Chương 3.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lệ Trạch Lương phản ứng cực nhanh, một tay nắm tay chặt cô, kéo lại.

“Cô điên rồi? Đây là đường cao tốc.” Anh mím chặt môi, khá tức giận.

3.

“Anh không phải muốn tôi──” Lời Tả Ý bất chợt bị tình huống bất ngờ cắt đứt.

Chiếc xe tải phía trước đột nhiên đổi làn đường, Quý Anh Tùng thầm kêu không ổn, đạp mạnh thắng xe. Thân xe xoay ngang đường, đầu xe tông mạnh vào đuôi xe tải, lao thẳng về phía lề đường trượt theo con lươn ngăn cách.

Quý Anh Tùng đánh tay lái cực nhanh, đầu xe cà vào thanh chắn bảo vệ quay chặn ngang làn đường rồi ngừng lại.

Ngay lúc ấy, chiếc xe chạy phía sau không tránh kịp, có vẻ sắp đâm thẳng vào phía bên Tả Ý.

Lệ Trạch Lương phản ứng theo bản năng, kéo Tả Ý vào lòng, ôm chặt bảo vệ cô.

Chỉ nghe tiếng “Ầm──”, chiếc xe đằng sau lách sang đụng tới. Bị va chạm Bentley theo đà trượt ra sau, rồi ngừng lại.

Quý Anh Tùng cuống cuồng đá tung cửa xe, “Lệ tiên sinh!”

Một bên xe lõm vào một ít, anh cố kéo cửa hông, nhưng cánh cửa bị kẹt. Anh bèn vòng qua bên cửa còn lại.

“A Diễn!” Quý Anh Tùng nóng lòng kêu.

Trong xe Lệ Trạch Lương vội nâng đầu Tả Ý lên, dường như cô bị va chạm mà hôn mê bất tỉnh, toàn thân như bị rút hết xương mềm nhũn nằm trong lòng Lệ Trạch Lương.

“Tả Ý...” Anh liên tục gọi cô.

Cánh cửa bị Quý Anh Tùng kéo ra, nước mưa trút xuống, chỉ trong chốc lát làm cả hai người ướt đẫm. Nước mưa rơi lên trán cô, vỡ ra chảy xuống, che khuất mí mắt Tả Ý.

Lệ Trạch Lương cố đưa tay lau nước mưa trên mặt cô, nhưng không ngờ lần lau này, mang theo rất nhiều máu. Máu cùng nước mưa hoà lẫn vào nhau, lập tức chảy tới cằm.

“Tả Ý...” Anh luống cuống lại lau đi, nhưng càng lau máu càng nhiều, trong phút chốc hai má và cổ Tả Ý đã nhuốm đầy máu, nhìn mà giật mình.

“A Lương!!” Quý Anh Tùng vội vã nói, “Đừng nhúc nhích, là cậu chảy máu!!” Nói rồi định tìm gì đó băng bó cầm máu cho anh trước.

Lệ Trạch Lương nghe vậy sửng sốt, cúi đầu nhìn cô gái nằm trong lòng, nửa tin nửa ngờ. Tả Ý lúc này dù là ngất xỉu nhưng sắc mặt không có gì bất thường, nhìn như đang ngủ, không thấy trên đầu cô có vết thương, môi hơi he hé, hai cái răng cửa lộ ra. Đưa tay lên mũi cô xem thử, hơi thở vẫn đều đặn.

Trên người cô tạm thời không phát hiện thấy vết thương ngoài da, hay chỗ nào chảy máu. Tim anh bớt căng thẳng rồi tay mới cảm thấy khá đau, đưa tay ra nhìn, quả nhiên là tay mình không ngừng chảy máu.

Lệ Trạch Lương nghe nhẹ lòng, mới chầm chậm di chuyển cô lên ghế lái, tìm vật dụng đắp lên cho cô, rồi đóng cửa thật kĩ.

Quý Anh Tùng gọi mấy cuộc điện thoại, sau đó cùng Lệ Trạch Lương đứng dưới mưa, chờ người đến xử lý.

Chủ xe và hành khách chiếc xe sau cũng bung dù đi xuống, được Quý Anh Tùng đối phó. Lệ Trạch Lương nhìn lại hiện trường, may mà không có gì quá nghiêm trọng.

Anh nhìn thoáng Tả Ý qua cửa kính trước, như suy nghĩ điều gì đấy.

cdcd

Cô ngửi thấy mùi thoang thoảng của thuốc khử trùng, mùi hương đó làm bệnh viêm mũi dị ứng của cô muốn tái phát, muốn hắt xì. Cô lại nằm mơ thấy ba, ba cúi người nói với cô: “Tiểu Ý, đến ba nhìn xem nào, trán còn đau không con?”

Mũi cô cay xót, nước mắt rơi xuống lã chã.

Khi đó là bao nhiêu tuổi nhỉ? Ba tuổi hay bốn tuổi? Chắc khoảng bốn tuổi thì phải.

Cô trước đây vẫn luôn để tóc ngắn, khi lớn lên nhìn giống thằng con trai. Tính cách cũng rất bướng bỉnh, quả thật đúng là đứa trẻ làm trùm, thường hay giơ cây đao nhựa lớn la đánh la giết.

Chơi trò đóng vai, người ta làm công chúa cô lại muốn làm hoàng đế, đứa làm hoàng đế lúc đầu đành phải làm hoàng hậu. Đến khi đám bạn muốn cô giả làm con trai, cô lại nói: “Tao muốn làm thân cây.”

Ngày quốc tế thiếu nhi hàng năm ba đều mang quà đến tặng.

Năm đó, ba cho cô cái gì nhỉ? Cô nhíu mày, ngẫm nghĩ.

Là tàu vũ trụ.

Con tàu vũ trụ đó chạy bằng pin, vừa mở công tắc là “Ùuu──Ooeé── Ùuu── Ooée──” vừa chớp tắt đèn vừa kêu, kêu giống hệt như tiếng xe cứu thương ngày nay. Con tàu vũ trụ làm bé Tả Ý tò mò nhất là nó có thể tự chuyển hướng. Cứ nhấn công tắc để nó tự chuyển động trong phòng, nếu nó gặp chướng ngại vật, đụng hai lần liền mà không vượt qua được liền rất thông minh quay đầu, chạy sang hướng khác.

Cô ngạc nhiên mở to đôi mắt hỏi ba.

Ba nói: “Là ba phù phép lên nó đó.”

Lúc cô ở tuổi đó không thắc mắc gì nhiều, có đồ chơi mới là như có đồ quý giá đem ra khoe ngay.

Vì thế, cô tin là thật nên ôm ra khoe với mấy đứa bạn. không ngờ Đông Đông lại “hứ” một cái rất khinh khỉnh nói, “Cái này không có phép phiếc gì hết. Ba mày nói xạo, rõ ràng là có người tí hon ở trong đó lái.”

“Xạo mày! Làm gì có ai nhỏ vậy chứ.”

“Có là có.”

“Không có, không có, không có. Là phép thuật phép thuật.”

“Trừ khi mày không biết nàng tiên ngón cái*, nếu không làm sao mày biết không có người tí hon chứ?”

(*Nàng tiên ngón cái: là truyện Thumbelina của Andersen.)

Tả Ý ngây người một hồi, ít ai kể chuyện cổ tích cho cô nghe, cô quả thật chưa từng nghe đến chuyện nàng tiên ngón cái đó, nhưng cô chưa từng chịu thua, vì thế cô chột dạ hét lên: “Tao làm sao không biết ngón cái gì đó chứ. Cô ta là đầu ngón tay chứ gì.”

Hai đứa cãi nhau, lúc đầu là mày một câu tao một câu. Không ngờ thằng nhãi đó miệng lưỡi trơn tru hơn cô. Cuối cùng Tả Ý nói không lại mới co chân đạp con người ta, Đông Đông ôm mông, hai mắt rưng rưng ấm ức mếu máo nói: “Mày nói không lại, chỉ biết đá người ta.”

“Đá mày thì sao? Tao mở ra cho coi liền nè, cho mấy bạn biết ai là đứa nói dối.” Tả Ý thở phì phì chạy về nhà tìm cái kìm, tuốc nơ vít với cây đao cầm đi.

“Bé con sao lại giận dỗi vậy?” Mẹ Thẩm nhìn thấy hỏi.

“Có đứa lẻo mép, hôm nay con phải xử nó.” Sau đó cô không quay lại phóng đi như gió đến bãi đất trống, hung dữ nói với Đông Đông: “Nếu không có người tí hon, tao sẽ bắt mày làm hoàng hậu.”

Kết quả thật rõ ràng.

Bên trong không có nàng tiên ngón cái, cũng không có phép thuật của ba, chỉ có một đống đinh ốc cùng một đống đồng nát sắt vụn không thể trở lại hình dáng cũ.

Tả Ý nhìn đống sắt vụn đó, sửng sốt nửa ngày, sau đó nghẹn ngào la lên: “Tụi bây gạt tao—” rồi oà khóc nức nở.

Tiếp đó, cô ôm đống sắt vụn như ôm bảo bối vào ngực, vừa đi vừa khóc, vì không còn tay chùi nước mắt, nên nước mắt với nước mũi lẫn vào nhau trên mặt không phân biệt được đâu nước mắt đâu nước mũi.

Về nhà lúc lên cầu thang thì bước hụt chân ngã lăn xuống, biết đầu sắp đụng vào cạnh cầu thang, cô vẫn cố ôm chặt đống xác của tàu vũ trụ, không nỡ buông tay để đỡ. Vì thế cái trán đập mạnh lên cục đá, ngã lăn một đường, nằm bệnh viện rất nhiều ngày.

Khi đó, cô cũng nằm trong bệnh viện như thế này, ba đến thăm cô, cúi người nói với cô: “Tiểu Ý, để ba xem nào, trán còn đau không?

4.

Vết sẹo đó lại không mất đi. Mẹ vẫn thường hay nói với người khác: “Con bé nhà chúng tôi trên mặt mà không bị vết sẹo đó, không chừng có lẽ là người đẹp đúng chuẩn đấy.”

Cô mím môi cười cười, trên giường bệnh trong bệnh viện lại trở người.

Sau đó, cô vừa tròn năm tuổi rưỡi, vì trong nhà không có ai chăm sóc, khoá cửa để cô một mình lại không an tâm, vì thế, Tả Ý bị gởi đến trường học lớp Một.

Vào ngày khai giảng, thời tiết còn rất nóng, mẹ mặc cho cô một cái quần soọc có dây đeo màu xanh lam mới tinh, quần soọc với đầu tóc càng làm cô có vẻ rất “xinh trai”.

Lớp học có rất nhiều bạn bè, tất cả mọi người không hề sợ người lạ, líu ríu một hồi liền tụ lại thành một nhóm. Tả Ý từ nhỏ đến nay vốn quen thuộc với người lạ, lập tức trở thành nhân vật cầm đầu trong lớp, khiến cho rất nhiều nam sinh tức giận bất bình.

Ngày hôm sau lúc nghỉ giải lao, có một thằng bé đến hỏi cô: “Cậu tên Tô Tả Ý?”

Tả Ý nhìn nhìn thằng nhóc lỗ mũi còn dính nước mũi, khinh thường quay đi.

“Sao cậu giống con gái vậy. Tôi với ba nói loại người như cậu gọi là ẻo lả.” Thằng bé chưa nói xong, đã bị Tả Ý nổi doá ném lăn quay.

Cô lớn từng này, dù người khác hiểu lầm bảo cô giống con trai, cô còn có thể miễn cưỡng chấp nhận. Nhưng mà, ghét nhất là chuyện mình rõ ràng là con gái, người ta còn tưởng cô đang giả trai.

Vì vậy, cô đi học hôm trước hôm sau liền bị mời phụ huynh. Mẹ phải tươi cười, nói xin lỗi với cô giáo.

Trong ấn tượng của Tả Ý, mẹ luôn luôn dịu dàng nhã nhặn như thế.

Phải chăng, vì người lớn tính tình quá tốt, mới khiến cô luôn tự do tuỳ thích như vậy?

Trong giấc mơ Tả Ý đầm đìa nước mắt cảm thấy mất mát. Bây giờ, cô sớm đã là cô nhi không cha không mẹ.

Đến khi cô thật sự tỉnh lại là buổi sáng hôm sau, y tá đang truyền dịch với tiêm thuốc cho cô.

“Tiêm gì cho tôi vậy?” Tả Ý nghiêng đầu hỏi.

Y tá mỉm cười: “Đừng lo, không sao hết, tiêm cho cô thuốc hạ sốt. Cô bị cảm hơi sốt chút.”

“Xe của chúng tôi không sao chứ, hai người cùng xe với tôi thì sao?”

“Tôi không rõ lắm, hôm qua cô nhập viện không phải ca trực của tôi. Điểm tâm của cô để trên bàn, tốt nhất là ăn nhiều một tí, chút nữa là có thể xuất viện.”

Tả Ý nhìn về hướng cái bàn, có một chén cháo nóng.

Y tá thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi ra thì quay lại nói: “À, vừa rồi tiên sinh mang cháo cho cô nhờ tôi chuyển lời, bảo rằng cô có người bạn nằm ở phòng 307.”

Cô quả thực đang đói bụng, cực kì khó coi mà ăn sạch cả chén cháo đầy, sau đó rửa mặt mũi thay bộ đồ rồi rời phòng.

“307...307...307...” Tả Ý vừa lẩm nhẩm vừa tìm kiếm, cuối cùng thấy số phòng này ở chỗ tận cuối hành lang. Cửa chỉ khép hờ, bên trong yên ắng vô cùng.

Cô gõ cửa.

“Mời vào.” Một giọng nam trầm vọng ra.

Cô vừa nghe đã biết giọng ai.

Đẩy cửa, thấy Lệ Trạch Lương ngồi trên giường, hai chân phủ chăn, lưng lại thẳng tắp. Anh ta đã thay bộ âu phục và áo sơ mi bình thường hay mặc và đang mặc bộ màu lam của bệnh nhân, có vẻ trẻ hơn so với mọi ngày.

Anh thấy cô đứng đó, mỉm cười, “Anh Tùng nói mang điểm tâm cho cô, ăn chưa?” Biểu hiện lúc này của anh với vẻ mặt giận dữ nắm tay cô hôm qua trên xe nói “Cô điên rồi?” khác hẳn hoàn toàn.

Anh cầm tờ báo, lật “soạt──” một tờ. Tả Ý phát hiện tay anh quấn băng, có lẽ là do hôm qua bị thương.

“Tôi... Lệ tiên sinh...” Cô không biết nói từ đâu, “Hôm qua tôi trên xe...”

Cô quên mất thậm chí có thể nói là cô không biết tí gì chuyện xảy ra sau đó, chỉ nhớ cô và anh ta cãi nhau, sau đó đột nhiên xe mất kiểm soát.

“Toàn bộ quá trình, cô ngủ mất rồi.” Lệ Trạch Lương nhanh chóng dùng một câu, rất đơn giản rõ ràng tóm tắt thay cô.

“Hơ?” Tả Ý càng khó xử, hình như đúng như anh ta nói nhỉ, “Đều là lỗi của tôi.” Cô ân hận nói, hơn nữa giọng nói còn vô cùng thành khẩn.

Cô hại anh ta nằm viện, còn không biết bị thương thế nào. Cô cũng biết con người Lệ Trạch Lương tác phong trước sau như một là âm tình bất định lại còn hẹp hòi, sau này không biết sẽ xử lý cô ra sao đây.

Tả Ý gục đầu xuống, mắt nhìn nền gạch trước đầu ngón chân, chuyên tâm hối lỗi, trong cuộc đời hai mươi lăm năm trước đây của cô rất ít khi nào nghiêm túc nhận lỗi như thế này. Nhưng Lệ Trạch Lương dường như không tha lỗi cho cô, cả buổi không nói thêm tiếng nào.

Một giây, hai giây, ba giây, bốn giây...

Tả Ý cúi đến mỏi cổ, không nhịn nổi mới trộm ngước lên một cái, đúng lúc bắt gặp ánh mắt Lệ Trạch Lương.

Anh đã buông tờ báo xuống, một tay vòng trước ngực một tay chống cằm, dùng ánh mắt đánh giá thật kĩ Tả Ý. Mắt anh lướt từ đầu xuống chân, sau đó lại từ chân lên đầu, cuối cùng quay lại trên mặt cô, nhìn thẳng mắt cô.

Hồi lâu sau, anh đổi tư thế ngồi, tựa lưng vào gối dựa, trầm ngâm nói: “Thẩm Tả Ý, cô không có gì muốn nói với tôi sao?” Câu này và câu nói trước đó thời gian cách nhau không lâu lắm, nhưng giọng nói như lâu lắm không nói chuyện như hơi khàn, lộ vẻ lười nhác.

“Hả?” Tả Ý có chút kinh ngạc lại cúi đầu, “Thật xin lỗi. Lệ tiên sinh, xin lỗi rất nhiều.”

“Vì điều này?” Lệ Trạch Lương hỏi khó hiểu.

“?” Tả Ý nhất thời không biết anh muốn nghe việc gì.

Đột nhiên, Lệ Trạch Lương nở nụ cười, cười thật thản nhiên. Là nụ cười bình thường hay thấy trên mặt anh, đầu tiên khoé môi hơi hơi nhếch lên, sau đó từ môi tiếp tục lan đến ngũ quan, có vẻ ý cười đều là từ môi mà ra. Nhưng anh cũng thường dùng nụ cười thế này ứng phó với người khác. Biểu cảm đó hiện trên mặt anh, làm Tả Ý cảm thấy so với anh mặt lạnh giễu cợt, khuôn mặt này còn làm cô khó chịu hơn.

Giữa hai người bỗng nhiên có cảm giác xa cách. Anh hình như rất không hài lòng với câu trả lời của cô.

Anh dời tầm mắt, “Không sao, tôi chỉ bị thương ngoài da. Thủ tục xuất viện quản lí Quý sẽ lo liệu giúp cô. Nếu hai ngày này không khoẻ, cô có thể gọi cho thư kí Lâm nhờ cô ấy xin nghỉ phép giúp cô, công ty sẽ tính là tai nạn lao động.”

Mặt trời sáng sớm vàng rực rỡ, mà không chói mắt. Rèm cửa sổ phòng bệnh bị kéo lại. Ánh mặt trời chiếu xiên vào, khi đang chầm chậm di chuyển, rồi lưỡng lự chiếu gần người Lệ Trạch Lương.

Tả Ý mới chú ý đến đôi mắt nâu sẫm của Lệ Trạch Lương.

Lúc ấy, nhìn trong ánh nắng, một bên mặt anh vì ánh sáng từ bên kia chiếu đến tạo một quầng sáng vàng mờ nhạt, vừa nổi bật vừa u ám.

Trong mỗi một câu nói của anh đều không tìm ra khuyết điểm, cũng giống hệt mấy ngày trước đó, nhưng Tả Ý cảm thấy dường như có điều kì lạ. Trong một lúc, Tả Ý cảm thấy mình đứng cũng không được ngồi cũng không xong, ở trong này dường như trở thành vật bài trí dư thừa.

Tả Ý nghĩ, mùa hè năm nay sao lại đến sớm thế này.

5.

Thể chất của cô thiên về nhiệt, đời này sợ nhất là nóng, vừa đầu mùa hè sẽ cột tóc cao thành đuôi ngựa, nếu ở nhà một mình hay là đi dạo phố với bạn thì bới luôn thành một búi. Có điều cô lại là luật sư, bất kể là ngồi trong văn phòng xem tài liệu hay gặp mặt đương sự đều nhất định phải nghiêm chỉnh, tóc tai phải chải không được để bù xù lỉa chỉa. Trước kia ở Đường Kiều thì không sao, Kiều Hàm Mẫn không yêu cầu cao về điều này, chỉ khi nào ra ngoài gặp khách hàng sửa soạn chút là được. Đáng tiếc, cô hiện giờ ở Lệ thị, lãnh đạo đều ngày đêm chỉnh chu, trên dưới công ty càng không dám xuề xoà, mỗi một nhân viên nữ đến cả đầu ngón chân cũng không để lộ ra ngoài. Cô vẫn luôn suy nghĩ, Lệ Trạch Lương được làm bằng gì vậy, chẳng lẽ anh ta chưa từng cảm thấy nóng sao?

Thứ Bảy nghỉ ở nhà lười nấu cơm, Tả Ý hẹn Chu Bình Hinh đi ăn ngoài, thuận đường ghé sang công ty lấy chút đồ đạc.

Dù sao cũng là ngày nghỉ, cô mang đôi dép kẹp, mặc cái áo hai dây và cái quần vải bông rộng thùng thình lang thang cùng Chu Bình Hinh trong trung tâm thương mại, mua quần áo, rồi mua giày dép.

Hai người thử quần áo, thử tới thử lui đến mức nhễ nhại mồ hôi dù có điều hoà nhiệt độ.

“Cô Thẩm.”

Khi cô và Chu Bình Hinh đi ra, chợt nghe có người gọi mình, gỡ kính râm quay đầu nhìn một vòng, không thấy ai hết, lại tiếp tục đi. Người đó lại gọi lần nữa, sau đó mới thấy ở ven đường có một người phụ nữ bước xuống xe──là Mạnh Lê Lệ.

“Cô Mạnh.” Tả Ý dừng bước.

“Cô Thẩm ăn cơm chưa? Nếu chưa mời cô cùng dùng bữa cơm đạm bạc.” Mạnh Lê Lệ thành khẩn mời, sau thấy Chu Bình Hinh lại nói, “Cô đây cũng đi cùng nhé.”

Mạnh Lê Lệ trang điểm rất kĩ, làn da trắng mịn màng, đôi môi hơi cong lên một chút, quả thật là mỹ nhân trời sinh. Cô ta chỉ lớn hơn Tả Ý chừng hai, ba tuổi, hoàn toàn có thể ăn mặc tuỳ thích đúng tuổi, nhưng cô ta biết thân phận mình, cách ăn mặc không xuề xoà, giữ đúng quy tắc ăn mặc của một thiếu phụ.

Tả Ý nhìn sang Chu Bình Hinh. Cô biết tính Chu Bình Hinh hướng nội không thích giao tiếp với người lạ, hơn nữa bản thân Tả Ý cũng muốn cuối tuần được tự do thoải mái, vì thế từ chối, “Cảm ơn cô Mạnh, chúng tôi vừa ăn xong, lần sau cô rảnh tôi sẽ mời cô.”

Mạnh Lê Lệ dù sao cũng trải qua giao tiếp xã hội đã lâu, mới nghe đã biết ý tứ của Tả Ý, không muốn kết thân với mình. Cô không buồn, chỉ cười khẽ, rồi nói: “Vậy cũng được. Tôi đột ngột mời ở ngoài đường thế này, thật làm cô chê cười rồi. Hôm nào đó tôi gọi điện hẹn cô Thẩm trước, đến lúc ấy cô nhớ nể mặt nhận lời nhé.”

“Chắc chắn rồi.” Tả Ý vui tươi hớn hở gật đầu.

Nhìn theo Mạnh Lê Lệ đi rồi, hai người xách lỉnh kỉnh đi đến quán ăn lề đường mà mấy cô thường hay ghé qua.

“Cánh gà nướng.” Tả Ý nói với phục vụ. Đây là món ăn cố định mỗi lần cô đến. Tiếp đó lại bổ sung yêu cầu: “Không ớt, không hành, nhớ đừng thêm dưa leo nha, không là không trả tiền á.”

“Thịt bò phải bỏ nhiều cải với dấm.”

“Bắp ngô thì...”

Mỗi món cô gọi, còn phải kèm một đống điều khoản bổ sung, báo hại chàng trai ghi món ghi thật lâu.

“Chưa thấy ai từng tuổi này rồi, còn kén ăn đến vậy.” Chu Bình Hinh cười.

“Mình chỉ là yêu cầu tương đối cao với đồ ăn thôi mà.” Tả Ý sửa lại.

Một đống đồ ăn bưng lên, cuối cùng là hai cốc bia thơm ướp lạnh.

Tả Ý nhanh nhẹn nhấp một ngụm, sau đó đánh chén thoả thuê.

Cô vốn được gọi là Một Ly Đã Gục, nhưng duy chỉ loại bia này là miễn dịch. Ngô Uy Minh cười nhạo cô: “Cái em uống mà gọi là bia ấy hả? Rõ ràng chỉ là 7up vị dứa.”

“Cô Mạnh Lê Lệ kia mình mấy lần chỉ thấy từ xa, không ngờ nhìn gần còn trẻ dữ quá.” Chu Bình Hinh nói.

“Ừ, không lớn hơn hai đứa mình bao nhiêu đâu.”

“Còn trẻ đã chết chồng, di sản nắm trong tay vẫn có thể theo đuổi cuộc sống lần nữa, vậy cũng tốt.” Chu Bình Hinh than thở.

Tả Ý nghe xong, nhìn xa xăm bình tĩnh nói: “Chỉ sợ không phải muốn gì được đó, cái gì cũng đều phải trả giá. Hoàng gia không phải thương nhân bình thường tay trắng làm nên sự nghiệp, bề ngoài của một đại gia đình luôn được che đậy. Bọn họ nếu để cô ta có được tài sản sợ rằng sẽ không cho phép cô ta nằm mơ giữa ban ngày lần nữa.”

“A, cậu nói chuyện này, làm mình nhớ đến chuyện hôm trước. Nghe nói Mạnh Lê Lệ đã nhúng tay vào Chính Nguyên rồi.” Doanh nghiệp Chính Nguyên mà Chu Bình Hinh nhắc đến là của cải lớn nhất của Hoàng gia.

Tả Ý gật gật đầu, thuận miệng hỏi: “Vậy hả?” nhưng không quá giật mình. Cô luôn cảm thấy Mạnh Lê Lệ trong bất kì hoàn cảnh nào cũng có thể nắm chắc phần mình, tuyệt đối không phải hạng người nhu nhược chỉ biết khóc lóc.

Cô đột nhiên nhớ tới một câu nói như thế này: “Trong thiên hạ không có gì mềm yếu hơn nước, thế mà nó lại công phá được tất cả những gì cứng rắn, chẳng chi hơn nó, chẳng chi thay thế được nó.”

Nếu có thể chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đã chinh phục được gia tộc kia, xem ra trước đây cô ta có thể bỗng chốc được lòng Hoàng Thế Hiền không phải là ngẫu nhiên.

Phụ nữ tuy rằng mềm yếu, nhưng nhất thiết đừng khinh thường.

“Thật ra như chúng ta là tốt nhất, cứ là thành phần trí thức sống yên ổn, vì một cái cánh gà cũng vui cả nửa ngày.” Lập tức Chu Bình Hinh bắt đầu tiến hành tập trung tiêu diệt cánh gà trong chén.

“Vậy chuyện tình của cậu vẫn yên ổn à, thật là kinh hoàng khủng khiếp.” Tả Ý nói rồi vói đôi đũa gắp thức ăn, bỗng phát hiện trong mâm lại có mấy cọng hành xanh um tươi tốt, không khỏi phát điên.

Sau khi ăn xong, chồng Chu Bình Hinh đã gấp gáp đến đón vợ về, Tả Ý đành một mình quay về công ty lấy đồ. Mới đến cửa cao ốc Lệ thị, liền thấy một nhóm người rất đông từ bên trong đi ra.

Đi đầu đương nhiên là Lệ Trạch Lương. Nhưng Lệ Trạch Lương không phải tiêu điểm duy nhất trong nhóm người đó, bởi vì đứng bên cạnh anh còn một người đàn ông nữa. Người đó nếu chỉ so đường nét khuôn mặt thì không sắc sảo anh tuấn như Lệ Trạch Lương, nhưng tất cả hợp với nhau trên mặt anh ta lại không tầm thường. Người đó mặc bộ vét đen áo sơ mi cổ trụ, càng tôn thêm nét đẹp khuôn mặt.

Tả Ý đoán nhóm người đó chắc có lẽ vừa từ phòng họp ra. Không ngờ mình đến không đúng lúc như vậy. Lệ Trạch Lương thấy Tả Ý đầu tiên, thản nhiên liếc một cái nhìn cô chăm chăm, rồi dời tầm mắt. Tả Ý méo xệch miệng, thái độ thay đổi sáng nắng chiều mưa này của anh ta cô sớm luyện thành thói quen. Gặp cả nhóm người ăn mặc đứng đắn như vậy, sau đấy cô nhìn quần áo từ trên xuống dưới trên người mình, dự định quay lưng chuồn đi tránh mặt họ, đáng tiếc không còn kịp nữa.

“Tả Ý──” Người đẹp trai kia có chút kinh ngạc đứng từ xa gọi cô.

Tả Ý đưa lưng về phía họ, mặt mày nhăn nhó, miệng lầm bầm một hồi rồi nhanh chóng đổi nét mặt, không thể trốn tránh đành xoay người lại, kèm theo nụ cười nói: “Xin chào, Chiêm tiên sinh.”

6.

Người này là Chiêm Đông Quyến từng được Ngô Uy Minh gọi là nhân trung long phượng, chủ tập đoàn Đông Chính thành phố B.

Trước kia khi làm việc với Ngô Uy Minh, Tả Ý thấy anh là người có khá nhiều ưu điểm, nhưng miệng mồm nhận xét người khác quả rất độc địa, có điều anh lại chẳng đả động đến Chiêm Đông Quyến, chỉ nói anh ta không lão luyện bằng Lệ Trạch Lương, rõ ràng ấn tượng của anh với người này cũng không tệ.

Dáng vẻ người này đúng là rất khá.

“Em...” Chiêm Đông Quyến ngập ngừng.

Không biết anh ta có biết Tả Ý đang làm ở đây không.

“Cô Thẩm Tả Ý hiện giờ là luật sư của công ty chúng tôi.” Lệ Trạch Lương giới thiệu.

Không hiểu vì sao, từ sau tai nạn xe lần trước, thái độ của Lệ Trạch Lương với cô đột nhiên trở nên xa lạ, lãnh đạm. Mỗi lần gặp mặt Tả Ý đều là biểu hiện ngàn lần như một, gặp cô làm như sẽ bị lây bệnh truyền nhiễm không bằng ấy.

Trong công ty sau sự kiện “cầu thang” lúc trước bị mấy chị em rỉ tai nhau, lần này lại sôi nổi phỏng đoán, “Không chừng là Lệ tiên sinh lại đổi khẩu vị.” Nguyên nhân của câu này là: đàn ông cảm thấy “đồ chay” mới mẻ, nhưng khi ăn nhiều mới thấy, hoá ra “thịt cá” vẫn ngon hơn.

Hiển nhiên, mấy chị không đưa Tả Ý vào loại “thịt cá” mà đưa vào loại “trà thô”.

Nghe Lệ Trạch Lương nói xong, Tả Ý thầm bổ sung thêm: hơn nữa còn là luật sư chuyên bị phân đi đối phó mấy chuyện lông gà vỏ tỏi linh tinh lặt vặt, không được phép hỏi đến việc lớn của công ty.

“À.” Chiêm Đông Quyến đáp: “Chúng tôi đúng lúc đi ăn cơm, nếu tất cả đều là người quen, Tả Ý cũng cùng đi luôn đi.”

Ăn cơm... Ăn cơm... Lại là ăn cơm.

Ông anh à, anh ăn cơm với tôi, hẹn tôi khi khác không được sao, dù sao anh cũng đến thành phố A mà.──Đây là lời Tả Ý vô cùng muốn nói với Chiêm Đông Quyến, vậy mà lúc này bị ánh mắt dò hỏi của mọi người nhận chìm, đành nuốt nuốt nước miếng.

“Tôi ăn rồi, vừa lúc về văn phòng làm thêm chút chuyện. Mọi người đi đi.” Cô nói.

Lệ Trạch Lương không nhìn cô, cũng không nói tiếng nào. Dựa vào sắc mặt anh vốn không thể đoán được trong đầu người này rốt cuộc là đang suy nghĩ những gì. Nhưng nếu Lệ Trạch Lương không lên tiếng, người bên Lệ thị cũng không ai dám phụ hoạ.

Chiêm Đông Quyến như nhìn ra được, cười nói với Lệ Trạch Lương: “Lệ tổng, bảo luật sư của anh cho tôi chút sĩ diện nhé. Bằng không nhiều người thấy tôi bị cô gái xinh đẹp từ chối, tôi còn mất mặt đến mức nào nữa đây.”

Tiểu Lâm đứng sau Lệ Trạch Lương lén ngắm Chiêm Đông Quyến một cái, người này nhìn bề ngoài lịch sự yếu ớt, da dẻ trắng nõn dáng vẻ điềm đạm nho nhã nói chuyện mềm mỏng, cũng đủ thông minh, chỉ cần Lệ Trạch Lương mở lời, Tả Ý sao từ chối được.

“Vậy đi cùng đi.” Quả nhiên, Lệ Trạch Lương trực tiếp ban thánh chỉ.

Vì thế, bọn họ cùng ngồi một xe.

Lệ Trạch Lương và Chiêm Đông Quyến ngồi một bên, Tả Ý và tiểu Lâm ngồi đối diện hai người.

Cô và Chiêm Đông Quyến bốn mắt nhìn nhau, đối thoại bằng tiếng bụng.

Anh kéo em theo ăn cơm làm gì?

Chiêm Đông Quyến nhìn cô nở nụ cười thật mê hoặc.

Anh không biết em ghét mấy vụ này sao?

Chiêm Đông Quyến vẫn tiếp tục cười.

Huống chi sếp gần đây thấy em gai mắt, em trốn còn không kịp nói chi ăn cơm. Anh còn muốn anh ta ức hiếp em? Anh có nhân tính không vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro