Chương 23 - 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 23: Công chúa Vân Tang quốc

"Công chúa điện hạ, phải lên đường rồi." Tả Quân chắp tay làm lễ, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, hắn là cận vệ của Vương tử điện hạ, hiện tại chịu trách nhiệm bảo vệ Công chúa điện hạ an toàn.

"Còn bao lâu thì đến kinh thành của Phượng Thiên Vương Triều?" Vân Khinh Vũ nhìn núi phía xa xa, nàng biết bọn họ đã gần đến kinh thành, nơi nàng có thể nhìn thấy Chiến thần Cẩm Vương mà các ca ca hay nhắc đến. Nàng muốn tận mắt xem có đúng như lời đồn hay không, có xứng làm tướng công của nàng hay không.

Nàng là Vân Khinh Vũ, không phải là một cô gái bình thường, từ nhỏ nàng đã hi vọng được gả cho lang quân như ý, trải qua cuộc sống mỹ mãn, nàng muốn giống như mẫu hậu, nếu phải cùng nữ nhân khác dùng chung một phu quân thì nàng phải làm chánh phi, quyết không làm trắc phi.

"Khoảng một canh giờ nữa." Tả Quân trả lời theo tin thám tử vừa trở về hồi báo với Vương tử. Công chúa được sủng ái từ nhỏ, khó tránh khỏi tính tình hơi điêu ngoa, hắn phải cẩn thận đối ứng, không thể để sơ suất mà chịu tội.

"Ca ca đang làm gì vậy?" Không biết kinh thành có gì vui không, nàng đã chán ngấy hoàn cảnh trong cung rồi, ngoài cung thật nhiều trò hay, còn có thể gặp những đồ chơi nhỏ ngày thường nàng không được thấy.

Vừa ra khỏi Vân Tang quốc, Phi Dương ca ca đã cảnh cáo nàng, nếu như nàng không nghe lời sẽ đem nàng hồi cung, nàng đã nhẫn thật lâu, vào thành rồi nhất định phải đi xem một chút, mua một ít này nọ. Gương mặt từ mũi trở xuống được che bằng khăn lụa trắng noãn, chỉ lộ ra đôi mắt sáng sủa, nhìn xem thật làm người ta yêu thích.

"Thuộc hạ không biết." Chuyện của Vương tử làm sao để thị vệ như hắn nắm rõ, chỉ cần công chúa không gây phiền toái cho tới kinh thành thì hắn đã tạ ơn trời đất, Vương tử sai hắn không rời công chúa nửa bước cũng bởi vì tính tình ham chơi của nàng.

Vân Khinh Vũ thật không hài lòng với câu trả lời đó, Phi Dương ca ca cũng cẩn thận quá mức, bọn họ là Vương tử và Công chúa của Vân Tang quốc, ở Phượng Thiên Vương Triều ai dám động thủ với bọn họ, làm vậy không phải là cố ý gây ra chiến tranh giữa hai nước hay sao. Từ nhỏ Phụ vương đã nói tính tình của nàng hay thay đổi, không giống như người khác chỉ có một loại tính tình, nàng muốn như thế nào là có thể biến thành thế ấy, thay đổi nhanh như lật sách.

Thấy cung nữ hái hoa mà nàng thích trở về, nàng nở nụ cười, khăn che mặt phất lên, mơ hồ có thể thấy được gương mặt diễm lệ, nụ cười ôn nhu, "Lên đường thôi." Tốt nhất đến sớm một chút, nàng có thể nhân lúc Phi Dương ca ca tiến cung để chạy ra ngoài chơi, như vậy thì thần không biết quỷ không hay.

"Vâng." Tả Quân thở một hơi, may mà Công chúa không nghĩ cách làm khó hắn.

"Công chúa, hoa của người." Hai thị nữ là Tam Tuyết và Thanh Bách đem đoá hoa sửa sang lại rồi đưa tới trong tay Vân Khinh Vũ, thấy nụ cười trên mặt nàng, hai người cũng nở nụ cười, công chúa thích hoa đẹp.

Các nàng nghe nói ngự hoa viên của Phượng Thiên Vương Triều có đủ loại hoa, còn có nhiều loại hoa mà nước khác không có, xinh đẹp tuyệt vời, không biết có cơ hội thấy được hay không.

"Lên xe ngựa, còn một canh giờ nữa là đến kinh thành." Vân Khinh Vũ dùng cái mũi ngửi mùi hoa, những hoa dại không biết tên này rất thơm, nàng thích. Hiên Viên Mạch, hi vọng ngươi không làm ta thất vọng, Bổn Công chúa thật muốn nhanh thấy phong thái của ngươi.

"Vâng." Hai nha hoàn nghe thấy thật vui vẻ, đi đường lâu như vậy rốt cuộc cũng đến rồi.

Vân Phi Dương ngồi trên lưng ngựa tính toán trong lòng, lần này đến Phượng Thiên Vương Triều có hai mục đích, hắn lần đầu tiên đại diện quốc gia đi sứ, trong lòng hắn có chút khẩn trương, cũng có chút hưng phấn, dù phía trên có ba vị ca ca, hắn cũng coi như là Vương tử được sủng ái, lần này gánh trọng trách hắn phải cẩn thận hơn.

Vân Khinh Vũ, cô muội muội này luôn không để cho hắn bớt lo, chửi cũng không được, nếu nàng làm loạn lên thì căn bản hắn không có biện pháp ứng phó, Vân Tang quốc chỉ có một vị công chúa là nàng, là nữ nhi của Phụ vương và Vương hậu, địa vị không thấp, ngay cả hắn là Vương tử thứ xuất đều phải nhường nàng, chiều nàng, mặc dù tính tình nàng điêu ngoa nhưng không phải người không biết lý lẽ.

"Vương tử, có thể lên đường rồi, Công chúa đã lên xa ngựa." Tả Quân bước nhanh đến bên người Vân Phi Dương, vào kinh thành sớm thì bọn họ cũng chuẩn bị tốt hơn, dù sao cũng còn nhiều chuyện chưa làm xong.

"Nàng không có nháo sao." Vân Phi Dương cười khẽ, dọc theo đường đi nàng làm trễ nãi không ít thời gian, nếu không phải hắn nói còn một ngày nữa sẽ tới kinh thành, thì nàng cũng không lời như vậy.

Tả Quân sửng sốt rồi trả lời: "Công chúa chỉ phân phó thị nữ hái hoa, bây giờ đã lên xe ngựa, Công chúa hỏi thăm khi nào thì đến kinh thành."

"Sau khi vào kinh thành thì nhìn chằm chằm nàng, không để cho nàng chạy ra khỏi hành cung." Nàng có chủ ý gì, làm sao hắn không biết, nàng không thể chờ an bày thoả đáng mọi chuyện rồi hãy đi chơi sao.

"Thuộc hạ hiểu." Đi theo Vân Phi Dương hơn mười năm, Tả Quân vô cùng hiểu lo lắng của hắn.

"Lên đường." Gật đầu, vỗ vỗ bụng ngựa, Vân Phi Dương đi đến bên trong đội ngũ sứ giả, cẩn thận nhìn trước nhìn sau.

Tả Quân lĩnh mệnh cao giọng hô, "Mọi người lên đường------"

.........---------.........

Vạn Cùng điện.

Bố cục đơn giản nhưng đại khí, khắp nơi đều cho thấy sự xa hoa của hoàng gia, cột khắc hoa lan tinh xảo hoa mỹ, có vài phần giống với đình đài lầu các Giang nam, người có tính tình thanh nhã sẽ thực thích chính điện.

Mùi hương hoa lan tươi mát cùng với hương trà Long tĩnh đang lượn lờ trong đại sảnh khiến tâm tình người ta cảm thấy thoải mái, tinh thần vui vẻ. Cung nữ nghiêm chỉnh lui khỏi đại sảnh, lưu lại ba nam tử khôi ngô tuấn tú, gương mặt xuất chúng, vẻ mặt có vài phần tương tự.

"Đại ca, tại sao lần này Mạch không muốn tiếp nhận Công chúa Vân Tang quốc?" Bát hoàng tử Hiên Viên Tĩnh cùng tuổi với Hiên Viên Mạch, tính đúng ra là hắn lớn hơn Hiên Viên Mạch ba tháng ba ngày, tuy là huynh trưởng nhưng tính tình không được chững chạc như Hiên Viên Mạch.

Nữ nhân ở Cẩm Vương phủ đều là mỹ nhân, từ trước đến giờ Mạch không cự tuyệt cũng không tiếp nhận, tất cả nữ nhân đưa vào Vương phủ đều thành bình hoa, chưa từng nghe nói hắn thích ai, hắn cũng nghe qua về Vân trắc phi, nhưng hắn cảm thấy hình ảnh hai người ở chung một chỗ quá giả dối, quái dị không nói nên lời.

"Haha, Tĩnh, ngươi có đần hay không." Hiên Viên Cảnh cười lên, rõ ràng tuổi của hai đệ đệ này không kém bao nhiêu, nhưng bàn về trí thông minh, Tĩnh đúng là kém xa Hiên Viên Mạch.

Hiên Viên Tĩnh đặt chén trà trong tay xuống, chống lại ánh mắt đang mỉm cười của Hiên Viên Cảnh, Tam ca của hắn luôn là bộ dáng này, hắn luôn cảm thấy khuôn mặt băng sơn của Hiên Viên Mạch nhìn thoải mái hơn, mặc dù lành lạnh nhưng cũng an toàn, "Tam ca, ngươi cười thật xấu."

"Cái gì? Ta cười xâu?" Vuốt mặt của mình, thật muốn tìm gương nhìn xem có đúng như lòi nói của Hiên Viên Tĩnh hay không? Hiên Viên Cảnh vô cùng tự tin về tướng mạo của bản thân, trong kinh thành nữ nhân thích hắn cũng không ít.

"Tĩnh, ngươi an bày người đi tìm hiểu Công chúa Vân Tang quốc đã trở về chưa?" Hiên Viên Diệp nghĩ mục đích bọn họ đến Phượng Thiên Vương Triều không chỉ để hoà thân, nếu chỉ hoà thân thì không động tay nhiều như vậy.

"Đã trở về, còn một canh giờ nữa bọn họ đến kinh thành." Hiên Viên Tĩnh hết nói, Hiên Viên Cảnh chuồn mất nên phụ hoàng an bài hắn theo Hiên Viên Diệp đến cửa thành nghênh đón đoàn sứ giả, hắn không muốn đi chút nào.

Trong mắt hắn, để Thái tử Phượng Thiên Vương triều tự mình nghênh đón bọn họ là đã rất nể mặt rồi, lại còn muốn một Vương gia như hắn cũng cùng đi, mặt mũi thật lớn a.

Gật đầu, bọn họ cũng nên xuất cung chuẩn bị, đi trễ là thất lễ, "Tĩnh, ngươi chuẩn bị một chút, chúng ta lên đường."

"Không phải một canh giờ nữa sao, hiện tại đi có chút sớm a." Hiên Viên Cảnh vội nói, "Tĩnh, Công chúa Vân Tang quốc kia tính tình như thế nào?" Nếu như cá tính nàng đủ mạnh,  đủ hấp dẫn Mạch hơn so với Lam Tề Nhi, vậy thì có trò hay để nhìn rồi.

"Tam ca nói đúng, chúng ta đi sớm như vậy làm gì?" Hiên Viên Tĩnh hoàn toàn không muốn đi, "Tam ca, ngươi có hứng thú với Công chúa Vân Tang quốc sao?" Nháy mắt mấy cái, Hiên Viên Tĩnh hỏi một cách mờ ám.

"Không có hứng thú, ta chỉ muốn xem Công chúa đó lợi hại hay Cẩm Vương phi Lam Tề Nhi lợi hại." Hiện tại Mạch thay đổi tâm tình tất cả là vì Lam Tề Nhi, cho dù hắn che giấu vô cùng tốt, nhưng từ những điều nhỏ nhặt đều biểu hiện hắn thay đổi.

Hiên Viên Tĩnh bắt đầu đau đầu, hai người này có liên quan gì nhau, "Liên quan gì đến Vương phi của Mạch?" Không hiểu thì hỏi, Tĩnh Vương điện hạ của chúng ta thật thiếu dây thần kinh tình cảm.

"Tĩnh, ngươi không phát hiện Cẩm Vương phi thay đổi, Mạch cũng thay đổi sao?"Hiên Viên Diệp tiếp lời, coi như đang gián tiếp trả lời câu hỏi của Hiên Viên Tĩnh.

"Không thay đổi... A, hình như là có chút thay đổi."Gần đây hắn tiến cung thỉnh an, nghe được nhiều nhất đều là chuyện về Vương phi của Mạch, từ cái đêm mà Lam Tề Nhi tỉnh lại về sau đúng là có thay đổi vài chỗ, hắn bất chợt liên tưởng được, Mạch bởi vì Vương phi Lam Tề Nhi của hắn mà không có ý định lấy Công chúa Vân Tang quốc, cho nên Tam ca nhà hắn chuẩn bị xem cuộc vui, vở kịch của hai nữ nhân.

"Cẩn thận suy nghĩ đi." Thấy Hiên Viên Tĩnh bày vẻ mặt ta đã hiểu, Hiên Viên Cảnh liền nói, thuận tay cầm một khối điểm tâm bỏ vào miệng, mùi vị không tệ.

"Bất kể là Công chúa Vân Tang quốc lợi hại hay Lam Tề Nhi lợi hại, Mạch đứng về phía ai mới quan trọng." Hiên Viên Diệp đứng lên, sửa sang quần áo hoa lệ của mình, "Tĩnh, cần phải đi rồi."

"Biết rồi." Bất đắc dĩ đứng lên, vỗ vỗ ý phục trên người, Hiên Viên Tĩnh không để ý nói.

"Vậy chúc đại ca cùng bát đệ đi sớm về sớm." Hiên Viên Cảnh cười hì hì, may mà hắn có dự kiến trước, nếu không hiện tại người đi là hắn, thừa dịp lúc này hắn đi ngủ một chút đây.

Không biết có phải bị Lam Tề Nhi lây bệnh hay không, chuyện gì đều nghĩ muốn ngủ.

---------/////////---------

Chương 24: Chào mừng đến kinh thành

Sứ đoàn của Vân Tang quốc đến cửa nam của kinh thành, bên trong thành, dân chúng chia ra đứng hai bên đường phố để hoan nghênh, tiếng vỗ tay vang lên không dứt đầy náo nhiệt, đương nhiên cũng có những âm thanh nghị luận nho nhỏ nhưng nghe không được rõ ràng lắm.

Hiên Viên Diệp cùng Hiên Viên Tĩnh tự mình cưỡi ngựa chia nhau đi ở hai bên Vương tử Vân Tang quốc Vân Phi Dương, trên lưng ba con ngựa là ba người tướng mạo bất phàm, phong cách khác nhau nhưng đều được dân chúng hoan hô, không ít cô gái trẻ tuổi tụ cùng một chỗ thảo luận mình thích người nào hơn một chút, tranh nhau tán dương vương tử mình mà thích. 

Vân Phi Dương không nghĩ tới Thái tử Phượng Thiên Vương Triều tự mình xuất cung đón chào, hành động tiếp đãi của Thiên Hằng đế đối với Vân Tang quốc làm cho ấn tượng của hắn đối với Phượng Thiên Vương Triều trở nên tốt hơn, lời Phụ vương nói không sai, hắn có thể học được nhiều thứ ở đây.

Hiên Viên Diệp lúc nào cũng lưu ý xung quanh, mặc dù không thể nào sẽ gặp ám sát, nhưng hắn cũng phải đề phòng, dù sao nếu như Vương tử nước khác bị đâm ở trong kinh thành thì không thể nói nổi. Vì vậy, hắn phải phòng bị cho tốt.

Vân Khinh Vũ ngồi trong chiếc kiệu hoa lệ, nghe được tiếng hoan hô cùng vỗ tay nhiệt liệt, trong lòng cảm thấy thật hưng phấn, "Tam Tuyết, bên ngoài như thế nào?" Thật muốn tự mình ra ngoài xem, nhưng nàng không thể để mất thân phận của một Công chúa, chỉ đành chịu đựng.

"Hồi Công chúa, dân chúng đều ở hai bên đường hoan nghênh chúng ta, rất náo nhiệt, bọn họ thật nhiệt tình." Tam Tuyết đi kế bên kiệu, vừa vào thành nàng đã bị náo nhiệt bên trong hấp dẫn, quả nhiên là nước lớn, ở Vân Tang quốc, trừ ngày lễ trọng yếu, nàng hiếm khi nhìn thấy nhiều thần dân cùng lúc như vậy.

"Vậy sao? Ta muốn xem." Vừa nói chuyện, Vân Khinh Vũ vừa kéo màn kiệu nhưng bị ngăn lại.

"Công chúa, hiện tại không được, tối nay lại xem được không?" Thị nữ Thanh Bách nhanh chóng kéo rèm xuống, nếu như để Vương tử biết được thì nàng cùng Tam Tuyết đều sẽ bị phạt, Phượng Thiên Vương Triều là quốc gia coi trọng lễ nghi, đường đường là Công chúa của một nước thì không thể thất lễ như thế.

"Chỉ xem một chút." Vân Khinh Vũ oán trách, nhìn một chút cũng không được, tức chết nàng nha.

"Công chúa, thật sự không được." Tam Tuyết nói, cũng may Thanh Bách nhanh tay, nếu không hai nàng đã xong đời.

"Ai, được rồi, không xem thì không xem, còn bao lâu nữa mới đến?" Chỉ cần vào hành cung, nàng liền chạy ra ngoài, đến lúc đó sẽ không có người dám cản nàng.

"Còn một chút nữa liền tới, tạ ơn Công chúa." Thanh Bách thở phào nhẹ nhõm, nếu như Công chúa thật muốn làm loạn, thị nữ như hai nàng cũng không quản được, danh tiếng của Công chúa cũng bị bêu xấu.

"Ừ." Nàng chỉ chờ thời cơ thôi chứ không phải từ bỏ a.

Bên ngoài kiệu càng vang lên âm thanh náo nhiệt, Vân Khinh Vũ càng ngồi không yên, nhìn xung quanh cũng không thấy được gì, cảm thấy thật buồn bực, nàng nghĩ nếu như nàng không phải Công chúa thì quá tốt, nàng có thể xem cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài, xem Phượng Thiên Vương Triều hoan nghênh Vân Tang quốc bọn họ như thế nào. Chỉ nghe âm thanh thôi là nàng có thể tưởng tượng cảnh tượng nhộn nhịp thế nào, đợi lát nữa nàng nhất định phải chạy ra ngoài nhìn cho đủ vốn.

.........---------.........

Hoàng cung Phượng Thiên Vương Triều - Vân Thiên Điện.

Trong cung vàng điện ngọc uy nghiêm, văn võ bá quan đứng ở hai bên. Trên ghế rồng, Thiên Hằng đế khoát bộ long bào vàng sáng cao quý đầy khí phách của vương giả.

"Lam ái khanh, Vương tử Vân Tang quốc đã sắp đến, chuyện trẫm giao đều làm xong chưa?" Thiên Hằng đế nhìn Lam Văn Bác đứng dưới điện, Hữu Thừa tướng của Phượng Thiên Vương Triều, người này chính là cha đẻ của Lam Tề Nhi.

"Hoàng thượng yên tâm, vi thần đã làm thoả đáng." Lam thừa tướng nhẹ nhàng trả lời, Hoàng thượng giao cho hắn chuyện quan trọng như vậy, không chỉ là tín nhiệm hắn còn là khẳng định năng lực của hắn. Ngũ quan đoan chánh, đôi mắt đen sâu thẳm, lông mày thanh đậm, lúc còn trẻ nhất định là một khuôn mặt tuấn tú.

"Vậy------" vừa chuẩn bị nói thì bị âm thanh bên ngoài cung điện cắt đứt, Thiên Hằng đế thu hồi tươi cười, nghe thái giám hô lên, "Báo--- Vân Tang quốc Tứ Vương tử đến."

Vân Phi Dương ngẩng đầu ưỡn ngực, bước vào cung vàng điện ngọc, đến chính giữa cung điện thì dừng bước, chống lại đôi mắt như có tia sáng của Thiên Hằng đế, không sợ hãi nói, "Vân Tang quốc Tứ vương tử Vân Phi Dương bái kiến Hoàng đế Phượng Thiên Vương Triều, nguyện Hoàng thượng phúc thọ an khang."

"Haha, Tứ Vương tử đa lễ, Trẫm và Phụ vương ngươi đã từng gặp nhau, nghĩ lại cũng đã lâu, khi ngươi trở về thì nhớ hỏi thăm giúp Trẫm." Thiên Hằng đế ngầm đánh giá Vân Phi Dương, trong các vị Vương tử của Vân Tang quốc, hắn gặp qua bốn người, chỉ có người trước mặt để cho hắn xem được không tệ.

"Tạ ơn Hoàng thượng, Phi Dương chắc chắn sẽ nói lại." Gật đầu, trả lời vừa cao quý vừa không mất lễ.

"Vân Khinh Vũ tham kiến Hoàng thượng." Chờ lâu cũng không thấy Vân Phi Dương giới thiệu mình, Vân Khinh Vũ quyết định tự mình báo danh, gặp mặt Hoàng thượng rồi nàng còn muốn chuồn ra ngoài chơi đây.

"Khinh Vũ, không được vô lễ." Vân Phi Dương lớn tiếng nói, nơi này không phải là Vân Tang quốc, không phải chỗ cho nàng càn rỡ.

"Hoàng thượng, Khinh Vũ vấn an ngươi là vô lễ sao?" Trên mặt che khăn lụa, đôi mắt linh động của Vân Khinh Vũ lộ tia nghịch ngợm như trẻ con.

"Haha, không sao, tính tình Công chúa ngay thẳng, Trẫm thích." Thiên Hằng đế đối với Vân Khinh Vũ cười nhu hoà, hắn có không ít phi tử, có mười nhi tử nhưng không có một nữ nhi nào, nếu hắn có một công chúa, không biết sẽ sủng ái cỡ nào đây?

Vân Khinh Vũ cảm thấy vị Hoàng đế này cũng không tệ lắm, tuổi so với Phụ vương nàng không khác nhiều lắm, vẻ mặt từ ái, ánh mắt nhìn nàng rất giống với ánh mắt của Phụ vương, làm cho nàng không cảm thấy xa lạ.

"Cám ơn Hoàng thượng yêu thích, lúc Khinh Vũ vào thành mới nghe thấy kinh thành thật náo nhiệt, muốn ra ngoài đi dạo một chút, mong Hoàng thượng ân chuẩn." Phi Dương ca ca an bài nhiều người coi chừng nàng như vậy, đừng tưởng nàng sẽ không đi, nếu như nàng được Thiên Hằng đế cho phép, muốn đi nơi nào là chuyện của nàng thôi.

"Hoàng thượng tha lỗi, Phụ vương chỉ có một nữ nhi là Khinh Vũ nên thật sủng ái, nếu có mạo phạm xin hãy tha lỗi." Vân Phi Dương cúi đầu giải thích. Hắn đều ám chỉ qua lời nói rồi, còn lại phải xem Thiên Hằng đế xử lý như thế nào?

"Hoàng thượng, có được không?" Vân Khinh Vũ bày ra thần sắc đáng thương, đôi mắt ngấn nước, mỗi lần nàng lộ vẻ mặt như vậy thì việc gì Phụ vương cũng đáp ứng nàng.

Một cô gái nhỏ thì có thể làm ra chuyện gì, Thiên Hằng đế cười nói, "Trẫm vốn nghĩ Vương tử cùng Công chúa đi đường mệt nhọc nên an bài sứ đoàn vào Thiệu Dương hành cung nghỉ ngơi trước, buổi tối Trẫm an bài yến tiệc chào mừng, nếu hai vị không mệt dĩ nhiên là có thể ra ngoài cung đi dạo một chút, trẫm có thể phái thị vệ bảo vệ an toàn của Công chúa."

"Vậy thì theo ý của Hoàng thượng." Vân Phi Dương tính toán quen thuộc hành cung trước, còn muốn hiểu rõ tình thế kinh thành, Vân Khinh Vũ muốn ra ngoài cũng tốt, như vậy hắn làm việc sẽ dễ dàng hơn, không cần lo lắng nàng xảy ra vấn đề. Nếu Vân Khinh Vũ có vấn đề gì, nên lo lắng là Phượng Thiên Vương Triều.

"Khinh Vũ tạ ơn Hoàng thượng." Vân Khinh Vũ cũng không ngu ngốc, đêm đó Phụ vương cùng Phi Dương ca ca nói chuyện ở thư phòng nàng đều nghe được toàn bộ, nàng đi chơi cũng là tạo cơ hội cho hắn.

"Haha." Thiên Hằng đế thử dò xét, mỉm cười mở miệng, "Thái tử, Công chúa Khinh Vũ muốn xuất cung, ngươi hãy an bài thị vệ bảo vệ Công chúa an toàn." Diệp nhi làm việc hắn yên tâm, nếu như có Mạch nhi sẽ tốt hơn, nhưng hắn không thích trường hợp như vầy, cũng học Cảnh nhi chuồn đi, có phải Phụ hoàng như hắn quá dễ nói chuyện hay không?

"Nhi thần tuân chỉ." Hiên Viên Diệp nhức đầu nghĩ, chỉ sợ Công chúa này sẽ không yên phận.

"Tạ ơn Hoàng thượng, ta có thể đi rồi sao?" Vân Khinh Vũ sau khi tiến vào liền đánh giá cung điện này, trừ hai người này là nhi tử của Hoàng đế, những Hoàng tử khác đều không có trên điện, nàng muốn gặp Hiên Viên Mạch nhưng lại không được, dù vậy nhưng có thể đi chơi nàng cũng cao hứng, dù sao đã tới rồi, không sợ không gặp được.

"Thái tử đi cùng Công chúa đi." Hoàng đế nghĩ lại liền cho là có một nữ nhi biết điều nghe lời thì tốt hơn, nếu giống Công chúa Khinh Vũ thì có chút nhức đầu.

"Vâng." Hiên Viên Diệp gật đầu, rời đi.

"Tĩnh Vương, ngươi dẫn Tứ Vương tử đến Thiệu Dương hành cung, xử lý thoả đáng mọi chuyện, đừng chậm đãi khách quý." Ánh mắt sắc bén làm người ta không dám nhìn thẳng, toát ra khí thế chân long thiên tử.

"Nhi thần tuân chỉ." Hiên Viên Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, từ lúc Công chúa Vân Tang quốc mở miệng nói chuyện, hắn liền hi vọng Phụ hoàng không cần gọi tên hắn, làm hắn chịu trách nhiệm an toàn của nàng, nghĩ mà sợ. Len lén nhìn một vòng trong triều đình, trừ hắn cùng Hiên Viên Diệp, tất cả huynh đệ của hắn đều không ở, xem như bọn họ xui xẻo.

Nhìn Vân Khinh Vũ khoan khoái rời đi, Vân Phi Dương quay người lại nhìn Thiên Hằng đế cảm kích cười nói, "Đa tạ Hoàng thượng hết lòng an bài, cũng tạ ơn Hoàng thượng dung túng Khinh Vũ."

"Trẫm không có Công chúa, nếu có thì không chừng có thể trở thành bạn tốt của Khinh Vũ công chúa." Hắn muốn nói là nếu hắn có công chúa, chỉ sợ cũng không kém tính tình của Khinh Vũ công chúa, vô pháp vô thiên, làm việc không suy nghĩ, nghĩ cũng đúng, độc nhất vô nhị sao có thể không cưng chiều.

"Nếu vậy Phi Dương xin phép cáo lui trước." Vân Phi Dương hành lễ, muốn chuẩn bị tốt hết thảy, lời khách sáo có thể đợi đến yến tiệc đêm nay rồi nói.

"Được, Tĩnh Vương dẫn Tứ Vương tử đến hành cung đi." Mục đích của bọn họ, tối nay ít nhất sẽ công bố một cái, Thiên Hằng đế nghĩ đến thì ánh mắt càng sâu sắc hơn, hắn là vua của một nước cũng không phải ngồi không.

"Tứ Vương tử, xin mời." Hiên Viên Tĩnh vươn tay dẫn đường, đưa hắn đến xong hắn có thể nghỉ ngơi.

"Tĩnh Vương đa lễ." Vân Phi Dương cười một tiếng, cùng đi.

Sau khi Vương tử Vân Tang quốc rời khỏi, Thiên Hằng đế tuyên bố bãi triều, tất cả quan lại nối đuôi lui khỏi cung điện, bọn họ cũng muốn về nhà chuẩn bị, yến tiệc đêm nay mới là việc chính.

Thiên Hằng đế ngồi trên ghế rồng nhìn đủ loại quan lại rời đi, hắn nghĩ đến yên tiệc tối nay, sợ là sẽ không thái bình, để hắn xem sẽ phát sinh chuyện gì.             

       



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro