một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

háo hức xen lẫn sự mệt mỏi rã rời sau chuyến đi đà lạt dài ngày.

lương thùy linh đẩy cửa đi vào bên trong. hôm nay tròn hai tuần cô đã không gặp em bởi vì công việc. và lương thùy linh không ngại phải thú nhận với chính mình rằng cô nhớ em da diết, nhớ người yêu bé nhỏ của mình đến rệu rã.

trở về nhà lúc nửa đêm, đã muộn rồi. cô tháo giày bỏ lên kệ, kế bên một đôi giày sneaker năng động đôi phần mềm mại rồi sau đó xỏ dép đi vào trong nhà.

cả căn nhà lặng yên như tờ báo hiệu cho cô biết đỗ hà đã đi vào giấc ngủ. không muốn đánh thức em dậy, đỗ hà mắc chứng khó ngủ đã quá thiệt thòi cho em. vì vậy cô không trực tiếp đi vào phòng ngủ vốn dĩ ngày trước là của mình, bây giờ lại có thêm chủ nhân mới mà sang phòng ngủ dành cho khách. còn có vali, để ngày mai, khi em thức giấc hẳn rồi dọn dẹp.

thao tác nhanh nhẹn, gọn gàng giúp cô tiết kiệm được thêm một chút thời gian cho sự háo hức đang chảy trong huyết quản dồi dào sức sống của mình.

ôm em, ôm lấy cơ thể mềm mại và ngọt ngào kia vào lòng ngay bây giờ là tiếng thét gào đang cuộn tròn trong bụng cô suốt hai tuần yêu xa.

đỗ hà, bây giờ chỉ cách cô một vài bước chân. không còn là khoảng cách hà nội - hồ chí minh nữa.

đem theo tâm trạng của mình, lương thùy linh cẩn thận hết mức đi vào bên trong phòng ngủ. cơ thể lún sâu xuống giường vì sức nặng, tuy đã cố gắng hết sức nhưng vẫn khiến người bên cạnh mơ hồ thức giấc.

lương thùy linh cười trừ, coi như nhiệm vụ thất bại.

đôi mắt từ từ chậm rãi mở ra, cử động thân thể quay một trăm tám mươi độ về phía lương thùy linh, chui rúc vào lòng cô. mùi sữa tắm quen thuộc vờn quanh chiếc mũi của em khiến đỗ hà bất giác cong môi. đây rồi, người em yêu, người tình trăm năm của em.

"linh về muộn vậy. em đợi linh mà em ngủ quên luôn"

"linh làm em tỉnh giấc rồi"

luồn tay xuống phía dưới lớp chăn, cách một lớp váy vuốt ve eo của người trong lòng. mềm mại và dịu dàng, đôi khi chỉ mới tiếp xúc như thế cũng đủ khiến con người ta có tư tưởng phạm tội, đủ khiến bản tính 'cầm thú' bên trong con người cô rạo rực. chỉ là không nghĩ đến, mầm hoa mới nhú trong con người cô chưa kịp tắt thì đỗ hà đã biết cách chiêu dụ nó nở rộ.

cánh tay của em như chuồn chuồn lướt nước, luồn nhẹ vào bên trong vạt áo sơ mi của cô miết nhẹ, vùng bụng phẳng lì của lương thùy linh cứ như thế trở nên nóng rát bởi mỗi cái chạm nhẹ đầy sự khiêu khích của em. lửa đốt ở vùng bụng cứ thế lan dần khắp cơ thể khiến cô run rẩy, thở hắt ra.

đỗ hà luôn biết cách khơi gợi thú tính của lương thùy linh.

"ngày mai em còn có lịch chụp ảnh"

đôi đồng tử nâu trà của chị xoáy sâu vào mắt em, như ngôi sao lấp lánh toả sáng vào ban đêm soi rọi kẻ mù đường như đỗ hà. lương thùy linh kề môi hôn phớt lên môi em nhắc nhở, nhưng luôn dung túng và dâng hiến sự khống chế trên cơ thể mình cho em. sự yêu chiều của cô đối với em chưa bao giờ có giới hạn, lúc nào cũng vậy.

tay em di dời ra bên ngoài, cởi đi từng nút áo sơ mi của cô như đứa trẻ lần đầu tiên mở hộp quà cho mình, cẩn thận - tỉ mỉ - chậm rãi, cơ thể của lương thùy linh dần hé lộ sau hàng nút áo kia. đỗ hà cúi đầu hôn nhẹ lên xương quai xanh của cô, châm ngòi cho cuộc hoan ái đêm nay.

"mệt mỏi mới ngủ ngon"

"chắc gì chị đã cho em đi ngủ khi em mệt?"

đỗ hà bật cười, ngòi là do em châm và em thừa biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó. chỉ là em muốn nhắc nhở chị một điều "đừng để lại dấu".

ngày mai, em còn chụp ảnh.

chiếc váy mỏng manh của đỗ hà bị cởi bỏ, hôm nay lương thùy linh mang theo sự nghiêm túc, sự từ tốn nhưng khiến em không cách nào chịu nổi, đến mức tay vịn vào vai cô cũng khẽ run lên. mỗi tấc đầu ngón tay của cô rơi xuống da thịt nhẵn nhụi của em đều khiến đỗ hà nhạy cảm, để rồi không chịu nổi nữa mà 'ưm' lên. đợi đến khi cơ thể trắng như tuyết của em rơi vào tầm mắt của cô, lương thùy linh trở nên nóng hơn hết.

ngón tay chị lướt trên khuôn mặt em, hơi ấm từ đầu ngón tay xuyên sâu vào da thịt em, rạo rực và nóng bỏng như mùa xuân đang đến. chị vốn dĩ không biết rằng, những hành động quan tâm nhỏ nhặt vô tình hay những cái động chạm như lướt nước của chị với em như thế này lại khiến trái tim của em le lói một hạnh phúc nhỏ.

đỗ hà yêu lương thùy linh, yêu mọi thứ chị mang đến cho mình, yêu trái tìm của chị, yêu cơ thể hoàn hảo của chị.

em yêu bất cứ điều gì từ lương thùy linh.

sẽ luôn như vậy, cứ từng bước, từng bước tiếp diễn, vận mệnh một lần nữa muốn em phải yêu lương thùy linh, trái tim luôn cứ bảo em yêu chị, em không dám cãi lời. bởi vì đỗ hà là kẻ sống cho con tim. còn việc tình cảm đến cuối cùng sẽ khiến con người ta trở nên như thế nào, một người nhạy cảm như em cũng hiểu rõ, tình cảm sẽ khiến người ta khi phải chịu tổn thương thì ngay cả sức lực để đau buồn cũng không có, ngay cả hơi sức để tạm biệt cũng không có. nảy sinh tình cảm với một người, đó là đặt trái tim nhiệt huyết đang đập mãnh liệt vào tay của người ta, để người cầm trên tay.

nhưng giây phút này, em dịu dàng vuốt ve khuôn mặt chị, trực diện nhìn vào đôi mắt nâu trà sâu không đáy của chị , nhớ lại cử chỉ yêu thương của chị dành cho em trong quá khứ, lờ mờ có trực giác về tương lai, cho dù trong tương lai, tình cảm mờ mịt này không thắng nổi sự tàn sát của vũ trụ hay vạn vật, em nghĩ em cũng đã có khoảng hồi ức cần phải có rồi, mặc dù không nhiều, nhưng cuối cùng cũng đã có được.

suy cho cùng, hồi ức trong cuộc đời rốt cuộc có thể có được là bao, dù chỉ một chút thì em cũng cần phải làm, đó là biết thỏa mãn với cái mình đang có.

đỗ hà thích ánh mắt của chị, cũng thích trong đôi mắt nâu hổ phách chị chỉ có một mình em. lương thuỳ linh nắm chặt nơi tròn trịa của em, môi lưỡi chậm rãi trượt dần xuống từ cổ nhưng vẫn khiến đỗ hà cảm thấy không đủ như trước. ham muốn của em về chị, là vô độ. ngón tay của em ôm lấy cổ chị sau đó di chuyển dần xuống phần vai của chị mà vuốt ve.

áo sơ mi của cô đã bị em cởi ra từ lâu. lương thùy linh âu yếm lấy nụ hồng anh trước ngực em, hai đỉnh nhỏ đáng thương ấy đẫm nước mà run rẩy cứng rắn trong miệng cô. Môi của cô lại thoáng hướng xuống phía dưới, dưới góc nhìn tuyệt đẹp này, nơi tròn trịa kia của đỗ hà đã minh chứng cho những đắm chìm trong xuân sắc của em. làn da trắng nõn và nhũ hoa đều toát lên vẻ vô tội khiến lương thùy linh cảm thấy tội lỗi

quyến luyến phần bụng của em nhưng ngón tay vẫn xoa nắn hai đỉnh nhỏ kia, liếm nhẹ vùng bụng phẳng lì của em - nơi đã bao lần em mang áo hở eo hay bikini khiến cô phát hờn. cũng nhờ vậy mà cô có thể trông thấy hai má đỏ bừng của đỗ hà, chủ động châm ngòi nhưng vẫn cảm thấy ngượng ngùng, em khiến cô chỉ biết buồn cười. môi lần dọc xuống nơi ẩm ướt và thành thật nhất của em. tất cả những trêu chọc và động tình đã biến em trở nên trơn nhẵn, cố định hai chân em lên vai mình, chỉ cần liếm nhẹ, đã khiến người phía trên cong mình.

ân ái với em luôn khiến lương thùy linh mất kiểm soát, bởi dường như mỗi tiếng rên rỉ của người phía luôn khiến cô rạo rực không lý do, máu nóng đang chảy trong người sôi sục mỗi lúc chạm vào trái cấm. cô mút lấy hạt đậu nhỏ kia, nghe em rên rỉ nghẹn ngào như đang trút ra những đè nén của mình.

hai tay của đỗ hà không biết bấu víu vào đâu, chỉ còn cách nắm chiếc ga giường bị vò nát đến đáng thương, cơ thể cong lên. lương thùy linh chôn ở nơi bí ẩn nhất của em, còn em cũng đang đón nhận sự phóng túng từ môi lưỡi của chị.

hôm nay lương thùy linh rất thẳng thắn, khi cô đưa tay đi vào bên trong, em đã nỉ non với cô giữa những thân mật của môi lưỡi rằng: "linh, chậm một chút..."

lương thuỳ linh cũng bị em trêu chọc tới vã mồ hôi, giọng của cô đượm vẻ thỏa mãn và chìm đắm: "em muốn nuốt ngón tay chị luôn sao?".

ấm áp và chặt chẽ muốn phát điên.

đỗ hà sau cùng bị dụ xoay người và vịn vào đầu giường để cô tiến vào.

"nâng hông lên"

giọng lương thùy linh vừa âu yếm vừa ra lệnh, vỗ nhẹ lên bờ mông đỏ ửng của em. lương thùy linh nắn mạnh nhũ hoa của em, trên thực tế cô hơi không kiểm soát được sức của mình nhưng đỗ hà vẫn cảm thấy chút đau đớn kia ngọt ngào. mặt mũi em nóng như lửa, mắt đọng nước như sắp khóc. mồ hôi chảy trên da thịt mềm mịn. hơi thở lương thùy linh phả dọc trên lưng em.

"chị đã dạy em bao nhiêu lần rồi...."

lương thùy linh cắn nhẹ lên lưng em: "mỗi khi như thế, em phải nâng hông lên cao nhất có thể, như thế thì chị mới có thể chạm đến nơi sâu nhất của em"

rèm cửa sổ đã buông xuống từ lâu, bởi vậy đỗ hà có thể thấy tư thế làm tình của chị và em nhờ bóng sáng bên cạnh. mông của em được nâng cao lên, còn ngòn tay của cô vẫn đều đặn trêu chọc nơi mẫn cảm nhất của em. dù cho giọng em mang tia nghẹn ngào khó kiềm chế nhưng lương thùy linh cũng không buông tha chút nào. cho đến khi bên trong co rút dữ dội, em uốn cơ thể run rẩy lên mà kêu khóc, nước tuôn xuống ga giường càng nhiều, bụng lại co thắt dữ dội còn trên mặt em đã không rõ là mồ hôi hay nước mắt.

người của em xụi lơ gục xuống giường. lương thùy linh nhìn em run rẩy mà thấy trong lòng đau xót xa. cô kéo em vào lòng, đắp chăn lên người em thú tội: "chị xin lỗi...."

lúc này trong mắt em chỉ có mê mang, không nghe hiểu chị đang nói gì. em như đứa bé con mệt nhoài nhắm nghiền mắt lại, trốn vào lòng chị, sau cũng không quan tâm chị vén tóc của mình ra sau tai thế nào mà chỉ chìm vào giấc ngủ trong từng cái hôn nhẹ của chị.

tỉnh giấc mộng tan, bên dưới đau nhức là cảm giác của em khi vừa mở mắt. mà kẻ gây ra hậu quả lại rất ung dung ôm em ngủ ngon lành, hơi thở nhẹ phả đều vào gáy em, da thịt tiếp xúc trực tiếp không một rào cản, lương thùy linh đang ôm chặt lấy em hơn hết. những lúc ôm em như thế này, quả thật chị rất giống cô bé đang ôm gấu bông của mình. sự nóng ấm truyền từ lòng bàn tay của chị không muốn rời xa khiến người ta không thấy sắc tình mà ngược lại thấy đáng yêu.

có điều đỗ hà không rảnh thưởng thức hoài sự đáng yêu này, em còn có việc để làm. quay vlog, chụp một bộ ảnh là những việc cần hoàn thành cho hôm nay. vậy nên em dậy khá sớm, nhẹ nhàng tách ra khỏi vòng ôm của cô, dù lương thùy linh buông ra đúng lúc nhưng lại chưa bị tỉnh, mơ màng ôm chăn ngủ tiếp.

được một lúc lâu sau, cảm nhận sự trống trải trên tay khiến lương thùy linh thức giấc. trên giường chỉ còn một mình cô, trên giường còn có tấm chăn đắp ngang ngực.

em đâu rồi?

lương thùy linh vuốt nhẹ thái dương, ổn định lại sự choánh váng sau khi chống tay ngồi dậy, chăn trên người theo quán tính tuột khỏi cơ thể. lộ ra hoàn toàn những dấu hôn trên xương quai xanh cùng những vết cào vết xước trên vai.

dấu vết chứng minh. đêm qua, ít nhiều cũng thấy được sự nhiệt tình của em.

với lấy cái áo sơ mi đã được xếp gọn trên tủ đầu giường để mặc vào, cô bước chân xuống giường, đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.

đánh răng, tắm rửa, thay đồ và set up máy quay đã ngốn của đỗ hà gần hết hơn 2 tiếng rưỡi. mọi thứ được chuẩn bị hoàn chỉnh và bây giờ em chỉ cần bấm nút quay, chắc chắn sẽ có một shoot quay mở đầu hoàn hảo cho chiếc vlog.

loay hoay xem xét kĩ một lần nữa những gì đã chuẩn bị, đỗ hà theo trường phái hoàn hảo. cho nên mọi thứ đều bắt buộc phải theo ý em. nhưng chỉ vừa dở dang giữa chừng, em lại nghe thấy tiếng 'cạch' cửa của nhà tắm vang lên. lương thùy linh với đầu tóc rối bời, đi vào bên trong.

"ủa, đang quay vlog hả?"

"đang định quay thì chị vào"

không có sự lạ lẫm với hoàn cảnh trước mắt, hoặc có lẽ đã quá quen thuộc đối với em. đợi đến khi lương thùy linh ôm lấy mặt trời nhỏ của mình từ phía sau, mới nghe em nói: "hôm qua mệt vậy mà cũng dậy sớm được, linh khoẻ thế."

"câu này hỏi em mới đúng chứ, sao lại hỏi linh"

"eh, em hơi bị khoẻ đấy nhá. linh đừng có khinh em"

câu nói ngây ngô của em khiến một đầu óc vẫn còn lơ mơ vừa thức dậy như cô phải bật cười. những lúc đôi co vớ vẩn, đỗ hà giống như một đứa trẻ bị lấy đi viên kẹo của chính mình, sự phụng phịu, sự dỗi của em. tất cả, đối với lương thuỳ linh chỉ cần tóm tắt hai từ thôi.

đáng yêu.

đỗ hà là em bé đáng yêu, đỗ hà là mặt trời nhỏ, đỗ hà là cái đồ dễ thương phát hờn. đỗ hà là sự dịu dàng trong tim của lương thùy linh. sau khi đánh răng xong, lau miệng, cô nghiêng người sang bên cạnh hôn lên môi em. môi em mềm lắm, như viên kẹo ngọt dành riênh cho cô vậy. và lương thùy linh thề sẽ quyết chiến 'thập tử nhất sinh' để lấy lại viên kẹo về với mình nếu một ngày ai đó cướp đi mất. thật đấy. không điêu đâu. người việt nam nói là làm mà.

đỗ hà rất tự nhiên đáp lại.

nụ hôn theo thường lệ, chào buổi sáng.

ngọt ngào hơn hết, căn nhà cô lại có sự hiện diện của em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro