Phút giây rung động (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng thay đồ của cô dâu,

Lương Thùy Linh chăm chú đưa tay chỉnh chỉnh lại chiếc đầm cưới của người bạn đồng nghiệp thân thiết của mình, đôi lúc sẽ đi chuyển mắt để nhìn vào gương ở phía đối diện để xem xét cách chỉnh sửa của mình đã ổn hơn chưa.

Hôm nay là ngày lễ cưới của Hoàng My - vừa là bạn bè thân cận, vừa là đối tác thường xuyên của cô. Lương Thùy Linh dường như đối với người bạn này có chút đặc biệt, cô đến sớm hơn mọi khi, dù bận rộn vẫn cứ ung dung nới lịch trình ra để đến với bạn.

"Tao nghĩ là được rồi đó." - Hoàng My bật cười nhìn người trong gương: "Mày chỉnh sửa hoài, nó mà xấu là tao đánh mày đấy"

Lương Thùy Linh bận bịu suốt ba mươi phút nãy giờ nghe lời nhắc nhở mới buông tay, tha cho chiếc váy cưới. Xin thứ lỗi cho sự bất trắc này, từ lâu cô đã bị mắc thói quen hoàn hảo, mọi thứ diễn ra, cô đều mong muốn sẽ thật trọn vẹn và tốt nhất mới chịu được cơ.

"Xong rồi đây" - Lương Thùy Linh bật cười nói với bạn mình.

Qua mấy phút sau đang cùng nhau ngồi trò chuyện, Hoàng Diễm - em gái của Hoàng My mở cửa ló đầu vào thông báo: "Chị My ơi, Hà nó có vào gặp chị chưa vậy ạ?"

Hà? Lương Thuỳ Linh nhướn mày tò mò. Không phải đấy chứ? Em ấy đang bận bịu ở Hà Nội mà. Nghĩ ngợi một lát, Lương Thùy Linh vô thức bật cười. Chắc là người nào khác thôi, cũng không phải một mình em ấy tên Hà.

"Chưa bé" - Hoàng My trả lời.

"À, vậy chắc nó còn ở sân bay rồi. Để em gọi điện cho nó"

Không thể trùng hợp như vậy phải không nhỉ?

Đợi đến khi cô gái ấy đi mất, Lương Thùy Linh giọng không biểu cảm gì, bâng quơ hỏi bạn mình: "Mày đang nói Hà nào vậy?"

"Hả?" - Hoàng My đang bấm điện thoại, nhất thời vì câu hỏi của bạn mình mà ngẩng đầu, cô nói: "À, Đỗ Hà ấy. Hình như mày cũng có biết con bé đấy. Nếu mày quen tổng giám đốc công ty Sen Vàng thì chắc mày cũng biết hoa hậu Đỗ Hà"

Thật ra Hoàng My cũng chỉ tình cờ quen biết Đỗ Hà qua đứa em gái của mình mà thôi. Đỗ Hà là bạn thân của con bé, thường xuyên đi chơi cùng Hoàng Diễm nên lâu dần cô cũng quen thân với em.

.....

Hoàng My là người làm ăn, đương nhiên lễ cưới của cô cũng có sự góp mặt không ít đối tác, người giàu có và người thuộc tầng lớp thượng lưu. Lương Thùy Linh không ngoại lệ, được mời đến và xếp vào một bàn tiệc đều là người trong cùng một lĩnh vực tài chính.

Mọi cuộc trò chuyện náo nhiệt suốt cả buổi tiệc không khác biệt gì mấy, đều là nói về chuyện làm ăn. Trong thế giới kinh doanh có luật cố kị, không nên mang chuyện riêng tư gia đình và đời sống cá nhân nói với những người xa lạ trên bàn ngoại giao. Duy chỉ có điều, những cuộc trò chuyện hăng hái không khiến Lương Thùy Linh hứng thú. Điều mà cô chú tâm nãy giờ là thân ảnh đang ngồi ở phía bên kia lễ đường, quay lưng về phía cô ấy kìa.

Lẳng lặng ngồi ngắm nhìn cô gái trong tầm mắt kia, Lương Thùy Linh cầm điện thoại nhắn vài tin nhắn cho thư ký Khang.

Đông người cũng có cái hay của nó, đó là bất kể mỗi cá nhân có ấp ủ âm mưu gì, đến thời khắc nên hoan hô phấn khích thì sự sôi động vẫn bao trùm bầu không khí. Minh Quý - vị thiếu gia nổi tiếng tài giỏi và đẹp mã đang ngồi cạnh bên Đỗ Hà, cười nhếch mép. Đang lúc mọi người ồn ào vì một vài sự kiện trong lễ cưới, anh ghé sát vào tai Đỗ Hà, miệng mỉm cười lấy lệ.

"Một lát anh đưa em về được không?"

Minh Quý ngỏ lời, bàn tay đặt nhẹ trên đùi em vẫn không chịu buông tha, mặc sức cô gái cố tình vẫy vùng.

"Em cảm ơn. Nhưng một lát em về với bạn rồi ấy ạ"

Anh ấy là nhà đầu tư quan trọng của Sen Vàng, em không thể thất lễ với người đàn ông này được.

Tưởng chừng sự trêu ghẹo này sẽ thành công, dẫn dụ cô gái này như bao cô gái lần trước anh vẫn thường xuyên như thế. Chỉ là không ngờ, Lương Thùy Linh từ trong đám người đi tới, dừng lại đằng sau ghế của anh, khom người nói nhỏ: "Tôi cho anh ba giây để bỏ cái tay khốn kiếp của anh ra khỏi người em ấy"

Minh Quý ngước mắt lên, ánh mắt đầy ẩn ý. Nhưng rồi chỉ thấy một Lương Thùy Linh lịch sự mỉm cười, không biểu tình gì khiến cho người ngoài nhìn vào chỉ cảm thấy như hai người đang rất thân thiết nói chuyện với nhau. Đương nhiên là anh hiểu hàm ý của nụ cười này, đầy lịch thiệp nhưng nồng mùi thuốc súng rõ ràng.

Điệu bộ khi nói chuyện của Lương Thùy Linh luôn đầy sự lịch sự và nhẹ nhàng, khóe môi cong lên, ánh mắt nể nang, hệt như một lời nói đầy vẻ ngoại giao tinh tế. Chỉ đến khi người này ra tay, người ta mới biết rằng cô gái này căn bản không mềm yếu như lời nói. Tác phong làm việc này của cô, anh đã nghe người khác nói rất nhiều.

Minh Quý nở nụ cười lại với cô, tay rời khỏi đùi của Đỗ Hà, lời nói chỉ đủ ba người trong cuộc nghe: "À, hóa ra là người thân thuộc với Lương Thùy Linh. Xin thứ lỗi cho sự lỗ mãn này"

Lương Thùy Linh cười khẽ, anh không gây lớn chuyện - cô cũng không muốn chấp nhất nữa, chỉ khẽ cười, đưa tay đỡ Đỗ Hà đứng dậy, trong phút chốc liền cảm nhận được sự run rẩy của em.

Nói một câu "Cảm ơn" rồi hai người cùng rời khỏi buổi tiệc.

......
Lương Thùy Linh không hề biết em đã sợ hãi tột độ như thế nào. Chỉ khi cô cùng em vừa mở cửa bước vào nhà, cũng chính là lúc cô chứng kiến một Đỗ Hà hoàn toàn bị làm cho sợ hãi trước mắt mình.

Đỗ Hà cúi đầu ôm ngực hít thở gấp gáp, đầu óc em trống rỗng loạng choạng và phải mất một ít phút em mới có thể định vị lại bản thân để bước đi vững vàng mà không ngã nghiêng. Mỗi khi nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, đầu óc em lại choáng váng và buồn nôn.

Lương Thùy Linh cũng không biết nói gì hơn, chỉ đứng bên cạnh em xót xa nhìn em chật vật với cơn hoảng sợ của mình. Ngay trong giây phút đó, cô cảm thấy tức giận hơn bao giờ hết. Nếu lúc đó cô đến muộn một chút nữa thì sẽ như thế nào đây?

"Hà"

Lương Thùy Linh đưa tay xoay người em lại đối diện với mình. Cô không có can đảm để nhìn đôi vai gầy run rẩy của em đâu.

Một giây sau, chưa từng nghĩ đến, Đỗ Hà tiến đến ôm chặt lấy cô, khuôn mặt đầy nước mắt vùi sâu trong hõm cổ của cô nấc nhẹ khiến cô bất ngờ.

Khi nghĩ lại, em không biết nguyên nhân vì sao lúc này mình đủ mặt dày để ôm chị nữa. Chỉ biết rằng lúc bấy giờ, em cảm thấy sợ hãi, muốn trốn ở đâu đó thật an toàn. Giây phút chật vật đó, em đã trốn vào lòng chị.

Lương Thùy Linh ngượng ngùng đưa tay ôm lấy em vào lòng, tay phải đặt trên lưng em vỗ nhẹ trấn an em.

Có lẽ em vẫn còn sợ hãi...

Lương Thùy Linh cứ ôm em như vậy, với tình cảm sâu đậm cô chôn chặt trong lòng, dường như trong phút chốc cô đã suýt chút nữa thì bày tỏ với em mất rồi.

Nhưng cái gì cũng không nói được, miệng nghẹn ngào như có cái gì đó chặn lại, chỉ biết dịu dàng vỗ về em: "Bé Đậu, không sao rồi.... Mọi chuyện không sao rồi"

Đỗ Hà được cô ghì chặt trong lòng, vì vậy em không thể nhìn thấy được ánh mắt của Lương Thùy Linh ngay lúc này.

Lạnh lẽo và đầy thịnh nộ.

Trên khuôn mặt của cô không hề có một chút dịu dàng, ánh mắt đầy sự tức giận in hằn. Ngay trong lúc đó, một quyết định trong lòng cô đã được hạ xuống. Lần đầu tiên, cô vì tình cảm mà quyết định.

Đợi đến khi tiếng khóc chuyển sang nhỏ dần đi, Lương Thùy Linh mới chủ động tách em ra, đưa tay lau nước mắt cho em, giống như dỗ dành một đứa trẻ.

"Đỡ hơn chưa?"

Đỗ Hà đưa tay dụi dụi mắt gật đầu.

"Tối nay đi dạo phố không?"

Đỗ Hà tròn xoe mắt nhìn chị: "Có ạ"

Nhìn đôi mắt ươn ướt đang tròn mắt nhìn mình, Lương Thùy Linh bật cười khúc khích, giống con nít vậy trời.

"Đi tắm rồi nghỉ ngơi đi. Tối nay chị chở em đi dạo phố nhá"

Đỗ Hà ngoan ngoãn nghe lời chị, xoay người đi vào phòng để chuẩn bị cho buổi đi chơi tối nay.

Trước khi đi, chị nghe em nói: "Linh, cảm ơn chị vì ngày hôm nay"

Suy cho cùng, chị đối xử quá dịu dàng đối với em.

Phương Anh đã từng nói với em, chỉ khi một người đắm mình vào tình yêu sâu đậm mới có biểu hiện dịu dàng đầy sát thương như thế.

Đỗ Hà ngồi lặng lẽ trong bồn tắm suy nghĩ xa xăm.

Vậy thì Phương Anh, chị nói cho em biết đi, em đã gặp rất nhiều người nhưng tại sao Lương Thùy Linh lại khác xa những người em gặp như thế? Dù chị ấy không có tình cảm vẫn có thể đối xử với em dịu dàng như thế?

Thời gian dài như vậy, ông trời liệu có tác hợp cho tình yêu của em đối với chị hay không? Liệu có ngày nào đó, Lương Thùy Linh sẽ quay đầu nhìn em không?

Đỗ Hà không hy vọng xa xôi như vậy đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro