Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã 11 giờ đêm nhưng thành phố Lâm An phồn hoa vẫn đèn đuốc sáng trưng, sáng như ban ngày.

Lưu Ngọc Bắc vội vàng từ trên taxi xuống, đi tới trước tiền sảnh to lớn.

Dạ yến, nổi tiếng là chỗ ăn chơi bậc nhất ở thành phố Lâm An. Người đến đây không phú thì quý, nếu vận may tốt còn có thể rước được một vị phú hào giàu có.

Phụ thân vừa gửi cho cậu một tin nhắn, nói ông ta ở bên trong uống say, bảo cậu mau vào tiếp đón khách quý. Lưu Ngọc Bắc vội đến, quần áo đi làm cũng chưa kịp thay, mặc nguyên một thân tây trang cắt may vừa vặn, ôm trọn lấy thân hình tinh xảo, vai rộng eo thon, đặc biệt là đôi chân dài thẳng tắp, xinh đẹp đến mức làm người ta không dời mắt được.

"Ba, người thấy thế nào rồi?" Lưu Ngọc Bắc tìm được phụ thân trong phòng, chỉ mới liếc mắt đã uống đến say mèm.

Lưu Thành Uyên lảo đảo lắc lư đến gần Lưu Ngọc Bắc: "Con cùng ta tới đây"

Lưu Ngọc Bắc duỗi tay đỡ lấy Lưu Thành Uyên để phòng ngừa ông ta té ngã.

Không khí trong phòng có chút cổ quả, trừ phụ thân còn có một người đàn ông hơn 40 tuổi. Nam nhân lộ ra cái bụng bia, cũng không nói lời nào, ngồi ở sô pha với thần sắc dâm mị mà đánh giá anh từ trên xuống dưới, nửa khuôn mặt hắn ta giấu góc tối, làm cho người khác cảm thấy thật khó chịu, phảng phất như bị một con rắn độc theo dõi.

Lưu Ngọc Bắc trong lòng bực bội, chỉ nghĩ nhanh đón phụ thân rồi chạy đi.

Trên hành lang, Lưu Thành Uyên lấy ra một cái kim tiêm, ánh mắt tham lam mà nhìn Lưu Ngọc Bắc: "Hiểu không? Mọi việc thành công chỉ với ống thuốc ."

Đây là một loại thuốc vô cùng hèn hạ, có thể làm cho alpha trong thời gian ngắn ngủi tỏa ra tin tức tố của omega.

Ở tinh cầu này, dân cư mang giới tính thứ hai là omega rất ít ỏi, mà càng hiếm thì càng quý, vậy nên omega so với alpha càng được hoan nghênh hơn, ở xã hội thượng đẳng này càng dễ sinh tồn.

Danh tiếng của omega so với alpha tốt hơn nhiều, Omega trở thành danh hiệu dụ hoặc, chạm tay là bỏng trong xã hội.

Cậu cùng phụ thân chỉ bằng loại thuốc biến đổi kia mà không từ thủ đoạn, lừa gạt, hãm hại biết bao nhiêu người, đương nhiên, cũng có thời điểm không thành công.

Lưu Ngọc Bắc thật sự không nghĩ tới lại làm việc này, mỗi lần sử dụng thuốc biến đổi, tuyến thể của cậu sẽ sưng to khó chịu, còn sẽ mất đi một lượng tin tức tố.

Cậu là một alpha chân tay đầy đủ, không nghĩ tới lại phải dùng tới thủ đoạn ti tiện này để sinh sống.

Lưu Thành Uyên không quan tâm nhiều như vậy, hắn chỉ nghĩ đến tiền: " Không muốn? Hãy nghĩ đến lão cha già sắp chết của mày đi"

Lưu Ngọc Bắc cắn răng, thẳng tắp mà nhìn chằm chằm Lưu Thành Uyên, không tiếng động giằng co.

Lưu Thành Uyên ti tiện cười: " Muốn đấu với ta, đúng là loại ăn cây táo rào cây sung"

Ống thuốc rỗng bị ném vào thùng rác, Lưu Ngọc Bắc xoay người đi vào phòng.

Tuyến thể bắt đầu nóng lên,hương vị tin tức tố thấp kém quanh quẩn trong phòng, nhưng cũng đủ làm alpha động tình.

Lưu Ngọc Bắc không biết lần này Lưu Thành Uyên câu được đại nhân vật từ chỗ nào, chỉ là tình huống trước mắt phải phục vụ thật thỏa đáng.

Đại nhân vật ngồi trên sô pha, bưng rượu trên mặt bàn, cười nói: "Đừng sợ, yên tâm, ta sẽ không làm gì cậu, chúng ta chỉ hảo hảo tâm sự."

Lưu Ngọc Bắc trộm liếc mắt đánh giá người nọ, bất đắc dĩ phải đành phải tiếp nhận ly rượu kia: "Tôi kính ngài."

"Ta họ Chu", Chu Văn Thành đem Lưu Ngọc Bắc ôm lên đùi mình, "Cậu có thể kêu ta là Văn Thành."

Lưu Ngọc Bắc trong lòng có chút mâu thuẫn, nhưng vẫn cười cười nịnh nọt: "Chu lão gia, tôi uống xong rồi."

Công việc của cậu thường xuyên phải uống rượu, tửu lượng cũng không tính là tồi, một chén rượu này căn bản sẽ không làm gì được cậu. Hơn nữa dựa theo kế hoạch rút lui bình thường, Lưu Thành Uyên đã bỏ thuốc vào trong rượu của lão ta, cậu chỉ cần làm cho tên họ Chu uống xong ly rượu kia là tốt rồi.

Chỉ là, cậu ngàn vạn không thể nghĩ đến, lần này cậu lại thua bởi người nhà. Sau khi chén rượu xuống bụng, sức lực của cậu tựa như bị rút cạn, mềm như không xương, ngay cả tầm mắt cũng dần trở lên mơ hồ.

Lưu Ngọc Bắc muốn đẩy Chu Văn Thành ra, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không có chút sức lực, tuyến thể ngày càng phát nhiệt, loại thuốc biến đổi thấp kém bắt đầu có tác dụng, toàn bộ căn phòng tràn ngập hương vị tin tức tố rẻ tiền, làm người ta choáng váng hoa mắt.

Chu Văn Thành cũng phóng xuất ra tin tức tố của lão, cùng loại tin tức tố nhân tạo kia tởm không khác gì nhau.

"Buông tôi ra! Tôi không phải là Omega!" Lưu Ngọc Bắc ý thức được tình huống không thích hợp, điên cuồng giãy giụa, cậu không thể, cậu là một cái Alpha, không thể bị người khác đè ở dưới thân.

Tuy nhiên, rõ ràng là cậu dùng rất nhiều sức hét lên, thanh âm phát ra lại vô cùng nhỏ.

Chu Văn Thành vươn ra ngón tay ở trên má cậu xoa xoa, cười nói: "Tốt, hương vị của cậu như vậy, sao có thể không phải là Omega"

"Buông tôi ra, buông tôi ra." Lưu Ngọc Bắc gấp đến độ sắc mặt đỏ lên, suy yếu mà giãy giụa.

Từng luồng tin tức tố ập vào mặt, hun cậu đến mức nôn khan.

Giây tiếp theo, Chu Văn Thành đem cậu đẩy lên trên sô pha, cả người áp lấy, bắt đầu ở trên người cậuvuốt ve.

Lưu Ngọc Bắc ghê tớm muốn nôn, hung hăng cắn mạnh đầu lưỡi chính mình, đau đớn làm cậu khôi phục một ít lý trí. Bàn tai lần mò tìm đồ vật trên bàn, sau đó không quan tâm mà ném đồ về phía cái ót của Chu Văn Thành.

Phanh_______

Chu Văn Thành ngã trên mặt đất, Lưu Ngọc Bắc nhìn trên mặt đất có vết máu, không kịp tự hỏi, liền lảo đảo bò dậy chạy ra ngoài cửa.

Lưu Ngọc Bắc cả người nóng lên, hai chân mềm nhũn cơ hồ không dậy nổi, thân thể thoát lực phảng phất giây tiếp theo liền ngã xuống. Chỉ dựa vào một chút đau đớn để duy trì lý trí, liền chạy vào thang máy.

Cửa thang máy mở ra, cậu lảo đảo đi về phía trước, đầu lại đụng vào một lồng ngực ấm áp rắn chắc.

"Giúp, giúp tôi"

Lưu Ngọc Bắc thần chí không rõ mà cầu xin, gắt gao mà bắt lấy ống tay áo của nam nhân, giống như người chết đuối người rốt cuộc bắt lấy được một cành cây rơm rạ cứu mạng.

Nam nhân lớn lên rất đẹp, trên sống mũi cao thẳng trên mũi treo một khung mắt kính tơ vàng, dây xích vàng lỏng lẻo rũ xuống, gương mặt góc cạnh rõ ràng lộ ra vài phần lạnh lùng. Đôi mắt thâm thúy sắc bén giấu ở dưới thấu kính, môi mỏng mím chặt, mang theo một tia bạc tình.

Hắn không vui nhíu mày: "Xấu muốn chết."

Thị về bên cạnh chạy nhanh đến kéo Lưu Ngọc Bắc ra, Lưu Ngọc Bắc biết đây là cơ hội duy nhất, nếu bỏ lỡ, chờ đợi cậu sẽ là điều kinh khủng, cậu nắm áo chặt nam nhân, trong mắt lộ ra vội vàng khẩn cầu.

Tin tức tố gay mũi ở trong không gian thang máy nổ tung, loại nước hoa rẻ tiền đang đấu đá lung tung cùng tin tức tố huân hương xa hoa.

Nam nhân đang quan sát rõ ràng khuôn mặt của Lưu Ngọc Bắc, hướng một bên phục vụ phất phất tay: "Từ từ."

Phục vụ thức thời buông Lưu Ngọc Bắc ra. Lưu Ngọc Bắc thở dài một hơi nhẹ nhõm, giống như biết mình được cứu trợ.

Nam nhân nhéo cằm Lưu Ngọc Bắc kéo lên, tinh tế đoan trang, pheromone mùi tùng hương lạnh lẽo đột nhiên tăng trưởng gấp bội, phản công mạnh mẽ, nháy mắt che dấu hương vị tin tức tố thấp kém.

Phục vụ là một Beta, nhưng xem vẻ mặt của hắn, nhất định cũng đã chịu ảnh hưởng.

Lưu Ngọc Bắc bị tin tức tố cường hãn áp chế đến không thở nổi, chỉ có thể nắm chặt vạt áo nam nhân mới không đến nỗi chật vật té ngã. Chỉ là lý trí nói với cậu, lần này có lẽ cậu thật sự chọc phải một đại nhân vật.

Nam nhân lôi kéo Lưu Ngọc Bắc, thô bạo đem cậu túm đi.

Lưu Ngọc Bắc bị ném vào bồn tắm, cả người đều trở lên ngây ngốc, đầu còn đụng vào tường, đau đến hít hà một hơi. Không đợi cậu bình tĩnh điều chỉnh nhịp thở, một dòng nước lạnh băng đến tận xương tủy đã mạnh mẽ tưới lên người cậu.

Làm cho đầu óc hôn mê mơ màng của cậu trong nháy mắt trở nên thanh tỉnh.

Thanh âm lạnh băng ở trên đỉnh đầu vang lên: "Thanh tỉnh rồi?" Lưu Ngọc Bắc ngẩng đầu, nhìn nam nhân đang cầm vòi hoa sen, trên cao nhìn xuống nhìn cậu, ánh mắt kia hàm chứa sương lạnh, "Tỉnh thì liền chạy nhanh đi."

Tin tức tố thấp kém tiêu tán không ít, dược hiệu của thuốc biến đổi cũng dần mất hiệu lực, chỉ là tuyến thể ẩn ẩn làm đau, không thể phát ra hương vị tin tức tố vốn có.

Lưu Ngọc Bắc từ bồn tắm đứng lên, ngay cả lời cảm ơn còn chưa kịp nói, liền ngã vào trong lồng ngực nam nhân, im lặng cam chịu.

Nam nhân không kiên nhẫn vỗ vỗ Lưu Ngọc Bắc, sau đó lấy ra miếng dán ngăn mùi pheromone dán vào sau cổ Lưu Ngọc - vị trí tuyến thể .

Mùi huân hương ngọt nị hun hắn đau đầu.

Nam nhân đem Lưu Ngọc Bắc ôm đến phòng ngủ, sau đó ấn điện thoại, có lòng tốt giúp Lưu Ngọc Bắc kêu bác sĩ.

Bác sĩ tới cũng mau, không hề chậm trễ, trực tiếp giúp Lưu Ngọc Bắc làm bài kiểm tra toàn thân đơn giản. Nam nhân đứng ở một bên nhìn, chờ kết luận của bác sĩ.

Bác sĩ ho nhẹ hai tiếng, muốn nói lại thôi. Nam nhân xoa xoa chân mày đang giật giật, kiên nhẫn giải thích: "Tôi cùng cậu ta không có quan hệ, cậu ta được tôi nhặt về. Chính cậu ta tự dùng thuốc biến đổi"

Ngụ ý chính là hắn biết thân phận thật sự của Lưu Ngọc Bắc, không cần bác sĩ lo lắng.

"Cậu ta không có việc gì, chính là thường xuyên sử dụng thuốc biến đổi thấp kém, dẫn tới tuyến thể bị hao tổn. Nếu còn tiếp tục như vậy, tuyến thể sẽ bị tổn hại. Cậu ta là Alpha, tuyến thể với cậu ấy mà nói vẫn rất quan trọng."

Nam nhân sách một tiếng, đôi mắt giấu sau thấu kính mang theo một tia hàn ý.

Bác sĩ sợ tới mức run tay: "Thân thể cậu ta cũng không tốt, ngày thường chú ý tu dưỡng......"

Nam nhân gật đầu, nhìn Lưu Ngọc Bắc nằm ở trên giường truyền dịch, mặt không có chút máu: "Được rồi, ông có thể đi rồi."

Bác sĩ như được đại xá, vội vàng như chạy trốn khỏi nơi này.

-

Ngày hôm sau tỉnh lại khi, đầu Lưu Ngọc Bắc đau như muốn nứt, tuyến thể cũng rất đau, như là muốn nổ tung, nhưng vẫn không thể phát một chút tin tức tố nào. Cậu nỗ lực đem ngày ký ức như những mảnh vụn của ngày hôm qua ghép lại, hình như cậu được một người hảo tâm cứu...... Là ai......

Người tốt bụng kia cứ như vậy đi rồi sao?

Lưu Ngọc Bắc từ trên giường ngồi dậy. Cạch một tiếng, cửa phòng ngủ bị mở ra, nam nhân đi đến, trong tay còn cầm quần áo: "Thay."

Lưu Ngọc Bắc theo bản năng cọ cọ, cậu biết người này, người này thường xuyên xuất hiện ở trên trang báo tinh cầu, mỗi một lần xuất hiện liền sẽ oanh động tứ phương, xong rồi, cậu như thế nào lại chọc tới một đại nhân vật như vậy.

Chung Ly Tuân, Alpha đỉnh cấp, nhà khoa học trẻ tuổi vĩ đại nhất thế kỉ. Rất nhiều loại thuốc bào chế đều là hắn nghiên cứu ra, chỉ hành vi cử chỉ có chút cổ quái, thường xuyên khiến người ta đoán không ra.

Cậu thật sự không nghĩ tới sẽ gặp phải người luôn không ra khỏi cửa Chung Ly Tuân. Nếu cậu biết sẽ gặp được Chung Ly Tuân, cậu nhất định sẽ hảo hảo đãi hắn ở trong nhà, đuổi cũng không đi.

Trải qua chuyện đêm qua, hình như Chung Ly Tuân cũng không giống như báo chí đưa tin: Bất cận nhân tình. Không chỉ không ngại cậu phiền toái, còn giúp đỡ cậu.

"Cảm ơn," Lưu Ngọc Bắc nhìn Chung Ly Tuân, lộ ra nụ cười tươi chân thành.

Chung Ly Tuân chú ý tới động tác nhỏ của Lưu Ngọc Bắc, một tay đem Lưu Ngọc Bắc túm lại đây: "Vậy cậu trốn cái gì?"

Lưu Ngọc Bắc tuy rằng là Alpha thành niên, nhưng dinh dưỡng không đầy đủ, dẫn tới phát dục không hoàn hảo, chiều cao hay thể trọng đều giống Omega. Bị Chung Ly Tuân dễ như trở bàn tay mà túm tới. Giờ phút này, nam nhân bao phủ ở trên người cậu, mang đến cảm giác áp bách mười phần.

"Không trốn," Lưu Ngọc Bắc giữ tươi cười ở trên mặt, không dám nhìn thẳng hắn, khẩn trương đến lòng bàn tay đều ra mồ hôi, "Cảm ơn anh đã giúp tôi."

Chung Ly Tuân ấn tuyến thể sau cổ Lưu Ngọc Bắc: "Nếu không muốn liền tặng cho tôi, tuyến thể này vẫn còn chỗ hữu dụng, cậu đừng lãng phí."

Lưu Ngọc Bắc sau lưng lạnh cả người, lại có chút hổ thẹn, theo bản năng sờ sờ tuyến thể sưng to, cậu ở một bên diễn xiếc, chắc là Chung Ly Tuân đều đã nhìn ra . Cậu không nghĩ sẽ đem tuyến thể đi quyên góp, để mặc người ta xâu xé thí nghiệm như chuột bạch.

Chung Ly Tuân sửa sang lại nếp uốn trên quần áo, lưu lại một ánh mắt tự giải quyết cho tốt, sau đó rời phòng ngủ.

"Từ từ," Lưu Ngọc Bắc nhanh chóng sửa sang lại quần áo của mình, lớn mật gọi Chung Ly Tuân, chân thành nói, "Có thể cho tôi phương thức liên hệ của anh không?"

Chung Ly Tuân đứng ở cửa, đầu cũng không quay lại: "Không cần, nhớ rõ tự đối tốt với chính mình."

Lưu Ngọc Bắc thành khẩn gật gật đầu, đối với Chung Ly Tuân lại có cái nhìn mới, quả nhiên, báo chí đưa tin không thể toàn tin, Chung Ly Tuân cũng không phải là người vô tình.

Trước mắt chuyện quan trọng chính là tìm Lưu Thành Uyên, hỏi ông ta vì cái gì mà đối với cậu như vậy. Báo ân sự tạm thời dẹp sang một bên đã.

Cậu đi vội vã, không chú ý tới trong phòng nội lưu lại quả cam thanh hương.

_____________________

Editor: Trời ơi, edit mún gãy cái tay tui luôn rồi













Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro