Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên ngoài vẫn ngựa xe như nước, nhưng Lưu Ngọc Bắc lại có một loại cảm giác như đã cách một thế hệ -- cậu bị phụ thân thân sinh bán, quả thực vô cùng nực cười, đó là người mà cậu tín nhiệm nhất.

Lưu Ngọc Bắc bi phẫn mà cắn chặt răng, duỗi tay ngăn cản một chiếc xe taxi. Báo địa chỉ nhà phụ thân, hùng hổ mà đến.

"Anh, anh như thế nào hiện tại mới trở về? Đêm nay lại muốn đi nơi nào?" Mở cửa chính là Lưu Ngọc Cẩm, ăn mặc tinh xảo, cùng Lưu Ngọc Bắc chật vật bất kham hình thành đối lập rõ ràng.

Địa vị hai người ở trong nhà, liếc mắt một cái liền biết.

Lưu Ngọc Bắc lạnh mặt: "Ba đâu?"

Đang nói, Lưu Thành Uyên liền từ lầu hai đi xuống tới, thấy cậu, trong mắt còn có chút không thể tưởng tượng. Ánh mắt đó hung hăng làm lòng cậu đau đớn

Nguyên lai phụ thân một cũng không lo lắng cho cậu.

Lưu Ngọc Bắc nhìn phụ thân lập tức lướt qua Lưu Ngọc cẩm, một cái tát đánh vào trên mặt cậu: "Hỗn trướng! Mày nhìn xem mày đã chuyện gì tốt?! Ai cho phép mày tự tiện trở về!? Mày có biết tao đã mất hai vạn đồng tiền rồi không!?"

Từng chữ lạnh băng giống như một cái thiết chùy đánh cho cậu tỉnh mộng. Cậu vẫn luôn tưởng rằng phụ thân thiên vị Lưu Ngọc Cẩm, đơn giản là vì thân phận Omega, không nghĩ dù không nhắc tới giới tính thứ hai, phụ thân cũng chướng mắt cậu, căn bản không quan tâm cậu sống chết thế nào.

Phụ thân trong mắt chỉ có tiền. Một kẻ hèn hạ đưa cho ông ta hai vạn liền có thể mua cậu, tính mệnh của cậu, thật sự không đáng giá tiền sao?

Lưu Ngọc Bắc không thể tin nhìn phụ thân, trên mặt hiện rõ dấu ngón tay, cậu muốn nói chuyện, trong cổ họng lại như có thứ gì ngăn lại, một âm tiết cũng khôn thể phát ra.

Cậu ngay cả chất vấn còn chưa có, bởi thái độ của phụ thân đã nói rõ đáp án.

Lưu Thành Uyên túm Lưu Ngọc Bắc vào trong nhà, ném người xuống sàn nhà như ném rác rưởi. Lưu Ngọc Bắc trốn tránh không kịp, ngã lên bàn trà, cái trán bị đạp vào bàn đến xuất huyết, tức khắc máu đã chảy xuôi xuống gương mặt.

Lưu Ngọc Bắc nói với lòng mình phải thật nghĩa khí, không thể rơi lệ, để cho người khác chế giễu, nhưng nước mắt lại không biết cố gắng, lạch cạch lạch cạch rớt xuống, giống như những hạt trân châu bị chặt đứt.

Máu tươi trộn lẫn nước mắt, lòng cậu lại đau nhất.

Cậu vốn tưởng rằng như vậy liền kết thúc, chính là Lưu Thành Uyên lại bắt lấy tóc của cậu, đem cậu túm vào trong phòng, hung tợn nói: "Đi theo tao cầu xin chu đại gia tha lỗi!"

Lưu Ngọc Bắc gắt gao nhìn chằm chằm Lưu Thành Uyên, nói cái gì cũng không chịu cúi đầu: "Tôi không xin lỗi! Tôi không có làm sai điều gì!"

Cậu không có sai. Cậu thật vất vả mới từ Chu Văn Thành thoát ra, sao có thể lại trở về nhận sai, ngoan ngoãn đem chính mình đưa tới cửa.

Cậu không ngốc, cậu biết sẽ phát sinh cái gì.

Có lẽ là động tĩnh quá lớn, đánh thức người trên lầu nghỉ ngơi. Một nam nhân gầy gò ngồi ở trên xe lăn, từ lầu hai nỗ lực muốn xuống phía dưới xem, nhưng bởi vì đang ở góc chết nên không thể nhìn thấy cái gì, chỉ có thể nghe thấy thanh âm hòa cùng hơi thở mong manh : "Như thế nào, là Bắc Bắc đã trở lại sao?"

Lưu Ngọc Bắc muốn nói chuyện, kết quả bị Lưu Thành Uyên đến trước một bước che miệng lại. Cậu chỉ có thể nghe thấy ngữ khí Lưu Thành Uyên ôn nhu kỳ cục, cùng với bộ dáng hùng hổ doạ người vừa rồi như hai người khác nhau: "Không có không có, em nghe lầm. Mau về phòng nghỉ ngơi đi, Bắc Bắc còn đi công tác, chờ con trở lại, anh làm con đến thăm em."

Trương Tuế An thở dài. Người dưới lầu nghe thấy thanh âm xe lăn chuyển động cọ xát sàn nhà, sôi nổi thở dài nhẹ nhõm. Ngay cả Lưu Ngọc Bắc bị đánh, đều rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, không thể bị phát hiện, Trương Tuế An thân thể không tốt, không thể làm Trương Tuế An nhọc lòng cho cậu.

Lưu Ngọc Cẩm ở một bên hảo ý khuyên nhủ: "Ca ca, anh cũng đừng làm phụ thân tức giận, phụ thân nói cái gì, anh nghe là được. Phụ thân nhất định không thể hại chúng ta."

Lưu Ngọc Bắc khẽ cười một tiếng, từ trước đến nay cậu sẽ không hùng hổ doạ nạt, đây lần đầu tiên nói ra lời chèn ép người khác: "Vậy cậu nghe lời, cậu đi xin lỗi, dù sao cậu là Omega, cậu so với tôi càng dễ dàng khiến lão ta vui sướng."

"Hỗn trướng! Đệ đệ mày là Omega, sao có thể đi làm cái loại chuyện nguy hiểm này" Lưu Thành Uyên lại đánh ra một bạt tai, thanh thúy vang dội, không hề thương tiếc.

Lưu Ngọc Bắc hoa hai mắt, bị đánh tới ngốc, dù như vậy, cậu vẫn là thẳng lưng, làm chính mình thoạt nhìn không chật vật như vậy: "Vậy ông đánh chết tôi liền tốt rồi."

Omega liền đáng giá trân trọng, vậy alpha thì sao? Cậu thì sao?

Lưu Ngọc Cẩm giữ chặt Lưu Thành Uyên, đôi mắt lại đỏ một vòng: "Ca ca, em không muốn phụ thân sinh khí, anh thế nào còn nói như vậy, có phải hay không muốn chọc phụ thân không vui."

Lưu Ngọc Bắc bị bộ dáng làm bộ làm tịch của Lưu Ngọc Cẩm làm cho nôn khan, cậu giờ phút này một chút không nghĩ sẽ nín nhịn: "Tôi làm sao dám không vui, cái nhà này từ trước đến nay tôi không có địa vị."

Lưu Thành Uyên cười nhạo một tiếng: "Ngọc Cẩm còn có mệnh quý nhân, phải gả tiến hào môn. Còn mày, hiện tại nên làm cái gì liền làm cái đó, đừng không biết điều, tao dưỡng mày, mày nên hiểu chuyện, nghe lời."

Lưu Ngọc Bắc tự giễu, cậu giống như nhớ tới, đã từng có lão già xem bói, nói Lưu Ngọc Cẩm có mệnh phú quý, sau này lớn lên nhất định gặp phu quân tốt, mà cậu cái gì cũng không phải, chú định cả đời nhấp nhô. Không nghĩ tới, chuyện này thật đúng là bị Lưu Thành Uyên nghe mà để trong lòng.

Thật là buồn cười đến cực điểm.

Lưu Ngọc Cẩm là con trai của Lưu Thành Uyên, vậy cậu tính  là cái gì?

Lưu Thành Uyên đột nhiên đem một cây thuốc chích ném cho cậu, lạnh lùng nói: "Nếu mày không muốn Trương Tuế An chết, thì dựa theo tao nói mà làm."

Lưu Ngọc Bắc nhìn thoáng qua lầu hai, bắt lấy thuốc chích lạnh băng , đồ vật không có độ ấm lại đem tay cậu làm bỏng rát, trong mắt cậu xẹt qua tia lạnh lẽo khắc cốt , "Ông tàn nhẫn như vậy sao? Vì tiền, ngay cả người đầu ấp tay gối cũng không chịu buông tha."

Lưu Thành Uyên khó thở, nóng lòng che giấu cái gì, quát: "Ngươi im miệng! Hắn tính là thứ gì!? Trước khi sinh bệnh còn có thể kiếm tiền, sinh bệnh xong thì vô dụng, còn tốn nhiều tiền như vậy. Tao mà không trọng tình trọng nghĩa, thì đã không cho hắn tiền chữa trị rồi."

Lưu Ngọc Bắc: "Ông có thể ly hôn, tôi nuôi cha."

Lưu Thành Uyên cười lạnh: "Mày nuôi? Tiền thuốc men mày gánh vác được sao? Khiến Trương Tuế An ở trong tay mày mà chờ chết sao?"

Lưu Ngọc Bắc tâm tê rần, không nói chuyện nữa, Lưu Thành Uyên nói đúng, cậu không có năng lực để thực hiện mong muốn này.

Cậu không có sự lựa chọn, đi một vòng vẫn là phải về điểm xuất phát. Lưu Thành Uyên biết cậu để ý cái gì, chuẩn xác bắt chẹt ấy, nếu cậu không nghe lời, Lưu Thành Uyên sẽ chặt đứt tiền thuốc men của Trương Tuế An.

Cậu hiện tại không có năng lực chi trả tiền thuốc men kếch xù của Trương Tuế An, chỉ có thể thông qua trợ giúp từ Lưu Thành Uyên. Cậu không hiểu, Lưu Thành Uyên cùng Trương Tuế An đều là phụ thân cậu, bọn họ là phu thê danh chính ngôn thuận, Lưu Thành Uyên lại tuyệt tình như thế.

Cậu tuy rằng chán ghét cái gia đình này, nhưng là người cậu kính yêu nhất vẫn ở trong nhà này, người từng dạy cậu đọc sách, dạy cậu viết chữ, dạy cậu đạo lý làm người.

Cậu không thể dứt bỏ, cũng có cách nào dứt bỏ.

Ít nhất, ở trước mặt Trương Tuế An ốm yếu bệnh tật, cái gia đình này vẫn tỏ ra hòa thuận hạnh phúc. Chỉ là gia đình được người ngoài ngưỡng mộ này, chỉ trong một đêm bị phá tan không còn một mảnh, nguồn thu nhập trong nhà toàn dựa vào cậu cùng Lưu Thành Uyên.

Lưu Ngọc Cẩm vậy mà vẫn hạnh phúc, được nuôi dưỡng thật tốt.

Người bất hạnh chỉ có cậu mà thôi.

Lưu Ngọc Bắc đứng ở trước cửa kính pha lê, trơ mắt mà nhìn sắc bén châm chọc đâm vào tuyến thể, lạnh băng chất lỏng chậm rãi bị đẩy vào, cùng hắn máu hòa hợp nhất thể.

Lúc này, cậu mới chú ý tới tuyến thể có ba cái lỗ kim màu đỏ. Có hai cái là thuốc biến đổi cậu tự  tiêm vào, vậy một cái lỗ kim khác là khi nào lại có.

Bỗng nhiên cậu nhớ tới lời nói của Chung Ly Tuân, hắn sẽ cảm thấy cậu thế nào?

Thôi bỏ đi, có thể là cậu nghĩ nhiều đi. Chung Ly Tuân sao có thể  quản đến sự sống chết của cậu.

Lúc này, cậu cũng không  may mắn như lần trước, sẽ không gặp được Chung Ly Tuân. Nhớ tới Chu Văn Thành bộ dáng bụng phệ, cậu liền nổi lên một trận ghê tởm.

Thật sự không biết phải đối mặt như thế nào.

Cậu đứng ở cửa phòng do dự.

-

Rầm một tiếng, các vật chứa bằng thủy tinh bị quét rơi xuống mặt đất, nháy mắt sụp đổ. Mảnh thủy tinh an tĩnh nằm trên mặt đất, đáng thương vô cùng.

Chung Ly Tuân nhìn số liệu thí nghiệm, vắt hết óc cũng không nghĩ ra được rốt cuộc là bước nào làm sai. Ngược lại, trong đầu còn liên tiếp xuất hiện hình ảnh Lưu Ngọc Bắc tươi cười, quấy nhiễu hắn tiến hành bước tiếp theo của thực nghiệm.

Tiểu tử kia không nhớ rõ hắn, nhưng hắn lại nhớ rõ Lưu Ngọc Bắc.

Đó là vào một đêm mưa to, hắn bởi vì thí nghiệm không thuận lợi, bèn ra cửa giải sầu. Muốn thông qua cơn mưa lớn, tìm được suy nghĩ thông suốt.

Hắn đứng trong màn mưa, an tĩnh ngắm mưa. Nhắm mắt lại, giọt mưa dừng ở trên mặt, hắn hưởng thụ loại cảm giác hít thở không thông này.

Mưa đột nhiên ngừng, bên tai lại vẫn vang lên tiếng mưa rơi ào ào, hắn mở mắt ra, màu đen che khuất tầm mắt hắn, theo cán ô màu bạc, hắn thấy một đôi mắt trong suốt, không nhiễm một tia gió tuyết, không có một tia tạp niệm.

Một khắc kia, trái tim như ngừng đập. Thế giới chỉ còn lại đôi mắt của người trước mặt, cùng hương vị quả cam thanh mát chui vào cánh mũi, thường xuyên tiếp xúc cùng tin tức tố, thực mau liền biết được Lưu Ngọc Bắc có giới tính thứ hai.

Đó là một Alpha dịu ngoan, ngay cả tin tức tố cũng tràn ngập ôn nhu, không mang theo một chút tính công kích. Hắn đã ngửi được nhiều loại tin tức tố, nhưng đây là lần đầu tiên gặp được hương vị dễ ngửi như vậy, tin tức tố vị thanh mát.

Một chút hương thơm đó đã lay động tiếng lòng của hắn.

Lưu Ngọc Bắc cười với hắn, đem dù cho hắn mượn. Hắn còn chưa kịp nói cái gì, Lưu Ngọc Bắc liền xoay người biến mất ở trong màn mưa, thật giống như một giấc mộng. Nếu không phải có cái dù kia, hắn đã hoài nghi đó là một người tưởng tượng.

Vội vàng gặp mặt, vội vàng từ biệt.

Chỉ là lần nữa gặp lại, Chung Ly Tuân lại không ngửi được hương vị quả cam thanh hương mà  hắn thương nhớ ngày đêm, mà là ngửi được hương vị tin tức tố thấp kém, ngọt nị làm người ta buồn nôn.

Răng rắc --

Chung Ly Tuân hoàn hồn, nguyên lai là quá mức nhập tâm, không cẩn thận đem bút chì bẻ gãy.

"Nhị ca, anh không sao chứ?" Chung Hề nghe tiếng động liền chạy tới.

Cái phòng thí nghiệm này chỉ có hắn cùng đại ca có quyền lợi tùy tiện ra vào. Nếu là người khác, khẳng định bị Chung Ly Tuân ngăn ở ngoài cửa.

Chung Ly Tuân lắc đầu: "Không có việc gì."

Chung Hề hảo tâm giúp Chung Ly Tuân thu thập tàn cục, một bên thu thập, một bên lải nhải: "Anh đừng suốt ngày đem chính mình nhốt ở phòng thí nghiệm, rất nhiều loại thí nghiệm mà các nhà khoa học cũng đều nghiên cứu không nổi, anh nên cho chính mình một chút thời gian nghỉ ngơi đi. Đại ca trở về khẳng định lại muốn nhắc nhở anh."

Chung Ly Tuân sửa sang lại một chút nếp uốn trên quần áo, thấu kính dày nặng che dấu cảm xúc trong ánh mắt: "Tốt. Cậu giúp tôi tra một chút về người tên Lưu Ngọc Bắc này."

Chung Hề như vừa nghe được một tin tức khó tin, đôi mắt mở lớn. Chung Ly Tuân nhìn bộ dáng này của Chung Hề, mặt vô biểu tình hỏi: "Như thế nào, làm không được?"

Chung Hề vội vàng gật đầu: "Làm được, làm được."

Liếc một cái liền thấy Chung Ly Tuân có biểu tình như sắp biến hắn thành thí nghiệm, hắn không muốn đâu.

Hơn nữa, phải biết rằng Nhị ca nhà hắn ta không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ làm thí nghiệm tuyến thể. Hắn ta thật sự tò mò, có thể làm nhị ca chủ động điều tra tin tức, rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Chung Hề không phí chút sức lực nào, sau gần ba phút, liền đem tin tức về Lưu Ngọc Bắc tìm đầy đủ, ngay cả Lưu Ngọc Bắc khi còn nhỏ tè dầm mấy trên giường đều tìm ra.

Chung Ly Tuân nhìn tư liệu, càng xem mày càng cau chặt, Lưu Ngọc Bắc thường xuyên xuất hiện ở dạ yến, mỗi tháng đều sẽ đến hai ba lần, mỗi lần đều sẽ dùng thuốc biến đổi, còn đều là loại thuốc biến đổi rẻ tiền, trách không được tuyến thể tổn thương lợi hại như vậy.

Hắn phí rất nhiều sức lực mới đem tuyến thể Lưu Ngọc Bắc khôi phục một ít, miễn cưỡng có thể ngửi được một tia hương vị tin tức tố.

Quả nhiên, trên đời không có người hoàn mỹ. Lưu Ngọc Bắc cũng giống vậy, sẽ bởi vì tiền tài ích lợi mà cúi đầu. Loại tin tức tố thấp kém kia chính là minh chứng tốt nhất cho việc này.

Nhưng Lưu Ngọc Bắc đã hướng hắn cầu cứu, có khả năng Lưu Ngọc Bắc có thể bị bắt ép...... Cũng có khả năng là ra giá không đủ, Lưu Ngọc Bắc muốn trở mặt không quen.

Chung Ly Tuân bật lửa đèn cồn, nhìn ngọn lửa, ghi chép tư liệu, chỉ là một người gặp mặt một lần mà thôi, hắn không nên quan tâm như vậy. Lực chú ý  của hắn hẳn phải là trên thí nghiệm tuyến thể, không nên vì người râu ria mà nhọc lòng.

Tư liệu hóa thành tro tàn, bị gió thổi phiêu tán, Chung Ly Tuân thu dọn dụng cụ thực nghiệm, chuẩn bị tiếp tục bước thí nghiệm tiếp theo.

Chung Hề nhìn trên số liệu trên máy tính, nhắc nhở nói: "Nhị ca, Lưu Ngọc Bắc này, đêm nay cậu ta vẫn còn đi dạ yến. Danh sách còn có tin tức đăng ký của cậu ta."

Chung Ly Tuân híp híp mắt, tâm tình vừa mới ổn định, nháy mắt lại rối loạn: "Chuyện này liên quan gì đến tôi"

Chung Hề bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm: "Không liên quan đến anh mà còn bắt em đi tra, đến gia đình tổ tông ba đời của người ta cũng điều tra ra."

"Cậu nói cái gì?"

"Không có gì, không có gì, khen anh anh dũng thần võ, thông minh cái thế."

"......"

Phanh đến một tiếng, Chung Ly Tuân một chân đá văng phòng cửa phòng, mùi tin tức tố thấp kém hun hắn hoa cả mắt, hắn vẫn là không yên lòng Lưu Ngọc Bắc, sợ tiểu tử ngốc đó bị hại, nhưng sự thật so với hắn nghĩ cũng không sai biệt lắm.

Lưu Ngọc Bắc gương mặt ửng hồng, nằm ở trong lồng ngực một nam nhân xa lạ, quần áo muốn rơi lại không rơi, bộ dáng muốn cự còn nghênh, miễn bàn càng câu dẫn người khác.

Chung Ly Tuân chỉ cảm thấy đại não có thứ gì đó nổ tung, từng luồng tùng hương lạnh lẽo tỏa ra, điên cuồng tăng trưởng, nhanh chóng bao vây toàn bộ căn phòng.

Hắn thuận tay túm một cái bình rượu, trực tiếp hướng Chu Văn Thành mà ném, cái đầu của lão ta vừa mới được băng bó, giờ lại bị thương nặng, Chu Văn Thành hôn mê bất tỉnh.

Lưu Ngọc Bắc còn không biết hôm nay là hôm nào, trên cổ mấy cái dấu vết phá lệ đáng chú ý, lạnh lẽo tin tức tố quay chung quanh hắn bên người, giống như vô số chỉ vô hình tay, bóp chặt hắn yết hầu, hít thở không thông, khó chịu.

Chung Ly Tuân trong mắt tẩm sương lạnh, giống như một con rắn độc ngủ đông đã lâu, hắn nâng chân lên, đá thật mạnh vào Chu Văn Thành, vừa nghiền vừa dẫm, lặp đi lặp lại. Trong phòng quanh quẩn tiếng  Chu Văn Thành kêu thảm thiết, Lưu Ngọc Bắc thần trí tiếng kêu đó mà hồi phục rất nhiều, ánh mắt cũng có một tia thanh minh, nằm cuộn tròn ở sô pha, thành thật mà nhìn Chung Ly Tuân, trong lúc nhất thời đã quên cả phản ứng.

Chung Hề dò ra đầu, nhỏ giọng nhắc nhở: "Hảo nhị ca, cẩn thận mạng người. Em tới thu thập hiện trường, anh trước cứ mang theo người đi thôi."

Chung Ly Tuân không nói chuyện, sửa sang lại vạt áo một chút, sau đó đem Lưu Ngọc Bắc chặn ngang bế lên, sải bước đi ra ngoài.

Lưu Ngọc Bắc biết chính mình đã được cứu, tay chặt chẽ bắt lấy vạt áo Chung Ly Tuân, tựa như túm chặt một cây rơm rạ cứu mạng cuối cùng.

Cậu lại bị ném vào trong hồ nước lạnh băng, nước lạnh từ trên đầu phun xuống, đông lạnh đến cả người cậu phát run. Chỉ là lúc này đây, cậu rõ ràng cảm giác được người kia tức giận, mùi tùng hương lạnh lẽo ép cậu thở không nổi.

Cậu muốn trợn mắt nhìn xem, nhưng dù thế nào cũng không mở mắt ra được, hai mắt tựa như bị gắt gao dán vào.

Chỉ có điều hương vị kia rất quen thuộc.

______________________________________

Editor: Bắc Bắc khổ vì cái nhà kia quá :(((

Lưu Ngọc Cẩm tương lai sẽ là một thằng trà xanh thâm độc cho mà xem

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro