muốn khi dễ nàng như vậy.

"Đánh nàng, chúng ta dùng đá ném, tốt nhất đánh chết nàng, ha ha." Sáu bảy cô bé nhặt lên hòn đá nhỏ bên cạnh cái ao ném tới tiểu nữ hài trong góc, nàng là thú vui của các nàng, không đánh nàng còn đánh người nào, dù sao nàng không nương, cha cũng không thương, có chuyện gì hay không có chuyện gì, đánh đánh nàng đều rất là thoải mái.

"Không nên đánh ta, tỷ tỷ, ta sẽ nghe lời, không nên đánh ta." Tiểu nữ hài yếu ớt mở miệng nhưng đổi lấy tiếng cười nhạo lớn hơn nữa, trong mắt các nàng trừ giễu cợt cái gì cũng không có. "Nương, tại sao người không mang theo ta cùng nhau rời đi thế giới này, ta mệt mỏi quá."

Xuân về hoa nở, mẫu đơn trong vườn ganh đua sắc đẹp, trông thật rực rỡ, mấy người thiếu phụ xinh đẹp cười nhạt, nếu không có lời nói của người không được nuôi dạy thì quả là một bức tranh đẹp.

"Vương phi tỷ tỷ, ngài vào vương phủ lâu như vậy, vương gia một lần cũng không có đi qua nơi ở của ngươi, có phải hay không rất tịch mịch nha." Cô gái một thân hồng y nói xong liền che miệng cười không ngừng, ba người khác cũng phụ hoạ chỉ trỏ nàng, không đem nàng để vào trong mắt.

"Ta... các ngươi..." Cắn môi thật chặt, nước mắt đảo quanh hốc mắt, rồi lại quật cường không để nó chảy xuống.

"Vương gia hắn tuyệt lắm, tỷ tỷ ngươi không muốn sao?" Cô gái áo trắng tràn đầy ý xấu nói.

"Nàng làm sao biết rằng vương gia thật là tốt, vào cửa nhưng chưa từng thấy qua vương gia đấy" Lục y nữ tử đặt chén trà xuống, nói chuyện lại càng không lưu đường sống.

"Ha ha, vậy cũng phải."

...................................

"Người xấu, tất cả các ngươi đều là người xấu, tại sao đối xử với ta như vậy, ta không phải là..." Lam Tề Nhi nắm chặt ngón tay, rồi sau đó lại đưa lên không trung nắm lung tung, ý đồ muốn bắt được thứ gì đó.

"Không được, tại sao các ngươi có thể..."

"Thật xin lỗi Liên Tâm, thật xin lỗi..."

"Đánh nàng..."

"A-------"

"Này đều là cái gì với cái gì thật lộn xộn." Hoa Cảnh Lam Tề Nhi từ trên giường đứng lên, một thân mồ hôi, y phục ướt đẫm, đầu cũng thanh tỉnh chút ít, nàng nằm mơ sao? Vì sao lại giống thực như vậy. Nàng nhớ phía trước mình đang ở bộ đội đặc chủng, phía sau là hình ảnh không thuộc về nàng, nhưng nàng làm thế nào nhớ được, nó rõ ràng tựa như được khắc vào trong đầu.

Giống như nhớ tới cái gì, nhanh chóng đánh giá gian phòng trước mắt, cho dù là trong đêm tối nàng như cũ vẫn thấy rất rõ ràng, tất cả cảnh tượng nơi này đều chỉ có trong phim truyền hình loại phim cổ trang, nàng là cung Bắc Kinh sao??? Hay là nàng không cẩn thận thành người tổ phim truyền hình rồi, ngàn vạn lần không được hù doạ nàng.

Chết tiệc, như vậy cũng được sao.

Nhịn xuống ý nghĩ muốn té xỉu, nhắm hai mắt lại, cẩn thận nhớ xem mình tới thế giới này như thế nào, nàng là hồn xuyên qua hay là thân thể cùng linh hồn cùng nhau xuyên không, thế giới đúng là điều lạ gì cũng có, chẳng qua lần này điều lạ đổi thành nàng.

Mặc dù trong nhà nàng nhận được nhiều sủng ái, nhưng nàng cũng muốn có bản lãnh để bảo vệ mình, không nhất định phải làm một người lính, nhưng nàng nghĩ trải nghiệm cuộc sống quân nhân, có thể từng bước dựa vào thực lực của mình vào bộ đội đặc chủng.

Kết thúc một năm huấn luyện, thành tích của nàng có thể nói là ưu tú toàn bộ, chuẩn bị về nhà hưởng thụ một chút cuộc sống, từ nhỏ đã dưỡng thành một con sâu lười như nàng lại ngoài ý muốn gặp phải tội phạm giết người, trên tay bọn họ có súng hơn nữa tất cả đều là loại mới nhất, lòng chính nghĩa cùng sự hiếu kỳ của nàng trỗi dậy, rồi lại ngoài ý muốn bị lật thuyền, xuyên qua không giải thích được, chỉ nhớ được duy nhất trong rừng rậm đó có luồng ánh sáng chói mắt. Tội phạm giết người nàng không có bắt được ngược lại đem mình xuyên không, thiệt thòi thật là quá lớn đi.

Trí nhớ trong đầu thuộc về một người khác đang từ từ rõ ràng, thắp nến, bước đến trước gương đồng, khuôn mặt trong gương làm cho nàng kinh hãi, không cùng không gian lại có hai khuôn mặt hoàn toàn giống nhau.

Lam Tề Nhi, tên này cùng nàng cũng giống nhau, chẳng qua tên của nàng gọi là Hoa Cảnh Lam Tề Nhi, không cùng dòng họ, cũng không giống tính cách. Từ nhỏ đã bị khi dễ, trên danh nghĩa là tiểu thư, kì thực ngay cả nha đầu cũng không bằng. Đến Cẩm Vương Phủ cũng như không, không có ai đem nàng để vào mắt, nàng không được cưng chiều, thậm chí trong trí nhớ của nàng ngay cả chồng nàng bộ dáng gì cũng không biết.

Nơi nàng ở tên là Mạc Tâm Các, rất lớn cũng rất vắng lạnh, hầu như không có ai đến nơi này, trừ những nữ nhân của Cẩm Vương tự cho mình là thanh cao bất phàm muốn cười nàng, đả kích nàng, đùa cợt nàng, thì bình thường không có ai. ngay cả nha đầu cũng chỉ có một mà thôi.

Liên Tâm, một cô bé chỉ có mười tám tuổi, nàng là người duy nhất có thể nói chuyện tâm sự, lại bị hãm hại nói là trộm trang sức đeo tay của Hàn phu nhân, bị loạn côn đánh chết, mà nàng cứu không được cô bé ấy, trơ mắt nhìn như vậy cho đến khi hôn mê, tiếp theo nàng sinh bệnh nặng, Mạc Tâm Các này lại càng không có người đến.

Trên đầu nàng bị thương, cũng không phải là nàng muốn đi tìm cái chết, chính mình té, hay chính mình đụng. Liên Tâm chết đi đối với nàng là đả kích quá lớn, trong lòng của nàng rất áy náy, đơn giản muốn đóng cửa, yên lặng liếm láp vết thương của mình, tiếc rằng gặp phải các nàng, là các nàng cố ý đẩy mới làm cho nàng vừa đụng vào cột đá vừa rớt xuống ao, đụng không chết nàng cũng chết đuối, nếu không phải thái hậu đột nhiên tới Cẩm Vương Phủ, nàng đã sớm bị các nàng bỏ mặc trong ao, không có một người kêu cứu cho nàng.

Ai--- Hoa Cảnh Lam Tề Nhi thở dài một hơi, sống ở đâu thì yên ở đấy, nàng sẽ theo tình hình mà sống là được rồi.

Ngươi đã không có chết, ta lại tới nữa, ngươi tên là Lam Tề Nhi, ta cũng gọi là Lam Tề Nhi, từ nay ngươi chính là ta, ta chính là ngươi, các nàng thiếu ngươi ta sẽ thay ngươi đòi lại từng thứ, một phần cũng không thiếu.

Nghĩ đến ở vương phủ này tốt hơn so với chỗ khác, mình ăn không nhiều lắm, nuôi mình cũng không vấn đề, giết thời gian, điều tiết cuộc sống thì mượn mấy cái nữ nhân trong phủ ra chơi cũng là một ý không tồi. Bởi vì có làm "sâu gạo" thì cũng cần cuộc sống sinh hoạt, để tránh nhàm chán đến hốt hoảng nha.

Trời còn chưa sáng, ngủ, nằm ở trên giường, lại khiến cho Lam Tề Nhi giận đến không nhịn được, muốn hỏi tại sao------

Lam Tề Nhi trả lời là như vầy------

Làm nguoừi ta cực kỳ tức giận chính là, nàng không giải thích được, nàng chỉ bắt tội phạm giết người mà thôi, như vậy cũng có thể xuyên không tới, xem ra sau này tốt hơn hết là bớt lo chuyện bao đồng thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro