Lời xin lỗi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai chữ tình cảm, cũng thật khó lý giải.

Sau màn tỏ tình đầy trúc trắc và thiếu kinh nghiệm của Lương Thùy Linh, cả hai người cuối cùng cũng đã phá vỡ bức màn mỏng ngăn cách từ trước đến nay: không còn phải mượn danh nghĩa chị em tốt mà rụt rè quan tâm và dành những điều tốt đẹp cho nhau nữa, bây giờ cô và em đều có thể thoải mái thể hiện tình cảm với nhau, không sợ đối phương từ chối, có thể quang minh chính đại nắm tay nhau bước đi.

Tuy bà Hương không nói ra nhưng bà và chồng mình đều có chung cảm nhận chính là mối quan hệ giữa con gái ông bà và Đỗ Hà có sự thay đổi. Dù biết như vậy nhưng cả hai người đều không nói gì, mọi chuyện vẫn nên để thời gian trả lời, sau này Lương Thùy Linh đem con bé về ra mắt gia đình thì lúc đó rồi hẵng nói. Còn bây giờ, để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, trong lòng bậc làm cha làm mẹ như ông với bà đều mong rằng đứa con gái của mình sẽ đủ khả năng chịu trách nhiệm với quyết định này. Bà tin rằng con bà đủ mạnh mẽ để đi con đường phía trước.

Bảy giờ tối.

Bên trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt ở tầng bốn của bệnh viện, không gian yên tĩnh thật khác xa so với phố thị vội vã ồn ào ngoài kia.

Lương Thùy Linh ngồi trên giường bệnh, đôi mắt tí ta tí tởn như đứa trẻ nhìn Đỗ Hà đang đứng bên cạnh tủ đầu giường lựa thuốc. Mỗi ngày hai mươi tư tiếng, Lương Thùy Linh cũng chỉ mong một ngày trôi qua nhanh nhanh để đến khoảnh khắc buổi tối để có thể gặp em mà thôi. Ban ngày cả hai đều bận rộn, còn có bố mẹ cô ở đây túc trực, cô và em đều không thể gặp nhau hay gọi điện được. Không phải cô sợ bố mẹ đâu, hồi trước cũng đã dám thừa nhận rồi thì bây giờ còn che giấu cái gì nữa. Chỉ là vừa mới chính thức yêu nhau vài ngày, dù gì vẫn cần một thời gian rồi hẳn ra mắt sau.

"Của bé Hạt Tiêu đây"

Đỗ Hà lựa thuốc xong, đặt mấy viên thuốc trong đơn thuốc mà bác sĩ kê vào lòng bàn tay trái chị, đặt ly nước lọc vào tay phải của chị.

Khóe môi Lương Thùy Linh cong lên, trong đầu suy nghĩ điều gì đó.

"Nhưng mà thuốc đắng như thế này, bé Hạt Tiêu không uống được"

Đỗ Hà nhìn người trước mặt chu môi mè nheo với mình, trong lòng cảm thấy buồn cười. Sao trước đây ra dáng trưởng thành lắm mà. Giờ lại đi làm nũng, phiên bản hiếm thấy này của chị, cưng chết đi được.

"Rồi rồi" - Đỗ Hà vuốt tóc xoa đầu chị, phối hợp pha trò: "Vậy làm thế nào thì bé Hạt Tiêu mới uống được đây?"

Từ sau khi xác lập mối quan hệ, giữa chị và em đều không có gì khác biệt cho lắm. Nếu có điểm khác biệt thì chỉ khác mỗi việc Lương Thùy Linh và em đã có thể mạnh dạn thể hiện tình cảm với nhau mà thôi.

"Muốn được hôn cơ" - Lương Thùy Linh nghiêng má về phía em, hớn hở nhắm mắt mong chờ: "Bé Đậu hôn bé Hạt Tiêu đi rồi mới uống được"

À, còn có Lương Thùy Linh rất thích hôn em nữa. Hễ có cơ hội ở bên cạnh nhau là chị muốn cùng em triền miên đến khi em hít không khí để thở mới chịu buông cơ. Khi thì hôn môi, khi thì hôn má, khi thì hôn trán.... dường như chỗ nào trên người em thì chị điều muốn hôn.

Đỗ Hà bật cười, cúi đầu hôn một cái thật 'kêu' lên má chị, cuối cùng Lương Thùy Linh mới chịu ngoan ngoãn uống thuốc.

Đêm hôm trời trở lạnh, đèn được tắt đi bớt chỉ còn lại ánh sáng màu vàng nhạt lần tỏa khắp phòng, nhuộm đầy sự ấm áp, khiến đêm nay như trút bỏ được sự xâm lấn của giá lạnh.

Đỗ Hà rửa tay chân một chút rồi lật chăn ngồi vào vị trí bên cạnh được chị dành trống trên giường, đưa tay cầm lấy tay của chị, để chị tựa đầu lên vai mình.

Cả hai không nói gì nhưng không khí vô cùng bình yên và đẹp đẽ khiến Đỗ Hà chìm vào suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng không kiềm chế được nữa mà khẽ gọi chị một tiếng.

"Linh"

"Ơi"

"Có một chuyện trước đây, em phải xin lỗi chị"

Lương Thùy Linh ngẩng đầu, rời khỏi vai em, khe khẽ mỉm cười.

"Em xin lỗi về điều gì?"

Đỗ Hà cúi đầu, như một người đang thú tội: "Em xin lỗi, xin lỗi vì đã từng có lúc chối bỏ tình cảm của tụi mình"

"...."

Em nên biết tình cảm của chị sớm hơn một chút.

Nếu hiểu chị sớm hơn, có lẽ chị đã không bị thương như vậy.

Đáng tiếc Đỗ Hà lúc đó còn chưa hiểu được tình cảm sâu đậm của chị.

"....Hồi đó em cứ ngây ngô nghĩ rằng việc chị đối xử với em như thế cũng là chuyện bình thường, giống như người chị chăm sóc em gái của mình mà thôi. Em rung động trước chị nhưng tình cảm chưa được một lần thổ lộ thì đã bị em chặt đứt không thương tiếc...."

Đỗ Hà nhìn sâu vào mắt chị: "Em bỏ đi đoạn tình cảm đó, không nghĩ rằng mình cũng đã làm tổn thương chị..."

Lương Thùy Linh khẽ khàng bật cười.

Dường như không để tâm đến chuyện đó, chị nhìn em, không muốn em nghĩ ngợi nhiều.

"Chị sẽ không nhận lời xin lỗi này"

Đỗ Hà có chút bất dắt dĩ, trong lòng lại cực kì sợ hãi: "Này...."

Em nghe chị định nói gì đó, chỉ nghe thấy giọng nói nghiêm túc của chị.

"Em biết chuyện đó rồi?"

".... Gì cơ?"

"Buổi chiều ở tiệm cà phê"

Khuôn mặt của Đỗ Hà lập tức rầu rĩ, gật đầu thừa nhận: "Chị Thảo kể em nghe rồi ạ"

Lúc nghe được câu chuyện xảy ra hôm đó, cuối cùng em cũng đã biết lý do chị không trở về nhà. Cảm thấy thật có lỗi với chị, tình yêu của chị, liệu em có xứng hay không?

Chị bỗng nhiên nói: "Về sau đừng xin lỗi gì cả. Em không có lỗi, tại sao phải xin lỗi?"

Em sững người lại, nhất thời không thể nói được cái gì.

Lương Thùy Linh mỉm cười, dịu dàng đưa tay vén vài sợi tóc của em sang một bên.

Không để em phải thắc mắc, chị trực tiếp mở miệng nói.

"Yêu em là chị tự nguyện, tình yêu không có chuyện được mất. Em chọn lựa như thế nào, chị cũng sẽ ở bên cạnh mà thôi. Nếu em từ chối tình cảm của chị, không có nghĩa là chị sẽ buông tay em. Dù là làm chị em hay làm người yêu của nhau đi nữa, chị vẫn sẽ luôn yêu em. Thứ duy nhất chị mong là em sẽ không cảm thấy cô đơn, có thể biết rằng vẫn còn có một người bên cạnh để em dựa vào, dù là thân phận nào đi nữa"

Chị hiểu rõ, tình cảm không có cách nào có thể cưỡng cầu. Lương Thùy Linh mỉm cười, nụ cười sâu xa.

"Vậy thì Linh, chị nói cho em biết đi, em phải làm thế nào chị mới nhận lời xin lỗi này?"

Đôi mắt em cay xòe đi, từng giọt từng giọt rơi trên khuôn mặt non nớt xinh đẹp của em, Lương Thùy Linh đưa tay lau nhẹ đi.

Một Lương Thùy Linh tốt đẹp như thế, khi yêu lại đáng trân trọng biết bao.

"Chị hiểu" - Chị biết, chị quá biết rõ điều đó: "Em không dám thẳng thắn nhận lấy tình cảm của chị là vì em thấy mình không xứng. Cho nên trước tiên, em phải chuộc lỗi, phải không?"

Câu nói của chị khiến em kinh ngạc.

Còn nhớ ngày hôm đó, khi em tỉnh dậy sau cơn ngất xỉu, chống tay trái ngồi dậy, vừa ngước mắt lên nhìn đã thấy chị.

Em nhìn thấy chị ngồi ở một góc sofa, tư thế thoải mái, vẻ mặt uể oải đầy sắc lạnh. Thấy em tỉnh lại, vẻ mặt lạnh lẽo bỗng nhiên nở nụ cười, em nghe chị hỏi: "Còn thấy đau ở đâu không?"

Em theo bản năng lắc đầu, rồi sau đó nhìn chị, muốn hỏi chị là ai, hỏi xem tại sao chị lại ở đây, tại sao em lại ở bệnh viện....

Không để em phải suy nghĩ lung tung, chị liền chủ động nói.

"Chị là bạn của Ngọc Thảo"

Em tròn xoe mắt nhìn chị, nhưng tại sao bạn của Ngọc Thảo lại ở đây với em?

Lương Thùy Linh mỉm cười, đi thẳng vào vấn đề, chị giải thích cho em hiểu một cách rất kiên nhẫn: "Sáng nay em đang làm việc bị ngất xỉu, là Thảo nhờ chị đưa em đến bệnh viện"

Vừa dứt lời, ngón tay thon dài của chị kẹp một đơn thuốc và hộp thuốc, chữ viết đặc trưng của bác sĩ, đặt vào tay em.

"Cảm ơn chị. Tiền thuốc em sẽ liên hệ chị Thảo gửi chị sau"

Lương Thùy Linh không bận tâm, chỉ xoay người bước đi, trước khi đi, chị có nói với em: "Không cần đâu, em cứ giữ đi."

Em rốt cuộc cũng nhìn chị với vẻ khó hiểu: "Nhưng em rất muốn biết tên chị. Em không muốn nợ người khác đâu"

Nghe thấy câu nói của em, dường như chị có chút xao động, đứng ở cửa nhìn em, ánh mắt có thêm chút dịu dàng hiếm thấy.

"Chị là Lương Thùy Linh" - Chị nói cho em biết.

Kể từ lúc ấy đến bây giờ, cho tới ngày hôm nay, cho tới phút giây này, Đỗ Hà mới biết, người luôn nhường nhịn và dịu dàng với em nhất, cũng chỉ có chị.

Chị đã yêu em như thế đấy, nếu Đỗ Hà không yêu Lương Thùy Linh, chị cũng vui vẻ chấp nhận. Dù như thế nào đi nữa, chị cũng không để tâm.

Đỗ Hà nhìn dáng vẻ của chị ở trước mắt mình, em cuối cùng cũng biết rõ một sự thật: đối với chuyện này, thậm chí ngay cả việc đấy tranh để từ bỏ, chị ấy cũng chưa từng thử một lần.

Nhìn chị, em liền phải tự hỏi, một Lương Thùy Linh như thế này, Đỗ Hà không thể bỏ lỡ được, đúng không?

Lương Thùy Linh nhìn em thẫn thờ suy nghĩ gì đó, chị đưa tay nhéo nhẹ mũi em, giọng nói trêu đùa, muốn phá tan bầu không khí tĩnh mịch bây giờ.

"Quên lời xin lỗi đó đi, chị dẫn em đến tương lai nhé. Bố chị dạy con người không được hối tiếc quá khứ đâu, phải biết trân trọng hiện tại và hy vọng về tương lai cơ."

Lôi cuốn như vậy, sao có thể trốn tránh được chứ?

Lương Thùy Linh mỉm cười, đưa tay áp lên má, tay trái chị nắm chặt lấy tay trái của em, khẽ kéo một cái, em đã nhẹ nhàng ở trong lòng chị rơi nước mắt.

Lương Thùy Linh dùng tay phải của mình đặt nhẹ lên lưng em vỗ về: "Về sau đừng nói xin lỗi gì cả, đối với chị, em luôn luôn là người đúng"

Đêm khuya, trong phòng bệnh, có hai đứa trẻ mới lớn ngồi cạnh nhau nghĩ về tương lai sau này.

Hy vọng sau này tương lai bọn họ có nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro