Chương 55: Trên Đường Tàu Hỏa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Hiển nhìn tư thế Lệ Sâm cùng Nam Ca không giống như đang đùa, vì vậy cậu trả lời Tô Phương: "Chắc là thế."

Nghi ngờ trong lòng Tô Phương càng sâu. Hai người kia đến cùng có lai lịch gì?

Lúc Lệ Sâm cùng Thành ca chiến đấu, mặc dù cô không thấy được hết nhưng cô biết rõ cái người đàn ông này không thể khinh thường.

Cộng thêm thân thủ Nam Ca...Như vậy thật không giống như là cô gái trẻ. Mà nhìn bộ dáng Nam Ca đối với Lệ Sâm nói gì nghe nấy, nói không chừng Lệ Sâm còn lợi hại hơn cả Nam Ca.

Nam Ca không biết rõ trong lòng Tô Hiển cùng Tô Phương đang suy nghĩ gì, cô là Zombie mà nhìn Lệ Sâm thuần thục sửa chữa tàu hỏa như vậy, trong lòng ngũ vị tạp trần

Người này...còn có cái gì anh không biết sao?

Dù sao Nam Ca cũng không cần làm việc gì cần hàm lượng kỹ thuật cao, chỉ cần đứng ở một bên giúp Lệ Sâm đưa cái kìm cùng cờ lê.

Lê Sâm chốc lát chui vào dưới tàu hỏa, chốc lát lại đi vào trong phòng điều khiển.

Lúc mới bắt đầu Nam Ca còn có chút hứng thú đối với sửa tàu hỏa, đến lúc lần lượt đưa công cụ cho tới trưa. Cô cũng có chút nhàm chán, nghĩ tới thị trấn cách đó không xa còn có không ít con người đâu... Nếu không thì... Sau lưng còn có lương thực cô chuẩn bị...

Còn đang suy nghĩ viển vông, Lệ Sâm từ dưới tàu hỏa chui ra. Lập tức anh đem vạt áo mình kéo ra, nói với ba người: "Đi, lên xe thôi."

Nam Ca cũng đứng lên đi vài bước đến bên cạnh Lệ Sâm, trong tay vẫn không quên nâng cái hòm công cụ kia: "Như vậy là sửa được rồi?"

"Ừm". Sắc mặt Lệ Sâm nhàn nhạt, đợi mọi người một lượt lên tàu mới mang Nam Ca đi buồng lái.

Lần này anh không có đóng cửa lại mà trực tiếp ngồi trên ghế lái.

Nam Ca bỏ thùng dụng cụ xuống, như em bé tò mò hỏi: "Anh xác định dùng tàu hỏa sao? Anh biết đường đi sao? Nói sau đi, lái tàu hỏa như thế nào đây..."

Mới vừa hỏi xong, cô liền nhìn thấy Lệ Sâm không biết là ấn nút gì, bàn điều khiển xe lửa bíp một tiếng, toàn bộ sáng lên.

Đương nhiên, phía các loại số liệu trên kia Nam Ca một chút cũng không hiểu. Thậm chí nhìn những cái nút màu sắc rực rỡ kia, Nam Ca chỉ cảm thấy rất đẹp mắt, cũng không biết để làm gì.

Lệ Sâm nâng tay kiểm tra một chút, xác định không có vấn đề gì. Mới tới buổi trưa đã sửa tốt, so với anh nghĩ còn nhanh hơn một chút.

Chỗ này khiến anh không có ý định tiếp tục ở lại, cho nên trả lời Nam Ca: "Tôi đương nhiên biết lái".

Lại quay đầu nhìn hai chị em: " Chuẩn bị xuất phát, hai người cũng Ok sao?".

Tô Hiển cùng Tô Phương đối với nơi này cũng không có cái gì để bận tâm, quầy bán đồ lặt vặt trong phòng đợi đều bị bọn họ càn quét sạch sẽ. Vì vậy hai chị em gật đầu: "Ok trưởng tàu!".

Lê Sâm lộ ra nụ cười tươi tắn, khiến Tô Phương nhìn đến ngây người, về sau cô mới ý thức tới Nam Ca còn ở bên cạnh Lệ Sâm lập tức cuối đầu xuống.

Ngàn vạn lần đừng để Nam ca hiểu lầm mình nha, vừa mới này cô xuất thần, vì thật sự là... Lệ Sâm cười rộ lên rất đẹp trai.

Thấy bọn họ đều ngồi sẵn sàng. Lệ Sâm chỉ chỉ vị trí trợ thủ: "Cô còn không ngồi xuống."

Trên đầu Nam Ca còn đội mũ, chẳng hiểu cái gì cả. Cô làm bộ muốn đem mủ cho Lệ Sâm, còn học Tô Hiển nói: "Trưởng tàu, anh đội đi!".

Lệ Sâm đưa tay ngăn động tác của Nam Ca, mủ lại trở về đầu cô: "Xuất phát!".

Nam Ca mặc dù cái gì cũng không hiểu, nhưng cô cảm thấy bộ dáng này rất lợi hại...

Theo tiếng Lệ Sâm, xe lửa thật sự chậm rãi di chuyển. Mới bắt đầu còn có thể nghe được âm thanh chua chát, sau khi chậm rãi gia tốc cuối cùng cũng đạt tới tốc độ bình thường!

Nam Ca nhìn cảnh sắc ngoài tàu hỏa, lại nhìn Lệ Sâm một chút.

Người đàn ông này... giống như cái gì cũng đều không làm nha, chỉ là xem đồng hồ? Đây là bình thường sao?

A, giống như anh còn đang khống chế tốc độ...

Nhưng mà... Đây chính là lái tàu hỏa? Cũng quá đơn giản đi? Như vậy thì mình cũng có thể mà!

Lệ Sâm phát hiện Nam ca đang suy nghĩ, không hề quay đầu lại: "Cô dạng này, huấn luyện ba năm rưỡi đều chưa chắc được vào cương vị, hết hy vọng đi."

Nhất thời Nam Ca có chút ít thất lạc. Cô khó chịu không lên tiếng, ngồi ở vị trí trợ thủ, phát hiện bàn điều khiển trước mặt cô cũng chỉ có một cái cần gạt cùng một cái nút màu đỏ.

Lại ngẩng đầu, đối diện ánh mắt là cái cửa sổ dài và hẹp.

Lúc nãy Tô Phương đã đem bên trong này đều lâu sạch sẽ, hiện giờ tầm mắt Nam Ca rất tốt.

Xe lửa ở quỹ đạo bình thường chạy với tốc độ rất nhanh, cảnh sắc ngoài cửa sổ xoát xoát lui về sau.

Thật ra cảnh quan này cùng lúc bọn họ tới đây được chứng kiến cũng không có gì khác nhau.

Nhưng đường ray cơ bản đều được xây ở chỗ ít hoặc không có người. Cho nên dọc theo đường đi, thật sự nhìn thấy không nhiều Zombie. Chỉ là mặt đất đều thay đổi, ngọn núi xa xa sụp đổ, đê đập bị hủy, sông ngòi vỡ tung. . .

Mà cảnh tượng tràn đầy vết thương kia, thế nhưng còn mang một điểm tươi xanh khiến Nam Ca kinh ngạc đồng thời lại dâng lên một dạng không hiểu.

Giờ phút này, Tô Phương cùng Tô Hiển ở trong khoang xe, trong này rộng rãi, cửa sổ tàu cũng to nên tầm mắt rất thoáng. Hai người liền nằm sắp tại cửa kính tàu, không ngừng nhìn ra ngoài.

"Chị. . . Em chưa từng nghĩ tới, em sẽ ngồi dạng tàu hỏa này. . .". Hiện giờ hệ thống tàu hỏa trên cả nước đều tê liệt, bọn họ bị nhốt thời gian dài ở trấn kia như vậy, ngược lại đã từng thấy vài cái máy bay trực thăng bay qua.

Tô Phương so với Tô Hiển còn đa sầu đa cảm hơn. Cảnh sắc bên ngoài đã không phải là non xanh nước biếc như trong trí nhớ của cô. Địa thế đã bị thay đổi, khắp nơi còn có Zombie lang thang, về sau con người nên sinh tồn như thế nào?

Thậm chí cô còn cảm thấy được, coi như là đi căn cứ Tân Bình thì vận mệnh của cô cùng Tô Hiển cũng rất mong manh.

Tâm trạng Tô Hiển hai ngày nay được điều chỉnh rất mau. Nhìn Tô Phương khổ sở, cậu lập tức an ủi: "Xe đến trước núi ắt có đường, chị, chúng ta không nên buông tha."

Tô Phương chỉ đem tay nhấn ở trên cửa kính xe, để lại một dấu tay nhỏ: "Chị chỉ đang nghĩ, địa hình biến hóa dạng này, về sau khí hậu nói không chừng cũng sẽ biến hóa. . . Hoàn cảnh sống càng thêm khó lường. . . Chị làm sao có thể an tâm. . . "

"Không sao, còn có em mà!". Tô Hiển vỗ ngực một cái, tỏ ra rất tự tin. Tô Phương bị cậu chọc cười, cuối cùng cũng ngồi xuống nói: " Tính ra chúng ta cũng có thể từ chỗ như vậy trốn ra được, còn có cái gì phải sợ chứ. Lại nghĩ cũng chỉ là đối mặt với Zombie, chờ đi căn cứ căn cứ Tân Bình, chúng ta tìm người có dị năng hệ thủy khác nghiên cứu một chút làm thế nào để gia tăng sức chiến đấu."

Tô Hiển cũng gật gật đầu, bây giờ cậu thật sự hi vọng có thể trở nên mạnh mẽ hơn.

Nam Ca ở trong phòng điều khiển, còn đang nghiên cứu đồng hồ đo trước mặt. Nhìn Lệ Sâm chuyên chú nhìn chằm chằm bảng điều khiển. Nam Ca liếm liếm môi, dè dặt đem tay đặt ở trên cái nút màu đỏ.

Nếu cô nhấn một cái, sẽ không biết có cái gì. . . Không biết rõ đến cùng sẽ phát sinh cái gì nha. . . Ha ha thật là mong đợi.

Thật ra cô lén lén lúc lúc Lệ Sâm đều biết rõ, mắt thấy cô muốn nhấn xuống. Lệ Sâm còn hù dọa cô: "Đó là trang bị cho tàu hỏa tự nổ."

"A?". Nam Ca sợ hết hồn, tay run lên, thế mà lại trực tiếp nhấn xuống rồi!

Cứ thế cơ hội cô phản ứng lại cũng không có, lập tức ôm lấy đầu ngồi chồm hổm xuống: "A!"

Lệ Sâm thấy cô bị hù dọa ngồi xổm xuống, nhịn không được ha ha cười lên.

Mà Nam Ca lúc ôm lấy đầu, lại nghe được một tiếng còi thật dài!Trứng thối! Đây là cái gì tự bạo chứ. . .

Nổi giận đùng đùng đứng lên, Nam Ca căm tức nhìn Lệ Sâm: "Tại sao anh lại gạt tôi?".

Nhìn Nam ca trợn mắt hỏi mình, Lệ Sâm cười đến vui vẻ. Tiểu Zombie này cũng không biết động não, nếu quả thật là trang bị tự tạo còn có thể đặt ở chỗ rõ ràng như vậy? Nói sau đi, trên xe lửa căn bản cũng không có thứ kia mà.

Khụ một tiếng, anh nói lảng sang chuyện khác: "Nam Ca, cô không phát hiện ra cô quên gì sao?".

Nam Ca sờ sờ thanh đao sau lưng, lại kiểm tra thân thể mình một chút, lắc đầu: "Không có mà."

Lệ Sâm từ bên hông lấy ra một cái túi nhỏ, quơ quơ, tinh hạch va trạm phát ra âm thanh thanh thúy rung động: "Thật sự không quên?"

"À!". Nam Ca trừng to mắt. Cô nhớ tới cô ăn hai cái tinh hạch hệ tinh thần, vốn cho là phải chết! Kết quả hiện tại cô còn sống rất tốt!

"Đây là có chuyện gì. . .". Sự chú ý của Nam Ca hoàn toàn bị sự kiện này hấp dẫn đi.

Lê Sâm đem tinh hạch thu lại, nói với Nam Ca: "Cô xem, đều qua thời gian dài như vậy mà cô lại không có việc gì đã nói lên, cô chắc chắn sẽ không chết."

Nam Ca vui vẻ che mặt, Lệ Sâm nghĩ, nếu như máu cô thật sự lưu động, lúc này khẳng định là mặt cô đã đỏ bừng.

Cô còn dậm chân với biên độ nhỏ, vẻ mặc hưng phấn: "Tôi thật sẽ không chết?"

Khi đó miễn bàn cô có bao nhiêu khổ sở, kết quả Lệ Sâm còn cười cô. Hiện tại cô cảm thấy, Lệ Sâm thật sự làm một chuyện tốt!

Lê Sâm gật gật đầu: "Chắc chắn sẽ không."

Nam Ca vui vẻ đến độ nhảy dựng lên, lại lần nữa ngồi xuống. Lần này, cô còn đem mũ mình chỉnh lại, sau đó giơ tay lên.

Tay cô rất bé nhưng lại rất khéo léo, Lệ Sâm từng nhìn thấy thủ thuật xuống dao của cô, đặc biệt thành thạo.

Giờ phút này năm ngón tay cô khép lại, bàn tay nhỏ bé liền đặt ở bên tai, lập tức nghiêm trang nói: "Nam Ca, tăng tốc!"

Sau đó nhấn xuống còi hơi!

"Đô đô. . ." Lần này tiếng còi hơi vang dài lại xa xăm. Nam Ca còn dùng vẻ mặt trách nhiệm trọng đại

Lệ Sâm nhìn chằm chằm đồng hồ đo, cũng không biết cô học được bộ dáng kia từ nơi nào, còn tự mình diễn lên.

"Trưởng tàu, phía trước có sườn dốc, thân xe bị nghiêng!"

Trong chốc lát lại làm ra bộ dáng như nghe điện thoại, giả vờ giả vịt nói: "Không được, tàu hỏa của chúng ta đã đầy."

Chờ lúc quay lại nhìn Lệ Sâm, cô còn chào một cái, cằm hơi nhọn thể nâng lên: "Trưởng tàu, vừa mới có gián điệp muốn cướp tàu của chúng ta!"

Hành động cô làm nhiều nhất là nhấn còi hơi. Nhìn thấy cây to, nhấn. Nhìn thấy tòa nhà cũng nhấn, nhìn thấy đống hoang tàn trong thành thị phía xa xa, cô cũng nhấn, nói là thương tiếc người chết.

Bây giờ Lệ Sâm có chút hối hận rồi, lúc trước anh thật sự không nên nói cho Nam Ca biết cô sẽ không chết. Bởi vì cô hưng phấn lên, thật sự là cái người mạnh miệng!

Nam Ca còn cho là bị mình tẩy não, hiện giờ cô là vị trí trợ thủ. Quả thật là không được, chỉ khống chế một cái còi hơi mà đã làm cho cô vui vẻ đến quên hết xung quanh.

Tô Hiển cùng Tô Phương ở trong toa xe, thỉnh thoảng xem một chút tình huống trong phòng điều khiển, cảm thấy cả người cũng không tốt. Nhất là Tô Hiển, ở trong lòng cậu, Nam Ca vẫn luôn là một mỹ nhân lạnh lùng, thân thủ tốt còn đã từng cứu mình. Hiện tại đây là chuyện gì a! Nam Ca này mẹ nó đã thay đổi thành một người khác!

Bon họ nào biết, lúc trước Lệ Sâm hình dung qua Nam Ca, lúc cô không nói lời nào xác thực là một mỹ nhân lạnh lùng, sau khi nói chuyện. . . Ha ha. . . Chính là một con Zombie ngu xuẩn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro