Chương 1: Tiến đến mạt thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Bốp!" Nam Ca chỉ cảm thấy một trận chưởng phong quét qua, cô né tránh không kịp, liền hung hăng bị đánh một cái vào mặt, gò má đau như thiêu đốt.

"Các ngươi sao lại đánh người!" hộ sĩ đem Nam Ca kéo về phía sau, đỏ mắt cùng đối phương giằng co.

"Chính là đánh các ngươi đồ lang băm!" Trước mắt là một người phụ nữ giản dị, con mắt sưng đỏ, đau khổ và phẫn nộ: "Chúng ta thật lâu mới tích góp đủ tiền đến bệnh viện các ngươi chữa bệnh, nhưng kết quả thì sao. Con trai ta cứ như vậy chết đi. Nhất định là các ngươi không dụng tâm cứu chữa, ta đánh chết các ngươi."

Người phụ nữ còn dễn theo trợ thủ, ai nấy đều hung thần ác sát, nghe bà ta nói xong đều đồng loạt xông lên.

Nam Ca được bác sĩ y tá che chở phía sau nhưng tình cảm đã mất khống chế.

Bên trong đại sảnh của bệnh viện, vốn là người đến người đi, hiện tại có người nhà bệnh nhân công khai đánh bác sĩ, mọi người liền vây lại quan sát.

Nam Ca cũng chẳng quan tâm trên mặt có vết thương, che chở đầu khuyên can:

"Mời người nhà bệnh nhân tỉnh táo! Trong quá trình phẫn thuật vốn có rất nhiều yếu tố không xác định, bệnh nhân trên đường đến trái tim đã suy kiệt, chúng tôi cũng đã hết sức! Người nhà đừng làm khó bệnh viện!"

Những người kia còn đang kêu gào đánh chết lang băm, cũng may bảo vệ tới, khống chế được những người này.

Lúc Nam Ca bị kéo vào phòng làm việc, gò má vẫn còn đau rát. Y tá đổ hồng mắt, vôi vàng lấy một túi nước đá tới chườm cho cô.

"Chị Nam Ca, phẫu thuật này không phải chị mổ chính, tại sao bọn họ bắt chị chịu trách nhiệm? Bọn họ cũng quá không nói đạo lý."

Gò má của Nam Ca sưng phồng lên, làm việc vài năm, sự cố gặp không ít, còn là lần đầu tiên bị đánh, hơn nữa là bị đánh thay người khác.

Nghe ý tá nhỏ nói vậy, cô cũng chỉ giật giật khóe miệng: "Tính."

Cô rõ ràng không muốn nói tiếp về sự kiện này, nhưng y tá vẫn tiếp tục: "Thôi Lam Lam lúc trước tranh chức danh của chị còn chưa đủ, còn tranh cả phẫu thuật, nếu như là chị Nam Ca mổ chính, bệnh nhân như thế nào sẽ chết!"

Nam Ca quay đầu ngó ra ngoài cửa sổ, bầu trờ đen kịt, gió âm gào thét thổi qua, bão táp sắp đến.

Ở Bắc Kinh đã vài ngày kể từ khi cảnh báo mưa bão sắp tới, cô cảm thấy có chút ít phiền muộn.

Hai tay này, cầm dao phẫu thuật đã nhiều năm, lại không bù được người khác có mối quan hệ.

Vô duyên vô cớ còn bị đánh vào mặt, nói không tức giận là giả.

"Cô nói xem bên ngoài cũng đã âm trầm nhiều ngày như vậy, trận mưa này đến bao giờ mới kết thúc."

Nam Ca nói sang chuyện khác, y tá chỉ có thể thuận theo cô nói: "Ai biết, nhìn sắc trời thật sự dọa người, thời gian tới đây nên mang theo dù."

Máy tính trong phòng làm việc của Nam Ca còn phát tin tức ngày đó, cô quay đầu nhìn thoáng qua, là một người đàn ông mặc quàn áo tù nhân, tay mang còng, đang bị áp tải đi.

Hắn mặt như đao khắc, hai mắt thâm trầm, dáng người cao ngất, dung mạo dị thường xuất chúng.

Âm thanh tiêu chuẩn của phát thanh viên vang lên: "... nghi phạm đã bị mang về nước, ba ngày sau phán quyết, chúng tôi sẽ cập nhật tiến triển của vụ việc..."

Nam Ca không hứng thú nhìn xuống, lúc quay đầu lại, còn nghe ý tá vẻ mặt tiếc hận nói:" Tên này xem ra thật trẻ tuổi, lớn lên thật đẹp trai, như thế nào sẽ bị phán quyết, thật sự đáng tiếc..."

"Chúng ta đến bản thân còn khó bảo toàn, ít quản đến chuyện người khác đi." Người nhà của bệnh nhân kia nhìn đã biết sẽ không dễ dàng dừng tay, Nam Ca nghĩ thầm, chính không thời gian gần đây cứ ở bệnh viện đi, về nhà sợ bị người chặn ở nửa đường.

Lúc tối, trời bắt đầu mưa to.

Nam Ca ở bệnh viện trực ban, đem cửa sổ đóng kỹ, vẫn có thể nghe được tiếng nước mưa đập trên cửa sổ, đùng rung động.

Ngoài cửa sổ tia chớp khổng lồ đánh xuống, xé rách bầu trời, tiếng sấm ầm ầm tựa hồ có thể đem mặt đất nổ tung.

Sau khi kiểm tra phòng, cô cũng chuẩn bị nghỉ ngơi, hành lang đèn bắt đầu chợt lóe.

Cô còn tưởng rằng đường dây đã cũ, cần phải báo người sửa chữa, ai biết, không riêng gì đèn Flash, toàn bộ đèn hành lang đều đang chớp lên!

Gió mạnh đập lên cửa sổ, bốp bốp vài tiếng, thủy tinh công nghệ cao thế nhưng xuất hiện vết nứt!

"Hô!" Một tiếng. Mưa bão cứ thế đem toàn bộ cửa sổ cuốn đi! Nước mưa trong nháy mắt tràn vào!

Toàn bộ mặt đất cũng đang kịch liệt lay động, Nam Ca giữ cặp văn kiện đang rơi xuống đất, cả người lay động mạnh, ngã về hướng vách tường.

Trấn động kịch liệt, vách tường xuất hiện vết nứt, xi măng trên trần nhà bắt đầu rơi xuống, đèn treo tường cuối cùng kiên trì không nổi, cũng đập xuống!

"A!" Nam Ca giờ phút này sợ hãi kêu lên, gió mạnh thổi qua như cắt vào da thịt.

Này là động đất!

Không phải nói chỉ có bão táp sao, như thế nào lại động đất!

Không riêng gì cô, toàn bộ bệnh viện sau mấy giây yên lặng, bộc phát tiếng thét chói tai, vô số người từ trong bệnh viện chạy ra, bác sĩ y tá cũng loạn thành một đoàn.

Cả tòa nhà đều muốn kiên trì không nổi, giờ phút này chẳng ai còn chú ý tới người khác, người đẩy người, không ít bệnh nhân còn trong phòng bệnh bị chính người nhà của mình bỏ rơi!

Thế giới giống như biến thành luyện ngục, bị một đôi bàn tay màu đen, tùy ý lôi kéo.

Nam Ca chạy theo đám người xuống, nghiêm ngả chao đảo, trong tay nắm chặt di động, hai chân như đeo trì, không ngừng run rẩy.

Không ngừng có người bị phiến đá rơi xuống đập trúng, Nam Ca giọng nghẹn lại, không kêu lên được.

Lúc cô muốn chạy xuống phía dưới lầu, một khối đá liền rơi xuống, may mà cô tránh kịp, nếu không hiện tại đã thành thịt vụn!

Nhưng khi cô nhìn hoàn cảnh xung quanh một chút, bên này vừa hẹp vừa tắc, muốn đi ra ngoài cần phí một phen khí lực.

Toàn thân kiệt sức ngã ngồi xuống đất, Nam Ca lau nước mưa trên mặt, nhấn nút mở điện thoại lên.

Tình huống bên ngoài không biết ra sao, ầm ầm, cô không ngừng bấm điện thoại nhưng ba của cô không nghe máy.

Nam Ca cố nghẹn mới không làm nước mắt rơi xuống, lần này cuối cùng nhịn không được, hòa cùng nước mưa rơi trên màn hình di động.

Nam Ca khóc thành tiếng:"Ba ba, người mau nghe điện thoại a... Đây rốt cuộc là như thế nào..."

Cha Nam Ca là một công nhân bình thường, lúc này phải ở trong nhà, như thế nào không nghe điện thoại?

Cô không dám nhắm mắt trong đầu không ngừng lay động, đều là hình ảnh mọi người trong bệnh viện hoảng sợ chạy xuống.

Động đất vẫn đang tiếp tục, khí thế mạnh mẽ, toàn bộ Bắc Kinh có khả năng đã bị hủy hoại trong chốc lát.

Nam Ca sợ hãy, thiếu chút nữa không kìm được ném di động: "Ba ba..." Cô liền nhớ tới người thân, "Con thật sự hối hận, lúc đầu không nên nộp đơn ghi danh vào đại học y khoa... Con nên ở bên ba nhiều hơn... Bình thường không nên làm ba giận dữ, ở bệnh viện bị ủy khuất liền tìm ba kể khổ... Con thật biết sai rồi, xin người mau nghe điện thoại a..."

Nam Ca là thầy thuốc, nhìn quan sinh lão bệnh tử nhưng lại không dám tưởng tượng được tình huống của cha mình.

Sẽ không phải ba cũng bị phiến đá ngăn chặn, thời điểm động đất xảy ra, ông ấy không chạy tới...

Động đất duy trì liên tục hơn nửa canh giờ, sau những cơn dư chấn liên tục, đợi đến hừng đông, Nam Ca phát hiện tảng đá chặn cô lộ ra tia sáng chiếu tới, hẳn là bị chấn động lên lệch sang một bên.

Cô có thể đi ra rồi!

Dùng sức xoa mặt, Nam Ca toàn thân y phục ướt đẫm, áo khoác trắng dán chặt trên người.

Dùng hết khí lức, mới đem được phiến đá dời đi, dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn đến thảm trạng bên ngoài, cô vẫn không nhịn được khóc lên.

Nơi nơi vết tích cùng đống hoang tàn, có khói xanh chậm rãi bay lên từ đống đổ nát, coi như là đêm mưa lớn, cũng không cọ rửa sạch máu tươi phía dưới.

"Tại sao có thể như vậy..." Nam Ca che miệng, khập khiễng đi ra.

Có người lung la lung lay đi tới, tâm thầy thuốc nổi lên, cô liền chạy ra hỏi: "Anh gì à, anh như thế nào rồi? Có nơi nào bị thương không?"

Trong đầu cô nhanh chóng chuyển động, bệnh viện đã bị phá hủy, nhưng vẫn có chút thiết bị dưới lòng đất, nói không chừng chưa bị phá hư, cô giờ phút này rất lo lắng cho an nguy của cha mình, nhưng đường không thông, cô cũng không thể quay về nhà được, hay là cần tập hợp các y bác sĩ lại trước, Bắc Kinh đã bị ảnh hưởng bởi một thảm hoạ lớn, cô cần đi cứu người.

Nhưng ai biết, khi cô hỏi xong, người đàn ông đơn giản chỉ lờ cô đi.

Nam Ca bước lên phía trước hai bước, người đàn ông đột nhiên ngước đầu lên, Nam Ca ấn tượng cuối cùng chính là một khuôn mặt xanh đen, gò má đầy thi bớt, hai mắt trống rỗng thị huyết!

Đây là người nào!

Sau khi cắn cổ Nam Ca, người đàn ông nhanh chóng buông cô ra, làm cho Nam Ca một lần nữa ngã trên mặt đất.

"Ầm" một tiếng, Nam Ca hai mắt hoảng sợ nhìn không trung.

Trước khi mất đi ý thức, cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua, có vô số người, giống người đàn ông đã cắn mình, từ sau phiến đá bò ra, hành vi kia vượt quá lẽ thường, đã không thể gọi họ là con người nữa rồi.

"Này là... Ngày tận thế đến sao...ba ba... Thực xin lỗi, con không thể trở về tìm người được rồi..." Nam Ca biết chính mình sắp chết... Vận khí không tốt còn có thể biến thành những thứ thây ma đồng dạng kia.

Cô không khỏi nghĩ hỏi một câu, vì cái gì, cuộc sống bình yên này sẽ bị phá vỡ theo cách này?

Cô ấy vẫn còn rất nhiều việc phải làm, có rất nhiều mục tiêu chưa hoàn thành, cô còn không nhìn thấy ... những người thân yêu của mình lần cuối cùng.

Hai mắt mông lung nhắm lại, trong nội tâm chỉ có một ý niệm, cô còn, không muốn chết a.

...

Nhà tù ở Bắc Kinh có thể là tòa nhà vững chắc nhất trong toàn thành phố, nhưng nó vẫn sụp đổ trong trận động đất lớn đã đánh vào đêm qua.

Tất cả mọi người tự lo không xong, vội vàng chạy trối chết, ai còn quan tâm phạm nhân trong ngục giam.

Lệ Sâm một thân áo tù cơ thể khỏe mạnh ẩn chứa sức mạnh.

Hắn mặt không đổi sắc dỡ còng tay xuống, nhìn địa hình xung quanh một vòng, bước chân trầm ổn dẫm trên mặt nước.

Đi ngang qua góc tường, trên màn hình lớn còn phát tin tức hôm nay, "Đêm qua toàn bộ Bắc Kinh trải qua một trận động đất bất ngờ, trước mắt chưa có thống kê về số lượng tử vong, cùng lúc đó, toàn bộ Hoa Hạ đều gặp tai họa lớn, một số phạm vi trên thế giới cũng xuất hiện quy mô động đất lớn, sóng thần, núi lửa phun trào... Sáng nay người dân phát hiện sinh vật không rõ nổi điên, yêu cầu người dân may mắn sống sót tập trung lại, chờ cứu viện..."

Lệ Sâm tay nắm thành quyền, thật sâu đưa mắt nhìn màn hình lớn, cuối cùng lãnh khốc nghiêng đầu.

Điều quan trọng hiện tại không phải là chứng minh bản thân trong sạch, mà là phải sống sót.

Toàn bộ Bắc Kinh loạn thành một đoàn cái gọi là sinh vật không rõ nổi điên khiến hắn cảnh giác, cúi đầu nhìn thoáng qua tình huống chính mình, hắn quyết định trước tiên đi một chuyến tới trụ sở tiếp liệu.

Thời điểm đi ngang qua một thi thể cảnh ngục, Lệ Sâm còn có thể nghe được tiếng bộ đàm truyền đến:" alo alo! Bên trong này lại xuất hiện thây ma! Yêu cầu hỗ trợ! a..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro