Chương 3.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này, điện thoại di động của Lệ Trạch Lương vang lên. Tả Ý không nhìn ra cái điện thoại Nokia đó là đời nào, tóm lại là mẫu mã rất đời mới, nhưng bất ngờ tiếng chuông vang lên lại là âm đơn rất lỗi thời.

Sở thích này của anh ta, nếu là bất cứ ai biết cũng cảm thấy rất kì quái.

Là điện thoại của giám đốc Lệ thị Tiết Kỳ Quy.

“Tập đoàn Đông Chính đã chuyển hợp đồng hạng mục vịnh Lam Điền tới.” Tiết Kỳ Quy ngắn gọn báo cáo đúng điểm chính.

Lệ Trạch Lương vừa nghe vừa theo quán tính rút điếu thuốc.

“Chiêm Đông Quyến đã chắc chắn chưa?” Anh cười khẽ.

“Tuy nói vẫn chưa bàn xong, nhưng giọng điệu mềm mỏng đỡ hơn lần trước hẳn.” Tiết Kỳ Quy nói.

“Cha hắn để lại không được bao nhiêu tài sản. Cái khác không nói tới, nhưng hắn lấy được mảnh đất này cũng là do trước đây Lệ thị ban tặng, bây giờ còn định chèn ép chúng ta à. Bảo bọn họ, bàn lại.”

“Ngoài ra còn một việc nữa.” Tiết Kỳ Quy nói.

Sau khi cúp máy, Quý Anh Tùng lên tiếng hỏi: “Thật sự quan trọng lắm à?”

Lệ Trạch Lương định châm điếu thuốc, chợt ngừng lại như nhớ ra điều gì, rồi cất bật lửa vào lại, “Hạng mục này là bước đầu tiên Lệ thị tiến quân vào thành phố B, đương nhiên có ý nghĩa rất quan trọng.”

“Tôi tưởng là...” Quý Anh Tùng qua kính chiếu hậu nhìn Lệ Trạch Lương.

“Anh Tùng, trước đến giờ cậu không phải loại người tự mãn.” Lệ Trạch Lương ngước lên cười với anh ta, cũng cắt đứt câu nói của Quý Anh Tùng một cách hợp lí.

Nụ cười đó, là một lời cảnh cáo.

Quý Anh Tùng kịp thời im bặt.

2.

Cơn mưa lớn nặng hạt, hơn nữa còn kéo dài không dứt.

Khách sạn đãi tiệc ở thành phố A gần sân bay, nên đoạn đường về đến nội thành hơi xa. Trời mưa lớn vô cùng, tuy hệ thống thoát nước trên đường cao tốc khá tốt, nhưng xe hơi vẫn lao vùn vụt làm tầng tầng lớp lớp hơi nước bay đọng trong không khí.

Tay lái Quý Anh Tùng rất vững, ngồi trong xe cũng rất yên tịnh. Nhưng sau khi xe quẹo qua một khúc quanh, Tả Ý bắt đầu cảm thấy hít thở khó nhọc.

Cô rất dễ say xe khi đi trên đường cao tốc, bất kể là ngồi trên Bentley hay Chery, chỉ cần lắc lư một chút là cô đã choáng.

Ngô Uy Minh từng cười nhạo cô: “Em chỉ có ngồi xe buýt là không choáng thôi, xem ra đời này em tiết kiệm được không ít tiền.”

“Anh thì biết gì, điều đó cho thấy con người em thần kinh chức năng giữ thăng bằng rất tốt. Tiến hoá hơn anh nhiều.”

Lệ Trạch Lương sau cuộc điện thoại đó bắt đầu không nói lời nào nữa.

Còn cô cũng không còn sức đâu nói chuyện, cố gắng muốn dời sự chú ý của mình, hai mắt nhìn thẳng phía trước. Cô không muốn phun hết toàn bộ bữa ăn hồi trưa này lên xe Lệ Trạch Lương.

Bentley mấy trăm vạn, bắt cô làm trâu làm ngựa cả đời cũng không đền nổi.

Không biết chuyện gì xảy ra, phía trước bắt đầu kẹt xe. Không có chiếc nào chạy lên. Nhìn ra phía trước, trong tầm mắt cô toàn là một dãy đèn xe ô tô trong màn mưa không nhìn xa được, rõ ràng là không thấy được gì. Tâm trạng cô bắt đầu bực bội, cảm thấy mình trong xã hội đã lăn lộn sắp luyện được thành kim cương bất hoại rồi, nhưng chỉ có tật xấu nhỏ xíu này là cô bó tay chịu chết.

Quý Anh Tùng nhìn vẻ mặt khó chịu của cô, chần chờ một lúc mới ân cần nói: “Luật sư Thẩm, trên xe có mơ đường, cô muốn thử một chút không?”

Tả Ý không muốn mở miệng chỉ nhè nhẹ gật gật đầu, thứ này chỉ trị được phần ngọn chứ không trị được tận gốc, nhưng giảm được một chút cũng đỡ.

Quý Anh Tùng liền mở ngăn kéo cầm một bịch mơ đường đưa ra, một tay anh lái xe một tay chuyền về sau. Tả Ý vươn tay, không với tới.

Còn Lệ Trạch Lương ngồi bên thì một tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, ra dáng việc này chả liên quan gì đến mình, đừng nói đến quan tâm hỏi han, cả tay cũng chẳng buồn nhấc lên lấy giúp cô, không có một chút ý nào muốn giúp đỡ.

Rõ ràng thấy cô khó lấy, lại hoàn toàn không hề biết thương hương tiếc ngọc, còn nói gì đến “Quan tâm phụ nữ, là trách nhiệm của đàn ông” chứ.

Tả Ý tự nhiên phát cáu, sao anh ta nghe điện thoại xong lại vô duyên vô cớ không nhìn mặt cô vậy! Lúc tâm trạng tốt thì tán gẫu nào vô tình nào hữu tình, lúc tâm trạng xấu lại ném cô sang một bên, xem cô như người tàng hình, quả là buồn vui bất chợt!

Cô hung hăng lườm cháy ót Lệ Trạch Lương, nghiến răng nghiến lợi oán thầm, oán thầm, rồi oán thầm... Sau đó cởi dây an toàn tự lấy.

Cô đã lâu không ăn món này, đưa vào trong miệng. Chua chua, còn hơi chát chát.

Cũng may đường xá đã bình thường trở lại. Xe tải lớn nhỏ, xe buýt, xe hơi lại bắt đầu chậm rãi di chuyển. Phía trước xe họ là một đoàn xe tải, Quý Anh Tùng ấn kèn, vượt lên trước.

Đột nhiên Lệ Trạch Lương bỗng buông một câu: “Cài dây an toàn lại.” Lúc nói chuyện, giọng điệu từ tốn cả đầu cũng không quay lại nhìn cô.

“Không sao đâu.” Thật ra trong lòng cô muốn nói: Khỉ gió liên quan gì anh.

Vì vậy cô không làm theo, chỉ đút viên mơ đường thứ hai vào miệng.

“Xin cô hãy cài dây an toàn lại!” Lệ Trạch Lương quay mặt sang, tăng thêm hai chữ cho câu vừa nãy.

Thật ra anh ta không có ra lệnh, nói cũng coi như khách sáo, giọng nói cũng không nóng không lạnh, lại hoàn toàn khác với giọng điệu nói chuyện vừa rồi của hai người. Nhưng chữ “Xin” khiến Tả Ý nghe chói tai.

Cô nghĩ thầm: anh miệng thì nói xin, nhưng rõ ràng là ép buộc, giả nhân giả nghĩa, nếu tôi mà không nghe theo thì đuổi tôi xuống xe chắc. Tôi không cài đó rồi làm sao? Tôi tự nguyện đó. Xảy ra chuyện tôi tìm công ty bảo hiểm, tí xíu cũng không cần Lệ Trạch Lương anh đền.

“Tôi choáng ngực đang khó thở, cài lại còn khó thở hơn.” Cô nén nỗi giận đầy ngực, miễn cưỡng lễ phép mà phản kháng anh ta, sau đó hất khuôn mặt cứng đờ sang chỗ khác.

Lệ Trạch Lương nhíu mày, “Cô Thẩm, tôi trước nay không muốn lặp lại một câu đến lần thứ ba. Ít nhất, trên chiếc xe này, cô phải nghe tôi.” Đây là lần đầu tiên anh hung dữ với cô.

Tả Ý nghe câu này, quay ngoắt lại nhìn anh ta, ánh mắt không hề tỏ ra yếu thế nhìn thẳng anh ta khoảng hai phút, bỗng nói: “Được thôi, dừng xe tôi xuống ngay, cám ơn Lệ tiên sinh đã đưa tôi về một đoạn.” Ngay tức khắc, cô cầm xắc tay nói thêm, “Quản lí Quý, phiền anh dừng xe vào lề.” Bèn chuẩn bị nắm tay nắm cửa, hoàn toàn là dáng vẻ muốn xuống xe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro