Chương 2: Biến thành thây ma

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ba ngày sau, Nam Ca ở trong mưa tỉnh lại.

Sau đó cô phát hiện, mình bị mất trí nhớ.

Cũng không phải mất đi toàn bộ, bởi vì cô còn nhớ rõ, bản thân là Nam Ca, là bác sĩ, còn nhớ chính mình muốn đi Bắc Kinh.

Từ những đó ra, cơ hồ đều không nhớ ra được.

Nhưng mà.... Bắc Kinh? Vì các gì cô muốn đến nơi đó?

Nam Ca nghĩ nát óc, cũng nghĩ không ra.

Tí tách, ngẩn cả nửa ngày, Nam Ca mới nhận ra đầu tóc mình đang nhỏ nước.

Nam Ca muốn liếc mắt nhìn, nhưng do cái cổ quá cứng ngắc, cô thử đi bộ, các khớp xương không ngừng kêu cọt kẹt.

Cô đem tay mình chậm rãi nâng lên, mượn ánh sáng, phát hiện làn da không chỉ một mảnh xanh hắc mà còn có thịt nát rớt xuống, mơ hồ thấy cả xương trắng bên trong.

Đáng ngạc nhiên, cô không hề sợ hãi, bình tĩnh chấp nhận tất cả.

Đập vào mắt vẫn là mặt tràn đầy vết thương, có tờ báo bị gió thổi qua, Nam Ca dùng sức đưa cái cổ ra nhìn, bên trên kia viết bộ dạng này gọi là "thây ma".

Cô rõ ràng là bác sĩ như thế nào lại biến thành thây ma?

Đến chỗ có nhiều nước, Nam Ca cúi đầu, vốn là muốn xem khuôn mặt bản thân mình như thế nào, ai biết, "Crack" một tiếng, con mắt cô thế những rớt xuống!

"A...Nha.... Ta .....Mẹ..... Dạo .... Chết.... Bảo ...Bảo..."

Không đợi nói xong, Nam Ca liền ngậm chặt miệng lại.

Vì cái gì, cô hiện tại không chỉ đi đường chậm, nói chuyện cũng chậm như thế! Nam Ca giật giật khóe miệng, cảm giác được da thịt đều cứng ngắc.

Dưới đáy lòng ha ha cười hai tiếng, cô hiện tại tự mình cảm thấy thật rõ ràng nhưng chấp nhận nó là một điều rất khó khăn.

Xoay người, quyết định tìm một thây ma khác để hỏi, xem có phải hay không cũng giống như vậy.

Chầm chậm đi được hai bước, Nam Ca có cảm giác quên thứ gì đó.

F*ck nhớ rồi! Con mắt còn chưa có nhặt lên!

Nam Ca lại vội vã xoay người, mặc dù cô "vội vã" nhưng trong mắt người khác vẫn là động tác rất chậm.

Khi trở lại cái hố nước kia, Nam Ca gian nan ngồi xổm xuống, dùng sức duổi tay, mới đem con mắt cầm đến, phí một nửa sức lực mới nhét được vào hốc mắt.

Cô lại cúi đầu nhìn xuống, mẹ nó, lại rơi nữa.

Quên đi, dù sao đi nữa, có hay không con mắt này cũng không sai biệt lắm.

Vì vậy, mang một con mắt trắng xám, từ từ hướng tới cái thây ma khác đi.

Thây ma trước mắt này mặc một bộ quần áo giản dị, toàn thân đều là vết máu, nếu không phải là tóc dài, Nam Ca cũng không biết nó trước kia là nam hay nữ.

"Này... Vị... Đại...Tỷ..." Nam Ca cố gắng cùng nó trao đổi.

Vừa mới trên tờ báo kia viết, cô có thể nhìn thấy, nói rằng bọn thây ma ăn thịt người! Muốn chúng nó chết phải chém đứt đầu!

Cô không muốn chết! Dù là thây ma cũng có quyền được sống sót!

Nam Ca nói rất lâu, mới nói ra đến bốn chữ, thực sự muốn lo cho bản thân mình.

Đã vậy con thây ma kia còn không thèm để ý chính mình, cứ như vậy mà đi qua, đụng phải hai cái, càng bất quá chính mình, vẫn còn đến trước nó.

Nam Ca hận không thể khoa tay múa chân, đối phương như cũ vẫn không để ý tới.

"Ngươi . . .Đừng . . .Đụng. . ." Lại đụng nữa, cô đều muốn rơi hết rồi.

Thây ma này không biết suy nghĩ phải không, đi không qua, cũng không biết đi đường vòng?

Được rồi, ngươi không vòng, ta vòng.

Nam Ca lại thử hỏi một vài thây ma khác, nhưng là đối phương cũng không đáp trả cô.

Người cuối cùng đặc biệt độc ác, thế nhưng còn muốn cắn cô!

Bất quá nhìn đối phương đồng dạng một con chim ngốc, động tác còn không so được với Nam Ca, thế mà còn có suy nghĩ công kích cô?

Nam Ca trong nội tâm khinh bỉ cười một tiếng, nghiêng người về sau, động tác chậm nhấc chân lên, đạp thây ma kia một cước, làm đối phương quỳ rạp trên mặt đất như một con chó ăn bùn.

"Hắc . . .Hắc. . . Hắc. . ." Nam Ca cười đến nửa ngày.

Vốn là cử chỉ vô tâm, ai nghĩ cái thây ma ngu ngốc kia bỗng chốc tấn công tới, nhưng đạp một phát, Nam Ca phát hiện nhiều thây ma xung quanh thế nhưng đối với cô tỏ ra thần phục.

Đây là cái quỷ gì? Cô thế nhưng có thể cảm giác đến tâm tình đối phương? Được rồi, nếu như bọn họ cũng có cái gọi là "Tâm tình" này.

Nam Ca không có ý định thu tiểu đệ, biết rõ chút ít thây ma này đều không thể trao đổi được với chính mình, cô quyết định lúc này liền rời đi thôi, đi Bắc Kinh.

Chính là từ nơi này đến Bắc Kinh xa như vậy, cô dùng tốc độ này thì mười phút cũng không đi được năm thước, cũng không biết đến năm nào mới có thể bò được đến chỗ kia.

Dù có chậm, Nam Ca vẫn như cũ không có từ bỏ ý định.

Chỗ đó có người rất quan trọng.

Vừa nghĩ như thế, trong nội tâm cô liền nhiệt tình lên.

Đơn giản phán đoán một cái phương hướng, cô quyết định trước vòng qua đống hoang tàn ở bệnh viện này, đi đường lớn.

Nghĩ mình cũng là thây ma, các thây ma khác cũng không công kích chính mình.

Mới vừa đi tới khúc quanh của bệnh viện, cô mãnh liệt phát hiện, có một đội người đang hướng bên này đi tới.

Mẹ ơi hù chết ta! Cô trốn trong góc, căn bản không dám đi ra.

Đám người này, chính là muốn giết chết chính mình!

Nam Ca mặc dù động tác rất chậm, nhưng vẫn là kiên định bảo vệ cái cổ của mình.

Cô núp trong bóng tối, quan sát bọn họ.

Nhóm người tuổi cũng không lớn, có một người mặc quần áo phòng hộ màu lam, người đàn ông này giống như người lãnh đạo chỉ huy bọn họ vào trong.

"Nhanh lên! Thừa dịp chưa có người tìm đến, chúng ta phải nhanh chóng đem thuộc bên trong mang đi! Nếu không chờ quân đội tới, làm thế nào chúng ta có thể lấy được, những người kia đều có súng." Chu Liêm phân phó người đằng sau.

Nhưng mấy người phía sau đều là sắc mặt trắng bệch: "Chu Liên, chúng ta tổng cộng có tám người, nơi này chính là bệnh viện, nói ít có mấy ngàn cái thây ma! Đi vào không phải là chịu chết sao!"

"Vậy cũng phải vào! Giờ là mạt thế, ngươi có biết thuốc đáng giá bao nhiêu không! Không tận dụng lúc này lấy, về sau bị thương chết như thế nào cũng không biết! Dù sao chút thây ma này cũng mới vừa thức tình, động tác đều rất chậm chạp, đến bao nhiêu chúng ta giết bấy nhiêu!" Chu Liêm ngoan lệ nói.

Trong đội ngũ còn có con gái, lúc này sắp khóc.

"Tôi thật không xuống tay được... bọn họ mấy ngày hôm trước, còn cùng chúng ta đồng dạng, đều là người."

Mấy người này cứ giằng co mãi không thôi, thật sự làm Nam Ca rất sốt ruột a!

Các ngươi đến cùng có vào hay không, nhanh lên ta còn vội đi Bắc Kinh nha!

Mẹ, các ngươi cũng không bằng ta cái thây ma này a!

Thời gian chậm rãi đi qua, mấy người kia vẫn còn giằng co, Nam Ca lại mơ hồ cảm giác được mình không thích hợp.

Sau khi tỉnh lại, cô phát hiện mình mất đi khứu giác, cho nên bất kể là mùi thịt thối của thi thể, cô đều ngửi không thấy.

Nhưng giờ phút này, cô lại ngửi được một loại hương vị rất thơm. Tựa như là loại thức ăn thích ăn nhất, ưa thích dùng nước hoa nhất... Không, so với ái kia còn muốn thơm hơn một vạn lần!

Đó là ... hương vị máu tươi.

Cô rõ ràng không có nước miếng, vẫn không có tự chủ nuốt một cái.

Các thây ma khác cũng bị hương vị này hấp dẫn lại đây, đang từ từ hướng tới nơi này.

Nam Ca hỏi chính mình, có muốn hay không cùng bọn họ tiến lên?

Mặc dù cô có điểm minh bạch . . . Giết người là không đúng . . . Nhưng bọn họ cũng sẽ giết chính mình a!

Bọn họ muốn ăn cơm, chính mình cũng muốn mà! Cô đã đói thật nhiều ngày!

Mấy người kia vẫn còn giằng co không dứt, thời điểm sắp nhượng bộ mới cảm giác được không thích hợp.

Quay đầu lại nhìn, tất cả toàn bộ bị dọa.

Cái gì thế này, như nhưng nhiều thây ma đến vậy!

Chu Liêm hung hăng đạp đồng bọn một cước: "Tại ngươi cứ kéo dài thời gian, còn không mau vào, chờ bị thây ma ăn hết sao!"

Những người khác cuối cùng cũng không dám phản kháng, đều đi theo sau lưng Chu Liêm.

Nhưng toàn bộ nhóm thây ma đều đỏ tròng mắt, nhìn thấy khối thịt béo lớn như vậy, ai còn có thể nhịn được? Đem toàn bộ bọn họ vây lại.

Nam Ca cũng đắc ý giật giật khóe miệng.

Thật nhiều người a, đủ ăn được một thời gian lâu đi.

Cô duỗi tay sờ vào túi áo một chút, lấy ra vừa nhìn, thế nhưng phát hiện là một con dao mổ.

Mặc dù dính nước mưa vài ngày, nhưng thân dao vẫn bóng loáng như cũ.

Thuận theo thây ma triều, cô cũng đi theo công kích mấy người kia.

Có thể nhìn ra được bọn họ vẫn còn chút bản lĩnh, trong tay đều có vũ khí, chuyên hướng đầu thây ma ra tay.

Dù bọn họ động tác linh hoạt hơn, cũng so với đám thây ma thông minh hơn, nhưng dù sao cũng không chống cự được số lượng thây ma.

Lúc những người kia kiệt sức, Nam Ca trơ mắt nhìn một người bị vài chục thây ma cắn nuốt.

Cô mãnh liệt dừng bước chân lại.

Lý trí sót lại đang hỏi Nam Ca, cô cũng muốn biến thành như vậy sao?

Không, cô không muốn, nhưng Nam Ca thật không khống chế nổi chính mình.

Cô mê muội đồng dạng khao khát máu tươi, không có máu tươi, nói không chừng cô sẽ chết!

Bỏ qua lý trí, cô siết chặt dao giải phẫu, ở trong lòng trấn an chính mình, không được, không được cắn bọn họ, dạng này bọn họ cũng sẽ không biến thành thây ma...

"Chu Liêm, rút lui đi! Chúng ta thật không chịu nổi!"

Những người đều may mắn sống sót cảm thấy hối hận, bọn họ quá coi thường nhóm thây ma này. Hiện giờ bệnh viện tuyệt đối không thể vào, toàn bọ trên đường thây ma hận không thể đều ở bên này hướng tới, bọn họ còn không rời đi, khả năng lớn liền không có cách nào thoát thân.

Lúc nói chuyện, hắn xông đến chỗ Nam Ca, còn cung xẻng trong tay, muốn chém đầu Nam Ca.

Nam Ca sớm chú ý tới, cúi thấp người một cái, liền tránh thoát được.

Người đàn ông kia căn bản không nghĩ tới thế nhưng có thây ma còn có thể tránh né, sợ hơn, thanh âm khàn khàn: "Chu Liêm, đi thôi, thây ma đã tiến hóa!"

Nam Ca lỗ tai ong lên, trong đầu đều là âm thanh điên cuồng: Máu tươi, máu tươi, ta muốn máu tươi...

Quả nhiên, sau khi người đàn ông hô, có thây ma ở đằng sau cắn vào cổ hắn.

Nam Ca trơ mắt nhìn người đàn ông giãy dụa vài cái rồi không động.

Chu Liêm cũng minh bạch, không thể lưu lại nơi này, cho nên bọn họ bắt đầu phá vòng vây ra ngoài.

Nhưng thây ma ngày càng nhiều, bọn họ căn bản ra không được!

Nam Ca nếu có thể nói chuyện, nhất định sẽ ha ha cười vài tiếng, đắc ý hỏi: Các người trốn đi. Các người trốn cũng không thoát. Đều là thức ăn của ta. hahaha...

Ai biết, không đợi cô bắt đầu hưởng dụng, liền truyền đến một trận ầm ầm âm thanh, mới đầu cô còn tưởng là động đất, quay đầu nhìn lại, dĩ nhiên là xe thiết giáp lao đến.

Không nhìn rõ lắm mặt của người lái xe, nhưng là thây ma đối với nguy hiểm là trời sinh, cô cũng không uổng phí thời gian bảo trì tâm trạng cân bằng, ầm một cái, liền tùy ý để thân thế nện trên mặt đất, bắt đầu giả chết!

Quả nhiên sau khi xe thiết giáp dừng lại, Nam Ca liền nghe thấy một trận âm thanh súng máy bắn phá.

Tạch tạch tạch không bao lâu thây ma xung quanh đây đều bị dọn sạch hết.

Tiếng súng dừng lại, một âm thanh lãnh khốc vang lên: "Các ngươi rời đi đi, về sau không cần đến chỗ nguy hiểm như này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro